Nhiều năm qua không tặng thiệp chúc mừng năm mới, làm sao cô còn nhớ những thứ này!
Thấy trong mắt Đường Linh kinh ngạc, Lưu Hân buông đồ ăn vặt trong tay xuống, có chút khoa trương nói, “Trời! Cậu không phải đến một cái thiệp cũng không chuẩn bị chứ?”
Đường Linh xấu hổ cười, nhún vai, gật đầu hướng về phía Lưu Hân người đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc kia.
“Vậy một lát nữa tặng thiệp chúc mừng cậu phải làm sao? Nếu không tớ cho cậu mượn một ít nhá!”. Suy nghĩ một lát, Lưu Hân lại lắc đầu, “Không được! Của tớ đều đã viết tên lên rồi! Làm sao bây giờ!”
“Vậy thì không tặng, không sao đâu.”. Đường Linh không để ý mở miệng nói.
Lưu Hân tuy rằng cảm thấy như vậy không tốt, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, cũng không thể lấy thiệp có viết tên của Lưu Hân coi như là của Đường Linh tặng cho người ta được!
Bởi vì là buổi liên hoan của lớp, cho nên yêu cầu mỗi người đều phải chuẩn bị biểu diễn một tiết mục, có thể là tiết mục đơn, cũng có thể là tiết mục tập thể, cuối cùng còn đánh giá tiết mục của ai được hoan nghênh nhất, lớp có chuẩn bị phần thưởng!
Tất cả học sinh đều tích cực tham gia, cũng có một số người nhát gan, hoặc người có tính cách hướng nội, đi tới khu trung tâm sân khấu, cúi mặt xấu hổ kể câu truyện cười không ăn nhập nội dung, sau đó chán nản quay về chỗ ngồi trong tiếng cười của mọi người!
Ngồi ở phía dưới, trong lòng Đường Linh có chút cảm khái, cô bạn này chẳng phải đã từng là chính mình sao? Bên môi nở nụ cười yếu ớt bất đắt dĩ, khi còn bé thơ cô cũng không được mọi người chung quanh yêu thích!
Đến phiên Lưu Hân, cô nhóc biểu diễn một điệu nhảy, vốn muốn cùng nhảy với Đường Linh, ai ngờ Đường Linh không biết khiêu vũ, cho nên buộc lòng cô bạn này phải biểu diễn một mình!
Kỳ thực Đường Linh cũng không phải là không biết khiêu vũ, chỉ là không biết nhảy kiểu học sinh tiểu học mà thôi! Sau khi trưởng thành cô từng đi bar, sàn nhảy, đã tham gia nhiều tiệc rượu trên thương trường, mấy loại vũ đạo dành cho người lớn không cách nào nhảy trước mắt trẻ con được! Nếu Đường Linh nhảy một đoạn múa thoát y tại đây, phỏng chừng sẽ khiến toàn trường bị sét đánh chết!
Lưu Hân học chuyên vũ đạo, nhảy một điệu nhảy dân tộc rất ra dáng, giành được không ít tiếng vỗ tay!
Vương Tử Thông lên sân khấu kéo một bản violon, thời này rất ít người học nhạc cụ, cho nên lúc Vương Tử Thông lấy đàn violon ra diễn tấu, thực sự khiến hầu hết các bạn trong lớp ước ao! Làm thỏa mãn trọn vẹn lòng hư vinh của Vương Tử Thông!
Chờ đến lúc Đoàn Ngọc lên sân khấu, thật nhiều nữ sinh đều vô cùng kỳ vọng, kết quả tên kia đang trong lúc mọi người chờ mong, hát vang một khúc, chớp mắt đã khiến mọi người té ngửa ghế! Cho đến về sau không còn có ai gây rối kêu Đoàn Ngọc lên hát! Sự nghiệp ca hát của Đoàn Ngọc đời này đã bị chôn sống từ giây phút này!
Hai anh emTư Đồ, cùng đọc diễn cảm một bài thơ, hơn nữa còn dùng tiếng Anh đọc diễn cảm lần nữa, bạn học trong lớp đều hết sức sùng bái nhìn bọn họ, ngay cả ánh mắt cô giáo Kim nhìn bọn họ đều tràn đầy vẻ kích động!
Cuối cùng, lúc về lại chỗ ngồi, Tư Đồ Hạo còn háy mắt với Đường Linh, rất có dáng điệu ghẹo gái buổi ban sơ! Nhìn ra được tiềm năng đó của cậu bạn, trong lòng Đường Linh cười thầm không thôi!
Sau đó đến lượt Đường Linh, Đường Linh cau mày suy nghĩ, rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng tới vị trí trung tâm!
Khi Đường Linh đứng ở đó, trong phòng học có chút ầm ỹ, nói chuyện lao nhao, cười đùa vui vẻ, chỉ có một số ít người là chăm chú nhìn Đường Linh, mong đợi tiết mục biểu diễn của cô!
“Tớ cần một tấm thiệp chúc mừng?”. Giọng nói thanh thúy chìm trong không gian ồn ào náo động.
Một số người nghe thấy Đường Linh nói, nhìn Đường Linh có chút chế giễu, đến thiệp chúc mừng còn phải mượn người khác?
Đoàn Ngọc chớp mắt mấy cái, thuận tay cầm lên tấm thiệp chúc mừng vừa mới nhận được, đưa cho Đường Linh, sau đó đặc biệt hào khí nói, “Cầm, tùy tiện dùng!”
Đường Linh tựa hồ nhìn thấy hình ảnh của Đoàn Ngọc sau khi lớn lên, cầm thẻ ngân hàng, vứt cho người đẹp bên cạnh, sau đó cực kỳ tiêu sái nói, “Cầm, tùy tiện quẹt!”
Che dấu ý cười sâu trong mắt, nhìn thiệp chúc mừng trong tay một chút, thì ra là của Vương Tử Thông tặng? Ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoàn Ngọc, cái tên này chỉ sợ thiên hạ không đại loạn!
Tay Đường Linh cầm thiệp chúc mừng, ánh mắt Vương Tử Thông như sắp phun ra lửa, cô vẫn thản nhiên đem tấm thiệp đặt ở trước mặt mọi người trước sau phô bày một chút, sau đó gấp lại thành nhiều lớp, đang lúc mọi người nghi hoặc trong mắt, hai tay xé một cái!
A!
Mọi người trố mắt nhìn Đường Linh, có nữ sinh bật ra tiếng kêu, đưa một bàn tay ra che miệng, tiếp đó cũng đang lúc mọi người kinh ngạc, khóe miệng Đường Linh nhếch lên, lại xé tiếp!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tử Thông như muốn phun ra lửa, Đoàn Ngọc có chút lo lắng nhìn Đường Linh, trong mắt xẹt qua một chút hối hận, cậu cố ý lấy tấm thiệp của Vương Tử Thông đưa cho cô, Đoàn Ngọc cũng không ngờ cô bạn cùng bàn sẽ trực tiếp xé tấm thiệp đó!
Xem ra bạn cùng bàn của cậu đã tự rước lấy phiền phức rồi!
“Đường Linh! Cậu xé thiệp của tôi!”. Vương Tử Thông hung hăng vỗ bàn một cái, đứng bật dậy, nhìn chòng chọc Đường Linh một cách hung dữ!
Cô giáo Kim ngẩn người, nhanh chóng bước lên muốn giải hòa, trên tiệc liên hoan nếu có gây ra phiền toái gì, vậy mặt mũi của cô giáo cũng không biết để đâu!
Cô giáo Kim vẫn chưa kịp đi lên phía trước, đang lúc mọi người trong ngây người, hai tay của Đường Linh khẽ động, hướng về đống thiệp bị xé vụn trong tay thổi một cái, hai tay hợp lại, lại chậm rãi mở ra, trên tay vẫn là một tấm thiệp với nhiều nếp gấp, hoàn hảo vô khuyết bày ra trước mắt mọi người!
Lớp học hoàn toàn tĩnh lặng!
Trời!
Sao có khả năng!
Chính bọn họ rõ ràng đã chính mắt nhìn thấy tấm thiệp kia bị xé thành những mảnh vụn nhỏ!
Vậy mà… lại ghép được! Hoàn hảo… vô khuyết!
Cô giáo Kim ngây người tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tấm thiệp chúc mừng trong tay Đường Linh, đi tới vài bước, rút tấm thiệp ra từ trong tay Đường Linh, cẩn thận lật xem tấm thiệp đó trên tay!
“Đúng là nguyên vẹn!”. Cô giáo Kim kinh ngạc lẩm bẩm nói.
“Oa! Đường Đường! Cậu quá tuyệt vời! Cậu sao làm được! Tớ trông thấy rõ ràng cậu xé nó mà! Tại sao lại còn nguyên vẹn!”. Lưu Hân hướng về phía Đường Linh kích động hét lên, ánh mắt phát sáng, Đường Đường thật lợi hại!
“Bạn ngồi cùng bàn a! Cậu mau dạy tớ chiêu này đi! Tớ cũng muốn bắt chước!” Đoàn Ngọc với đôi mắt đào hoa trực tiếp bắn ra vô số hào quang lấp lánh, nhìn Đường Linh kèm theo ánh mắt vô cùng nóng bỏng! Chuyện này quả thật quá thần kỳ!
“Biểu diễn lại một lần! Lại biểu diễn lần nữa đi mà!”. Không biết là ai kêu lên một câu như vậy, bạn học trong lớp đều đồng loạt yêu cầu Đường Linh biểu diễn lại một lần!
Đường Linh chưa kịp mở miệng, vài bạn học chưa từng nói chuyện với cô trước đây cũng chạy tới, nhét vào trong tay Đường Linh một tấm thiệp thể hiện chút lấy lòng cô, chỉ chốc lát sau, trong tay Đường Linh chất đầy thiệp chúc mừng!
Dưới sự yêu cầu nhiệt tình của mọi người, Đường Linh lại biểu diễn một lần nữa màn ảo thuật, mọi người xem chăm chú không chớp mắt, chỉ lo bỏ lỡ một chi tiết nhỏ!
Cả lớp bởi vì trò ảo thuật đó của Đường Linh, bị oanh tạc!
“Muốn học không?”. Sóng mắt Đường Linh lưu chuyển, nhìn vẻ mặt vô cùng hâm mộ của Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc dùng sức gật đầu, Đường Linh lại biểu diễn cho cậu bạn xem một lần, sau đó bỏ lại một câu, “Tự mình từ từ luyện đi!”
Tên nhóc Đoàn Ngọc kia rất có lòng hiếu kỳ, cầm trong tay tấm thiệp của Vương Tử Thông, học theo cách Đường Linh dạy, gấp lại, sau đó xé một cái!
Tấm thiệp đó rốt cục đã hoàn thành sứ mạng của nó, bị Đoàn Ngọc xé thành mảnh nhỏ!
Ánh mắt Đường Linh cong cong, khóe miệng khẽ nhếch lên! Cô cũng thích xem náo nhiệt của người khác nha!
Vương Tử Thông cũng nhìn thấy, vành mắt đỏ lên tại chỗ, bật khóc oa oa! Làm cô giáo Kim luống cuống tay chân!
Phụ huynh của Vương Tử Thông này, thường xuyên chăm sóc gửi quà cho cô giáo Kim, nên đương nhiên cô không thể thiếu quan tâm Vương Tử Thông được!
Ngoài cô giáo Kim và mấy tùy tùng bảo vệ Vương Tử Thông kia ra, những bạn học khác đều vây quanh Đường Linh, bọn họ đều rất ngạc nhiên Đường Linh sao làm được trò ảo thuật đó, trong lớp liền xuất hiện bầu khung cảnh như sau – – Cô giáo Kim dỗ dành Vương Tử Thông đang khóc thét bên cạnh, một bên khác thì vui vẻ hòa thuận vây tại một chỗ thảo luận chủ để ảo thuật!
Lúc bình chọn tiết mục được yêu thích nhất, trong lớp chín mươi phần trăm đều lựa chọn tiết mục của Đường Linh, giải thưởng lớn của lớp phát cho Đường Linh, điều này cũng làm cho cô hơi kinh ngạc!
Những năm chín mươi, ảo thuật còn chưa được phổ biến rộng rãi, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy rất thần kỳ, thực ra Đường Linh làm trò ảo thuật này chỉ là sơ cấp thôi, đời trước thời điểm ảo thuật được cả thế giới ưa chuộng, Đường Linh cảm thấy thú vị, cố ý tìm người học, không nghĩ tới hôm nay lại có đất dụng võ!
Bởi vì lúc trước tính cách Đường Linh khá yên lặng, mọi người tiếp xúc với cô không nhiều, cho nên lúc tặng nhau thiệp chúc mừng, Đường Linh chỉ nhận được mấy tấm, anh em Tư Đồ, Lưu Hân, Đoàn Ngọc, Lương Văn Thù.
Thời điểm Tô Cảnh tặng thiệp có chút buồn cười, cậu bạn cầm tấm thiệp trong tay, đưa cho Đường Linh, Đường Linh chỉ nói tiếng cám ơn, liền để tấm thiệp đó qua một bên! Tô Cảnh nhưng không hề rời đi, nhìn chằm chằm Đường Linh, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Đường Linh, thốt ra một câu khiến Đường Linh không biết nói sao, “Cậu thì sao!”
“Không có!”. Đường Linh mặt không biểu cảm nói.
Sắc mặt Tô Cảnh có chút gượng gạo, với tay lấy lại tấm thiệp vừa tặng cho Đường Linh kia, trong giọng nói không được tự nhiên còn kèm theo chút ngạo khí, “Muốn thì đem cái của cậu để đổi!”
Nhìn Tô Cảnh quay người bước đi, Lưu Hân nhỏ giọng than thở nói, “Hẹp hòi! Ai muốn của cậu ta chứ!”
Đường Linh chỉ cười, nhún vai, không để ý! Vốn cô cũng không muốn có qua lại gì với Tô Cảnh! Đứa nhỏ khó tánh là khó trị nhất!
Tiệc liên hoan mọi người đều chơi rất vui vẻ, chỉ có Vương Tử Thông do bị Đoàn Ngọc xé nát tấm thiệp chúc mừng mà thương tâm vô cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT