Từ đoạn này trở đi, thung lũng tách giãn chẻ toạc ra, kéo dài mấy chục kilômét, mà hang động lớn đột ngột xuất hiện giữa vết nứt thoạt nhìn giống như nơi thời không giao thoa, nguy nga tráng lệ mà hết sức kỳ lạ.
Trong bất an và mất ngủ, mọi người chào đón bình minh.
Một đêm trôi qua mà không có chuyện bất ngờ nào khác, nhưng chuyện xảy ra đêm qua đã vang lên hồi chuông cảnh báo giữa họ.
Khi sửa soạn lại hành trang, họ vứt bỏ rất nhiều đồ đạc không quan trọng, ra trận nhẹ nhàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng sáng nay họ có thể tới đích, rất nhiều thứ họ không cần nữa, đặc biệt là khi đánh giáp lá cà với sinh vật ở cấm khu.
Họ leo lên đỉnh núi, tiếp tục tiến bước. Khi leo qua đỉnh hai ngọn núi nhỏ, một thung lũng tách giãn [248] hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt họ. Do bốn phía đều là tuyết trắng, cự ly nhìn khó đo đạc nên cảm quan duy nhất mà thung lũng mang đến cho họ chính là vĩ đại, khổng lồ, tựa như một chiếc búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bổ ra một cái khe kinh thiên động địa trên mặt đất. Tất cả thung lũng nối liền với nhau qua hai ngọn núi, không nhìn thấy đầu đuôi, không cần suy đoán nhiều cũng biết nơi này chính là tâm địa chấn. Sở Tinh Châu chỉ vào đó nói rằng: “Lần trước khi đến kiểm tra, phản ứng ngọc Con Rối đến từ bên trong thung lũng tách giãn.”
[248] Thung lũng tách giãn: Nguyên văn “đại liệt cốc” (Great rift valley): Thung lũng được tạo nên từ những vết nứt gãy bề mặt Trái đất.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Anh có ấn tượng gì về nơi này không?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Hồi đó lúc tôi đến đây, trên núi không có tuyết, thung lũng cũng chỉ mới hình thành sau động đất..”
Tôn tiên sinh thở dài: “Đúng vậy, nơi này đã hoàn toàn thay đổi.”
Họ mất hai tiếng để đi tới trước mặt thung lũng, đứng ở mép núi nhìn xuống, mọi người không khỏi bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.
Thung lũng tách giãn này sâu ít nhất nghìn mét, rộng hơn 60 mét, chiều dài liếc mắt không nhìn thấy đầu cuối, không thể đánh giá. Dưới thung lũng có thảm thực vật, cũng có tuyết đọng, ở giữa có sông ngòi xuyên qua, kia chắc hẳn chính là con sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ đã thay đổi đường chảy. Con sông đó có vẻ không rộng, nhưng trong nhiệt độ thấp này mà không bị đông đá cũng coi như một kỳ quan. Do thung lũng quá sâu, vả lại rất nhiều nơi bị thảm thực vật và tuyết đọng bao trùm nên họ đứng từ trên nhìn xuống chỉ có thể thấy đại khái địa hình, thực tế chắc hẳn còn phức tạp hơn những gì họ thấy.
Đường Đinh Chi nói: “Thung lũng này khá dốc, mọi người trèo xuống cẩn thận một chút.”
Độ dốc của thung lũng tách giãn đại khái trên dưới 80 độ. Nhìn từ trên xuống dưới chẳng khác góc vuông là mấy. Chiều sâu nghìn mét khiến những vách núi dốc ngược kia càng có vẻ nguy hiểm.
…
Thời điểm xuống núi chính là lúc để mọi người bộc lộ thần thông. Ai bay được tự nhiên không cần lo lắng, ai thể tích nhỏ nhẹ cũng có người rước theo bay cùng, khó xuống nhất là đám động vật biến dị hình thể khổng lồ. Ngô Du, Lý Đạo Ái và Jacqueline luân phiên tạo ra băng đá, đất và thực vật thành các điểm tựa trên sườn dốc, cho động vật bước xuống.
Nhóm động vật họ mèo như A Bố và Hoắc Bạch hoàn toàn không e ngại độ dốc này, bước chân linh hoạt nhảy xuống, song lại khiến nhóm Tùng Hạ ngồi trên người A Bố sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Dù sao thì A Bố rất giống như đang lao xuống vuông góc từ vách núi nghìn mét, họ phải túm chặt lông A Bố, nếu không sẽ bị quăng xuống núi.
…
Sau khi lần lượt đặt chân xuống đáy thung lũng, họ lại ngẩng đầu nhìn lên nơi mình vừa từ đó xuống tới đây, không khỏi sinh ra một sự ngờ vực. Họ thật sự vừa nhảy xuống từ nơi cao như vậy?
Liễu Phong Vũ “chậc chậc” hai tiếng: “Xuống thì xuống rồi, không biết trèo lên thì thế nào nhỉ.” Khi xuống, động vật có thể đạp lên điểm tựa vươn ra từ vách đá để nhảy xuống, nhưng lúc trèo lên, độ khó khi làm vậy tăng thêm vài lần.
Tùng Hạ cười: “Có còn mạng để trèo lên hay không còn chưa chắc, suy xét nhiều thế làm gì.”
Liễu Phong Vũ ôm vai bá cổ cậu: “Ái chà, thằng nhóc này cũng biết dọa người à, to gan ra rồi đấy.”
“Em dọa anh chỗ nào chứ.”
“Cũng đúng, cậu nói cũng có lý.”
…
Họ đang nói chuyện thì nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của Tôn tiên sinh: “Cái gì? Không có?”
Tùng Hạ nhìn qua, chỉ thấy Tôn tiên sinh đang dùng máy đo nhỏ kiểm tra dao động của ngọc Con Rối, ông chau mày, như thể không tin được.
Trang Nghiêu hỏi: “Tôn tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
“Dao động của miếng ngọc đã biến mất.” Sở Tinh Châu nói: “Lần trước khi đến, tôi đo được dao động của nó chính tại quanh đây, dù có chênh lệch thì cũng không sai quá nhiều, nhưng bây giờ dao động đã biến mất.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Tình hình này còn tệ hơn chúng ta đã tưởng, xem ra ngọc Con Rối không ở một chỗ cố định, mà nằm trên người thứ gì đó.”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Hóa ra còn có tình huống tệ hơn cả chuyện miếng ngọc nằm sâu 70 mét dưới lòng đất, đó chính là ngọc Con Rối sẽ di chuyển. Họ biết làm thế nào để giữa núi tuyết khổng lồ, tìm ra một miếng ngọc con con sẽ chuyển động? Huống chi miếng ngọc này có khả năng nằm trên người quái vật như thứ đã đánh lén họ tối qua.
“Phải chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.” Tôn tiên sinh thở dài: “Mọi người kiểm tra lương thực hiện có một chút, ăn uống tiết kiệm. Trước khi tìm thấy ngọc Con Rối, chúng ta sẽ không rời khỏi đây.”
Nơi này giá lạnh rét mướt, hơn nữa có vẻ không có gì cả, săn thú cũng khó. Nếu ở đây có động vật biến dị, họ thật không biết chúng ăn cái gì.
Tôn tiên sinh để hai người có tốc độ nhanh nhất ở đây là Dung Lan và Thành Thiên Bích lần lượt tìm kiếm về hai hướng trong thung lũng tách giãn, sau đó quyết định họ sẽ đi đường nào.
Một lát sau, hai người lần lượt quay về. Dung Lan đi hướng thượng nguồn sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ, hướng đó chính là trở về núi tuyết mênh mông vô bờ, còn Thành Thiên Bích đi phía hạ nguồn, hắn nói điểm cuối của thung lũng tách giãn là một hang động rất lớn.
Tất nhiên là họ không thể quay trở về núi tuyết, bởi vậy đi xuôi về hướng hạ nguồn con sông.
Đi tới đi lui, họ phát hiện A Bố cố ý hay vô tình đi sát vào bờ sông, càng đi càng gần, cuối cùng gần như đã kề ngay mép nước, ánh mắt cũng mơ màng nhìn vào lòng sông.
Đặng Tiêu cũng nhìn theo hướng nó nhìn, sau đó ngạc nhiên thốt lên: “Ai… ai nói không có thức ăn, trong đó có cá kìa.”
Có người trêu: “Ồ, cá lớn thế nào? Cậu ăn nó hay nó ăn cậu.”
Đặng Tiêu kêu: “Con sông này vừa hẹp vừa nông, đương nhiên là cá nhỏ, dễ bắt lắm.”
Con sông chảy trong thung lũng tách giãn vừa mới hình thành này quả thật khá nhỏ hẹp, nước sông trong veo thấy đáy, nhìn qua cũng chỉ sâu tầm hai mét, đúng là không nuôi được cá lớn gì. Dù sao chăng nữa, nghe thấy trong sông có cá, tất cả đều rất vui mừng, ít nhất họ không cần đánh đấm trong đói bụng.
Tùng Hạ xoa đầu A Bố: “Muốn ăn cá à?” Từ sau trận chiến hồ Thanh Hải, A Bố không được ăn cá nữa.
A Bố nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng, quay đầu lại, đôi mắt màu tím khổng lồ xinh đẹp long lanh nhìn Tùng Hạ, trong mắt là khát khao tha thiết.
Tùng Hạ cười: “Buổi tối nếu chúng ta nghỉ ở bờ sông thì để mày ăn cá.”
A Bố hưng phấn lắc lắc cái đuôi khổng lồ.
Đặng Tiêu ngã vào lòng Tùng Hạ, giả giọng kêu: “Tùng ca ca, em cũng muốn ăn cá.”
Tùng Hạ vui vẻ đẩy đầu cậu ta ra.
Thành Thiên Bích nói: “Có phải A Bố lại lớn lên không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Lớn hơn trước một ít, thể tích bây giờ của nó đang tăng trưởng như động vật ở Golmud.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nếu cứ lớn vô chừng mực như vậy, có ngày máy bay vận tải cũng không chở nổi nó.”
Trang Nghiêu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy cũng mở mắt nói: “Sau khi rời khỏi đây là có thể ngừng lớn, A Bố đã lớn rồi, cơ thể vốn đã cố định hồi ở bên ngoài, tôi cũng không hy vọng nó quá lớn.” Trang Nghiêu cũng vô thức nhìn thoáng qua con sông, cái liếc mắt này khiến nó ngẩn ra, “ơ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Con sông này không phải mới có.”
Giọng nói của nó hấp dẫn lực chú ý của Tôn tiên sinh và Đường Đinh Chi, hai người cũng lần lượt cưỡi tọa kỵ đi tới bờ sông: “Con sông này đúng là không phải mới có.”
Đường Đinh Chi kinh ngạc: “Đây chính là nơi sâu hơn một ngàn mét dưới đất, giữa lòng sa mạc, không ngờ lại có tuyến sông được bảo tồn hoàn chỉnh như thế, hơn nữa nó không giống mạch nước ngầm, không có mấy đặc điểm của mạch nước ngầm.”
Tôn tiên sinh không nhịn được nhảy xuống tọa kỵ, ngồi bên bờ nghiên cứu hồi lâu: “Con sông này rất cạn, tuy nó tồn tại từ trước, nhưng dòng nước lại đến từ sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ. Chuyện này chứng minh trước đây nó là sông cạn, mới được khôi phục đường chảy sau khi Đông Đài Cát Nãi Nhĩ thay đổi đường chảy.”
Trang Nghiêu suy tư: “Con sông khô cạn dưới nền đất… Chuyện này chứng minh cách đây rất lâu, nơi này có mạch nước ngầm chảy qua, mà hướng chảy chính là hang động kia. Rốt cuộc trong hang động có gì? Rốt cuộc con sông này chảy về đâu?”
Mọi người mang theo ngờ vực không có đáp án, tiếp tục tiến về hướng hang động cuối thung lũng. Đến tột cùng thì trong hang động sẽ là thế giới như thế nào, họ sẽ nhanh chóng được biết. Vừa nghĩ đến đây, hưng phấn và sợ hãi giao hòa, nhồi đầy trí óc mọi người.
Do đường đi bằng phẳng nên họ đi rất nhanh, giữa trưa đã tới cửa hang động. Cửa hang động lớn hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng, nơi cao nhất ít nhất phải hơn hai trăm mét, chiều ngang có thể cùng lúc chứa được năm đến sáu chiếc tàu hỏa. Từ đoạn này trở đi, thung lũng tách giãn chẻ toạc ra, kéo dài mấy chục kilômét, mà hang động lớn đột ngột xuất hiện giữa vết nứt thoạt nhìn giống như nơi thời không giao thoa, nguy nga tráng lệ mà hết sức kỳ lạ.
Tôn tiên sinh sờ sờ nham thạch ngoài cửa động: “Hang động này được hình thành ít nhất một trăm triệu năm, chính vì sự tồn tại của nó mà động đất mới có thể khiến nơi này rạn nứt, khiến nó có ngày được nhìn thấy mặt trời…”
Đường Đinh Chi lẩm bẩm: “Một hang động lớn thế này lại bị chôn vùi giữa các rặng núi, bên dưới lòng đất? Địa hình kỳ lạ này quả là hiếm thấy, ít nhất tôi chưa từng nghe nói đến.”
“Mọi thứ ở đây đều rất lỳ lạ.” Trang Nghiêu nhíu mày: “Con sông cổ xưa, khe nứt lớn, hang động đường kính hơn hai trăm mét cũng không sụp đổ, mọi thứ đều bị chôn dưới núi tuyết. Dáng núi này của Thanh Hải được ghi chép sớm nhất là ngược dòng thời gian đến hơn 1.600 năm trước. Nói cách khác, ít nhất trước lúc đó, địa hình này đã được hình thành, trong khoảng thời gian đó đã trải qua bao lần rung chấn song vẫn không bị lộ ra, lại ngay trong lúc này…”
Tùng Hạ nói: “Nếu đây chính là nơi khai quật ngọc Con Rối thì cũng không kỳ lạ, dù sao thì bản thân ngọc Con Rối cũng đã kỳ lạ lắm rồi.”
Thành Thiên Bích nói: “Nơi chúng tôi khai quật mấy miếng ngọc Con Rối kia cũng chưa sâu như vậy, miếng sâu nhất cũng mới chỉ 220 mét dưới lòng đất.”
“Lúc đấy các anh đóng quân ở đây bao lâu? Rốt cuộc đào được bao nhiêu miếng ngọc Con Rối?”
“Ba tháng, trước khi tôi đi thì được bốn miếng, tất cả đều được bọc trong vỏ áo kim loại mềm. Khoảng cách phân bố của bốn miếng ngọc đó cũng không xa, đều trong phạm vi ba cây số.”
“Lúc ấy còn đo được gì khác không?”
“Có, nhưng hình như ở nơi sâu hơn, nham thạch ở đây rất cứng, công cuộc khoan đất hết sức khó khăn. Trước khi tôi đi, đoàn thám hiểm đang thương lượng có dừng lại, mang số hàng mẫu đó về Bắc Kinh trước hay không.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Nói không chừng các anh đào sâu thêm 800 mét là có thể đào ra một hang động.”
“Vậy ít nhất cần một, hai năm, đáng tiếc, không đến vài ngày sau khi tôi đi thì động đất ngay tại đây.”
Tôn tiên sinh trầm ngâm: “Đào bốn miếng ngọc cũng chưa gây ra động đất, sau đó họ đã làm gì khiến động đất xảy ra? Hay trận động đất đó chỉ là trùng hợp?”
Vấn đề này, cũng không có đáp án.
Đột nhiên, Tùng Hạ cảm thấy trong hang động truyền đến một dao động năng lượng mãnh liệt, cậu quay phắt lại nhìn vào trong hang, từ góc độ ánh sáng này, nhiều nhất chỉ có thể chiếu sáng trong vòng bốn, năm trăm mét, nhìn ra xa hơn thì chỉ một vùng tối đen. Lúc này cậu chưa nhìn thấy gì, nhưng đã cảm giác được.
Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện ra biểu hiện lạ của cậu: “Tùng Hạ, có chuyện gì vậy?”
“Trong hang động có cái gì đó… đang tiếp cận chúng ta.”
Mọi người cảnh giác, cảm giác của họ không sâu sắc như Tùng Hạ, chỉ có thể đề phòng nhìn phía cửa động. Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có một cái bóng nho nhỏ mau chóng xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là một bé gái ở trần, chừng bảy, tám tuổi, gương mặt có hai vết má hồng [249] rõ ràng, chắc hẳn là dân bản xứ, nét mặt vốn phải ngây thơ nay lại không có chút biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, như thể không có linh hồn vậy. Tay chân cô bé đều không nhúc nhích, song tốc độ di chuyển lại cực nhanh, lướt tới trong bóng đêm như hồn ma bóng quế. Sự xuất hiện đột ngột của cô bé đẩy không khí quỷ dị của nơi này lên đến cao trào.
[249] Má hồng: Lối trang điểm đặc trưng của dân tộc vùng cao.
Đứa bé kia dừng lại trước cửa động, cách họ không đến trăm mét. Lúc này mọi người mới thấy rõ, sau lưng nó có một đôi cánh trong suốt to bản như cánh muỗi, tốc độ vỗ cánh cực nhanh.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Ai đấy?”
Đứa bé chuyển động cổ, ánh mắt dừng lại ở bên trái, nâng cánh tay lên, bàn tay bẩn thỉu vươn ra một ngón, chỉ hướng về phía Maksim trong trạng thái gấu trắng. Nó mở miệng, giọng nói khàn đục khó nghe, quả thật không giống tiếng người: “Tôi muốn ăn cái này, chưa được ăn bao giờ.”
Tiếng Trung của Maksim không được tốt, nhưng câu nói đơn giản như vậy vừa nghe đã hiểu, hắn gầm nhẹ cảnh cáo, chi sau hơi khụy xuống, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Jacqueline đột nhiên thay đổi, âm thầm tập trung năng lượng Mộc, thảm thực vật dưới chân sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, thực vật nhảy múa theo gió, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người.
Cô bé bước từng bước đến phía Maksim: “Tôi muốn ăn, để tôi ăn.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Đừng để nó lại gần, giết.”
Tiếng “giết” này như thể đã chọc giận đứa bé. Nó đột ngột quay đầu lại, há miệng về phía Trang Nghiêu. Cái đầu con nít đột nhiên xảy ra biến đổi lớn, nhanh chóng lột xác thành đầu của một con côn trùng. Con côn trùng kia biến hình rất phức tạp, mọi người nhất thời không nhìn rõ là cái gì. Cái đầu há miệng rộng, lộ ra xúc tu sắc bén, hung ác rú lên về phía Trang Nghiêu.
Mọi người kinh hãi lui về phía sau một bước.
Đây là cái gì?
Cái đầu kia rú xong thì lại biến về hình người, đứa bé bay từ mặt đất lên, phía sau là mái tóc dài lay động. Trước mắt bao người, mái tóc xơ xác bẩn thỉu đó biến thành vô số con rết, lao tới hai hướng như những mũi tên, một hướng về phía Maksim, một hướng về phía Trang Nghiêu. Kỳ dị hơn là sau khi bắn rết xong, cơ thể đứa bé trương phồng ra trên không trung, biến thành một con kiến có đôi cánh khổng lồ trong suốt, giáp xác đen bóng có vẻ vô cùng cứng rắn.
Người? Muỗi? Rết? Kiến? Mọi người đã không còn thời gian kinh ngạc nữa, một đội bảo vệ Trang Nghiêu, một đội bảo hộ Jacqueline và Maksim, đội còn lại lao về phía bản thể của đứa bé.
…
Khi hàng chục con rết chạm đất, cơ thể chúng trướng lên gấp trăm lần, con nào cũng to như chiếc xe hơi, cơ thể màu đỏ sậm vừa nhìn đã biết chứa đầy kịch độc, xúc tu sắc bén mà khổng lồ hung ác gặp người là cắn.
Nỗi khiếp sợ lúc đầu qua đi, mọi người nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nếu coi mấy thứ này là một cuộc tấn công tập trung của động vật biến dị thì thật ra cũng không đáng sợ như vậy, chỗ đáng sợ nhất hiển nhiên là mọi thứ này đều do một “người” làm ra.
Họ rạch xé, thiêu đốt kiến và rết khổng lồ trên đất, máu đen nhiễm đỏ đất đai sông ngòi dưới chân. Đám rết này thì dễ đối phó, song sự lợi hại của kiến khổng lồ lại vượt ngoài dự đoán của họ.
Đầu tiên, con kiến có tốc độ cực nhanh, ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân tốc độ, người thường căn bản không theo kịp tốc độ của nó. Thứ hai là lớp giáp xác của nó hết sức cứng rắn, Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên vào bả vai nó, nhưng tên chưa ghim vào quá đầu đã bị một bàn tay người kì dị vươn ra từ trên lưng con kiến nhổ bỏ, phải biết rằng mũi tên của Đường Nhạn Khâu có thể bắn thủng cả thép. Khả năng phòng hộ tuyệt vời khiến ngay cả laser của Dung Lan cũng gặp phải trở ngại tia laser vốn có thể một đường chém đứt đôi sinh vật nay cũng chỉ vừa vặn phá được giáp xác của con kiến lớn.
Họ chưa bao giờ gặp sinh vật bá đạo như vậy, sức sống ương ngạnh của nó đứng đầu mọi sinh vật mà họ từng gặp.
Jacqueline tạo lên một lớp thực vật dưới gót chân kiến, thực vật như dây thừng cuốn chặt toàn thân nó, chiêu này quả nhiên đã làm ảnh hưởng đến hành động của nó, Dung Lan bắn một tia laser sắc bén ra, dọc theo khớp xương khá mềm sau lớp vỏ mai, cứa rớt đầu nó.
Đầu kiến lớn vừa rớt, thân thể đột nhiên điên cuồng chia tách, tách ra thành mấy chục con kiến nhỏ một cách rõ ràng. Kiến nhỏ hiển nhiên yếu hơn rất nhiều, có vài con bò ra từ kẽ thực vật, có vài con bị nhốt luôn ở trong đấy.
Một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh” của Sở Tinh Châu giống như một chiếc búa khổng lồ giáng xuống từ trên trời, đập bẹp hơn nửa số kiến nhỏ.
Bên này, đám rết cũng tử thương thảm trọng, rết và kiến bắt đầu lui vào trong hang động, chậm rãi hòa thành một người, bay nhanh vào sâu trong hang.
Các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tất nhiên không dễ dàng tha cho chúng, tất cả đều nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của chúng dẫu có nhanh hơn nữa, chung quy cũng không thoát được Dung Lan và Thành Thiên Bích. Cơ thể lại bị cắt thành từng đoạn, sau khi rơi xuống đất, cơ thể nó lại bắt đầu lặp lại hành vi vừa rồi, chia tách thành vô số rết, kiến, muỗi. Chỉ là lần này, đám sinh vật đó rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng càng nhỏ càng khó đối phó vì mục tiêu vừa nhỏ vừa không tập trung.
Mọi người quyết tâm dồn nó lại. Thẩm Trường Trạch bay vào trong hang động, dựng lên một bức tường lửa dài đến hơn sáu mươi mét, chặn đường thoát của vật kia. Diêu Tiềm Giang hút nước từ sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ lên bờ, trực tiếp nhốt một đống sâu bọ vào trong Ngô Du phối hợp đông lạnh chúng thành băng. Lý Đạo Ái tạo một ***g giam bằng đất ở bốn phía, chậm rãi thu hẹp vòng vây, cuối cùng cuốn tất cả chúng vào trong ***g đất cao một mét. Sở Tinh Châu tạo trọng lực ở phía trên khiến chúng không thể bò ra.
Đám rết kiến điên cuồng cử động trong ***g giam, động tác càng ngày càng chậm chạp, xem ra tách cơ thể thành mật độ nhiều hơn đối với chúng mà nói là một gánh nặng rất lớn.
Mọi người đi tới, nhìn kiến rết bị nhốt trong ***g, hoảng loạn chưa lui.
Họ hoảng sợ không phải vì thứ này mạnh thế nào. Tất nhiên là nó rất mạnh, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng không thể chiến thắng. Họ hoảng sợ là vì phương hướng biến dị của thứ này, khả năng và phương thức chiến đấu của chúng đảo điên tri thức của họ. Họ chưa từng nhìn thấy trên một sinh vật lại tập hợp nhiều đặc trưng của các động vật khác nhau như vậy, hơn nữa còn có thể tổ hợp lại chia tách. Thứ này rất giống bầy sâu mà họ đụng phải ở tháp Đại Nhạn, mà khác biệt lớn nhất là, nó không chỉ là hai loại sinh vật.
Tôn tiên sinh khẽ nói: “Là biến dị nhiều lần…”
Đường Đinh Chi hít một hơi, khuôn mặt như ngọc xuất hiện một sự nặng nề: “Biến dị nhiều lần… quả thật đã xuất hiện.”
Tùng Hạ run giọng hỏi: “Biến dị nhiều lần? Nó là kết quả của nhiều loài dị chủng lẫn nhau?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Khi xuất hiện sâu trong tháp Đại Nhạn, đó là lần đầu tiên chúng ta được tiếp xúc với khái niệm biến dị lần thứ hai. Dị nhân tốc độ của quận Cửu Giang sau khi bị sâu trong tháp Đại Nhạn dị chủng thì đồng thời xuất hiện đầy đủ đặc trưng của dị nhân tốc độ và sâu. Tuy sinh vật biến dị lần thứ hai rất hiếm, hiếm đến độ chúng ta chẳng gặp được mấy lần, nhưng thật sự có tồn tại. Ví dụ như trong số chúng ta biết thì hội Phụng Lam có một con hổ biến dị đã dị chủng với chim ưng. Chúng tôi từng cho rằng biến dị lần thứ hai đã là cực hạn, không ngờ sinh vật trong cấm khu đã xuất hiện biến dị nhiều lần: Đồng thời dung hợp khả năng của mấy loại sinh vật, biến thành một con quái vật thật sự, ý thức của bản thân dưới tình hình dung hợp hỗn loạn của nhiều loại sinh vật mà trở nên khó có thể điều khiển. Thứ đêm qua chúng ta gặp phải cũng giống thế, có lẽ là sinh vật do người, chuột, dơi và động vật ruột khoang nào đó biến dị nhiều lần.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tuy ý thức hỗn loạn, nhưng hình như chúng đều có chung một mục đích là xâm chiếm nhiều loài mới hơn, tìm kiếm nhiều phương thức biến dị hơn.”
“Phải, tối hôm qua con chuột đó cắn người và động vật lung tung trong nhóm, hôm nay thì cái thứ này liếc mắt đã nhìn trúng gấu Bắc Cực không có khả năng xuất hiện ở Thanh Hải. Chúng tuân theo bản năng sinh vật, không ngừng tìm kiếm loài mạnh hơn, đổi mới sinh vật dị chủng. Nếu đây chính là mục đích sống sót của chúng thì đúng là chúng ta đã có một phiền toái lớn rồi.”
Mọi người nhìn qua nhóm, chỗ họ có không ít loài mà Thanh Hải không có. Đối với mấy thứ kia mà nói thì đều là thịt tươi.
Thành Thiên Bích càng nói càng giá lạnh: “Chẳng trách động vật ở đây ít như vậy, có phải chúng cũng giống thực vật trên núi tuyết, xâm chiếm loài khác, khiến chúng trở thành chất dinh dưỡng cho mình, khiến mình trở nên mạnh hơn không? Cho nên ở đây chúng ta không gặp quần cư sinh vật, chỉ có những cá thể mạnh đến biến thái.”
Đặng Tiêu lẩm bẩm: “Lồng nhốt Ngao.”
Lồng nhốt Ngao… nhốt Ngao Tạng con vào trong đó, mặc chúng cắn giết lẫn nhau, con sống sót cuối cùng chính là vua Ngao. Thực vật xâm chiếm thực vật, sinh vật biến dị xâm chiếm sinh vật biến dị, từ đó đạt được sinh mệnh mạnh hơn, cường tráng hơn. Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu trở thành một phần của kẻ mạnh. Toàn bộ cấm khu này chẳng phải chính là một ***g nhốt Ngao khổng lồ hay sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT