Hứa Tiên ở một bên lẳng lặng nghe, mới cảm giác bầu không khí khác nhau của Giang Nam và Giang Bắc, tại Giang Nam loại tụ hội này chính là làm thơ, nhưng hơn phân nửa là thi từ ca phú, hoặc là đồ cổ tranh chữ. Theo lời của Phan Ngọc hôm nay, chính là chế độ thuế má của thiên hạ, mà những người khác giống như ngửi được mùi ngon, không hổ là dưới chân thiên tử. Phan Ngọc nói xong, sĩ tử chung quanh nhao nhao ủng hộ.

Phan Ngọc cố gắng khống chế được cảm xúc của mình, không ngồi xuống vị trí của mình, mà đi từng bước tới trước, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tiên, rất bình thường lên tiếng, nói:

- Hán Văn, ngươi tới.

Chỉ có Hứa Tiên mới có thể nghe ra được muôn vàn yêu thương ẩn chứa bên trong..

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Ân, đã đến.

Tuy nhiên gần nhau trong gang tấc, hận không thể ôm nàng vào trong ngực, nhưng vào lúc này, chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau mà thôi.

Nhưng chỉ có như thế, cũng đủ cho Hứa Tiên bị mọi người chú mục.

Tiếng nghị luận nhao nhao, một công tử mặc hoa phục hỏi Phan Ngọc:

- Minh Ngọc, không biết vị này chính là? (Minh Ngọc, tên chữ của Phan Ngọc)

Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tiên.

Không đợi Phan Ngọc nói chuyện, Hứa Tiên đã chắp tay nói:

- Tại hạ Hứa Tiên, Hứa Hán Văn, không biết các hạ là?

Chỉ thấy công tử mặc hoa phục mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất tuấn mỹ, càng thêm ôn hòa nho nhã.

Tên của Hứa Tiên như kích thích sóng nước, bởi vì tên tuổi của hắn đã dương danh thiên hạ.

Phan Ngọc cũng giới thiệu cho Hứa Tiên:

- Hán Văn, vị này chính là Trình Phong, hiệu là Tàng Kiếm, lại nói tiếp cũng là đồng môn với ngươi đấy!

Hứa Tiên nói:

- Đồng môn? Chẳng lẽ cũng là đệ tử của Trương lão sư sao?

àng Kiếm mỉm cười nói:

- Đúng vậy. Hứa huynh ngươi vừa mới tới kinh thành sao? Có đi bái kiến lão sư chưa?

- Đã đưa bái thiếp rồi, nhưng chưa gặp được.

Hứa Tiên cũng hàn huyên với tên Tàng Kiếm này vài cây. Tuy nhiên tên là Tàng Kiếm, nhưng hắn có thể cảm giác được, mũi nhọn của đối phương chỉ ẩn dấu sâu mà thôi, biểu hiện của hắn cũng chưa hẳn là hòa khí.

Doãn Hồng Tụ vào lúc này cũng đứng lên, nói:

- Nếu muốn hàn huyên vài lời, kính xin đợi tụ hội này qua đi, Trình Phong, tới ngươi.

Nhàn nhạt liếc qua Hứa Tiên, trong nội tâm do dự một chút, vẫn hơi gật đầu, xem như bắt chuyện qua. Nhìn thấy Hứa Tiên cải biến, cũng âm thầm kinh ngạc, lúc này mới không tới một năm, khí độ của Hứa Tiên giống như thoát thai hoán cốt vậy, to lớn cao ngạo còn ẩn chứa tiêu sái. Cũng không phải tiểu tử không có gì lạ như trước kia, hóa thành một tài tử lỗi lạc.

Hứa Tiên cũng không có mang theo phong thư của Lý Tư Minh, mà ở lại trong khách sạn, cho nên cũng nhìn nàng gật đầu, không hơn. Hôm nay thấy nàng ăn mặc nam trang, so với Phan Ngọc cũng có vài phần anh tuấn tiêu sái, nhưng đôi mắt của nàng lại ẩn chứa mị hoặc. Cho nên có vài phần giống như biết rõ thiên cơ. Cộng thêm áo bào bó sát, càng lộ ra dáng người thướt tha, cho nên cũng có vài phần động lòng người. Bên cạnh nàng có một nữ tử trẻ trung, một thân áo đỏ, cũng có dung nam khuynh thành, nhưng không biết có quan hệ như thế nào với Doãn Hồng Tụ.

Lúc này Tàng Kiếm ho khan vài tiếng, mọi nơi yên lặng, bắt đầu phần diễn giải của mình, nói cũng là chuyện thuế má. Hắn nói một hồi, giống như kiếm ra khỏi vỏ, quả nhiên là cao đàm khoát luận, miệng lưỡi lưu loát. Hứa Tiên nghe trong chốc lát, cũng cảm thấy hợp với thực tế, cũng không phải nói lời sáo rỗng, đúng là có vài phần tài hoa.

Nhưng tám chín phần mười tâm tư của Hứa Tiên đặt lên người của Phan Ngọc, cho nên làm gì có tâm tư nghe người nào nói quốc gia đại sự chứ.

Phan Ngọc cũng nhìn hắn không chớp mắt, hết sức chuyên chú, chỉ có cặp môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, truyền âm nhập mật, âm thầm nói chuyện với Hứa Tiên, nhắc nhở:

- Hán Văn, đừng nhìn ta, nên nhìn Tàng Kiếm.

Hứa Tiên vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng hắn hôm nay cũng là người có võ công, cũng truyền âm nói:

- Minh Ngọc, tiểu tử này là người nào?

Nghe hắn gọi Minh Ngọc thân mật như thế, trong nội tâm quả nhiên rất thoải mái.

Phan Ngọc khóe môi hơi câu lên, trong mắt mỉm cười.

- Như thế nào, mất hứng?

Hứa Tiên nói:

- Đúng vậy a, lần này tới đây, ta phải nhìn ngươi thật tốt mới được.

Ánh mắt Phan Ngọc hơi liếc qua, nói:

- Không biết người nào trái ôm phải ấp ba vợ bốn nàng hầu, lại quên mất ta ở nơi này.

Kinh hỉ qua đi, trong nội tâm cũng khó tránh khỏi có chút oán hận.

Hứa Tiên á khẩu không trả lời được, ở phương diện này hắn thật sự là thẹn trong lòng, cho nên không thể giải thích chữ nào.

Phan Ngọc lại nói:

- Tốt rồi, Trình Tàng Kiếm là con của ngự sử đại nhân hiện tại, mà ngươi là đệ tử hợp ý nhất của Trương lão sư, ở kinh thành không thể không kết giao với những người này, nếu ngươi không thích, về sau ta không gặp hắn là được.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:

- Ta muốn ôm ngươi.

Phan Ngọc cảm giác được trong khẩu khí của hắn rất nghiêm túc, đã giật mình, nói:

- Đừng xằng bậy, đợi quay về trong phủ đã...

Hứa Tiên mỉm cười, ngắt lời nói:

- Chờ không được.

Nói xong đã quay đầu sáng, một tay cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, ngón tay ngọc thon dài nhỏ nhắn, mang theo hương vị quen thuộc.

Phan Ngọc thở dài một tiếng, chỉ có thể nhận mệnh, bỗng nhiên phát giác. Tất cả quanh mình đều bất động.

Miệng của Trình Tàng Kiếm đang mở ra, không biết đang muốn nói cái gì, biểu lộ của những người khác cũng cứng ngắc trong khoảng khắc, giống như thời gian đã dừng lại. Đây chính là tác dụng của Nhiếp Hồn Kính, làm cho tư duy của tất cả mọi người ngừng lại, mới có hiệu quả này. Hơn nữa hiệu quả đối với phàm nhân không tệ.

Phan Ngọc nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:

- Hán Văn, đây là chuyện gì?

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Thời gian có hạn, chờ một chút ngươi sẽ biết.

Một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng, hơi lạnh của xúc giác truyền thẳng vào đáy lòng, dùng lưỡi mở hàm răng của nàng ra, sau đó tham lam nhấm nháp miếng của nàng, lại thấy nàng tức giận. Phan Ngọc "Ưm" một tiếng, lại cảm thấy tâm thần như muốn hòa tan trong miệng, cho nên không quản được chuyện gì khác, cũng trở tay ôm lấy thân hình của hắn.

Hứa Tiên buông nàng ra, tập trung tinh thần nhìn ngắm dung nhan hoàn mỹ của nàng, nhìn thấy trên mặt của nàng xuất hiện rạng mây đỏ, trong mắt xuất hiện ý mê say, quyến rũ động lòng người tới cực điểm. Phan Ngọc lập tức kịp phản ứng, nhìn qua bốn phía, thấy mọi người còn định thân nguyên chỗ, lúc này mới thở ra, nhưng cảm giác vừa rồi, giống như ở trước mặt mọi người hôn nhau, cho nên vô cùng ngượng ngùng nhìn qua Hứa Tiên, không nghĩ tới mình bị hôn lại thất thần như thế này, nhịn không được thò tay vặn hông của hắn một cái. Bất mãn nói: xem tại TruyenFull.vn

- Hiện giờ rất lợi hại rồi.

Hứa Tiên kêu oan nói:

- Là ngươi mê mẩn quá độ, ý say thần mê.

Phan Ngọc có chút nhu nhược nằm trong ngực của Hứa Tiên, thở dài:

- Đúng vậy a, chẳng trách người bên ngoài, đều là tại ta.

Lập tức kịp phản ứng, thật vất vả mới gặp được một lần, tại sao mình lại nói ra những lời như thế này chứ, cho nên chuyển đề tài sang chuyện khác:

- Cái Định Thân Thuật này còn có thể tiếp tục bao nhiêu thời gian?

Trong nội tâm của Hứa Tiên có thiên ngôn vạn ngữ, muốn an ủi nàng một chút, nhưng bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện, nhân tiện nói:

- Không sai biệt lắm.

Hai người khôi phục tư thế vốn có, lại thấy trong tràng từ cực tĩnh chuyển sang động, bởi vì bản thân và cảnh vật chung quanh không có cải biến, cho nên không có người nào phát giác, thời gian không ngờ đã nhảy qua một đoạn, Trình Tàng Kiếm tiếp tục giảng giải, tất cả mọi thứ chung quanh tiếp tục, chỉ có sắc mặt của Phan Ngọc hơi hồng nhuận phơn phớt mà thôi, nếu không có lưu tâm căn bản chú ý không đến.

Trình Tàng Kiếm cũng có lưu tâm, âm thầm nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không đúng, tất cả ngọn nguồn không đúng này xuất phát từ Hứa Tiên. Đợi hắn nói, mọi người đang tiến hành đưa ra câu hỏi với hắn. Hắn đối đáp trôi chảy, chiếm được mọi người ủng hộ. Nhưng lúc này Phan Ngọc không có lên tiếng, cho dù nàng có thông minh gấp mười lần, nhưng gặp lại ái lang chia cách đã lâu, làm gì có tâm tư nghe người khác nói chuyện. Càng làm cho Trình Tàng Kiếm nhíu mày sâu sắc.

Kế tiếp, các sĩ tử cũng từng bước tiến lên giảng giải một phen, thời điểm này cao thấp thế này, cũng đã hiện ra, có người nói ra những lời có trăm ngàn chỗ hở, bị mọi người phản bác đỏ mặt tía tai, mất mặt. Cho nên đầy bụi đất quay trở về.

Thường Hi là người cuối cùng, dịu dàng đứng ở giữa mọi người, âm thanh ngọt ngào động lòng người, nói một phen cũng không tệ lắm, hơn nữa bản thân là một mỹ nhân khuynh thành, cho nên âm thanh ủng hộ cũng to hơn.

Doãn Hồng Tụ làm người chủ trì đào viên hội này, cho nên muốn tổng kết, đứng dậy đang muốn đánh giá lời lẽ của mọi người, sau đó sẽ tán đi, Phan Ngọc cũng buông lỏng khẩu khí.

Bỗng nhiên Trình Tàng Kiếm lại mỉm cười, nói:

- Chẳng lẽ Hứa huynh không có lời gì để nói sao?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hứa Tiên, ở chỗ này, thanh danh vang dội nhất chính là Hứa Tiên, nhưng có thể nói: "Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị", những người ngồi đầy đều là tài tử nổi danh khắp kinh thành, bậc cha chú là quan to hiển quý, càng chiếm đại đa số, cho nên không chịu phục người xuất thân bình dân. Nhao nhao ồn ào nói:

- Sớm nghe nói qua đại danh của Hứa công tử, hôm nay cũng muốn tìm hiểu một phen.

Trong nội tâm thầm nghĩ, cho dù thi từ của ngươi tốt, chẳng lẽ mặt khác cũng tốt sao? Phải ra oai phủ đầu, cho ngươi biết bầu không khí ở Trường An không giống như ở Giang Nam đâu.

Hứa Tiên cũng có chút khó xử, kiếp trước hắn không có hứng thú với chuyện quốc gia đại sự, hôm nay lại nói cái gì về chế độ thuế má, trong khoảng thời gian ngắn nói không được. Phan Ngọc đứng dậy thay Hứa Tiên chống đẩy, nói:

- Hắn hôm nay vừa mới đến Trường An, một đường xe ngựa mệt ngọc, cho nên đợi sau đi!

Trình Tàng Kiếm cười nói:

- Là ta sơ sẩy, hơn nữa chúng ta trước khi tới đã rõ đề mục rồi, có chỗ chuẩn bị, trực tiếp bảo Hứa huynh nói, không khỏi có chút không quá công bình, tốt rồi, Doãn viện thủ, thỉnh ngươi làm tổng kết đi.

Một bộ dáng thay Hứa Tiên mà suy nghĩ.

Hứa Tiên đứng dậy cười nói:

- Thật cũng không cái gì không công bình, chư vị đã muốn nghe, tại hạ nói cũng không sao.

Đã có người khiêu khích, hắn không thể không tiếp lời.

Trình Tàng Kiếm vỗ tay khen:

- Tốt! Hứa huynh quả nhiên là người can đảm, tại hạ ngưỡng mộ đại danh của Hứa huynh từ lâu, mong rằng cũng nghe được kiến giải khác về quốc sách an dân, không ngại nói ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Chúng ta đều nguyện rửa tai lắng nghe.

Trong bất tri bất giác đã nâng Hứa Tiên lên địa vị rất cao. Hứa Tiên vốn nói chuyện rất bình thường, có lẽ còn có thể ứng phó. Nhưng lời này đặt ở trước kia, Hứa Tiên nói ra bình luận sâu sắc, đương nhiên không thể mất mặt.

Phan Ngọc biết rõ đã không có biện pháp ngăn cản, truyền âm nói:

- Hán Văn, ngươi trước định trụ bọn họ, để cho ta suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng nàng đã nói qua một lần, tạm thời muốn nghĩ ra một thứ gì đó khác để thay thế, còn phải không thua tiêu chuẩn vừa rồi, nhưng nói dễ vậy sao.

Hứa Tiên lại khẽ lắc đầu, truyền âm nói:

- Không cần!

Hắn đi đến trong đình, nhìn qua chung quanh. Mọi người đã nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên dù có thiên ngôn vạn ngữ, trong đình lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được mình vừa bị Hứa Tiên quét nhìn qua lại bị định trụ, nếu là thân phận địa vị cao hơn hoặc cũng hiển quý như mình thì bỏ đi, nhưng Hứa Tiên rõ ràng không khác biệt mình bao nhiêu tuổi, vì sao lại có uy nghiêm to lớn như vậy, làm cho bọn họ có cảm giác muốn quỳ bái.

Đông Nhạc Đại Đế, chưởng quản sinh tử. Loại uy nghiêm này, đế vương nhân gian không bằng được, cho nên những sĩ tử trẻ tuổi ngậm miệng lại, làm được chuyện này cũng dễ dàng.

Thường Hi âm thầm tán thưởng:

- Khó trách có thể làm tri kỷ hảo hữu của Phan Ngọc, loại khí thế uy nghiêm này, thật khó tìm được trên đời.

Trong nội tâm Trình Tàng Kiếm cũng có một tia bội phục, không hổ là người có thể viết ra những bài thơ tuyệt thế kia, quả nhiên lai giả bất thiện. Nhưng nghị luận quốc sự và làm thơ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không phải dựa vào nhất thời cao hứng tài tình, mà cần phải có tư duy kín đáo và chuẩn bị sâu sắc, hơn nữa còn phải chú ý tới lời lẽ của mình, có thể nói là chuyện vô cùng khó khăn.

Hứa Tiên chắp tay sau lưng yên lặng sửa sang lại suy nghĩ, tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ, nhưng tố chất cũng phải có, không có châm chọc khiêu khích mở miệng thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi, đợi đến lúc Hứa Tiên nói ra, sẽ bác bở lời lẽ của Hứa Tiên.

Hứa Tiên mỉm cười, biết rõ ở đây, ngoài Phan Ngọc ra, người khác sẽ châm chọc mình, có lẽ còn Doãn viện thủ cũng tồn chút lo lắng, vị cô nương bên cạnh nàng cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, nhưng mà, ở đây cũng chỉ có ba nữ nhân. Nói đến nói đi, nữ nhân của mình cũng hơn xa những nam nhân thời đại đại, đáng vui mừng.

Nhưng cần phải cho bọn họ biết rõ, kẻ xuyên việt không phải ăn chay.

Hứa Tiên nhìn quét một vòng, mở miệng nói:

- Chế độ thuế má thời xuân thu, tên là sơ mẫu thuế.

Trong nội tâm Trình Tàng Kiếm mỉm cười.

- Quả nhiên!

Mọi người nhao nhao lộ ra thần sắc khinh thường, nói không nên lời mà bắt đầu đàm cổ. Trong mắt của Thường Hi thì lộ ra vẻ thất vọng.

Doãn Hồng Tụ có chút thở dài, dù sao không có bao nhiêu người, có thể giỏi trên thi từ, lại có thể có kiến giải về quốc sách cả.

Chỉ có Phan Ngọc hơi cười rộ lên, nàng cảm giác được Hứa Tiên rất tự tin, nàng cũng lựa chọn tin tưởng năng lực của hắn.

Thần sắc của Hứa Tiên không thay đổi, lại giảng từ xuân thu, lại đi lên tới Tây Hán. Lại giảng về Tùy Đường, lời nói xoay chuyển cũng không nói rõ triều đại nữa, mà là nói thành ý kiến của mình. Sơ Đường có điều chỉnh chế độ thuế má, sơ Đường có hai pháp thuế. Biểu hiện của mọi người biến từ khinh miệt thành kinh ngạc, nhưng cũng không để ý. Lúc này chế độ thuế má đã vượt qua thời nhà Đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play