Âm Dương Sư quả nhiên không tự tin, lại đối với chủ nhân thần cung nói:

- Nhưng yêu hồ này thực sự quá mức lợi hại, nếu là ta không thể thành công, chỉ có mời ngài triệu mời Thiên Chiếu Ngự Thần hạ phàm.

Lúc này, đôi mắt Thiên Chiếu Đại Thần bỗng nhiên chuyển động một chút, rơi vào trên người Hồ Tâm Nguyệt đang đứng trên điện thờ.

Hồ Tâm Nguyệt tựa như có cảm giác quay đầu lại, đang cùng bốn mắt nhìn nhau, lại lớn tiếng oán giận:

- Uy, ngươi thực mượn bọn hắn đến đối phó ta? Quá không nói nghĩa khí, uổng cho chúng ta quen biết lâu như vậy.

Một bộ dáng dấp quen biết.

Thiên Chiếu Đại Thần không ngờ cũng mở miệng ra nói:

- Ngươi tiểu hồ ly này biết cái gì gọi là nghĩa khí? Những phàm nhân này nói như thế nào cũng cung phụng ta hơn một nghìn năm, ngươi cũng không nên quá hồ đồ, tùy tiện làm huyễn thuật, làm bộ ứng phó một chút bị phong ấn đi.

Hiển nhiên Hồ Tâm Nguyệt nhiều lần tới Đông Doanh, hơn nữa nhiều năm ở lại Đông Doanh, cùng vị nữ thần này rất quen thuộc, so với bất cứ một tên Âm Dương Sư đều phải cao hơn.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Nếu như ta không nói nghĩa khí, thì sao lại tìm đến ngươi, lần này ta đến đó là muốn nói cho ngươi một tin tức lớn.

- Ân? Tin tức gì vậy?

Hồ Tâm Nguyệt quỷ bí cười nói:

- Đại cừu nhân giết chồng giết con của ngươi, Hậu Nghệ muốn tới, Hi Hòa nương nương.

Trong thần tượng đi ra một bóng người, trên người nàng tản ra quang mang xán lạn chói mắt, phảng phất như thái dương:

- Ngươi nói là Hậu Nghệ chuyển thế? Hắn tên gọi là gì?

Hồ Tâm Nguyệt cũng không có thể nhìn thẳng vào quang mang này, hơi tránh ra tầm mắt, nàng vẫn đang nhớ kỹ sau nàng hoàn thành nhiệm vụ gia nhập Dao Trì, lần đầu tiên trở lại cố hương, tình hình Thanh Khâu quốc gia.

Vương Mẫu nương nương đem một trái bàn đào giao cho nàng, ủy thác nàng mang cho một người, hoặc giả nói là một vị thần. Mà người này cũng không phải người trong Dao Trì. Chỉ là nói, ngươi nơi đó có thể cần nàng phù hộ.

Vừa mới ở Trung Thổ đại náo một hồi, Hồ Tâm Nguyệt có chút không phục, nghĩ thầm bất quá là tiểu mao thần ở ngoài Trung Thổ, có thể có cái bản lĩnh gì, đợi ta nghiên cứu đã. Nếu là gia hỏa này không phải rất lợi hại, ta sẽ tự mình đem trái bàn đào này ăn tươi, ừm, ăn phân nửa, lại cho Tiểu Bạch phân nửa, vừa vặn một người một nửa.

Sau khi đi tới Đông Doanh, nhìn thấy tình hình vạn yêu hoành hành này, trong lòng đại hỉ, quả thực đem nơi này coi như Thiên Đường vậy. Không chỗ nào cố kỵ gây ra rất nhiều phiền phức, hầu như đã đem chuyện trái bàn đào ném ở sau đầu. Sau này nàng rượu say nói lỡ ra, đem tin tức trái bàn đào tiết lộ, kết quả đưa tới cả Đông Doanh yêu ma, ngay cả Âm Dương Sư cũng đến cướp giật.

Khi đó nàng cũng không phải rất mạnh, nào có thể đánh được nhiều người như vậy, vội thu đuôi hốt hoảng chạy trốn, chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Vương Mẫu nương nương khi trước, liền kẻ gây tai hoạ dẫn đi tìm vị thần kia.

Vị thần kia vừa mới xuất hiện đã đuổi đi toàn bộ yêu ma và Âm Dương Sư, đối với nàng nói rằng:

- Thật là tiểu hồ ly xấu xa, bất quá lại giống như cha mẹ ngươi khiến nhân gia rất thích.

Nàng mới bừng tỉnh phát hiện người trước mắt cũng không phải thần tiên gì cả. Sau đó vị thần kia dẫn nàng thăm viếng Thanh Khâu quốc gia năm xưa, sau này nàng mới biết được tính danh chân chính của mình. Hi Hòa cùng Vương Mẫu nương nương Thái Cổ chi thần như nhau, vợ của Đế Tuấn, mẹ của mười mặt trời.

Nắm giữ thần lực không thể đánh giá, cũng xem như bạn trong khuê phòng của Vương Mẫu nương nương, tính tình của nàng giống với Vương Mẫu nương nương cũng không phải vị thần rất đứng đắn nghiêm túc, đối với nàng cũng rất là thân thiết.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Đúng, hắn tên gọi là Hứa Tiên!

Trong lòng cười thầm một trận:

- Khặc khặc khặc khặc, tiểu tử Hứa Tiên, nghĩ đến trả thù ta, thực sự là quá ngây thơ rồi!

Hi Hòa vươn tay, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm của Hồ Tâm Nguyệt một cái, nói:

- Tỉnh lại đi, đây là lần thứ mấy ngươi nói với ta ta Hậu Nghệ sắp tới rồi, mỗi lần ngươi bị người ta đuổi chém thì chạy đến đông doanh của ta nói người nọ là Hậu Nghệ chuyển thế, lại bảo ta giúp ngươi ra tay, nhưng kết quả mỗi một lần đều là giả.

Hồ Tâm Nguyệt một tay che cái trán, một tay dựng ba ngón tay lên thề:

- Lần này tuyệt đối là thật, lấy trước chẳng qua là ta nhìn lầm mà thôi.

Tuy mỗi lần đều dùng nguyên do này nọ, nhưng mỗi một lần Phục Hy đều giúp nàng.

Hi Hòa nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt trong chốc lát, nói:

- Vậy được rồi, ta sẽ thấy tin tưởng ngươi một lần, nếu như vô lý, cắt đầu cái đuôi của ngươi làm áo choàng

- Ta mới không cần.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Tùy ngươi, dù sao ta cũng cho ngươi biết.

Hi Hòa suy nghĩ một chút:

- Hứa Tiên sao? Cái tên này ta nhớ rồi. Ngươi bây giờ quay trở lại kinh đô đi, làm bộ như bị Âm Dương sư phong ấn, miễn cho bọn họ lại gây phiền toái với ta.

Hồ Tâm Nguyệt bất mãn nói:

- Chỉ là một ít phàm nhân thì bỏ đi, giảm bớt chút ít chuyện đối với bọn chúng cũng là có lợi, chính bọn chúng tới bây giờ chẳng phải cái gì cũng không làm sao?

- Nếu ngươi thật sự cảm thấy khoái hoạt thì ta sẽ cho ngươi chơi đùa, nhưng trên thực tế thì sao? Tính toán, không nói những chuyện này, tuổi của ngươi cũng trưởng thành rồi, cũng nên đem mình gả đi ra ngoài.

Hi Hòa thương sờ sờ đôi má của Hồ Tâm Nguyệt.

Hồ Tâm Nguyệt thẹn thùng tránh đi, nghe nàng nói thì lập tức nhảy dựng lên:

- Ngươi thật sự là già mà hồ đồ, ta đang ở trong Dao Trì! Dao Trì! Tuyệt đối không thể lập gia đình!

Hi Hòa nói:

- Không có lễ phép, cái gì già mà hồ đồ. Dao Trì loại địa phương đó rời đi là được, đừng nghe bà lão không gả được cho nam nhân kia. Nữ nhân nha, nam nhân luôn không giống nhau, nam nhân có thể tìm chuyện nhàm chán giết thời gian, thích làm cái gì thành tiên thành phật nhất thống thiên hạ. Nhưng nữ nhân không giống với, đặc biệt là Đồ Sơn thị các ngươi cần phải tìm nam nhân tốt mà dựa vào.

- Ai nha, ngươi phiền chết, ta không thích nghe những chuyện này cho nên ta mới không muốn đến, ta đi!

Hồ Tâm Nguyệt thở phì phì đứng dậy.

Hi Hòa không thể làm gì lắc đầu:

- Vậy ngươi đi đi thôi, tìm được đối tượng phù hợp nhất định phải đưa tới cho ta xem.

Hồ Tâm Nguyệt cũng không có nghe tiếp mà xoay người biến mất vô ảnh vô tung.

Hi Hòa lại nhớ tới những quốc gia thay triều đổi đại kia, chính bởi vì đám sinh linh kia làm chuyện tàn nhẫn, giảo hoạt lại ngu dốt cho nên mới khó mà tồn tại trên đời.

...

Tuyết lại rơi, lẳng lặng rơi vào vào trong hồ nước nhỏ, bên cạnh là con đường nhỏ phủ kín bởi tuyết trắng.

Chợt có một cơn cuồn phong thổi tới, thổi nước gợn nhộn nhạo bông tuyết bay múa. Cuồng phong hóa thành nhân hình, quỳ gối trước bậc bẩm báo:

- Đại nhân, đặc phái viên của Hạ quốc tới Cửu Châu rồi, người Y Đằng gia cũng ở trong đó, hiện tại đang đi thuyền chạy tới kinh đô. Chỉ sợ đặc phái viên của chúng ta đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play