Thẳng đến khi Hứa Tiên bắt đầu giảng đến Mộ Dịch Pháp của Tống triều Vương An Thạch, Thanh Mầm Pháp, Trình Tàng Kiếm cũng lộ ra thần sắc suy tư, loại thuế pháp này, đúng là hắn chưa nghĩ ra. Nếu như nói những lời lẽ của bọn họ vừa rồi chính là cải biến đôi chút về thuế má của xã hội đường thời, không có bao nhiêu khác biệt, còn chế độ mà Hứa Tiên nói chính là cải cách chân chính. Biến pháp của Vương An Thạch năm đó, tuy bởi vì đủ loại nguyên do, không tính là rất thành công, nhưng cũng là kết tinh trí tuệ cả đời, hôm nay nói ra. Ai có thể nhìn ra lỗ thủng trong đó chứ, cũng cảm thấy đúng là tốt hơn.
Trong trường hợp đó Hứa Tiên lại nói về pháp thuế của Minh triều, cùng với mẫu pháp của nhà Thanh lúc mới nhập quan. Mọi người trong tràng, cơ hồ đều cúi đầu rơi vào trầm tư, sắc mặt Trình Tàng Kiếm biển ảo, thực sự không thể không thừa nhận, cảm thấy Hứa Tiên ngôn luận một hồi, không điểm nào không phải cải cách, bất luận là một loại phương pháp nào, cũng vượt xa chế độ thuế má hiện tại. Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác chờ mong, nếu đem những phương pháp mà Hứa Tiên nói, vận dụng vào chế độ hiện giờ, sẽ mang lại chỗ tốt cực lớn.
Bỗng nhiên nội tâm của hắn chấn động, nắm chắc lời nói mạch lạc của Hứa Tiên, chẳng lẽ hắn nói chính là chế độ thuế má không ngừng biến đổi sao. Lúc nhìn qua Hứa Tiên, nam nhân này rõ ràng đang dùng ánh mắt tự thuật biến thiên vô cùng đáng sợ. Ngạo khí và khí phách của mình trước kia, ở trước mặt hắn lại không đáng nhắc tới.
Lại không biết, Hứa Tiên đang nói chính là mấy ngàn năm lịch sử phong kiến của Trung Quốc, chính là vương triều thay đổi không ngừng, chế độ thuế má không ngừng tiến bộ. Tuy nếu có tác dụng thực nhưng chế độ của nhà Thanh không nhất định thực hành ở nhà Minh, nhưng bản thân chế độ không thể nghi ngờ là tốt hơn, ít nhất nghe rất là dọa người. Tối thiểu trên cùng độ cao, cao hơn những người này tới mấy trăm năm, đương nhiên mang theo hương vị nhìn xa trông rộng.
Hứa Tiên cũng không hiểu cái gì là đại sự quốc gia, nhưng hắn thụ chín năm giáo dục bắt buộc, học qua lịch sử trường cấp ba, đã đủ rồi. Những vật này đều là hậu nhân, tốn hao vô số thời gian tinh lực tổng kết ra được. Hôm nay bị hắn triệt để đỏ ra một lúc, nhất thời chấn nhiếp toàn trường.
Hứa Tiên dứt lời, cũng không nói nhiều, trực tiếp ngồi về vị trí cũ, nếu như những người này kịp phản ứng, hỏi chút ít vấn đề loạn thất bát tao, hắn không có bổn sự trả lời
Nhưng kỳ thật là hắn lo ngại, trong đầu của những người này đều là tri thức mới lạ, trong đầu đã biến thành đúng bột nhão. Có thể có năng lực tư duy như Trình Tàng Kiếm, chỉ là số ít, nhưng hắn hiện giờ đang bị đả kích, căn bản không có tinh thần đặt câu hỏi với Hứa Tiên.
Tuy Phan Ngọc cũng có thể lý giải hoàn toàn, làm sao cố ý khó xử hắn, trong mắt tràn đầy tán thưởng và tự hào.
Ánh mắt Doãn Hồng Tụ nhìn Hứa Tiên tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng được, thi từ đã khuynh đảo thiên hạ. Hôm nay dưới tình huống không hề có chuẩn bị, lại nói về sách lược trị quốc, cũng có thể có giải thích như vậy. Bình sinh nàng nhìn thấy Trình Tàng Kiếm, Phan Ngọc đã là tài tử ít có trong thiên hạ, nhưng người trước mặt đã sớm vượt qua phạm trù tài tử, giống như bẩm sinh đã đạt tới độ cao kỳ dị, làm cho tâm của nàng thổn thức không thôi. Trong nội tâm cũng than nhẹ một tiếng, nếu Hứa Tiên có thể chuyên tâm vào một chuyện. Nàng sẽ không để ý tới tục lệ của thế tục, gả cho hắn.
Mặc dù trong nội tâm Thường Hi tán thưởng, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử. Tuy nhiên cũng có thể nói ra môn đạo, nhưng kỳ thật đối với những đại sự quốc gia này, không có hứng thú gì. Mà ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, có chút cảm thấy kỳ quái, sau khi Hứa Tiên đi vào đây, dường như không nhìn qua mình bao nhiêu lần cả.
Mà nàng cùng Doãn Hồng Tụ cho dù đặt ở đây, cũng là giai nhân tuyệt sắc, ngồi cùng một chỗ, càng hoà lẫn, sinh ra mị lực, cơ hồ không nam tử nào có thể chống cự, người trong đình luôn giả bộ vô tình ý nhìn qua bên này. Nhưng Hứa Tiên không thể nghi ngờ là ngoại lệ, hơn nữa sắc mặt của Phan Ngọc đối với mình có chút kỳ lạ, dường như chuyện này có ý vị sâu xa.
Sắc trời dần dần tối lại, nếu không trở về thành, thì cửa thành sẽ đóng lại.
Doãn Hồng Tụ đơn giản nói ra vài lời, sau đó tiễn mọi người rời đi.
Đương nhiên Hứa Tiên ngồi cùng xe với Phan Ngọc, mà Thường Hi bởi vì ngồi trên xe ngựa của Phan Ngọc, cho nên muốn cùng nhau trở về.
Phan Ngọc cũng giới thiệu hai người với nhau, Thường Hi ôn nhu nói:
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn- Hôm nay Hứa công tử nói thật tốt.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Cũng là tình thế bức người, thoạt nhìn người trong kinh thành không được hiếu khách.
Thường Hi che miệng cười nói:
- Cho dù người khác như thế nào, Phan công tử nhất định là người được hoan nghênh nhất.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau cười cười, trong đó ăn ý không cần nói.
Bỗng nhiên Thường Hi nói:
- Ta cảm giác các ngươi cũng không hiếu khách như vậy a?
Ba người đồng hành, hai người ăn ý, người còn lại đương nhiên có cảm giác bị bài xích, hơn nữa bản thân nàng phỏng đoán, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Phan Ngọc cười nói:
- Tại sao lại như vậy?
Nhưng trong lòng thì tỉnh ngủ, không muốn cho người ta phát hiện, đánh phá thân phận chân chính của mình. Nếu có tiếng nói Phan Ngọc yêu thích nam nhân, cũng rất khó chịu. Nhưng hai người xa cách đã lâu gặp lại, nàng cũng tạm thời che dấu, nhưng vui sướng trong nội tâm không cách nào che dấu hay ức chế được, có thể bụi người có tâm phát giác.
Cuối cùng cũng đưa tiễn Thường Hi đi, trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ, Phan Ngọc mới thở ra một hơi, đã thấy đôi mắt của Hứa Tiên trong bóng đêm lóe hào quang, nàng liền cúi đầu xuống.
Hứa Tiên vươn tay về phía nàng, cầm lấy sợi dây nhỏ đang nằm trên cổ tinh tế của nàng, tháo nó xuống, liền hiển lộ diện mạo chân thật nhất của nàng, chỉ có vài chi tiết, dường như có biến đổi vài phần, nhưng xinh đẹp cũng nhiều hơn ba phần.
Hứa Tiên nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế ăn mặc nam trang, nửa năm không thấy, dường như nàng thành thục hơn không ít. Dùng giọng nói mềm mại động lòng người mà phàn nàn:
- Hán Văn, ngươi tới thật chậm a!
Sau đó nhẹ nhàng tựa vào người của Hứa Tiên.
Vào lúc này, rốt cục chỉ còn lại hai người bọn họ, rốt cục có thể buông bỏ ngụy trang và nhẫn nại trước mặt của người khác, không chút che dấu, hiển lộ diện mục của mình ra trước mặt mọi người.
Hứa Tiên khẽ vuốt nhẹ đôi má trơn bóng và cái cổ tinh tế của nàng, nói:
- Trên đường chậm trễ chút thời gian, đúng rồi, ta đã gặp phụ thân của ngươi.
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Đã gặp, hắn nói như thế nào?
Hứa Tiên nhìn ra được. Trong thâm tâm của nàng, nàng vẫn có chút kiêng kỵ với phụ thân của mình. Nhớ ngày đó, nàng vì chính mình mà phản kháng ý chỉ của phụ thân, ước định vài chục năm với tà đạo? Khó xử trong đó, nàng chưa từng đề cập trong thư với hắn, động tác cũng ôn hòa hơn trước, cười nói:
- Ta đã cưỡi mây, mang hắn bay lên chín tầng trời, lúc trở về hắn rất trung thực.