Mặt ngoài mọi người hài hòa ăn cơm, nhưng cũng chỉ có Liễu Đan Văn một người là thật theo đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Còn lại mọi người đều tự có tâm sự.
Liễu Đan Văn còn hỏi về con của Trương Cẩm Văn cùng Cố Trường Khanh, bị Cố Trường Khanh trả lời, bà cũng không thấy tức giận, cùng bàn chuyện nuôi dưỡng con cái.
Cố Trường Khanh nghe trong chốc lát, cảm thấy nghe không vô, đứng lên cười với bà ta, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ kéo nhẹ khóe môi: "Em nhĩ ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về." Nói xong nhìn Trương Cẩm Văn ý bảo một chút.
Trương Cẩm Văn lập tức đi theo, hai người cũng không quay đầu lại rời đi.
Diệp Thiên Tuyết xem hết một màn này, nhìn hai người còn lại gật đầu: "Con lên phòng trước."
Nói xong cô cũng đi, để lại Liễu Đan Văn cùng Diệp Hâm Thành.
Đi đến cửa thang lầu, cô quay đầu nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn biểu tình Liễu Đan Văn không giấu được vui mừng, biểu tình Diệp Hâm Thành cũng không nhìn ra được gì.
Tim cô lạnh đi, xoay người lên lầu.
Nghĩ đến chuyện xuất ngoại, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy kỳ thật cũng không đáng tin như vậy. Nhưng cũng là ý tốt của dì út, cô cự tuyệt cũng không tốt cho lắm.
Nghĩ đến đây, cô lấy di động, gọi cho Thi Yến Hàn lần nữa.
Như trước không ai bắt máy.
Diệp Thiên Tuyết có chút chán nản quăng điện thoại di động qua một bên, nghĩ ngợi một chút liền buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hoài Minh liền gọi điện thoại đến hỏi: "Còn muốn anh giúp em ôn tập không? Dù sao trên cơ bản chương trình học của em đều học xong, còn lại chỉ cần ôn tập là được."
Diệp Thiên Tuyết mang cặp lên, vừa đi vừa trả lời: "Không cần. Anh cũng có việc của mình, hiện tại không cần lãng phí thời gian cho em nhiều như thế." Cô mỉm cười chúc Phó Hoài Minh: "Chúc anh công tác thuận lợi?"
Phó Hoài Minh ở đầu bên kia điện thoại cười: "Tin tức của em thật nhanh. Được, anh biết rồi, gần đây em đi ra ngoài cẩn thận một chút."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đáp ứng.
Cúp điện thoại, liền thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở trong sảnh, ngửa đầu nhìn cửa thang lầu, giống như đang chờ cô.
"Con muốn đi đâu?" Ông nhìn Diệp Thiên Tuyết, phát hiện đứa con gái năm đó mình bảo vệ trong lòng bàn tay, nay đã là cô gái trưởng thành, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng đã cô vạn phong tình.
"Yên tâm đi, cha " môi của cô hàm chứa ý cười: " Đợi lát nữa Tiểu Ngọc trở về đón con."
Diệp Hâm Thành gật gật đầu, nhìn cô ngồi xuống sô pha lật tạp chí, im lặng một hồi, mới nói: "Giấy tờ xuất ngoại, cha làm giúp con rồi. Hết tuần này, con liền xuất ngoại đi."
"Nhanh như vậy?" Diệp Thiên Tuyết cả kinh, "Vậy, con đi đâu?"
"Mĩ ." Diệp hâm thành bình tĩnh trả lời, "Ở đó cha có vài người bạn cũ, để họ thay cha chiếu cố con là tốt rồi."
Diệp Thiên Tuyết cắn môi, gật gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
Cô có chút không hiểu, gần đây hình như cũng có người muốn đi Mĩ thì phải.
Người này rất nhanh liền gọi điện thoại đến, cười hì hì : "Thiên Tuyết? Anh là Tằng Hàm, nghe nói em cũng muốn xuất ngoại?"
Diệp Thiên Tuyết đau đầu nhìn điện thoại: "Tin tức của anh thật nhanh nhạy. Trừ anh ra còn có ai biết không?" Tằng Hàm im lặng một lúc, cười nói: "Yên tâm đi, cũng chỉ có anh cùng cha anh biết. Anh cùng cha cũng sẽ không nói với người khác."
Diệp Thiên Tuyết thở dài: "Quên đi, dù sao cũng không lừa được người."
Tằng Hàm an ủi cô, nói: "Đừng lo lắng, nếu đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em."
"Anh?" Một chữ của Diệp Thiên Tuyết khiến cho Tằng Hàm giật nảy lên, hai người ở trong điện thoại đấu võ mồm một lát, ngược lại có chút hình ảnh của năm đó.
Đợi cho cả hai bình tĩnh trở lại, thanh âm Tằng Hàm có chút thương cảm truyền đến: "Chúng ta đã lâu cũng chưa đấu võ mồm. Bắt đầu từ ngày em đưa Liễu Phỉ Phỉ đi KTV."
Diệp Thiên Tuyết bị một câu anh gợi lên ký ức cũ, bên môi không tự giác mang theo ý cười: "Bất quá một năm mà thôi." Bất quá một năm, kiếp trước người xuống tay với mình nhiều nhất hiện tại đã thành kẻ trốn chạy.
Có lẽ qua năm kế tiếp, tất cả những thứ đã trải qua sẽ biến mất.
Vương Kỳ Ngọc ngồi đối diện nhéo tay cô, mới để làm cho cô lấy lại tinh thần, vừa lúc nghe được cuối cùng của Tằng Hàm: "Đến lúc đó chắc hẳn em đi cùng chuyến bay với anh, ngồi cùng nhé."
Diệp Thiên Tuyết vội vàng đáp có lệ một câu, cúp điện thoại.
Vương Kỳ Ngọc nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ quái, làm cho Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt: "Sao lại nhìn mình như vậy?"
"Cảm giác, giống như đã lâu cũng chưa nghe được cậu cùng Tằng Hàm náo loạn như vậy, mình còn tưởng rằng cậu cùng hắn hoàn toàn không nhìn mặt nhau. Hiện tại thoạt nhìn, không phải?"
"Như thế nào cũng không thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc được." Diệp Thiên Tuyết thản nhiên trả lời một câu, tiếp đó cô nhẹ giọng nói chuyện bản thân muốn xuất ngoại, " Người sau lưng Liễu Phỉ Phỉ ra tay quá nhanh, mình sợ. . . . . ."
Cô bỗng nhiên nghĩ tới, đến bây giờ vẫn chưa gọi cho Thi Yến Hàn.
Vương Kỳ Ngọc im lặng một hồi, nói: "Ba ba nói, gần đây trong thành phố không yên ổn cho lắm."
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nghe cô ấy nói tiếp: "Thế lực ngầm muốn làm loạn một lần nữa ."
Diệp Thiên Tuyết không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cuộc đọ sung phát sinh đời trước, Thi Yến Hàn chết đi. Trong lòng cô cảm thấy bất an, quyết định lát nữa nhất định phải gọi cho Thi Yến Hàn bằng được.
Thấy ánh mắt cô có chút mơ hồ, Vương Kỳ Ngọc hỏi: "Cậu nghĩ tới điều gì sao?"
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lắc đầu: "Không, mình chỉ là cảm thấy, mọi chuyện thật khéo."
Vương Kỳ Ngọc suy tư, cũng hiểu được: "Cậu cảm thấy, người cướp đi Liễu Phỉ Phỉ, có thể chính là người dẫn đầu làm loạn?"
Chân mày cô ấy hơi nhíu lại, "Nếu như vậy, cậu phải thật cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ vốn sẽ không an phận, nếu thế lực phía sau cô ta là xã hội đen, chỉ sợ cô ta không còn e ngại gì nữa."
Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng nói chuyện của Đồng Bình Thiên, Vương Kỳ Ngọc kinh ngạc mắt trừng lớn.
"Liễu Phỉ Phỉ cô ta thật sự là. . . . . ." Thân là cô gái ngoan, trong khoảng thời gian ngắn Vương Kỳ Ngọc cư nhiên tìm không thấy từ để hình dung Liễu Phỉ Phỉ.
"Vậy trước hết cậu nên xuất ngoại đi." Vương Kỳ Ngọc trầm mặc một hồi, hạ quyết tâm, "Ít nhất, nước ngoài an toàn hơn."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Vạn nhất người kia là từ nước ngoài trở về, mình chẳng phải rơi vào trong tay hắn ta sao?"
Vương Kỳ Ngọc kiên định lắc lắc đầu: "Có thể ở nước ngoài thế lực của xã hội đen tuy lớn, trên cơ bản rất ít về nước. Nếu trở về, trong nước không có khả năng không biết." Vẻ mặt của cô ấy so với sự thật còn thật hơn, "Cho nên, cho dù người đó là từ nước ngoài trở về, cũng nhất định chính là nhân vật bên ngoài, đối với cậu không có uy hiếp gì."
Nghe cô ấy nghiêm trang phân tích như vậy, Diệp Thiên Tuyết bật cười, cô dịu dàng nói cám ơn.
Giống như lời Diệp Hâm Thành, mấy ngày Diệp Thiên Tuyết liền ra nước ngoài.
Ở đại sảnh trong sân bay cùng Diệp Hâm Thành Cố Trường Khanh Trương Cẩm Văn còn có Phó Hoài Minh chia tay, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đẩy xe hành lý đi. Tằng Hàm đứng cách cửa đăng ký không xa, thật sự giống như lời anh nói, hai người cùng chuyến bay, Diệp Thiên Tuyết cũng không kháng cự đáp ứng ngồi cùng anh.
Bốn người nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất ở phía sau cửa đăng ký khẩu, đều ngơ ngẩn.
Ngụy Vũ xa xa nhìn bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất, thập phần mất mát cười cười.
Vương Kỳ Ngọc cùng Tô Vũ ở bên cạnh nhìn, Tô Vũ khinh thường khinh bỉ anh ta: "Mày nếu không bỏ được, liền mua vé máy bay đuổi theo đi, đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng thương tâm mất mát, cô ấy không nhìn thấy đâu."
Ngụy Vũ nghiêng mặt liếc một cái, nhìn anh ta bị Vương Kỳ Ngọc ngắt kêu oai oái, mỉm cười, có một loại cảm giác thành thục không đúng tuổi: "Không được. Cô ấy không thích nhìn tao như vậy. Hơn nữa, bây giờ cô ấy cũng không cần một tình yêu làm cô ấy ngạt thở, cho nên, điều tao có thể làm cũng chỉ là tôn trọng quyết định của cô ấy."
Tô Vũ nhìn anh, cảm thấy có chút xa lạ: "Tao nói, mày thật sự là Ngụy Vũ?"
Ngụy Vũ tiếp tục mỉm cười: "Trừ bỏ tao, mày còn biết Ngụy Vũ khác?"
Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh thấy Tô Vũ nhìn Ngụy Vũ đến ngây ngốc, cười nhạo một tiếng: "Như thế nào, cảm thấy mình lớn tuổi hơn nhưng không hiểu chuyện hơn người ta?"
Tô Vũ giơ chân: "Tiểu Ngọc em không thể nói như vậy, em làm anh thật đau lòng!"
Ngụy Vũ ở một bên mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, một lát sau, hai người đều bình tĩnh, anh nghe Vương Kỳ Ngọc nói: "Nhưng mà, Tiểu Bàn như vậy, không giống lúc bình thường nha."
Biểu tình Vương Kỳ Ngọc vui mừng ra mặt: "Chính chắn rất nhiều, cũng đẹp trai rất nhiều, hiện tại, gọi em là Tiểu Bàn chị cũng cảm thấy xấu hổ."
Ngụy Vũ cười xấu xa: "Vậy đừng gọi em là Tiểu Bàn ." Anh khiêu khích nhìn Tô Vũ liếc mắt một cái, "Em không ngại chị Tiểu Ngọc gọi em thân mật một chút."
Tô Vũ ở một bên hét lớn: "Họ Ngụy, mày có ý gì! Đi ra solo!"
Vương Kỳ Ngọc không kiên nhẫn đá một cái, làm cho anh ta ôm bắp chân nhảy dựng lên, liền nhìn Ngụy Vũ cười nói: "Như thế nào ở trước mặt Tiểu Tuyết không chính chắn như vậy?"
"Cô ấy vốn là người nặng tâm sự, nhưng ít nhất khi ở bên cạnh em, cô ấy có thể thoải mái một ít." Ngụy Vũ cười thực bình tĩnh, nhìn hai người gật gật đầu: "Em đi trước, công ty còn có việc chờ em giải quyết."
Vương Kỳ Ngọc nhìn anh đi xa, quay đầu nhìn Tô Vũ đang nhìn mình với vẻ mặt tội nghiệp, ngoắc ngón tay.
Đợi cho Tô Vũ điên cuồng chạy tới liền lôi kéo anh, cho anh một nụ hôn ngọt ngào, làm tim Tô Vũ chạy loạn cào cào, cảm giác không thoải mái lúc nãy quăng hết qua một bên.
Hoạt động trên máy bay của Diệp Thiên Tuyết hầu như đều là ngủ.
Chờ lúc cô bị Tằng Hàm đánh thức, liền thấy được gương mặt khó tin của Tằng Hàm: "Trời ạ, anh chưa thấy qua người có thể ngủ như em vậy. Một đường mười mấy giờ em chỉ có hai giờ là tỉnh táo."
Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Đã tới chưa?"
Tằng Hàm trở nên nghiêm túc một ít: "Còn có 20 phút nữa là tới. Ở đây em có người đón không? Nếu không, gia đình anh cũng có mua một căn hộ, có muốn đi qua bên của anh trước không?"
Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Nếu không có người tới đón em liền đi theo anh. Nhưng mà, em đoán hẳn là có."
Chờ máy bay đap xuống, Tằng Hàm có chút chán nản phát hiện, quả nhiên có người giơ tên Diệp Thiên Tuyết chờ sẵn. Anh đi theo Diệp Thiên Tuyết, sau tấm biển tên là một người Hoa khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới, cô có chút tò mò nhìn Tằng Hàm liếc mắt một cái, dùng Trung văn một cách không tự nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết: "Xin hỏi, cô là Diệp Thiên Tuyết phải không?" Nói xong lấy ra ảnh chụp đối chiếu một chút.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười xác nhận.
Cô lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tôi là người do ngài Tim phái đến đây đón cô, tên Trung văn của tôi là Diêu Mỹ Lan, cô có thể gọi tôi Melanie."
Diệp Thiên Tuyết gật gật đầu đáp ứng.
Tằng Hàm còn có chút lo lắng hỏi người này có đúng không, sau đó mới phất tay với cô, đi về phía người đón anh.
Lúc Diệp Thiên Tuyết đi theo Diêu Mỹ Lan ra sân bay, quay đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt của sân bay.
Có lẽ, đây cũng là cuộc gặp gỡ mới của chính mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tân bản đồ
Muốn thấy rõ lòng, mặt khác, tìm được đẩy ngã phía sau màn boss bí quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT