Diệp Thiên Tuyết cũng không tức giận, chỉ nhìn anh, giống như xem một đứa bé thích gây náo loạn. Cuối cùng, cô sờ sờ đầu anh, cử chỉ dịu dàng: "Đừng làm loạn, cũng không còn sớm, chúng ta về thôi."
Ngụy Vũ yên lặng nhìn cô, phát hiện ánh mắt của cô nhìn mình, không kích động, cũng không cảm động.
Như mặt hồ phẳng lặng.
Căn bản cô không tin anh thật lòng đối với cô.
Ngụy Vũ bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng lạnh toát.
Anh xoay người từ trên người cô xuống, nằm ở trên cỏ hờn dỗi nói: "Muốn về thì em về đi, tôi bị thương, tâm tình không tốt."
"Thương tâm?" Diệp Thiên Tuyết hỏi lại một câu, liền cười khẽ: "Tiểu Bàn, đơn giản như vậy em liền thương tâm sao?"
"Một mảnh chân tình đưa ra nhưng người ta không nhận, chưa đủ thương tâm sao?” Ngụy Vũ thở phì phì hỏi lại.
Giọng của cô như người nói mê: "Thật sự thương tâm, là lúc em muốn khóc cũng không khóc được, cảm thấy thế giới này đều trở nên u ám."
Ngụy Vũ lơ đễnh, cô trầm mặc thật lâu anh liền cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi cảm xúc trong giọng nói của Diệp Thiên Tuyết, nghe qua hình như cùng lúc bình thường không giống nhau.
Anh cẩn thận nghiêng mặt qua xem, phát hiện Diệp Thiên Tuyết mở to mắt, nhìn trời.
Tim Ngụy Vũ trong giây lát co thắt.
"Tiểu Tuyết." Anh cầm tay cô: "Anh mặc kệ em vì nguyên nhân gì, anh sẽ đợi, đợi đến môt ngày em chấp nhận anh ."
Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay sang, bi thương trong ánh mắt chưa kịp giấu: "Chị sẽ chứng minh cho em biết, chị không nói giỡn ."
Diệp Thiên Tuyết dịu dàng cười: "Ngốc quá."
Hai người không nói gì một đường trở về nội thành, thời gian đã không còn sớm. Diệp Thiên Tuyết vốn còn muốn cùng Ngụy vũ cùng đi ăn vài thứ, kết quả vì một cuộc điện thoại, cô liền vội vàng chạy về Diệp gia.
Diệp Hâm Thành đang ở nhà chờ cô. Đồng thời chờ cô còn có Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn.
Thấy cô tiến vào, Diệp Hâm Thành theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt Cố Trường Khanh cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, không tự chủ tiến lên hai bước.
"Cha, dì út, dượng út " Diệp Thiên Tuyết chào xong liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại gọi con về gấp vậy?"
Diệp Hâm Thành nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt ủ dột: "Liễu Phỉ Phỉ chạy."
"Chạy?" Diệp Thiên Tuyết theo bản năng hỏi lại một câu, Cố Trường Khanh gật đầu, nói: "Ừ, thời đại này, lại còn có người cướp xe vận chuyển thành công, cô ta bỏ trốn, vài người khác cũng bỏ chạy theo nhưng đều bị bắt về."
Diệp Thiên Tuyết vuốt ve ngón tay, trong lòng bất an.
Liễu Phỉ Phỉ lựa chọn đi theo người cướp xe cùng nhau bỏ trốn, nói lên cô ta đã không cần thân phận của mình.
Trong lòng của cô ta chỉ có hận ý.
Người như cô ta là nguy hiểm nhất.
"Cảnh sát đang điều tra, nhưng, " Trương Cẩm Văn lắc lắc đầu, "Dượng cảm thấy không thể có kết quả ngay được. Mấy ngày nay, con ra ngoài phải cẩn thận."
Diệp Thiên Tuyết có chút ngơ ngác gật đầu, liền nghe Diệp Hâm Thành nói "Theo Cha nghĩ, con đi xuất ngoại lánh sẽ tốt hơn"
Cố Trường Khanh bất mãn nhíu mày: "Nhưng nơi này là địa phương chúng ta quen thuộc."
Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn về phía Diệp Hâm Thành, trên mặt của ông mang nụ cười khổ: "Cha biết, nhưng mà, đây cũng là địa phương Liễu Phỉ Phỉ quen thuộc nhất." Ngừng một chút, ông lại tiếp, "Có lẽ còn có Liễu Đan Văn."
"Nếu. . . . . ." Diệp Hâm Thành chần chờ trong chốc lát, "Nếu cha vẫn phái người theo dõi chuyện của người kia, chắc chắn Liễu Đan Văn tuyệt đối có tham dự trong đó."
Diệp Thiên Tuyết sửng sốt, nhớ tới chuyện lần trước Liễu Đan Văn tìm ảnh chụp, nói với Diệp Hâm Thành một tiếng, liền lấy di động ra đưa Diệp Hâm Thành xem.
Diệp Hâm Thành tuy nói biết ảnh chụp là Liễu Đan Văn lấy đi, hôm nay nhìn đoạn phim thấy bà trộm ảnh làm ông có chút kinh ngạc: "Tiểu Tuyết, con như thế nào có đoạn phim này?" Nói xong trên mặt ông lộ ra sắc mặt vui mừng, "Đoạn phim này cũng là chứng cớ."
Nói một tiếng với Diệp Thiên Tuyết, đem đoạn phim xem lại một lần.
Trương Cẩm Văn ở bên cạnh nhíu mày: "Anh rể nói cũng đúng. Trong thời gian ngắn không thể vạch trần chuyện này, cùng Liễu Đan Văn ở chung một chỗ rất nguy hiểm. Không bằng để Tiểu Tuyết ra nước ngoài tránh một thời gian. Những người đó cho dù thế lực có lớn, cũng không có khả năng ra nước ngoài."
Cố Trường Khanh cùng Diệp Hâm Thành không hẹn mà cùng lo lắng chuyện này.
Diệp Thiên Tuyết nghĩ một hồi, cảm thấy đó cũng là biện pháp tốt. Nhưng bản thân lánh nạn một mình bỏ lại người nhà ở chỗ này, trong lòng cô lại có chút bất an.
Ba người thương lượng trong chốc lát liền đưa ra kết luận, Diệp Hâm Thành nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, con xuất ngoại một chuyến đi."
Diệp Thiên Tuyết im lặng một chốc liền trả lời: "Đi nơi nào? Hơn nữa, cho dù đi ra ngoài, bọn họ tìm sẽ không tìm đến sao?"
Diệp Hâm Thành mỉm cười: "Trong thời gian này, Liễu Phỉ Phỉ muốn làm giấy tờ xuất ngoại cũng không dễ." Diệp Thiên Tuyết hiểu rõ, đây mới chính là nguyên nhân họ muốn cô ra nước ngoài.
Cô do dự trong chốc lát, cũng gật đầu đáp ứng.
Sau đó, ba người lại tiếp tục bắt đầu thương lượng chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì, xử lý như thế nào là tốt nhất, Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh đứng một lát, hơi nhíu mày, cùng bọn họ nói một tiếng, quay về phòng mình.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thi Yến Hàn, nhìn dãy số trên màn hình do dự một trận, suy nghĩ có nên gọi hay không thì điện thoại lại vang lên.
Vừa mở điện thoại lên nghe, một giọng nói bởi vì sợ hãi mà mất đi thanh âm kiều mị ngày thường từ trong ống nghe điện thoại truyền tới: "Diệp tiểu thư, đã xảy ra chuyện."
Trong đầu Diệp Thiên Tuyết soạn lại một lần, mới có thể nhận ra giọng nói này là của Tần Phượng Miên, cô không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm Tần Phượng Miên có vẻ rất nôn nóng bất an, nói xong cẩn thận nhìn xung quanh như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào: "Bình Thiên bị người ta đánh gãy chân, đám người kia làm bị thương mặt của hắn, còn nói muốn trả thù hắn."
Diệp Thiên Tuyết trừng mắt, nghe Tần Phượng Miên nói tiếp: "Tôi vụng trộm nhờ em gái Lý tiểu thư đi nghe ngóng tin tức, trong nhóm côn đồ có người nói, muốn bọn họ xuống tay là cô giá khoảng mười bảy mười tám tuổi, tôi nghĩ. . . . . ."
Tim Diệp Thiên Tuyết mạnh mẽ co rút.
Nhưng là, cô thật không hiểu. Nếu như Liễu Phỉ Phỉ nói hận, hận ai cũng có thể, như thế nào hận một người không có can hệ quá lớn là Đồng Bình Thiên, ngược lại hắn lại thành người thứ nhất bị xuống tay?
Tần Phượng Miên ấp a ấp úng một hồi lâu, mới nói ra, ngày đó Đồng Bình Thiên cùng Liễu Phỉ Phỉ có một đoạn tình cảm, có một vài sự việc không nên nói.
"Cái gì không nên nói ?" Diệp Thiên Tuyết truy vấn, Tần Phượng Miên nói quanh co một hồi, mới nản lòng kể ra: " Lúc Bình Thiên cùng Liễu Phỉ Phỉ chia tay, cười nhạo cô ta là đứa con riêng không biết rõ địa vị của bản thân."
Diệp Thiên Tuyết chấn động: "Cô đem những thứ cô nghe được nói cho Đồng Bình Thiên?!"
Tần Phượng Miên có chút ngượng ngùng: "Diệp tiểu thư, tôi không phải cố ý, chỉ là có đôi lúc động tình, liền. . . . . . Nếu Bình Thiên xảy ra chuyện, tôi nghĩ, cô ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên. . . . . ."
"Tôi biết rồi." Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trả lời, "Tôi sẽ chuyển cho cô hai mươi vạn, cô xuất ngoại du lịch đi."
Tần Phượng Miên không tự giác, ăn nói khép nép: "Được, cám ơn ý tốt của Diệp tiểu thư."
Cúp điện thoại, Diệp Thiên Tuyết không chần chờ , liền gọi điện thoại cho Thi Yến Hàn.
Nhưng là lúc này điện thoại vang lên thật lâu đều không có người bắt máy, hiển nhiên Thi Yến Hàn không để di động ở bên người. Diệp Thiên Tuyết không gọi nữa, ra khỏi phòng, liền tiến vào thư phòng.
Ba người Diệp Hâm Thành vẫn như trước ở bên kia nói chuyện, nhìn thấy cô tiến vào, đều có chút ngạc nhiên.
Biểu tình của Diệp Thiên Tuyết làm cho bọn họ cảm thấy không tốt lắm."Liễu Phỉ Phỉ đã xuất hiện" Câu nói đầu tiên Diệp Thiên Tuyết nói làm cho bọn họ kinh ngạc, "Sau đó, ra tay với người từng qua lại với cô ta."
Sau đó, cô nhìn về phía Diệp Hâm Thành: "Bởi vì, hắn từng nói với Liễu Phỉ Phỉ, cô ta là đứa con riêng."
Diệp Hâm Thành hít một ngụm khí lạnh, ôm ngực thở mạnh. Diệp Thiên Tuyết mặt không chút thay đổi đi đến phía trước, hỏi ông: "Thuốc ở đâu?"
Đợi thuốc có tác dụng làm cho Diệp Hâm Thành hơi dễ chịu, Diệp Thiên Tuyết mới chuyển hướng Cố Trường Khanh, nụ cười trên mặt như có như không: "Làm sao bây giờ, dì út, cô ta trông có vẻ thật sự mất đi lý trí. Đến chuyện này cũng lấy ra để hả giận."
Cố Trường Khanh lại nhìn Diệp Hâm Thành, không nói lời nào.
Diệp Hâm Thành bình tĩnh lại, nhìn về phía ba ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cười khổ: "Ta cho là, ta giấu rất tốt ."
"Giấu giếm không được, " Diệp Thiên Tuyết nói, "Ngay cả chuyện không nên biết con cũng biết, ‘công việc’ giữ bí mật của cha đúng là rất thất bại."
Cô mỉa mai cười, "Có lẽ bởi vì cha có cảm tình với cô ta, giấu đi sự thật. Nói không chừng muốn một ngày nào đó làm cho cô ta nhận tổ quy tông?"
Diệp Hâm Thành nhìn Diệp Thiên Tuyết, giống như không nhận ra cô.
Diệp Thiên Tuyết không tránh, nhìn ngược lại ông, biểu tình lạnh lẽo.
Trong phòng nhất thời bị bao trùm bởi không khí trầm mặc, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của chính mình.
Một lát sau, đột nhiên có người ở cửa gõ cửa: "Hâm Thành, anh ở bên trong phải không?"
Nghe giọng nói của Liễu Đan Văn, trên mặt Diệp Thiên Tuyết rất nhanh hiện lên nụ cười thật tươi, đi qua kéo Cố Trường Khanh cánh tay: "Dì út, kể cho cháu nghe chuyện của tên nhóc kia đi." Cố Trường Khanh liếc nhìn cô một cái, trên mặt mang nụ cười bắt đầu giảng.
Sau khi Liễu Đan Văn vào cửa, nhìn đến cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, Diệp Hâm Thành cùng Trương Cẩm Văn nói chuyện với nhau thật vui, Diệp Thiên Tuyết cùng Cố Trường Khanh ở bên cạnh ngồi, cười đến nghiêng ngả.
Bà nhịn sự không vui trong lòng xuống, nhìn Diệp Hâm Thành sẵn giọng: "Có khách đến sao không nói cho em một tiếng?"
Diệp Thiên Tuyết cười hì hì ngửa đầu xem bà ta: "Dì Liễu, sao lại coi dì út với dượng út là khách được, dì nói sai rồi. Ai nha, bụng con có chút đói, không biết phòng bếp có cái gì ăn không."
Liễu Đan Văn vội vàng cười: "Thật đúng lúc, là dì đi lên kêu mọi người đi ăn cơm ." Bà cười nhẹ đi qua đứng ở bên người Diệp Hâm Thành: "Hâm Thành, anh mau mang mọi người đi xuống."
Diệp Hâm Thành nhìn bà mỉm cười: "Được, anh biết rồi." Nói xong, ông đứng lên, sau khi Diệp Thiên Tuyết cùng vợ chồng Cố Trường Khanh Trương Cẩm Văn đi ra cửa, ông nhìn Liễu Đan Văn, như có như không quăng ra một câu: "Có chuyện muốn nói cho em biết. Phỉ Phỉ bỏ trốn."
Biểu tình Liễu Đan Văn như cứng đờ: "Hả? Anh nói gì?"
Diệp Hâm Thành lặp lại một lần, biểu tình đổi thành lo lắng, "Ai, đứa nhỏ này. . . . . . ngay cả thân phận cũng bị mất. Cũng không biết. . . . . ."
Hắn nhìn kỹ Liễu Đan Văn, phát hiện vẻ mặt giả dối của bà ta chỉ có kinh ngạc, trong làng nhất thời trầm trọng.
Chuyện này, Liễu Đan Văn biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT