“Nếu thứ này độc nhất vô nhị, vậy thì phiền hơn, chuyện này nghĩa là chúng ta có thể sẽ đụng phải nhiều quái vật còn kì dị hơn thế.”
Trực thăng vận tải mà Lý Đạo Ái mang đến phát huy tác dụng rất lớn, rốt cuộc họ đã không cần cưỡi gấu lớn chó lớn vượt qua núi tuyết để đến cấm khu như dân bản xứ nữa. Trực thăng vận tải có thể chở hết tất cả.
Vị trí cấm khu nằm trong một dãy núi vô danh, khu vực trung gian giữa phía bắc quốc lộ 303 gần sa mạc Tháp Nhĩ Đinh và phía nam hồ Đông Đài Cát Nãi Nhĩ [246], chung quanh gần như không một bóng người, động đất đã làm thay đổi địa hình nơi này. Trước kia Tôn tiên sinh từng phái trực thăng tới đây khảo sát qua. Có thể động đất đã tạo thành hình dạng các khe nứt cực lớn, khiến phạm vi sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ cũng thay đổi đường chảy. Thay đổi cụ thể thế nào, họ chỉ có thể tự mình trải nghiệm.
[246] Quốc lộ 303, sa mạc Tháp Nhĩ Đinh, hồ Đông Đài Cát Nãi Nhĩ: Các địa danh thuộc Giang Tây và Thanh Hải, TQ.
Trực thăng vận tải đáp xuống tại một nơi cách Tháp Nhĩ Đinh 40 km, đây là địa hình thích hợp gần nhất mà họ có thể tìm được. Nhìn từ phi cơ, sa mạc vốn phải bằng phẳng quả nhiên xuất hiện một vài vết rạn nứt rất lớn, quốc lộ 303 từng đi qua toàn bộ Golmud 303 nay cũng đã không thấy tung tích.
Cabin mở ra, đám động vật to con cuộn mình cả buổi đều khẩn cấp chạy ra ngoài.
Ở đây không có tuyết, không có người, ngoại trừ họ, liếc mắt không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác, nếu có chỉ là cát vàng cuồn cuộn mênh mông vô bờ, nhưng mắt thường nhìn xa có thể thấy được những dãy núi còn đang bao trùm trong lớp tuyết trắng ngần. Cảnh tượng mênh mông tráng lệ này khiến lòng người cảm khái. So với thế giới này, họ có vẻ rất nhỏ bé.
Đa Cát là một con chó nhỏ chỉ mới tám tháng tuổi. Cho dù nó đã sắp nặng đến 12 tấn, nhưng trong đời, đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy sa mạc. Kỳ quan thế giới khác với băng tuyết này khiến nó vô cùng hưng phấn, hớn hở chạy nhảy lăn lộn trong sa mạc, khiến cát bay lên đầy trời.
Sở Tinh Châu gọi nó một câu, Đa Cát lập tức ngoan ngoãn quay về.
Đặng Tiêu vui vẻ: “Ở đây ấm áp hơn thành Huyền Minh.”
Đường Đinh Chi nói: “Phải, nhiệt độ cao hơn thành Huyền Minh 9 độ, có điều trên núi tuyết thì chưa chắc.”
“Chúng ta đã vào phạm vi cấm khu chưa?”
“Chưa, phải đi qua quốc lộ 303 mới tính là đã bước vào cấm khu.”
Tôn tiên sinh nói: “Xuất phát thôi, phải đến chân núi trước khi trời tối.”
Thêm cả người do Lý Đạo Ái mang đến thì đội ngũ lại khôi phục số lượng trăm người, chỉ riêng động vật biến dị đã có hơn năm mươi con, quy mô thật là không nhỏ. Họ lấy tổ chức dị nhân làm đơn vị, tự động chia thành bảy nhóm, từ từ tiến bước. Nhóm Jacqueline cùng hành động với nhóm Thành Thiên Bích.
…
Trong sa mạc chỉ có âm thanh của bão cát và tiếng bước chân nặng trĩu của họ, lại ăn ý gần như không ai nói chuyện, đại khái là do tất cả đều cảm thấy tâm trạng nặng nề. Càng tiến gần đến cấm khu, cảm giác áp bức năng lượng lại càng rõ ràng. Nghĩ đến trong cấm khu có sinh vật mà họ không thể tưởng tượng, trái tim mỗi người như treo giữa không trung. Vì để giảm bớt áp lực, họ tự giác tu luyện, mật độ năng lượng Cambri ở đây còn cao hơn Golmud, dù gì cũng đã đến, không thể lãng phí.
Đi hơn 10 km, họ gặp phải vết nứt bề mặt đầu tiên, chiều ngang ước hơn mười mét. Tuy đi thong thả một chút cũng đủ để nhóm động vật biến dị nhảy qua, nhưng trên người chúng còn chở người chở vật. Lý Đạo Ái vung tay lên, xây một cây cầu cát rắn chắc, họ dễ dàng đi qua.
Trong lộ trình tiếp theo, họ gặp phải những vết nứt lớn nhỏ như vật hơn mười lần nữa, cái nhỏ chỉ gọi là kẽ hở, cái rộng nhất phải hơn 30 mét, có vẻ cũng không sâu, tuy đều không hình thành quy mô, nhưng cả nền đất đã bị vỡ thành ngàn mảnh vì những vết rạn này. Hơn nữa, tuy Tôn tiên sinh không nói rõ, nhưng tất cả đều biết, họ đã bước vào phạm vi cấm khu, vết sẹo của sa mạc như bổ vào lòng họ những vết nứt, gió thổi vù vù.
Liễu Phong Vũ thở dài: “Ê, vừa rồi nhìn núi tuyết có vẻ gần lắm, không ngờ lại đi xa như vậy.”
Tùng Hạ nói: “Phải đó anh, đã đi hơn bốn tiếng rồi, trung tâm cấm khu – cũng chính là trung tâm tâm địa chấn động đất, ở trong núi tuyết.”
Thành Thiên Bích: “Chúng ta đã cách nó rất gần rồi.”
Tùng Hạ: “Trang Nghiêu, nơi này liếc mắt nhìn quanh không phải sa mạc thì là núi tuyết, cậu nói Dung Lan và Sở Tinh Châu không tìm thấy sinh vật, có phải do chúng trốn trong núi hết rồi không.”
Trang Nghiêu nói: “Có khả năng này, nhưng anh thử tưởng tượng xem, với tốc độ của Dung Lan, trên thế giới này gần như không thể có sinh vật nào nhanh hơn anh ta được nữa. Anh ta bay quanh núi một vòng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng lại không thấy gì. Nếu sinh vật có ý định trốn tránh thì do chúng biết trước anh ta sẽ đến, nhưng sao chúng lại biết được chứ? Nhưng nếu không phải có ý định trốn trước mà do anh ta đến đây nên chúng mới trốn, vậy thì tốc độ của mấy thứ đó nhanh đến thế nào nhỉ? Mà vấn đề lớn nhất là vì sao chúng phải trốn? Bất luận là có khả năng tiên đoán Dung Lan và Sở Tinh Châu sẽ hay có tốc độ nhanh hơn cả Dung Lan, hiển nhiên chúng không có lý do gì mà phải sợ anh ta cả. Huống chi Dung Lan còn đi một mình, cũng không phải tới gây chuyện, vì sao chúng lại phải trốn chứ.”
Tùng Hạ lẩm bẩm: “Đúng vậy, vì sao nhỉ, chẳng lẽ quả thật chúng ta lo sợ không đâu, nơi này không có gì thật?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, tôi không tin nơi này không có gì.”
Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Nhưng sự tiến hóa của sinh vật ở đây nhất định còn lợi hại hơn Golmud, nói không chừng không chỉ bự gấp đôi đâu. Cho dù trốn thì biết trốn vào đâu.”
Trang Nghiêu nhìn Đặng Tiêu một cách kỳ lạ, nhưng không đáp lời mà lại chìm vào trầm tư. Bình thường khi bắt đầu suy nghĩ, nó không còn nghe thấy gì hết, cũng không để ý đến ai, cho nên mấy người họ cũng không nói chuyện với nó nữa.
Đường Nhạn Khâu nhìn quanh bốn phía: “Trong cấm khu im lặng thế này… lại khiến người ta thấy hơi căng thẳng.”
Không chỉ Đường Nhạn Khâu nghĩ vậy, xem ra tất cả mọi người đều nghĩ vậy, Tùng Hạ nhìn thấy rất nhiều người nhìn trái nhìn phải, như thể sẽ có cái gì đó nhảy ra “đón” họ vậy. Ví dụ như khi họ vừa đến Golmud, có một đàn bò hoang lao tới.
Nhưng, không có gì hết, vẫn mênh mông cát vàng và núi tuyết xa xa.
Buổi chiều cùng ngày, rốt cuộc họ đã đi đến dưới chân núi tuyết, con sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ thay đổi đường chảy đang chảy qua từ nơi không xa. Rốt cuộc ở đây đã bắt đầu xuất hiện thảm thực vật lớn, vẫn dồi dào sức sống bất chấp băng tuyết bao trùm.
Tôn tiên sinh hô dừng, định nghỉ lại đây ăn uống.
Họ thuần thục bắc nồi trong cát, vừa ăn vừa sưởi ấm.
Tiến vào cấm khu đã hai tiếng, nỗi căng thẳng do sự yên lặng ở đây mang đến cho mọi người lúc đầu đã qua đi, ai nấy chậm rãi thả lỏng thần kinh. Họ đều bắt đầu hoài nghi nơi này có thể không có gì thật.
Cơm nước xong xuôi, đoàn người quyết định đi thẳng đến chỗ có ngọc Con Rối. Họ chỉ cách ngọc Con Rối hơn 20 km đường thẳng, có điều phải đi qua vài dãy núi. Mọi người ăn uống no đủ rồi tiếp tục lên đường.
Đoàn người dần dần tiến vào phạm vi núi tuyết, cát vàng mênh mông vô bờ vừa rồi đã bị tuyết trắng và cây cối cao lớn thay thế. Cây cối ở đây còn cao hơn thô hơn cây cối trong khu rừng của Thông Ma, ngẩng đầu nhìn lên, như thể cao ngất trong mây. Song khoảng cách giữa cây cối với nhau lại rất thưa thớt, gần cũng cách nhau đến sáu, bảy mươi mét. Xem ra nơi này tương đối khô hạn, cây cối khó sinh trưởng.
“Kỳ quái, đây là cây gì?” Tôn tiên sinh chạm vào một cái cây trong đó: “Sa mạc Thanh Hải sao lại có loại thực vật này? Hơn nữa tôi hoàn toàn không nhận ra.”
Đường Đinh Chi cũng nói: “Tuy tôi không có nghiên cứu đặc biệt gì về thực vật, nhưng cây này quả thật kỳ quái, thân và cành có đặc điểm của thực vật thân thảo, nhưng ngoại hình lại là thực vật thân gỗ.”
Tùng Hạ nói: “Có khả năng là thực vật thân thảo biến dị không?”
Trang Nghiêu nói: “Vô cùng có khả năng, chúng ta ở ngoài gặp nhiều thực vật biến dị như vậy, chỉ từng thấy thực vật không ngừng sinh trưởng, lớn mạnh, nhưng chưa thấy thực vật thân thảo có thể biến thành thực vật thân gỗ, ngay cả Golmud cũng không có, chẳng lẽ chỉ cấm khu mới có?”
Tùng Hạ sờ cằm: “Có điều thực vật thân thảo nên phân bố dày đặc mới đúng, cây này trông thưa thớt quá.”
Jacqueline cưỡi trên người Maksim đã đi tới, ngón tay thanh mảnh của cô vuốt ve thân cây, nhắm mắt lại cảm nhận: “Nó quả thật là thực vật thân thảo, tuy tôi không biết tên tiếng Trung của nó, nhưng hẳn là một loài cây khá phổ thông và có sức sống ngoan cường ở sa mạc. Tôi có thể cảm giác được bộ rễ của nó, nó bị tất cả thực vật chung quanh xâm chiếm, rễ cây khác biến thành rễ của nó, bởi vậy nó độc chiếm chất dinh dưỡng, lớn lên như vậy, các cây khác cũng giống nó, cho nên khoảng cách giữa chúng rất thưa thớt. Nhưng bộ rễ dưới đất của chúng đang không ngừng xâm chiếm đối phương. Không bao lâu nữa, hoặc cây này hoặc cây kia sẽ có một cây bị chết để nuôi dưỡng cây còn lại.”
“Xâm chiếm đồng loại để sinh trưởng…” Trang Nghiêu như có chút đăm chiêu nhìn cái cây này.
“Giống nuôi Ngao Tạng thế.” Đặng Tiêu nói: “Em thấy sách viết, để huấn luyện Ngao Tạng lợi hại nhất thì phải nhốt một đàn chó con vào chung một ***g, không cho chúng ăn, để chúng xâu xé lẫn nhau, con sống sót cuối cùng mới là vua Ngao.”
Một thanh niên người Tạng của thành Huyền Minh cười nói: “Trước kia nhà tôi huấn luyện chó đấy, mấy chuyện đó đều bịa đặt để lừa người ta mua giá cao thôi. Thời cổ thì có lẽ có, nhưng giờ một con Ngao con quý lắm, nuôi được một con có thể kiếm mấy chục ngàn tệ đấy. Trừ phi đặc biệt thì sao nỡ phá như vậy.”
Một thanh niên khác cười: “Gì mà bây giờ hả, chuyện ông nói là ba năm trước đấy, bây giờ á? Ngao con có khắp nơi, ông dám nuôi nó không, nó không xơi ông trước đã tốt rồi, ha ha ha ha.”
Trong lòng Tùng Hạ có một cảm giác khác thường, đám cây cối này khôn sống mống chết cũng chẳng có gì lạ, nhưng cứ phát triển như vậy, có phải khu rừng này sẽ thật sự có một cái cây giống “vua Ngao”, cuối cùng chỉ còn lại mình nó hay không? Loại phương thức cạnh tranh này họ chưa từng thấy ở bên ngoài. Không biết vì sao, nhìn thấy “hiện tượng phổ biến” ở đây, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, sự cảnh giác vừa mới nới lỏng nay đã căng thẳng trở lại.
Tôn tiên sinh nói: “Đi tiếp thôi, qua ngọn núi này cũng sắp đến nơi rồi.”
…
Họ tiếp tục đi tới, quả nhiên như đã đoán. Càng tới gần ngọc Con Rối, cây cối như thế càng cao lớn tráng kiện, mà khoảng cách giữa các cây với nhau lại càng xa xôi. Trong quá trình vượt qua một ngọn núi, họ thấy cây cối càng ngày càng lớn, càng ngày càng thưa, cuối cùng một cái cây bất kỳ cũng cao hơn 300 mét, mà khi khoảng cách giữa chúng đã sắp quá 2 km, rung động trong lòng mọi người đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Dựa theo những gì Jacqueline nói, ở dưới lòng đất, bộ rễ của chúng vẫn đang xâm chiếm lẫn nhau, rễ cây kéo dài đến mấy km, chẳng phải khi ngọn núi này chỉ còn lại cái cây cuối cùng, nó có thể phân cao thấp với Thông Ma được rồi hay sao?
…
Sau khi cây cối thưa thớt, tầm nhìn trống trải hơn rất nhiều, tuyết đọng cũng trở nên khá dày. Liếc mắt nhìn chỉ thấy một vùng trắng xoá, thế giới im lặng đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt.
Có người cười ha ha: “Trong cấm khu không có gì cả, chúng ta đúng là thần hồn nát thần tính rồi.”
Dung Lan lạnh nhạt nói: “Nhỏ giọng một chút.”
Người nọ chậc lưỡi, vội ngậm miệng.
Tôn tiên sinh cũng nói: “Truyền lời xuống đi, không được lớn tiếng nói chuyện, trên núi tuyết đọng rất dày, cẩn thận tuyết lở.”
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần đi qua ngọn núi trước mặt, họ đã cách ngọc Con Rối rất gần rồi. Mắt thấy thắng lợi đang dõi theo, mọi người cho dù đã đi một ngày nhưng vẫn tinh thần no đủ, đi bằng tốc độ nhanh hơn.
…
Đi không được bao xa, trái tim Tùng Hạ đột nhiên nghẹn lại, một năng lượng cực kỳ khổng lồ đột ngột xuất hiện, ép tới độ khiến cậu dường như nghẹt thở, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không chỉ Tùng Hạ, rất nhiều dị nhân đẳng cấp cao đều mẫn cảm phát hiện thấy cái gì đó, mà thần kinh của động vật biến dị còn mẫn cảm hơn họ, ai nấy dừng lại, căng thẳng nhìn chung quanh.
“Có chuyện gì thế?”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Có thứ gì đó…”
“Không biết, là…”
Đột nhiên, Đa Cát gân họng rống lớn về phía đỉnh núi, tiếng gầm của nó nhất thời vang vọng khắp núi tuyết mênh mông, truyền đến từng đợt hồi âm, rung chấn khiến màng nhĩ cũng phải đau nhức! Nó vừa gầm, tất cả động vật biến dị cũng gầm theo, núi tuyết yên tĩnh không còn tồn tại.
Sở Tinh Châu vỗ mạnh vào Đa Cát, cả giận: “Ngu ngốc, câm miệng!”
Nhưng đã chậm, một khối tuyết đọng lớn trên đỉnh núi lệch khỏi vị trí bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Mọi người trơ mắt nhìn tuyết đọng như sóng biển quay cuồng ập xuống từ trên đỉnh núi, thế như nước đổ, nuốt núi nuốt sông.
Tôn tiên sinh hét lớn: “Chạy!”
Mọi người xoay người nhấc giò chạy xuống chân núi.
Cho dù người và động vật ở đây đều có cơ thể cường kiện, song không ai dám so với tuyết lở. Tuyết lở căn cứ theo khác biệt địa lí, tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới 300 km/h, bằng tới tốc độ tàu siêu tốc [247] Trung Quốc trước tận thế, cũng sẽ mang đến cho vật bị va chạm sức mạnh 4-50 tấn/m2, ngẫm lại xem nếu bị tàu siêu tốc húc vào thì sẽ ra sao đi, trên địa cầu căn bản không có sinh vật nào có thể ngăn cản lực va chạm như vậy. Họ chỉ có chạy xa một chút, khiến sức tuyết lở tiêu hao trên đường kha khá mới có khả năng nhặt được mạng về.
[247] Tàu siêu tốc: Nguyên văn “động xa tổ” (Multiple Unit), là loại xe phân tán động lực vào động cơ ở các trục toa xe chứ không tập trung ở đầu tàu, phổ biến nhất là tàu Shinkansen của Nhật.
So với chạy dưới đất, bay trên trời ưu việt hơn nhiều, bay không nhanh không chậm trên đầu mọi người, chuẩn bị cứu giúp người có thể bị vùi dưới tuyết bất cứ lúc nào.
…
Mọi người ra sức bỏ chạy, gần như không ai dám quay đầu lại nhìn, cảm giác có một bức tường bằng tuyết cao ba, bốn mét đang đuổi theo sát mông quả thật không hay ho gì cho lắm. Song chung quy thì họ cũng không chạy nhanh được hơn tuyết lở. Sau khi chạy được hơn bốn trăm mét, trận tuyết lớn ùm một tiếng bao phủ họ.
Trong lúc nguy cấp, nhóm Thành Thiên Bích dựng lên những bức tường, hơi ngăn cản được một chút, lực va đập của tuyết đọng toàn bộ chuyển dời đến các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, va chạm khiến nỗi khiến họ nội tạng đau nhức, sắp hộc cả máu.
Vào khoảnh khắc va chạm với tuyết đọng, Sở Tinh Châu đưa một đám người gần hắn nhất lên bầu trời. Nhóm người này hạnh phúc nhất, không bị chút thương tổn nào, những người cách hắn xa thì không may mắn như vậy, có người bị chôn sống trực tiếp.
Những người bay trên trời bắt đầu kéo người ra khỏi tuyết, ai còn cử động được cũng ba chân bốn cẳng bới tuyết tìm đồng đội.
Nhóm Tùng Hạ có Thành Thiên Bích ngăn đỡ, cũng không bị thương gì, A Bố lôi cả nhóm từ trong tuyết ra.
Cứ như vậy “cứu giúp” cả buổi, rốt cuộc đào được hết mọi người và động vật từ trong tuyết ra, mặc dù có người bị thương, nhưng đều không có trở ngại.
Sở Tinh Châu vỗ mạnh vào đầu Đa Cát: “Tao đã bảo mày đừng lớn tiếng rồi mà.”
Đa Cát nằm sấp trên đất, như thể cũng biết mình gây chuyện, vùi đầu vào trong tuyết, phát ra tiếng gừ gừ ấm ức.
Tùng Hạ lau mồ hôi: “Nhưng mà, vừa rồi rốt cuộc là gì thế? Mọi người có nhìn thấy đỉnh núi có gì không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Nhóm Đa Cát cũng chưa chắc đã nhìn thấy gì, chỉ là thần kinh mẫn cảm hơn con người khiến chúng bắt được điều gì đó.
Trang Nghiêu nói: “Tôi thu hoạch được tin tức từ não A Bố, nó nói vừa rồi có cái gì đó rất nguy hiểm.”
Tùng Hạ cười khổ: “Cảm giác áp bức của năng lượng đó không thua gì một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp ba, quả thật nguy hiểm.”
Tôn tiên sinh lẩm bẩm: “Là gì nhỉ? Sinh vật ư?”
Thành Thiên Bích nhìn về phía đỉnh núi vẫn một màu tuyết trắng, nói: “Cho dù là gì, đi lên xem là biết.”
Trải qua màn chạy giữ mạng vừa rồi, mọi người lòng còn sợ hãi, nếu trên núi có sinh vật nào đó thì chẳng phải đây là chúng đang ra oai phủ đầu hay sao? Nếu đúng là vậy thì chiêu này rất công hiệu.
Mọi người nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đi lên núi, chỉ là lần này cẩn thận hơn rất nhiều, không ngừng chú ý chung quanh. Lần này đi vẫn bình thường như lúc đến, tĩnh lặng khiến độ khiến người ta khiếp sợ, như thể màn đòi mạng vừa phát sinh chỉ là ảo giác của họ.
Lần này, họ mất ba tiếng bò đến đỉnh núi. Thái dương đã xuống núi, chung quanh tối đen, không thích hợp để đi tiếp, vì thế họ hạ trại nhóm lửa ở chỗ cao nhất trên núi tuyết, chuẩn bị chờ đến hừng đông thì mới hành động.
Tùng Hạ uống nước ấm, ánh mắt nhìn ngọn lửa bập bùng không có tiêu cự, trong lòng lo lắng.
Thành Thiên Bích đưa cho cậu một cái bánh lúa mì Thanh Khoa đã nướng xong: “Đang nghĩ gì vậy, ăn chút gì đi.”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi nghĩ đến năng lượng cảm nhận được hôm nay, nó cách chúng ta cũng không giống là xa, đột nhiên xuất hiện, lại biến mất ngay sau tuyết lở, là cái gì lại kỳ dị như vậy.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì không thuộc về đội ngũ chúng ta. Có điều, có khả nó không tiến vào phạm vi rađa của tôi.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu lúc ấy Đa Cát không gầm lên làm tuyết lở, thứ đó sẽ làm gì nhỉ…”
Tùng Hạ cũng lẩm bẩm: “Nếu chỉ là một sinh vật lẻ loi, trước hàng ngũ lớn này chúng ta, nó có thể làm gì?”
Trang Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi phun ra hai chữ: “Đánh lén.”
Trái tim mọi người căng lại.
Nháy mắt sau đó, không hề báo trước, loại dao động năng lượng khiến người ta sợ hãi lại ập tới! Tùng Hạ bật dậy từ dưới đất, hô lớn: “Cẩn thận có gì đó đánh lén!”
Đoàn người còn chưa kịp phản ứng thì trong đội ngũ đã truyền đến vài tiếng kêu đứt đoạn.
Một luồng ánh sáng lóe qua đầu họ, Dung Lan chiếu sáng xung quanh như ban ngày, hắn hô lớn: “Thứ gì! Mọi người cẩn thận!”
Đường Nhạn Khâu là người đầu tiên nhìn thấy một điểm đen rất nhỏ chợt lóe qua, hắn hét lớn: “Ở đó!” Điểm đen kia chỉ nhỏ như nắm đấm, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Đường Nhạn Khâu kéo cung định bắn, song điểm đen lại bay xuyên qua đám người, nếu bắn ra tất sẽ ngộ thương, hắn bất đắc dĩ phải buông cung xuống.
Thẩm Trường Trạch chạy qua, bằng thị lực của hắn không thể nhìn rõ như Đường Nhạn Khâu. Hắn chỉ có thể thấy một cái bóng đen kéo dài như cái đuôi. Đó là tàn ảnh do sinh vật có tốc độ quá nhanh để lại trong không khí. Hắn dứt khoát quét mạnh một luồng lửa ra ngoài.
Điểm đen đã nhanh, Dung Lan còn nhanh hơn nó, một luồng sáng lấy tư thế nhanh chóng mãnh liệt lao về phía điểm đen, laser sắc bén cứa mạnh qua người nó.
Điểm đen kia rơi bộp một cái vào trong tuyết.
Tùng Hạ vội cường hóa thị lực, chỉ thấy dưới nền tuyết đọng kéo thành một con đường, nhanh chóng lẩn về phương xa, vừa nhìn đã biết có thứ gì đó chạy trốn dưới đất.
Dung Lan không truy đuổi, dừng chân tại nơi điểm đen kia vừa rơi xuống. Hắn cầm từ trong hố tuyết ra một cái gì đó đen tuyền.
Mọi người nhìn chăm chú, đó là một… nửa người của sinh vật khó có thể hình dung.
“Có người bị thương!”
Dung Lan chẳng quan tâm thứ này, ném một luồng sáng lên bầu trời, kiểm tra tình hình thương vong của đội ngũ.
Điều làm họ không ngờ đến là tổng số người và động vật bị thương trong nhóm lên đến sáu người, trong đó một sói xám biến dị bị đâm xuyên qua cổ mà chết, còn có một người đã vỡ nát công cụ phòng thủ bằng năng lượng. Nếu không phải có công cụ phòng thủ ngăn cản, xem từ vị trí bị thương của những người này thì rất có khả năng đều sẽ phải chết.
Tùng Hạ và Jacqueline nhanh chóng chữa trị cho họ.
Dung Lan ném nửa người sinh vật kia vào một cái nồi sạch sẽ, mọi người lần lượt vây tới, đều muốn xem là cái gì đáng sợ, trong nháy mắt đã làm bị thương nhiều người như vậy.
Dung Lan nói: “Tất cả tránh ra, để Tôn tiên sinh xem.”
“Ừ, để tôi xem nào.” Tôn tiên sinh ngồi xuống đầu tiên, các dị nhân tiến hóa não bộ và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng ngồi vây quanh cái nồi kia, nhìn kỹ thứ trong nồi.
Đó là một sinh vật lớn bằng bàn tay, ngoại hình có nét giống chuột, nhưng lại mọc đôi cánh màu đen, miệng có răng nanh sắc bén, móng vuốt lại có nét giống tay người, tai to hơn đầu. Đây rốt cuộc là thứ gì? Quả thật không ra ngô khoai gì cả. Nó bị Dung Lan chém trên không thành hai nửa, nhưng nửa kia đã chạy mất, chuyện này chứng minh loại sinh vật này bị chém làm đôi nhưng vẫn sống được, như vậy thì nửa trước mắt họ có còn sống hay không?
Sở Tinh Châu vươn tay: “Mấy người đừng làm gì, để tôi.” Hắn vươn tay, chạm vào thứ đó, thứ đó vẫn không nhúc nhích. Sở Tinh Châu đang muốn tách mở mắt nó ra, thứ đó đột nhiên mở mắt, bật dậy tại chỗ, đột nhiên lớn lên gấp đôi, miệng mở to hơn miệng người, hòng táp vào cổ Tôn tiên sinh! Tốc độ cực nhanh, khiến mọi người trở tay không kịp.
Dưới tình thế cấp bách, Sở Tinh Châu đưa tay, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu đen, thứ đó bị hút vào hố đen trong bàn tay hắn.
Hoảng hồn qua đi, mọi người nhất thời đều nói không thành lời.
Tôn tiên sinh không lo lắng cho an nguy của mình, bắt lấy tay Sở Tinh Châu, vội la lên: “Tinh Châu, cho nó chui ra được không?”
Sở Tinh Châu nói: “Không, bị hút vào hố đen sẽ hoàn toàn biến mất.” Nói xong, hắn thở sâu một hơi, xem ra chiêu này tiêu hao khá nhiều năng lượng, chẳng trách trước kia hắn không dùng.
Tôn tiên sinh vô cùng thất vọng.
Lý Đạo Ái trầm giọng nói: “Đó rốt cuộc là cái gì? Trông giống chuột lại giống chim, bị chém làm đôi vẫn không chết, còn đột nhiên to ra.”
Tất cả mọi người có cùng nghi vấn như Lý Đạo Ái, nhưng không ai có thể giải đáp.
Tùng Hạ cắn răng nói: “Đây chính là sinh vật trong cấm khu ư?” Nếu sinh vật nào trong cấm khu cũng có thể tùy ý thay đổi cơ thể lớn nhỏ, tốc độ còn nhanh như vậy, khó trách Dung Lan và Sở Tinh Châu không thấy được gì. Cái thứ nhỏ như vậy trốn vào trong tuyết thì biết tìm thế nào.
Trang Nghiêu thở dài: “Quả nhiên chúng ta bị ấn tượng ban đầu làm nhiễu loạn, tưởng rằng sinh vật càng mạnh thì hình thể nhất định lại càng khổng lồ, bởi vì thế giới bên ngoài, bao gồm cả Golmud đều tuần hoàn theo quy tắc này, nhưng nơi này không giống thế. Loại quái vật nhỏ có thể dễ dàng đánh lén rất nhiều người này, so với quái vật lớn cũng không kém cỏi chút nào.”
Đường Đinh Chi nói: “Đây là loài mới ư? Trong giai đoạn đầu của kỷ Cambri đầu tiên, loài có sẵn bắt đầu tiến hóa, giai đoạn giữa bắt đầu sinh ra loài mới, giai đoạn cuối loài có sẵn và loài mới đấu tranh với nhau, kẻ mạnh thì sống. Trải qua hàng triệu năm biến đổi, vòng sinh thái dần dần hình thành trạng thái ổn định. Nếu tai họa này là kỷ Cambri thứ hai, như vậy có khả năng, bây giờ chính là thời kỳ xuất hiện loài mới.”
Tôn tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu: “Nó có phải loài mới hay không thì phải xem chúng ta định nghĩa thế nào đã. Tôi cho rằng nó không thể tính là loài mới vì trên người nó có thể tìm thấy bóng dáng của rất nhiều loài có sẵn trên địa cầu, mà nó cũng có thể nói là loài mới, dù sao thì địa cầu vốn không có thứ kì dị như vậy.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôn tiên sinh nói đúng. Mặt khác, loài mới hẳn là có một đặc tính cần thiết, chính là tính bầy đàn. Nếu loại quái vật nhỏ này có hai con hoặc hơn, tất cả đều giống nó thì không phải chuyện ngẫu nhiên nữa, mà là hoàn cảnh mới của địa cầu đã thai nghén ra sinh vật mới, khi đó chúng có thể được định nghĩa là loài mới.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu không thì sao?”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Nếu thứ này độc nhất vô nhị, vậy thì phiền hơn, chuyện này nghĩa là chúng ta có thể sẽ đụng phải nhiều quái vật còn kì dị hơn thế.”
Tùng Hạ cười khổ: “Tôi nổi hết cả da gà lên rồi.”
Tôn tiên sinh nói: “Không biết mục đích đánh lén chúng ta của nó là gì? Cho dù là gì, thứ này có trí tuệ.”
Đường Đinh Chi nói: “Không sai, vừa rồi hướng nằm của đầu nó ngược lại với Tôn tiên sinh, nếu muốn mau chóng giết chết một người, nó sẽ không đánh lén Tôn tiên sinh mà nên là tôi hoặc Trang Nghiêu đứng gần nó nhất. Nguyên nhân nó đánh lén Tôn tiên sinh có khả năng là vì nghe thấy Minh chủ nói ‘Để Tôn tiên sinh xem’, mà Tôn tiên sinh lại trả lời, nó dùng chuyện này để phán đoán Tôn tiên sinh là nhân vật quan trọng trong nhóm.”
Mọi người cả kinh, cái thứ vừa rồi nhằm vào Tôn tiên sinh?
Tôn tiên sinh nhíu mày: “Thứ này không chỉ có ngoại hình kỳ dị, hơn nữa nghe hiểu được tiếng người, có khả năng phán đoán, rốt cuộc nó là cái gì, thật là có chút đáng sợ.”
Tâm trạng mọi người đều trở nên nặng nề, sự xuất hiện của sinh vật này hoàn toàn đánh vỡ sự yên bình mặt ngoài. Lúc này rốt cuộc họ đã tin trong cấm khu bốn bề nguy hiểm, còn đáng sợ hơn Golmud nhiều.
Nhìn núi tuyết đen như mực phía xa, sợ hãi xâm nhập như bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT