Tiếng gọi "Đệ đệ" kia phảng phất trong gió đêm, âm thanh tuy thấp nhưng khi truyền vào tai lại khiến lòng người chấn động.

Vân Ngấn như thể bị tiếng gọi đó đánh ngã trong phút chốc, đột nhiên cứng đờ dưới kiếm của Yến Kinh Trần, hắn đứng bất động tại chỗ, không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác như cái se của mùa đông bất ngờ ùa về, rồi mọi thứ đều chầm chậm kết thành băng vậy.

Yến Kinh Trần cũng đang khẽ thở dốc, vừa kinh hãi vừa nghi ngờ nhìn Vân Ngấn kỹ càng từ mặt mũi trở xuống, cũng từ từ trở nên kích động.

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà phía đằng xa, lúc này mới phát hiện, Vân Ngấn và Yến Kinh Trần nếu tách nhau ra thì quả là hai người khác biệt, nhưng khi đứng cạnh nhau thì quả nhiên tướng mạo có sự tương đồng, như anh em ruột thịt. Cả hai đều cao ráo và gầy, sống mũi rất cao và thẳng, trưóc kia không phát hiện ra vì tác phong của họ khác nhau rất xa.

Thế nhưng nhìn vào mắt Vân Ngấn, hình như hắn không có ý muốn tiếp nhận Yến Kinh Trần, hắn đột nhiên quay đầu, mặc kệ kiếm đang kề trên cổ mình, Yến Kinh Trần vì đang kinh hãi nên quên mất thu kiếm lại, một vệt máu bắn ra khiến Yến Kinh Trần hoảng hốt vội vàng hạ kiếm, máu trên cổ Vân Ngấn chảy ròng, hắn bước đến bên cạnh Nhã lan Châu đang dựa tường nghêu ngao hát.

Yến Kinh Trần tra kiếm vào vỏ, vội vàng đuổi theo, kéo ống tay áo Vân Ngấn, "Vân Ngấn! Có phải ngươi chính là con trai của dì An hay không?"

Vai Vân Ngấn run rẩy, Mạnh Phù Dao có thể nhìn thấy sắc mặt hắn tái xanh, hắn đột ngột quay lại hét, "Cút ngay!"

Yến Kinh Trần nhìn vào mắt Vân Ngấn, kinh hãi đến mức tay cũng run rẩy, theo bản năng tránh sang một bên, Vân Ngấn lạnh giọng nói, "Ta cảnh cáo ngươi... ngươi không được nhắc đến tên đó, ngươi, cùng Yến gia, không xứng gọi tên đó."

"Vân Ngấn!" Yến Kinh Trần xông lên phía trước, "Chuyện năm đó ta không rõ lắm, ta chỉ thoáng nghe qua... nhưng mà... nhưng mà... có phải hiểu lầm hay không? Ngươi theo ta trở về, chúng ta sẽ hỏi rõ."

"Trở về? Về đâu?" Gương mặt tuấn tú của Vân Ngấn hờ hững như được tạc từ băng, lạnh lẽo bức người, "Yến Chưởng môn, xin ngươi hãy hiểu rõ, ngươi là Thượng Uyên Liệt Hầu, ta là thần tử Thái Uyên, cha ta là Vân Trì, phụ thân của ngươi là Yến Xích, vì sao ta lại theo ngươi trở về?"

Yến Kinh Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt Vân Ngấn lạnh hẳn đi, phóng kiếm về phía hũ tro cốt trong ngực Yến Kinh Trần, khiến Yến Kinh Trần cả kinh, vội vàng bay ra ngoài, Vân Ngấn bước thẳng một mạch không hề xoay người, cũng không nhìn Yến Kinh Trần, điềm nhiên nói, "Yến Chưởng môn, chuyện ngày hôm nay, nếu như ngươi nhắc đến với người nào đó, hoặc là có vọng tưởng điều gì, chớ trách kiếm của ta không nể tình!"

Bóng của hắn nhanh chóng mất hút nơi cuối ngõ hẻm tối tăm, chỉ còn Yến Kinh Trần kinh ngạc đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngập tràn nghi ngờ và bất đắc dĩ dõi theo.

Phù Dao sợ Vân Ngấn sẽ bối rối, khi hắn ra đến bên ngoài, nàng bèn bay vèo vào viện, phóng vù một cái vào phòng, ngồi trên giường, lúc này mới phát giác ai đó đã theo nàng vào phòng từ lúc nào rồi, liền hoàn hồn, đẩy hắn ra ngoài, la lên, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, trên giường ta chỉ có thể có một nam nhân mà thôi!"

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười hỏi: "Ai, hử?"

Ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân sáng như đèn pha, không biết sống chết thò đầu ra, nhìn về hướng nam chủ tử, chỉ chỉ vào lỗ mũi mình - nam nhân ấy chính là nó đó, ngọc thụ lâm phong, chính là tại hạ bất tài ta đây, hahaha.

Trưởng Tôn Vô Cực vẫn ở yên một chỗ, mỉm cười, bất ngờ nói nhỏ vào tai chuột mập, "Có muốn ta thiến ngươi hay không?"

Nguyên Bảo đại nhân lập tức giơ cao móng đầu hàng, thụt lùi về sau, tỏ rõ ý rằng: nam nhân duy nhất nằm trên giường Mạnh Phù Dao, chỉ có thể là chủ tử kinh tài tuyệt diễm độc nhất vô nhị chủ từ ngài...hì hì...

Mạnh Phù Dao tức thì dùng đạn chỉ thăn công bắn Nguyên Bảo đại nhân ra ngoài, mắng to: "Choáng nha, tù rày về sau mi đừng có hòng ngủ trên giường của ta!"

"Phù Dao, ta vào đây không phải để ngủ trên giường của nàng." Trưởng Tôn Vô Cực điềm nhiên cắt đứt sự tự luyến của ai đó, "Ta vào đây hỏi mượn nàng bảo bối của Nguyệt Phách để luyện khí công một chút mà thôi." Hắn tự mò tìm lấy nửa viên thuốc kia rồi mở cửa bay ra ngoài, trước khi ra khỏi còn ngoái lại nhìn nàng cười, nói: "Ta không có hứng thú ngủ chung một giường với hai người một chuột, huống hồ còn có một người là tửu quỷ."

"Hả... Ai là tửu quỷ? Trong phòng rõ ràng chỉ có một người một chuột thôi mà?" Phù Dao phẫn nộ, liền sau đó thấy Vân Ngấn kéo Nhã Lan Châu về đến, lúc này mới nhớ ra là Nhã Công chúa say mèm, trách nhiệm nặng nề chăm sóc con sâu rượu này ngoại trừ nàng ra thì còn ai vô đây chứ?

Quả nhiên chăm sóc tửu quỷ không phải là nghề kiếm sống của nàng, Phù Dao bận rộn cả đêm, cũng bị tra tấn suốt đêm, "Ca ca ngươi dũng cảm đi về phía trước..." Trời mau sáng giùm nàng với... Nhã Lan Châu đột nhiên trở mình, lẩm bẩm không rõ ràng, "Chúng ta vĩnh viễn đừng làm Mạnh Phù Dao và Phượng Tịnh Phạm."

Nàng ấy nói không đầu không đuôi, song Mạnh Phù Dao vừa nghe liền hiểu, nàng đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi của Nhã Lan Châu, nói thật nhỏ, "Được, vĩnh viễn không làm Mạnh Phù Dao và Phượng Tịnh Phạm."

Sau đó nàng ngủ thiếp đi, tỉnh giấc thì trời đã sáng choang, Nhã Lan Châu nằm trên bụng nàng, Nguyên Bảo đại nhân nằm trên bụng Nhã Lan Châu, bên ngoài vọng vào tiếng truyền báo - Chiến Nam Thành mời nàng đến Ngự Uyển săn thú.

Kể từ sau khi đoạt thủ khoa đại hội Chân Vũ, Mạnh Phù Dao liền dọn nhà, vì dù sao nàng cũng có rất nhiều tiền rồi - Diêu Tấn làm ăn vô cùng thuận lợi, nhanh chóng phát tài, đưa cho nàng rất nhiều tiền tiêu mãi không hết, bây giờ bồn cầu của Nguyên Bảo đại nhân cũng đổi sang thành vàng rồi.

Mạnh Phù Dao hết sức khoa trương, nàng mua ba đại viện hoành tráng, trang hoàng xa xỉ từ ngoài vào trong. Mà thực ra là để bành trướng thế lực, đào hầm vòng vèo, thông đến tận cứ điểm bí mật của Chiến Bắc Dã.

Mạnh Phù Dao thay đổi y phục chuẩn bị đi, lúc đến hoa viên thì bị Tông Việt ngăn lại, nam nhân miệng ác độc này quan sát nàng từ trên xuống dưới một hồi, cất tiếng, "Lại muốn đi gạt người?"

Mạnh Phù Dao nhìn trời, đứa bé này đến lúc nào thì mới có thể nói chuyện dễ nghe đây? Thực là có phong cách mà.

"Nếu muốn gạt người, thì nên gạt một cách triệt để." Tông Việt đưa cho nàng một viên thuốc sáp nhỏ, "Tìm cơ hội bỏ vào trong tay áo của Chiến Nam Thành."

"Ừm," Mạnh Phù Dao nhận lấy, cũng không hỏi nó có tác dụng gì, bỗng như nghĩ đến điều gì đó, nói "Thật ra ta cũng tính toán thời điểm ra tay giết Chiến Nam Thành rồi, tiếp cận với y khiến ta buồn nôn quá, đáng tiếc là từ lần y bị bắt đi, bây giờ canh phòng rất chặt chẽ, không ai tới gần y được."

"Bây giờ cô giết y cũng vô ích, y đã có Thái tử, tam đại thần phò tá y có thể điều động quân lực. Nếu y chết sẽ có náo động, nhưng chưa chắc có thể khiến đại cục dao động.” Tông Việt bác bỏ hoàn toàn ý định của nàng, đuổi nàng đi, "Đừng nói linh tinh ở đây nữa, cản trở ánh mặt trời chiếu xuống vườn thuốc của ta."

Mạnh Phù Dao tức giận, giơ chân đạp lên một bụi Nguyệt Kiến Thảo, thừa dịp kẻ yêu hoa như mạng kia chưa kịp ra tay giết người bèn cong chân chạy thục mạng, trong lúc hiểm nguy còn làm một ám hiệu với Nguyên Bảo đại nhân đang đứng trên bệ cửa sổ xem kịch vui - ám hiệu rằng là: đợi đến khi Tông Việt rời đi, Nguyên Bảo sẽ thay thế nàng "Chăm sóc" tốt cho những thảo dược bảo bối kia.

Chiến Nam Thành cho xe ngựa đến đón nàng chờ ngoài cửa, đi thẳng một đường đến núi Nhạc Sơn Ngự Uyển phía Nam của Hoàng cung Thiên Sát. Ở lưng chừng núi hiện ra vô số lều trại bao bọc xung quanh một chiếc lều lớn, Mạnh Phù Dao cẩn thận đánh giá, mỉm cười.

Phù Dao cười híp mắt bước đến, nhìn thấy một đám Vương công quý tộc đang tụ lại một cụm đàm luận, vừa thấy nàng liền nói năng thận trọng, có tên vuốt vuốt chòm râu của mình nhìn trời nói - "A, Trương tiểu hầu gia, thời tiết hôm nay thật tốt, haha...", "Ha ha... Vương tướng quân, áo khoác của ngài hôm nay thật là oai phong... hahaha..."

"A, Trương tiểu hầu gia, hôm nay thời tiết thật là đẹp, chuồn chuồn bay loạn trên quan mào của ngài kìa - á, có con chuồn chuồn đang đậu trên đó, ta đập nó giúp ngài - à, không cần khách sáo – bụp!”

Mạnh Phù Dao giơ tay đập mũ quan của Trương tiểu hầu gia rơi xuống đất, rồi thuận chân đạp bể nó, không đợi đến lúc tiểu hầu gia tóc tai bù xù nhíu mày nổi giận, lại thét lên chói tai, "Ai da, tiểu hầu gia, kiếm của ngài thật đẹp quá, hôm đó nếu ngài ném kiếm này cho ta, chắc chắn ta sẽ thích lắm, lập tức sẽ dùng kiếm này tự sát, chết dưới kiếm đẹp, thành quỷ cũng phong lưu... Cho ta mượn xem một chút có được hay không?... Ai da, đừng có hẹp hòi như vậy chứ, ta chỉ liếc nhìn một cái thôi mà..."

"Tuyệt thế danh kiếm" bị bẻ gãy thành hai đoạn, Mạnh Phù Dao bày vẻ mặt vô tội, "Thì ra là hàng giả!"

Nàng khiêm nhường trả kiếm lại cho tiểu hầu gia đang đứng cứng nhắc kia, mìm cười nói, "Xin lỗi, xin lỗi."

Sau đó vỗ vỗ vai chế trụ tiểu hầu gia đang tức đến nổi gân xanh chuẩn bị động thủ, cười ha hả, quay người lại, đám Vương công đã sớm tan tác như chim muông từ lúc nào rồi.

Mạnh Phù Dao nhún nhún vai, sải bước về phía chủ trướng, Chiến Nam Thành đang đứng trước cửa lều nhìn, y nhìn thấy hết tất cả cảnh tượng vừa rồi, song lại không bày tỏ thái độ gì hết, chỉ cười nói: "Mạnh tướng quân quả là biết nói đùa, có điều tâm tình như vậy rất dễ đắc tội với người khác."

"Thảo dân chỉ là một kẻ thô thiển." Mạnh Phù Dao bô lô ba loa, "Ta không thích những kẻ giả bộ đức hạnh, thích là thích, không thích là không thích, đắc tội ta, ta đánh!"

Chiến Nam Thành bật cười ha hả, xem ra rất vui vẻ, nắm lấy tay Mạnh Phù Dao, "Mạnh tướng quân đừng tốn sức vì những chuyện vụn vặt đó, hay là đánh dã thú sẽ hay hơn!" Hai người lên ngựa, Chiến Nam Thành giựt dây cương, nói: "Mạnh tướng quán, phía Tây Ngự Uyển có mãnh thú, với võ công của ngươi, hãy đi săn những con thú kia cho sảng khoái, đi đi!"

"Thảo dân muốn ở lại với Bệ hạ." Mạnh Phù Dao cười "Thảo dân xuất thân là thợ săn ở Thái Uyên, chuyến săn thú này, hay là để cho các vị Vương hầu và các tướng quân chơi cho sảng khoái!"

Lúc này các Vương công cũng đã lên ngựa tản ra khắp bốn phía, tiếng huýt sáo hoan hô vang lên không ngừng, Mạnh Phù Dao theo sau Chiến Nam Thành hộ vệ cho y, săn một ít thú ở phía Nam Ngự Uyển, treo vài con thỏ và hoẳng săn được lên lưng ngựa, lúc sắc trời dần tối Chiến Nam Thành cười nói, "Trở về thôi, cũng mệt rồi."

Mạnh Phù Dao gật đầu, đang định giục ngựa, đột nhiên bất động, ngay sau đó giương roi lên hướng khoái mã đi đến bên cạnh Chiến Nam Thành, nói: "Trong gió hình như có mùi gì đó không đúng, Bệ hạ đi mau, thảo dân theo sau bảo vệ!"

"Nơi này sao có thể nguy hiểm chứ?" Chiến Nam Thành bật cười, "Mạnh tướng quân cẩn thận quá mức—“

Chưa nói hết câu đã khựng lại.

Phía sau đột nhiên nổi lên một luồng gió tanh nồng, cây cối trong rừng lay động dữ dội, các loài thú nhỏ đều kinh hoàng chạy trốn, các con ngựa cũng đều bắt đầu run lẩy bẩy không thôi, hoảng hốt muốn bỏ chạy, mặc cho chủ nhân ngồi trên lưng chúng kìm hãm dây cương, song cũng không có tác dụng, ngay sau đó là một tiếng gầm hung mãnh vang dậy khắp khu rừng, cây cối run rẩy, một luồng hoàng quang phóng về phía sau lưng Chiến Nam Thành. 

Gió dấy lên cuồn cuộn, một con mãnh hổ lông vàng sặc sỡ không biết từ đâu lao ra, cái đầu to lắc lư, hai con mắt ngập tràn sát khí nhằm chằm chằm vào Chiến Nam Thành, gần trong gang tấc.

Ngựa của Chiến Nam Thành hí dài, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, hất Chiến Nam Thành té ngã, lăn một đường về phía miệng hổ.

Miệng hổ há to như một chậu máu đặt ngay trước mắt, nước bọt tanh hôi cơ hồ nhỏ lên mặt Chiến Nam Thành, y kinh hoảng rút đao ra nhưng lại không được, nhìn thấy con hổ chực chờ ăn tươi nuốt sống mình ngay trước mắt, răng nhọn nhe ra như những thanh chùy thủ nhỏ mà sắc bén lạnh lẽo lóe lên, trước mặt Chiến Nam Thành bỗng nhiên tối sầm, y tuyệt vọng thét lên một tiếng.

"Hộ giá!"

Tiếng quát chói tai vừa vang lên, một thanh đao đã được ném ra, người áo đen cũng nhào đến như một tia chớp, nháy mắt đã rơi xuống đứng chắn trước mặt Chiến Nam Thành, bóng dáng như ánh chớp, hắc quang chợt lóe sáng, vừa chạm đất đã bổ một đao vào ngay mắt hổ!

Máu hổ bắn tung tóe bốn bề, Mạnh Phù Dao không hề quay đầu lại, hét lớn, "Ngu xuẩn! Hộ giá!"

Hộ vệ sợ ngây người lúc này mới vội vã chạy tới, bảo hộ Chiến Nam Thành trong vòng vây, y vẫn còn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái xanh, nhìn Mạnh Phù Dao sau khi đâm vào mắt hổ liền thuận thế đâm vào đầu nó, mũi đao cứng rắn xé rách mũi hổ, đâm xuyên qua mắt phải nó.

Mãnh hổ điên cuồng gầm thét, chấn động mặt đất và cây cối xung quanh, Chiến Nam Thành nhìn chằm chằm thanh hắc đao dính đầy huyết nhục cắm sâu trong đầu hổ, vừa sợ hãi lùi về phía sau vừa nói, "Làm phiền Mạnh tướng quân..."

Y còn chưa nói hết câu thì chợt nghe phía sau lưng phát ra một tiếng gầm chấn động núi rừng, một con hổ vàng rực rỡ từ trong rừng lao ra như một cơn gió cuốn!

Một con hổ cái!

Con hổ này thình lình nhào ra, chỉ một cú nhảy thôi đã vọt xa mấy trượng, vừa nháy mắt đã lao qua đầu bức tường người bảo vệ Chiến Nam Thành, tạt tay hai bên trái phải làm cho hai thị vệ đứng chắn trước người Chiến Nam Thành té ngã, nhảy chồm vào người y.

Chiến Nam Thành chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, mùi tanh nồng của hổ đã bao phủ người y.

Y rút đao ra chém vào eo hổ, đuôi hổ chỉ vừa quất một cái đã hất tung y lên cao rồi rơi xuống đất thật mạnh.

Chiến Nam Thành ngã nhào trên đất, đáy lòng cảm thấy hôm nay chắc chắn là mình mất mạng rồi, năm xui tháng hạn không biết đâu mà lần. Nam Uyển xưa nay chưa từng có mãnh thú xuất hiện, không ngờ hôm nay thế mà lại có hổ xuất hiện, còn có tới tận hai con.

Mà người duy nhất có thể cứu mình chính là Mạnh tướng quân, nhưng vũ khí vẫn còn cắm trong đầu con hổ kia, xui tận mạng!

"Bệ hạ chớ sợ, ta tới cứu ngài!”

Tiếng nói vừa vang lên người cũng đã lao đến rồi, bóng đen thoáng một cái như một luồng gió xẹt qua bên cạnh Chiến Nam Thành, không nói hai lời, tung quyền ra!

"Bốp."

Tiếng va chạm phát ra kinh động lòng người, tựa như có hai luồng sức mạnh ngàn cân va chạm với nhau, sau tiếng gầm gừ của hổ là tiếng hít thở trầm thấp đè nén, như tiếng nuốt máu xuống ừng ực đang trào ra trong cổ họng.

Chiến Nam Thành sống sót cùng bọn thị vệ ngẩn người nhìn nhau, cùng đồng thanh "A" lên một tiếng.

Mạnh Phù Dao đánh một quyền vào cổ họng con hổ đó.

Chỉ một quyền, hổ chết!

Thủ pháp giết hổ này hung hãn và nguy hiểm vô cùng, chưa từng có ai nghe tới, cũng chưa từng có ai nhìn thấy bao giờ!

Chiến Nam Thành cảm kích, khiếp sợ không thôi.

Mạnh Phù Dao thu hồi quả đấm, nắm đấm xuyên qua cổ họng con hổ, ống tay áo nàng đã bị rách toang, răng nhọn của hổ cứa rách tay nàng chảy máu đầm đìa. Nàng vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, chùi máu trên tay vào y phục, rồi xoay người đi đến bên cạnh con hổ kia rút đao ra, lại xoay người hướng về phía Chiến Nam Thành sắc mặt vẫn còn tái xanh, khom mình hành lễ, "Bệ hạ sợ hãi."

"Mạnh tướng quân... đa tạ ngươi…” Chiến Nam Thành nhìn xác hai con hổ, lại nhìn vết thương trên tay Mạnh Phù Dao đang chảy máu đầm đìa, lòng vô cùng cảm kích.

"Bệ hạ nặng lời rồi, việc này là phận sự của thảo dân." Mạnh Phù Dao mỉm cười, hết sức vui mừng, lúc này bảo vệ vòng ngoài là một nhóm hộ vệ có võ công không thấp lắm, kinh nghiệm thực chiến tương đồng với Ngự lâm quân, hì, khi nãy nàng đã phát huy tài năng quá mức thượng thừa của mình rồi, thật là oai phong mà.

Sau khi thành công lấy lòng Chiến Nam Thành, Mạnh Phù Dao lấy cớ "Thương thế chưa lành lại dùng sức quá độ", công thần hộ giá giết hổ khiến mọi người ghen tị bỏ đi về phủ, vừa vào đến cửa đã vẫy tay gào to, "Bác sĩ thú y, bác sĩ thú y, cứu ta với—“

Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, một cục bông gòn nhanh như chớp vọt qua người nàng, bác sĩ thú y khoác áo khoác trắng lả lướt xuất hiện, ánh mắt yên tĩnh mà hình như có chứa sát khí, ánh mắt ấy không giống với sự từ bi quảng đại của một đại phu, mà tựa như ánh mắt thâm độc sâu hiểm của sát thủ bóng đêm vậy. Mạnh Phù Dao "A" lên, lập tức nhớ mình trước khi đi đã làm chuyện tốt gì rồi, vội vàng bật dậy chạy thục mạng, vừa trốn vừa hỏi Nguyên Bảo đại nhân, "Ngươi làm chuyện tốt gì vậy, sao bác sĩ thú y lại muốn làm thịt ngươi?"

Nguyền Báo đại nhân huơ tay múa chân đáp, "Chít chít.""

Mạnh Phù Dao liền bắt đầu suy tính xem có nên hay không kêu chủ tử của Nguyên Bảo dạy mình ngôn ngữ của nó, đột nhiên một cánh tay nhanh như chớp vươn ra từ trong phòng, khẽ kéo nàng vào lại, "Mạnh Phù Dao, khi nào thì nàng có thể nguyên vẹn đi ra, rồi nguyên vẹn mà trở về?"

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên cúi đầu nhìn người mình, lại ngạc nhiên ngẩng đầu nói, "Có gì thiếu hả? Thiếu cái gì hả?"

Ai đó bị nàng chọc tức đến phải cười, Trưởng Tôn Vô Cực thở dài thườn thượt, kéo nàng ngồi xuống ghế rồi đi lấy hòm thuốc ra, cúi đầu tỉ mỉ tìm Kim sang dược thích hợp, Mạnh Phù Dao có thể nhìn thấy đôi bờ mi dài của hắn rũ xuống, che đi ánh mắt hết đỗi dịu dàng xen lẫn xót thương, nhìn thế nào cũng không ngờ rằng đây chính là Trưởng Tôn Thái tử nổi danh Phiên Vân Phúc Vũ trên đài chính trị, mà ngược lại trông như một thiếu niên điềm tĩnh ôn hòa bên nhà hàng xóm.

Lòng Phù Dao ngập tràn chua xót, đúng lúc đó cánh tay nàng như chợt lạnh, bèn hít khẽ một hơi, Trưởng Tôn Vô Cực lập tức giương mắt nhìn nàng, "Đau à?"

Đau, nhưng mà không phải đau chỗ đó, mà là tâm ta đang đau.

Mạnh Phù Dao rũ mắt xuống, song lại nhe răng ra cười, trợn to mắt, nói: "Có ma, huynh giúp ta chữa thương rồi nhân cơ hội này giải hận à? Ra tay nặng như vậy!"

"Cao này thoa ngoài da rồi phải xoa bóp mạnh mới thấm sâu vào da, sau này sẽ không để lại sẹo." Trưởng Tôn Vô Cực không để ý đến nàng, nâng cánh tay nàng lên xoa bóp. Phù Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay hắn như là một lò lửa nhỏ, bóp đến chỗ nào là chỗ đó liền cháy bùng, đốt nóng người nàng, khiến nàng không nhịn được mà muốn trốn thoát, "Được rồi được rồi, cứ việc xoa mạnh đi, tướng quân ta cái gì cũng thiếu, chỉ có sẹo là không thiếu mà thôi, sau này có thể còn nhiều hơn nữa, huynh không thể chữa hết được đâu."

"Thật sao?" Trưởng Tôn Vô Cực bỗng nhiên bật cười, nàng cảm thấy nụ cười này của hắn có gì đó không đúng lắm, tích tắc nhảy dựng lên, đáng tiếc là đã chậm một bước. Cánh tay vừa vung lên đã bị Trưởng Tôn Vô Cực túm được, hắn khẽ bóp mạch môn nàng, ngay sau đó nàng liền ngã xuống, Thái tử điện hạ nhanh chóng đặt nàng lên giường.

Ai đó kinh hãi gân cổ hét lên chói tai, "Nguyên Bảo, Nguyên Bảo yêu dấu, mau tới đây bảo vệ, không là chủ tử mi sẽ bị người ta cướp lấy mất trinh tiết đó.”

Nguyên Bảo đại nhân hối hả chạy đến... chủ tử nó bèn quay đầu lại cười với nó, khiến nó lập tức đi đến góc tường vẽ vòng vòng.

"Nguyên Bảo, mi sống bên cạnh người khác càng lâu thì trí thông minh của mi càng ngày càng sa sút, não trở nên đen tối đến mức không còn tí ánh sáng nào."

Nguyên Bảo đại nhân xấu hổ cúi đầu... Nó tu luyện ngàn năm rồi, chỉ một lần lỡ bước sa chân mà đành ôm hận thiên thu vạn cổ, nghĩ lại thật là kinh hãi aaaa...

Trưởng Tôn Vô Cực chỉ nói một câu đã tiêu diệt thành công thú cưng của mình, hắn cúi người xuống, trợn to mắt nhe hàm răng trắng sáng bóng loáng cắn Phù Dao một cái, cười nói: "Nghe nói các hạ anh minh thần võ, dũng cảm địch với thiên quân."

Mạnh Phù Dao"A" lên một tiếng.

"Nghe nói các hạ xông vào rừng rậm Trường Hãn, náo loạn Hoàng cung Thiên Sát, đấu với Vân Hồn và Nguyệt Phách, khi bại khi thắng, gãy mất nửa răng, thương tích khắp người, anh phong hào hiệp khiến người ta mê mẩn. Tại hạ nghe nói nên ngưỡng mộ khôn cùng, chỉ mong được trùng phùng, ngày không ăn đêm không ngủ, cầu mà không được, mộng hồn khó an."

Mạnh Phù Dao há to miệng không khép lại được, nước miếng suýt chút nữa đã rơi xuống thành dòng, hắn hắn đang nói gì vậy nhỉ? Hắn hắn hình như là đang tức giận? Hắn hắn làm gì mà tức giận chứ? Hắn hắn sao ban đầu không tức giận tự nhiên bây giờ tức giận làm gì?

Trưởng Tôn Vô Cực vẫn nhìn nàng cười, mỗi lúc một dạt dào thắm thiết tình cảm hơn, "Hôm nay hiếm có cơ hội Tướng quân nguyện ý, cho tại hạ xem rõ các vết thương trên người mình có được mỗi khi tướng quân anh dũng giết địch, tại hạ cảm kích vô cùng..."

Hắn hắn hắn hắn có ý gì vậy? Đầu óc Mạnh Phù Dao ngây ngốc xoay xoay ba vòng mới phản ứng được, "Á! Huynh cởi y phục của ta!"

"Không." Trưởng Tôn Vô Cực tiếp tục cười thắm thiết, phản bác lại nàng, "Ta chỉ muốn quan sát vết sẹo của tướng quân mà thôi."

"Có gì khác nhau đâu chứ..." Mạnh Phù Dao rơi lệ, "Tên Trưởng Tôn Vô Cực lưu manh này, huynh mà dám cởi y phục ta, ta lập tức sẽ thiến huynh.”

"Xoạt-"

Bạo lực, bạo lực quá, Mạnh tướng quân bị Thái tử lưu manh khiến cho ngây dại.

VỊ tướng quân nọ liền cảm thấy lưng mình lành lạnh, gió lùa vào cửa sổ xuyên qua da thịt, cảm giác này hết sức rõ ràng - y phục nàng chính xác là đã bị cởi ra rồi.

Mạnh Phù Dao lập tức muốn há miệng tru tréo to lên, mà Thái tử nọ lại nhanh tay hon nàng một tẹo, điểm huyệt câm của nàng rồi.

Mạnh Phù Dao bèn cắn đầu gối mình, tưởng tượng nó là gã lưu manh có tên Vô Cực - hôm nay huynh uống nhầm thuốc kích dục hay sao, ban ngày ban mặt lại dám cởi y phục ta... ta cầu cho mười tám đời tổ tông của huynh bị thiến...

Ngón tay lành lạnh của người nọ di lên di xuống trên lưng nàng, đầu ngón tay hình như có dính thuốc cao, hơi lạnh và trơn láng, tỉ mỉ dịu dàng xoa lên từng vết sẹo nông sâu lớn nhỏ của nàng, hơi lạnh như nước thấm sâu vào da thịt, mỗi lúc một sâu hơn thêm, sâu đến tận đáy lòng của nàng.

Mạnh Phủ Dao cứng đờ, cắn nhẹ môi mình, bàn tay đang nắm chăn cũng từ từ siết lại.

Ánh nắng lả lướt ùa vào từ ô cửa sổ, để lại những vệt nắng nhảy nhót trong không trung và trên nền đất, mềm mại mong manh vương trên vạt áo tím của nam tử, ngón tay của hắn khẽ khàng vuốt lên những vết thương của cô gái đang nằm - này là da thịt trong suốt lóng lánh, này là chiếc lưng cong uyển chuyển tuyệt đẹp, trên đó có những vết thương cũ mới đan xen, màu đỏ nhạt phản chiếu trong đôi mắt đen thẫm mà sâu hun hút của nam tử khiến ánh sáng trong đôi mắt ấy chợt như tối lại, nỗi đau đang cuộn lên trong lòng hắn hiển hiện nơi đáy mắt.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí trở nên nặng nề. Phù Dao đột nhiên hơi chột dạ, cũng có hơi e sợ, miệng đang cắn chặt chiếc chăn bỗng dưng há ra.

Nàng nghe được tiếng nói của người nọ, ngón tay hắn mân mê, lẩn quẩn từ vết thương này đến vết sẹo khác, lâu thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Phù Dao, nàng luôn hào sảng, ta không cản; nàng luôn liều mạng, mặc dù ta không muốn song ta cũng không ngăn nàng; có điều là, ta không thích nhìn thấy nàng vì người khác mà không biết quý trọng bản thân mình; không thích nàng khi nhìn thấy có một số việc rõ ràng nàng không cần phải làm như thế, nhưng nàng lại quyết tuyệt chọn cách thức nguy hiểm nhất. Nàng muốn ra tay với Chiến Nam Thành, sao lại chọn cách thức làm tổn thương mình như vậy? Nàng nói cho ta biết, có đáng giá hay không?"

Mạnh Phù Dao nước mắt lưng tròng - Ai da, ta đâu có nghĩ nhiều như vậy đâu...

Chỉ là... nàng chột dạ mở to mắt, hình như là cũng có thể không cần phải để mình bị thương... Mẹ nó chứ, suy nghĩ nhiều như Trưởng Tôn Vô Cực làm gì, sống như vậy không thấy mệt hay sao hả, bị thương thì bị thương, nghĩ nhiều làm gì.

"Phù Dao, nàng có thể ngốc nghếch liều mạng, nhưng đừng quên yêu quý bản thân mình hơn tất cả, đừng để lại hết vết sẹo này đến vết sẹo khác trên người mình." Trưởng Tôn Vô Cực thoa thuốc xong thì cất thuốc đi, thong thả điềm nhiên nói, "Nàng có bao giờ nghĩ tới, ta nghe thấy những lời đó của nàng, nhìn thấy những vết thương trên người nàng, sẽ có cảm giác như thế nào không?"

Mạnh Phù Dao rũ mắt xuống, né tránh ánh nhìn của Vô Cực... Được rồi, ta sai rồi, huynh xem ta đâu có tính toán gì với huynh đâu, ca ca đẹp trai, có thể hay chăng đưa y phục cho ta mặc vào không?

Kết quả người nọ ưu nhã đứng dậy, sửa lại ống tay áo, lạnh nhạt nói, "Ta biết rõ đầu nàng là đầu gỗ, từ trước đến giờ không nghe lời ai hết, vì để cho nàng ghi nhớ không quên… Nàng tự mặc y phục nhé."

Hắn thản nhiên đi ra ngoài, để lại Mạnh Phù Dao không ngừng khịt khịt mũi - Huynh điểm huyệt ta làm sao ta mặc y phục hả!

Trưởng Tôn Vô Cực đi tới của đột nhiên dừng lại, Mạnh Phù Dao mừng rỡ, ngỡ là hắn sẽ giải huyệt cho nàng, kết quả là hắn đứng tựa vào cửa, giống như vừa chợt nhớ tới điều gì đó, "Đúng rồi, từ nay về sau, nếu nàng còn liều mạng lung tung nữa, ta sẽ làm theo cách này." Nói xong liền đưa tay búng, không chút do dự nghênh ngang rời đi.

Mạnh Phù Dao ấm ức ngẩng mặt nhìn trời – hắn giải huyệt câm cho nàng là cố ý buộc nàng cầu cứu Nhã Lan Châu, với tính tình của nha đầu này, nhất dinh sẽ cười đến nửa tháng mới thôi, nàng muốn quên cũng không được.

Thật tức mà!

Thế nào gọi là người nham hiềm thâm dộc, chính là đây!

Khi Nhã Lan Châu nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của Mạnh Phù Dao liền hối hả chạy qua, sau khi nàng ấy giải huyệt xong thì quả nhiên ôm bụng cười nửa ngày, cười xong vỗ vỗ vai nàng nói, "Muội không thể không nói với tỷ rằng, tỷ rất lưu manh khốn kiếp, nhưng vận số lại tốt vô cùng.”

Mạnh Phù Dao liếc nàng ấy, nhìn bộ mặt hâm mộ kia, tự mình ôm đầu gối ngồi trong bóng tối lâu thật lâu, thở dài thườn thượt.

Lúc trời gần tối nàng mới bò dậy, nhớ tới hôm qua Vân Ngấn say rượu mà hắn ta lại không thể uống được, sau đó còn bị sốt đến giờ vẫn chưa dậy, bèn xuống bếp nấu canh hạt sen bát bửu, vốn chỉ định nấu một chén mà thôi, lại nhớ đến thần y mặt lạnh hay chữa thương cho nàng, nha đầu Nhã Lan Châu giải huyệt cho nàng, Nguyên Bảo đại nhân hám đồ ngọt hay chơi xấu nàng - bèn nấu luôn một nồi, còn có người nào đó nữa - nàng không biết!

Nàng bưng một nồi canh thật to vào phòng, Vân Ngấn vẫn còn đang ngủ, sắc mặt rất khó coi, hình như đang gặp ác mộng, hơi thở dồn dập mà lại nhẹ tênh, không ngừng giãy giụa, mồ hôi ướt đẫm cả trán. Mạnh Phù Dao đút hắn uống canh rồi đặt chén xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi giúp hắn, thế nhưng hắn lại đột nhiên túm lấy tay nàng.

Nàng giật mình hoảng hốt, theo bản năng muốn rút tay lại, song Vân Ngấn lại nắm rất chặt, tựa như một người không biết bơi bị rơi xuống nước bèn nắm chặt chiếc bè gỗ không buông, thậm chí còn dùng cả nội lực. Mạnh Phủ Dao sợ nếu mình cử động mạnh sẽ khiến hắn bị tổn thương chân khí, không thể làm gì khác hơn là đành đứng yên.

Tư thế hai người lúc này hình như hơi mờ ám, Vân Ngấn thì nằm, nàng thì ở trước người hắn ra sức chống dỡ, thân thể xoay xoay vặn vặn nghiêng sang một bên, nhìn từ góc độ nào cũng thấy như là nàng đang sắp sửa đè lên người hắn vậy.

Đèn trong phòng đã cạn, hai người đều chìm trong bóng tối, nghe thấy rõ được hơi thở từng người. Mạnh Phù Dao cảm giác như có gì đó không ổn, định bụng đốt đèn lên, lục lọi trong người nửa ngày mới tìm thấy được một khúc đèn cầy, cuối cùng lại làm rơi xuống đất, đành bất đắc dĩ thở dài không thôi.

Trong bóng tối, Vân Ngấn đột nhiên đặt tay mình lên bờ má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến thân thể Mạnh Phù Dao cứng đờ, vội vàng liều mạng rút tay ra, lại nghe Vân Ngấn nói thật nhỏ: "...mẫu thân…”

Mạnh Phù Dao ngơ ngẩn, nghe được tiếng thở dài của Vân Ngần, hơi nóng như vương lại trên tay nàng, ẩm ướt lành lạnh rồi tan biến.

"...Mẫu thân, người ra ngoài chưa? Mẫu thân bò ra ngoài được chưa?"

Ý gì thế nhỉ?

"Mẫu thân đẩy con lên rồi... còn một mình người làm sao có thể lên được..."

"Bùn đất nhiều quá..."

Bùn đất?

Mạnh Phù Dao cứng đờ trong bóng tối, nhìn sắc mặt tái nhợt co giựt của Vân Ngấn. Thiếu niên trầm mặc lạnh lùng này từ trước đến nay vẫn âm thầm cất chứa nỗi đau trong lòng, cho đến ngày hôm qua, lúc say rượu gặp được Yến Kinh Trần trong hẻm nhỏ, những kí ức đau đớn in hằn trong tâm trí chợt sống dậy mãnh liệt. Khi Yến Kinh Trần cất tiếng gọi "Đệ đệ" thì cơn ác mộng tưởng chừng ngủ yên đã chậm chạp vùng vẫy rồi tái hiện, mang theo máu và nước mắt.

Phải chăng là... mẹ con bị chôn sống... mẫu thân vì cứu nhi tử mà chết... lẽ nào là thế?

Tay Mạnh Phù Dao run rẩy không thôi, thân thế của Vân Ngấn như vậy, đường đường là Yến gia sao lại để con cháu mình lưu lạc bên ngoài, trở thành con nuôi của người ta, đúng là có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Vân Ngấn bỗng đưa tay lên bắt lấy những ngón tay run rẩy của nàng, hắn như cảm giác được tâm tình đang chấn động của nàng, ôm chặt lấy cánh tay nàng, lẩm bẩm, "Ta kéo ngươi lên... ta kéo ngươi lên..."

Mạnh Phù Dao đang khiếp sợ nghĩ tới thân thế của Vân Ngấn, bất ngờ cơ thể bị một cánh tay mạnh mẽ kéo xuống, va vào lồng ngực của người đang nằm, rồi được một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy.

Nàng lập tức giãy giụa, đột nhiên cảm thấy sau lưng như có ai đó đang theo dõi mình, bèn nghiêng đầu nhìn về phía sau, trông thấy người nọ liền muốn chửi bậy một tiếng -

Trưởng Tôn Vô Cực đang đứng ở cửa, đăm đăm nhìn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play