- Lại phái ‘ Hoàng Tuyền ’ đi nghênh đón bọn chúng đi.
Nghe được cái tên này người truyền tin tức hoảng sợ, nói:
- Đại nhân, chỉ là đặc phái viên thì bỏ đi, một mình ta cũng có thể giết chết toàn bộ bọn chúng, có cần thiết phải dùng lực lượng này không?
- Những Âm Dương sư kia nói không chừng chính là cản trở, còn có đám ngu xuẩn kia có người hi vọng chúng ta thông thương với Hạ quốc, chỉ cần có thể đoạt được một khối thổ địa làm căn cơ thì tài nguyên vô tận sẽ chờ chúng ta cướp đoạt, đó mới là cơ hội phát triển của dân tộc chúng ta. Chỉ cần có thể đạt thành mục đích thì đừng nói làm bạn với yêu ma, mặc dù là hóa thân yêu ma cũng không tiếc.
Người mang tin tức tràn ngập sùng bái, nói:
- Đại nhân anh minh, đây chính là phúc cho dân tộc Chư Cát Khổng Minh chúng ta, nhất định có thể dẫn đầu chúng ta chiến thắng đám cuồng vọng Hạ quốc kia, mặt trời mọc nhất định sẽ chiến thắng mặt trời lặn.
Người ngồi sau màn gật đầu, nói:
- Dân tộc Đại Hòa Chư Cát Khổng Minh.
Hắn ném hắc sắc lệnh bài ném ra ngoài, lệnh bài kia không phải vàng không phải đá, phía trên có một cái mặt quỷ hết sức sống động, lộ ra huyết quang nhàn nhạt, thoạt nhìn không giống như binh phù bình thường.
- Dùng vật ấy có thể chỉ huy ‘ Hoàng Tuyền ’, ngươi đi đi, ta muốn dùng đầu của người Hạ quốc tế cờ.
Không chờ lệnh bài kia rơi xuống mặt tuyết, người mang tin tức đã cẩn thận tiếp vào trong tay.
- Vâng, đại nhân!
Lại hóa thành cuồng phong tiêu tán.
Thời điểm thuyền rồng cập bờ lần nữa thì có người đang chờ ở bến tàu, người cầm đầu chính là người đưa tin tức, ở phía sau hắn là một đội kỵ binh, mỗi người đều ăn mặc áo giáp và chiến mã, đứng lặng tại chỗ không nhúc nhích, giống như những pho tượng đá trầm mặc, hiển nhiên không phải binh sĩ bình thường.
Hứa Tiên lập tức đi xuống thuyền, người đưa tin nói:
- Ta phụng lệnh Thương Tỉnh đại nhân hộ tống các ngươi tiến vào kinh đô.
Mới vừa đi tới bong thuyền, Vũ Đằng Thành trông thấy chi đội ngũ này liền hoảng sợ, nói:
- Đây là Hoàng Tuyền!
Võ sĩ phía sau hắn cũng rút đao ra, nhưng trên mặt không che dấu được sợ hãi.
Hứa Tiên cũng phát giác chi đội ngũ này bất thường, kỳ quái nói:
- Hoàng Tuyền là cái gì?
Vũ Đằng Thành mặt mũi tràn đầy sợ hãi giải thích một phen, Hứa Tiên mới biết được thì ra thời điểm Thương Tỉnh phản loạn, Vũ Đằng gia đã tổ chức quân đội mấy ngàn người hội chiến, lúc ấy Thương Tỉnh gia chỉ phái ra đội ngũ trăm người, thời điểm đó tất cả mọi người đều cười nhạo Thương Tỉnh gia không biết lượng sức, nhưng mà đội ngũ trăm người này lại đánh tan quân đội mấy ngàn người của Vũ Đằng gia, mà chi đội ngũ này tên là "Hoàng Tuyền".
Bạch Tố Trinh nói:
- Những kẻ này không phải là người bình thường, hình như là bị ma đầu xâm thể, bộ dáng bị người ta khống chế, thoạt nhìn cũng giống như Lĩnh Nam Lĩnh Vương, những kẻ này không phải bình thường.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Bởi vì nắm giữ lực lượng không thuộc về mình mới dám cuồng vọng như thế!
Tuy hắn cũng không đem những "Ma nhân" này đặt vào trong mắt, nhưng đối với phàm nhân mà nói lại là lực lượng cường đại không cách nào chiến đấu chính diện. Nhưng mà hắn đã tới thì sẽ không như vậy! Biết rõ chính mình bây giờ sắp đối phó không phải người bình thường hắn ngược lại có cảm giác thở ra một hơi.
Không để ý Vũ Đằng Thành cầu khẩn, Hứa Tiên lệnh cho mọi người rời thuyền đi theo chi đội ngũ này tiến vào kinh đô, trên đường đi bình an vô sự, thẳng đến khi tiếp cận kinh đô thì đội ngũ trước mặt dừng lại, quay đầu ngựa nhìn qua sứ đoàn.
Thời điểm này mặt trời vừa mới xuống núi, sắc trời cũng âm u lại, hai bên đường đều là rừng rậm nên càng u ám hơn. Mà con mắt của những ma nhân kia thả ra hào quang màu đỏ.
Người mang tin tức cười nói:
- Thật có lỗi, ta thiếu chút nữa quên đại nhân chỉ bảo ta mang đầu các ngươi quay về.
Sau đó hắn ưỡng ngực lên, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, hai tay lại sờ loạn toàn thân, trên giây lát trên trán toát mồ hôi lạnh.
Hứa Tiên lắc lắc lệnh bài trong tay, noi:
- Ngươi đang tìm cái gì? Là thứ này sao?
Người mang tin tức mặt mũi tràn đầy sợ hãi nói:
- Lúc nào...
Trên mặt hắn bỗng thay đổi thành bộ dáng tươi cười:
- Thật có lỗi, ta chỉ nói đùa mà thôi, thỉnh đem vật kia trả lại cho ta, kinh đồ ở ngay trước mặt.
Hứa Tiên cho dù không nghe Vũ Đằng Thành phiên dịch, thông qua đọc tâm cũng biết thằng này nói gì, không thể làm gì lắc đầu, nói:
- Nghĩ khá lắm!
Hắn lại dùng sức và lệnh bài trên tay liền hóa thành bột phấn, theo gió bay lả tả.
Hứa Tiên vỗ vỗ tay, chỉ nhìn qua những kỵ sĩ Hoàng Tuyền nửa người nửa ma đang gào thét, trên thân có chướng khí màu xám đen hiện ra, cỏ cây chung quanh nhiễm phải chướng khí mà tử vong. Ngay cả người mang tin tức đứng ở gần đó còn không kịp hóa thành gió trốn đi, bị chướng khí vây quanh, qua trong giây lát thì bị ăn mòn còn đống xương trắng.
Sứ đoàn sau lưng Hứa Tiên liên tục lui ra phía sau, mà hai phó sứ thì té xuống đất. Đợi thời điểm chướng khí biến mất thì không còn cái gì cả, chỉ còn lại áo giáp trên mặt đất và dấu vết chướng khí ăn mòn.
Bộ dáng sứ đoàn đều là táng đảm chưa định thần, không nghĩ tới Đông Doanh lại là nơi ác liệt thế này, có nhiều tà ma ngoại đạo như vậy.
Vệ Thanh nhìn qua Hứa Tiên, nếu như không có hắn ở đây thì sứ đoàn này cũng không còn, người có thể dùng sức một người bình định cả Hoàng Tuyền thì quả nhiên có lực lượng không tưởng tượng nổi.
Vũ Đằng Thành có chút tiếc nuối nhìn qua lệnh bài Hoàng Tuyền hóa thành bụi phấn, nếu như có thể nắm giữ chi quân đội này, cho dù chỉ là một phần nhỏ thì trên phiến thổ địa này sẽ không có ai chống lại mình được cả. Nhưng mà thấy được tráng cảnh này trong nội tâm lại không có chút nghi kị, nhìn qua bóng lưng của Hứa Tiên, chỉ cần được nam nhân này ủng hộ thì đừng nói là đoạt bảo tỏa tướng quân, thậm chí có thể thay thế Thiên Hoàng cũng không phải là chuyện khó khăn.
Hắn cũng bị ý niệm trong đầu của mình làm giật mình, Thiên Hoàng chính là tử tôn của Thiên Chiếu đại thần, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không dám nói thay thế Thiên Hoàng, cho nên cho dù sinh ra bao nhiêu biến hóa thì Thiên Hoàng cũng là người thống trị trên danh nghĩa. Nhưng mà đột nhiên hắn cảm giác được đây cũng không phải là không thể nào, trên đời này không có chuyện gì không thể cải biến được cả.
Vốn Vũ Đằng gia không có khả năng bị diệt, kết quả bị diệt. Vốn là hắn cảm thấy không có khả năng quay về quê quán, hôm nay trở về. Hắn tin tưởng kỳ tích có tồn tại! Nếu như có thể thay triều đổi đại thì huỷ bỏ đại danh, khiến cho thiên hạ này thuộc về Vũ Đằng gia, khi đó tên của hắn có thể áp đảo toàn bộ tiền nhân!
Hứa Tiên không nghĩ tới mình chỉ làm một chuyện vô tình ý như vậy là có thể chôn một mầm tai vạ cho vùng đất này! Cho dù là người như nhược, chỉ cần có thực lực cơ bản cũng sinh ra dã tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT