Editor: Oanh Vit

Chử Đồng đi về hướng bãi đỗ xe, Giản Lệ Đề đi theo cô. Lên xe, Giản Lệ Đề ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn. “Chị dâu, không phải chúng ta đi siêu thị sao?”

“Không đi, dù sao mấy thứ đó tùy tiện mua ở đâu cũng được.”

Vì tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết, hơn nữa, vì không muốn Giản Lệ Đề dễ dàng lộ diện.

Chử Đồng khởi động xe, trong lòng vẫn có chút không vui, tay cô gõ nhẹ trên vô lăng, Giản Lệ Đề liếc nhìn: “Chị dâu, anh em cũng rất hay làm như vậy.”

“Phải không?” Cô thờ ơ hỏi lại.

“Đúng vậy mà.” Giản Lệ Đề nhoẻn miệng cười nói: “Khi anh ấy làm động tác này, nhất định là tâm trạng không tốt, chắc chắn luôn!”

Chử Đồng không khỏi bật cười, Giản Lệ Đề nhìn sườn mặt cô, “Chị, cuối cùng chị cũng cười rồi.”

Chử Đồng nhận ra trong lời nói của Lệ Đề có chút dè dặt, cô nhìn ánh mắt của Giản Lệ Đề, tiếng nói cũng dịu dàng đi ít nhiều: “Lệ Đề, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là gần đây có nhiều chuyện phiền phức, cho nên...”

“Chị dâu, tại sao chị lại muốn xa anh trai em?” Tiếng nói Giản Lệ Đề có chút gấp gáp: “Là bởi vì em sao? Chị dâu, em biết ngọn nguồn đều từ em mà, nhưng chị đừng trách anh trai em được không?”

“Lệ Đề, chuyện này không liên quan đến em.”

Mặc dù Chử Đồng an ủi như vậy, nhưng Giản Lệ Đề cũng không cảm thấy như thế là đúng: “Sao có thể không liên quan gì tới em được? Nếu không phải là em bị bệnh, nếu không phải là em cần gấp một quả thận, anh trai cũng sẽ không...”

Hai tay Chử Đồng không khống chế được nắm chặt lấy tay lái, Giản Lệ Đề nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng nhỏ xíu: “Chị dâu, em muốn gặp chị gái chị, em muốn nói cảm ơn chị ấy, còn muốn xin lỗi.”

“Lệ Đề, không phải chị không muốn dẫn em đi, nhưng trạng thái tinh thần chị gái chị không tốt.”

“Không sao cả, em sẽ không kích động chị ấy...” Giản Lệ Đề đã ở nhà suy nghĩ nhiều ngày, ba mẹ cũng bảo cô ngoan ngoãn ở trong nhà không được ra ngoài. Nhưng cô đã trưởng thành, có chính kiến của mình.

“Rất nhiều chuyện, không phải che giấu là có thể xóa đi, bây giờ chị ấy cần nhất là có người bầu bạn, loại cảm giác này, em còn rõ hơn chị đi.”

Chử Đồng nghe nói, thật có chút giật mình, liếc nhìn Giản Lệ Đề bên cạnh, cô gái trẻ trung ánh mắt sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ thuần khiết, thấy Chử Đồng nhìn mình chằm chằm, cô lại gật đầu một cái: “Chị dâu, em biết mình đang làm cái gì, thực sự.”

Chử Đồng do dự, cô làm việc luôn luôn thẳng thắn, thật có chút cương quyết đến bướng bỉnh, cũng không phải dựa vào hai chữ thẳng thắn là có thể diễn tả được.

Giản Lệ Đề thấy tình hình đó, hai tay ôm lấy cánh tay của cô, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu của mình.

“Được rồi được rồi, chị dâu là tốt nhất, trước đây em cảm thấy anh trai đối với em là tốt nhất, nhưng bây giờ em cảm thấy chị mới là tốt nhất.”

Chử Đồng không chịu nổi cuộc chiến thế này.

“Được rồi, nhưng mà em phải đáp ứng chị, không được nói lung tung đấy.”

“Vâng, em bảo đảm!”

Hai người trở lại chỗ ở của Chử Nguyệt Tinh, Chử Đồng mở cửa đi vào, Lý Tịnh Hương đang bóc lạc ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, lại không nghĩ rằng sẽ thấy Giản Lệ Đề, bà vội đứng dậy, hai tay chà lau trên tạp dề.

“Lệ Đề cũng tới à?”

Giản Lệ Đề thái độ thành thật, lễ phép chào hỏi, Chử Đồng tìm bốn phía: “Chị đâu rồi ạ?”

“Ở trong phòng ngủ đó, cả ngày cũng không thấy ra.”

Giản Lệ Đề theo Chử Đồng đi về phía phòng ngủ, Lý Tịnh Hương vội ngăn trước mặt hai người: “Đồng Đồng, để cho hai đứa gặp mặt, hẳn là không tốt đâu?”

“Mẹ cứ bảo là bạn đến chơi đi...” Chử Đồng nhìn thấy Lý Tịnh Hương muốn nói lại thôi, liền hỏi nghi ngờ mà cô chất chứa trong lòng bao lâu nay.

“Mẹ, đến bây giờ chị vẫn còn tưởng rằng thận của chị là cho Đoàn Lại Hoằng sao?”

Lý Tịnh Hương không dám nhìn tới Giản Lệ Đề, ánh mắt trốn tránh, thấp giọng: “Lần trước chị con không nghĩ thông suốt, mẹ có nói với nó, mẹ nói thực ra là Đoàn Lại Hoằng không bị bệnh. Thằng đó lừa gạt con bé, nó hỏi lại mẹ, thế vì sao nó phải mổ, mẹ liền nói với nó là Đoàn Lại Hoằng lừa mọi người, thận của nó để cứu một người khác...”

“Chuyện đó chị có biết là liên quan đến nhà họ Giản không?”

“Sau lúc nó tự sát, mẹ nói với nó, đến bây giờ mẹ rất hối hận. Con nói xem, có phải chính vì như vậy cho nên Tinh Tinh mới nghĩ quẩn trong lòng hay không? Sau đó, tinh thần trạng thái của nó càng ngày càng kém, cho đến khi thành ra như vậy. Những gì mẹ nói hình như nó đều quên mất, chỉ nhớ rõ có người thích nó, cho nên mới giam giữ tự do của nó...”

Chử Đồng nghe xong, nhíu chặt chân mày, bởi vì cô cũng không xác định được tình hình tâm lý hiện tại của chị cô rốt cuộc là như thế nào. Chị ấy lúc thì hồ đồ, lúc lại giống như người bình thường.

Giản Lệ Đề đứng ở bên cạnh nghe vậy, vành mắt cũng đã phiếm hồng, cô nâng cánh tay khẽ lau khóe mắt. “Chị ấy, chị ấy giờ như thế nào?”

Lý Tịnh Hương không nhịn được lại muốn khóc. Chử Đồng tính nói gì đó để cho Giản Lệ Đề đi về trước. Chỉ có điều, cô còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng Chử Nguyệt Tinh liền mở ra, tay cô ấy ôm một chậu hoa, Chử Đồng đè nén cảm xúc cất tiếc gọi: “Chị.”

Chử Nguyệt Tinh mặc một bộ quần áo màu xanh cùng áo choàng lông dài đến mắt cá chân, thân hình gầy gò, tựa như thiếu nữ chưa dậy thì, cô ôm chặt chậu hoa, nhìn chằm chằm người bên cạnh Chử Đồng: “Em ấy là ai?”

Chử Đồng muốn nói là bạn, nhưng Giản Lệ Đề đã tự giới thiệu: “Em chào chị, em gọi chị Chử Đồng là chị dâu, anh trai em là Giản Trì Hoài.”

Trên mặt Chử Nguyệt Tinh không có thêm chút biểu tình nào, cô im lặng, sau đó hờ hững nói: “Xin chào.”

Cô nói xong, xoay người đi về phía ban công, Giản Lệ Đề bước nhanh đuổi kịp. Ở trên ban công Chử Nguyệt Tinh bày vài chậu hoa tường vi, đều là mới mua. Cô rất kiên nhẫn tưới nước cho chúng từng chút một, Giản Lệ Đề ngồi xổm bên cạnh cô: “Chị, em tên là Lệ Đề.”

Chử Nguyệt Tinh dường như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục loay hoay bắt tay vào việc chăm sóc hoa, Giản Lệ Đề trong lòng có áy náy, lại càng muốn gần gũi với cô: “Chị à, chị thật gầy, vóc người thật đẹp.”

Chử Nguyệt Tinh ngồi xổm trên ban công, ánh nắng trùng hợp chiếu vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng lên, nheo lại hai mắt, tự lẩm bẩm: “Vẫn là nơi trước đây tốt hơn, có sân thật rộng, chị thoải mái bày hoa tường vi.”

Giản Lệ Đề ngồi xổm bên cạnh chị: “Chị, em vẫn luôn muốn gặp chị, cám ơn chị đã cho em sinh mệnh mới.”

Chử Nguyệt Tinh quay đầu, tựa hồ lúc này mới nhìn đến cô: “Em là em ruột của anh ấy?”

Giản Lệ Đề không thể xác định “anh ấy” có phải làm ám chỉ Giản Trì Hoài hay không, Chử Đồng ở phía sau trả lời thay cô: “Đúng vậy, em ấy là con gái duy nhất của nhà họ Giản.”

“Nhìn thật xinh đẹp...” Chử Nguyệt Tinh nói lời khen ngợi từ đáy lòng: “Tựa như nàng công chúa nhỏ, chắc chắn là từ nhỏ không phải lo nghĩ gì đi?”

Giản Lệ Đề nhìn khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh, có lẽ hai năm qua chị ấy đã trải qua những chuyện không tốt. Giản Lệ Đề chưa từng thấy một người mà sắc mặt lại tái nhợt thành như vậy.

“Em nhớ hồi bé, thực sự là vô tư lự, em có ba cùng mẹ, lại có anh trai nâng niu em trong lòng bàn tay, bạn bè, bạn học đều hâm mộ em, cho đến em sinh bệnh nặng. Anh trai lại không cho em đi học nữa, nói là phải bảo vệ em, nhưng lúc đầu ngay cả bị bệnh gì em cũng không biết, sau đó, bệnh của em càng ngày càng nặng, mẹ mới cho em biết, nói nhà họ Giản sự nghiệp tuy to lớn, nhưng lại thiếu duy nhất một quả thận khỏe mạnh. Khi đó, em cũng tuyệt vọng, bệnh viện bên kia luôn luôn đợi mà không có tin tức gì, mẹ em rốt cuộc cũng bỏ cuộc, bà nói với em, hi vọng kiếp sau em nếu còn làm con gái của bà, chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó, bà sẽ che chở em gấp trăm ngàn lần, thương yêu em...”

Chử Đồng đứng ở cửa nghe, không nói lời nào, Chử Nguyệt Tinh tựa hồ cũng nghe đến xuất thần.

Giản Lệ Đề tiếp tục mở miệng nói: “ Cả nhà, chỉ có mình anh trai em là không bỏ cuộc, nhưng mà sức khỏe của em, lại cũng không phải là dùng tiền là có thể mua được. Em cùng anh trai mỗi ngày chờ đợi, gần như tuyệt vọng. Em có một quyển lịch để bàn, mỗi một ngày em đều coi thành ngày cuối cùng của cuộc sống. Cho đến một ngày anh trai nói với em, em được cứu rồi. Lúc đó mẹ ôm em khóc rất to, em hỏi anh, đối phương là ai? Anh nói, là một người tốt...”

Chử Đồng nghe thấy điều này, không giấu được cảm xúc, vành mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng cao ngăn cho nước mắt không chảy xuống.

Trái lại, vẻ mặt Chử Nguyệt Tinh vẫn tỏ ra không quan tâm như cũ. Giản Lệ Đề chảy nước mắt: “Sau đó, phẫu thuật rất thành công, em hỏi anh trai, có thể để em gặp ân nhân hay không, thế nhưng anh ấy nói, người ấy đã chết...”

Cô lau nước mắt, bỗng nhiên ôm chầm lấy Chử Nguyệt Tinh: “Chị, em không ngờ anh trai em lại làm như vậy, càng không có nghĩ tới anh ấy đem nhốt chị hai năm, em xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

Chử Nguyệt Tinh hoảng sợ vội đứng lên: “Em nói cái gì, chị nghe không hiểu, em đừng nói nữa.”

Giản Lệ Đề ngơ ngẩn nhìn cô chằm chằm, Chử Đồng bước lên, nâng Giản Lệ Đề đứng dậy: “Lệ Đề, quên đi, suy nghĩ của chị ấy không rõ ràng lắm, nhất thời không thích ứng được với những lời đó, chờ sau này lại nói tiếp.”

Giản Lệ Đề khẽ gật đầu: “Chị dâu, cuộc sống của các chị có gì khó khăn, nhất định phải nói cho em biết.”

“Được rồi.”

Chử Nguyệt Tinh xoay người trở lại phòng khách, Lý Tịnh Hương đưa cho cô chén nước. Chử Nguyệt Tinh ngồi ở trên sô pha, Chử Đồng kéo Giản Lệ Đề qua.

“Lệ Đề, em đi về trước đi, em xem chị gái chị như vậy, em dù cho nói với chị ấy cái gì, chị ấy cũng nghe không được đâu.”

“Chị dâu, có phải chị ấy trách em không?”

“Không phải đâu.”

“Chị đừng gạt em, nghiêm túc mà nói, em mới là nguyên nhân gây nên chuyện này, hẳn là phải trách em.”

Giản Lệ Đề nghĩ như vậy, cũng là không có gì đáng trách, dù sao, nếu như không phải em ấy bị nhiễm bệnh, cũng sẽ không có những chuyện tiếp theo xảy ra.

“Lệ Đề, việc đã đến nước này, chúng ta đừng truy cứu những việc này nữa.”

Giản Lệ Đề khẽ thở dài: “ Sau đó em mới biết, chị gả cho anh em, anh trai em một chút cũng không oan. Chị cũng không phải không xứng với anh trai em, chuyện này, sợ là chỉ có em mới có thể hiểu sâu sắc nhất. Được sống vốn là chuyện tốt đẹp nhất, anh ấy mặc dù không từ thủ đoạn, nhưng bệnh của em chính là như thế mới được cứu. Ai cũng có thể trách anh ấy, chỉ có em là không được. Chị dâu, chị đem hết tức giận trong lòng trút lên em, có được không?”

“Lệ Đề, đừng như vậy.” Chử Đồng bất đắc dĩ nhìn về Chử Nguyệt Tinh bên trong phòng khách: “Sự tình cũng đã xảy ra, ngay cả chị cũng đang cố gắng bù đắp cho chị ấy, còn các em, cũng không thể bù đắp cái gì cả. Quên đi.”

“Mặc dù không thể hoàn toàn bù đắp được, ít nhất cũng phải gắng hết sức đi bù đắp.” Giản Lệ Đề tâm tính cứng rắn, hạ quyết tâm.

Cô trở lại phòng khách, Lý Tịnh Hương rót nước cho cô, Giản Lệ Đề để Chử Nguyệt Tinh ngồi vào chỗ của mình: “Chị Tinh Tinh, sau này em sẽ đến chơi với chị nhiều hơn.”

Chử Nguyệt Tinh ăn hoa quả, ánh mắt hướng về phía này: “Cùng chị một chỗ rất không vui, chị cũng sẽ không dẫn em đi chơi đâu.”

“Không có việc gì ạ, dù sao anh trai em cũng không cho chị em mình đi ra ngoài, chúng ta liền ở trong nhà, xem truyện, ăn đồ ăn vặt, còn có thể cùng nhau xem phim. Hôm khác em bảo anh trai đến đây làm một cái rạp chiếu phim gia đình...”

Giản Lệ Đề nói, mặt mày hớn hở: “Chị Tinh Tinh, bình thường chị thích xem sách gì?”

Chử Nguyệt Tinh không có trả lời trực tiếp câu hỏi, cô liếc nhìn Giản Lệ Đề từ trên xuống dưới: “Anh trai em đồng ý để em ở một chỗ với chị sao?”

“Đương nhiên đồng ý!” Giản Lệ Đề chắc chắn.

Chử Đồng đi tới bên cạnh hai người, kỳ thực cô không dám để chị cùng Giản Lệ Đề tiếp xúc nhiều, dù sao Chử Đồng không thể kết luận Chử Nguyệt Tinh có thể bị kích động rồi đột ngột phát bệnh hay không. Cô rất muốn nói nhưng lại thấy ngại.

“Lệ Đề, chị nghĩ hay là đi siêu thị đi, em có muốn đi với chị không?”

Giản Lệ Đề không chút suy nghĩ: “Chị dâu, chị đi một mình đi, em ở đây với chị Tinh Tinh.”

Chử Đồng vốn là muốn mang Lệ Đề đi ra ngoài, rồi mượn cớ đưa em ấy về nhà, nhưng Giản Lệ Đề như vậy, rõ ràng muốn không rời Chử Nguyệt Tinh nửa bước. Chử Đồng ngồi bên cạnh em ấy, khẽ kéo cánh tay em. “Lệ Đề, em đi cũng đã lâu, anh của em sẽ không yên tâm.”

“Chị dâu, anh trai không phải đã cho em đi sao? Anh ấy biết em đi cùng chị thì không sao cả, lại nói anh ấy hiện tại đã biết lỗi, liều mạng lấy lòng chị còn không kịp, một câu nói của chị có khác gì thánh chỉ chứ?”

Ý định của Giản Lệ Đề là, cô rất khó khăn mới xin phép được ra ngoài, lại thật vất vả mới gặp được Chử Nguyệt Tinh, cô cũng không nên trở về ngay bây giờ.

Chử Nguyệt Tinh ăn hoa quả, một bên nghe các cô nói chuyện, một bên dùng xoa xoa trái cây trong tay.

“Đồng Đồng, em để cho em ấy ở lại đây đi, chị sẽ không làm gì tổn thương em ấy đâu.”

“Chị...”

“Chị biết lo lắng của em, chị không điên, chỉ là có một số việc không nhớ rõ mà thôi, chị sẽ không tổn thương em đâu.”

“Em biết.” Giản Lệ Đề nhìn Chử Đồng rồi nói tiếp: “Chị Tinh Tinh nhìn cũng rất dịu dàng, chị ấy sẽ không tổn thương người khác đâu.”

Chử Nguyệt Tinh nghe nói, khóe miệng ý cười càng rõ ràng: “Em nói cho chị một chút, anh của em bình thường là người như thế nào?”

Chử Đồng thấy hai người đang trò chuyện, liền đứng dậy chuẩn bị đi phòng bếp giúp Lý Tịnh Hương, mới vừa đi được hai bước, liền nhận điện thoại. Cô không nói được mấy câu liền vội vàng cắt đứt, Chử Đồng bước lại phía sô pha, cầm túi xách lên.

“Lệ Đề, chúng ta đi thôi, chị có tin nóng cần phỏng vấn.”

“Chị cứ đi đi...” Giản Lệ Đề ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh, nói: “Tụi em sẽ chờ chị trở lại ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong em sẽ trở về.”

Chử Đồng có chút khó xử nhìn cô, Lý Tịnh Hương đi ra từ trong phòng bếp: “Không có việc gì, mẹ vẫn ở đây mà.”

“Mẹ, vậy mẹ nhất định phải trông chừng nhé.” Chử Đồng đi tới bên cạnh Lý Tịnh Hương nói khẽ: “Nhất định mẹ không được đi đâu đấy.”

Lý Tịnh Hương nghe vậy có chút không vui: “Đồng Đồng, con thật sự coi chị gái con là người điên hay sao? Yên tâm đi, có mẹ để ý rồi, chị con muốn điên cũng không được.”

Chử Đồng còn có việc gấp, cũng không thể nói nhiều với Lý Tịnh Hương như vậy, cô mở cửa đi ra ngoài rất nhanh.

Lý Tịnh Hương để ý hai người trong phòng khách, từ lúc Nguyệt Tinh bị bệnh, rất ít nói chuyện cùng người khác. Có lẽ là bởi vì trong cơ thể Giản Lệ Đề có một phần cơ thể của cô nên hai người mới có thể trò chuyện như vậy?

Lý Tịnh Hương vui mừng khẽ cười, đây cũng là chuyện tốt. Chử Đồng luôn suy nghĩ mãi về chuyện của chị gái, nếu Chử Nguyệt Tinh thật sự hòa thuận cùng Giản Lệ Đề, vậy thì Chử Đồng và Giản Trì Hoài mới có thể trở lại như lúc trước.

Giản Lệ Đề rất biết cách khiến người khác yêu thích, lại hay nói chuyện. Lý Tịnh Hương thấy hai người trò chuyện vui vẻ, cũng hoàn toàn yên tâm.

Chử Nguyệt Tinh đang xem ti vi thì nói muốn đi vệ sinh, đi chừng mười phút đồng hồ rồi lại quay trở lại sô pha.

Cũng không bao lâu sau, Lý Tịnh Hương cầm ít tiền lẻ đi tới trước mặt Chử Nguyệt Tinh.

“Tinh Tinh à, mẹ xuống quầy tạp hóa dưới tầng mua gia vị, chỉ một lúc thôi, con cùng Lệ Đề có thể đợi ở đây không?”

Chử Nguyệt Tinh gật gật đầu, Giản Lệ Đề cũng mở miệng: “Bác yên tâm đi, cháu sẽ để ý chị Tinh Tinh.”

Lý Tịnh Hương nghĩ chắc cũng không có việc gì liền yên tâm.

Chử Nguyệt Tinh một tay cầm trái cây, một tay cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, không đến hai phút, cô để quả xuống bàn trà, bỗng nhiên đứng dậy.

Giản Lệ Đề ngẩng đầu, có chút khó hiểu, không đoán ra cô muốn làm gì.

“Chị Tinh Tinh, chị đi đâu đấy?”

Chử Nguyệt Tinh nhìn cô: “Em có tiền không?”

“Có ạ.”

“Cho chị, không, cho chị mượn hai trăm tệ.”

“Này...” Mặc dù Giản Lệ Đề không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn cầm túi bên cạnh lên, rút ra mấy tờ một trăm tệ từ trong xấp tiền đưa cho cô: “Chị Tinh Tinh, chị muốn mua đồ sao?”

“Chị đi mua thứ này.” Chử Nguyệt Tinh nói, sau đó đi thẳng ra cửa.

Giản Lệ Đề sợ hãi vội vàng đứng dậy, cô chạy hai ba bước ngăn ở trước mặt Chử Nguyệt Tinh.

“Không được, chị muốn đi đâu, đợi chị dâu về rồi nói.”

“Chị phải đi mua hoa, ngay đằng kia là hội chợ hoa, buổi sáng sớm chị còn đi qua, chị đã nói chuyện với ông chủ cửa hàng, muốn mang hai chậu hoa về...”

“Vậy cũng không vội mà, ngày mai em bảo tài xế chở chúng ta đi.”

“Không được.” Chử Nguyệt Tinh có chút cấp bách, hai hàng lông mày nhíu lại: “Chị đã nói với bọn chúng, đêm nay mà không đi đón chúng nó, chúng nó sẽ khóc.”

“Vậy bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho chị dâu...”

Chử Nguyệt Tinh lại tiếp tục đi về phía trước, Giản Lệ Đề chắn ở trước người cô, bị cô đẩy ra: “Để chị tự đi.”

Giản Lệ Đề không kịp gọi điện thoại, nếu cứ để Chử Nguyệt Tinh một mình ra ngoài như vậy, ngộ nhỡ bị lạc thì làm sao bây giờ?

Cô đành phải bước nhanh đi theo phía sau Chử Nguyệt Tinh, hai người vào thang máy đi tới dưới tầng rất nhanh. Giản Lệ Đề hy vọng có thể gặp Lý Tịnh Hương đang trên đường trở về, nhưng cho đến khi Chử Nguyệt Tinh đứng ở đường lớn đón xe, cô cũng không gặp được người nào nhà họ Chử.

Hai người một trước một sau lên xe taxi, tài xế mở miệng hỏi: “Hai người muốn đi đâu?”

Chử Nguyệt Tinh nói địa chỉ, Giản Lệ Đề thấy tình hình đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Chử Đồng, bên kia nghe máy rất nhanh: “A lô, Lệ Đề?”

“Chị dâu, chị Tinh Tinh muốn đi mua hoa, chị yên tâm, em đang đi theo chị ấy.”

“Mua hoa?” Chử Đồng vẫn đang ở bên ngoài chạy tin tức.

“Mẹ chị đâu?”

“Đi mua gia vị rồi, chị dâu, em gọi báo cho chị biết thôi. Chúng em đang đến chợ trưng bày hoa, em sẽ trông nom chị ấy thật tốt.”

Chử Đồng vừa lái xe, một bên không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lệ Đề, như vậy đi, em đưa chị ấy về nhà, hoặc là gọi điện thoại ẹ chị, đừng để cho chị ấy ra ngoài.”

“Thế nhưng chị Tinh Tinh tâm tình rất tốt, mọi người cũng quá cẩn thận rồi, chúng em đang trên taxi, nếu như cảm thấy có gì không đúng, em sẽ lập tức đưa chị ấy trở về.”

Chử Đồng nghĩ, hội chợ trưng bày hoa cách nhà cũng không xa, cô do dự một chút rồi miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi, mua xong lập tức về ngay.”

“Vâng.” Giản Lệ Đề cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy Chử Nguyệt Tinh đang nhìn mình chằm chằm, cô để điện thoại di động vào túi.

Chử Nguyệt Tinh nhẹ khẽ cười: “Em cũng cảm thấy chị là người điên, cho nên chị vừa mới ra ngoài, tất cả mọi người đều không yên lòng.”

“Không, em không có ý này...” Giản Lệ Đề sốt ruột giải thích, trong ánh mắt Chử Nguyệt Tinh có chút thất vọng: “Đừng nói nữa, mọi người lo lắng là đúng, chị cũng không phải là người bình thường.”

Xe chạy về phía trước, đi tới hội chợ trưng bày hoa rất nhanh, Chử Nguyệt Tinh lại không có ý muốn xuống xe.

“Chị nghĩ muốn giải sầu chút, tài xế, đi đường Vạn Tùng đi.”

“Chị Tinh Tinh, đó là chỗ nào?”

“Là một con đường trước đây hồi còn đi học chị thích nhất.” Ánh mắt Chử Nguyệt Tinh hướng về túi xách của Giản Lệ Đề.

“Có phải em lại không yên lòng, còn muốn gọi điện thoại cho Chử Đồng?”

Giản Lệ Đề nghe vậy, lắc lắc đầu: “Em với chị cùng đi, chị nói không sai, mọi người không thể coi chị như là bệnh nhân.”

Chử Nguyệt Tinh mỉm cười gật đầu: “Cám ơn em.”

Giản Lệ Đề ngồi cạnh Chử Nguyệt Tinh, đối với cô mà nói, cảm giác này thực sự là rất thần kỳ, đây là người đã cứu mạng cô, giúp cô có thể tiếp tục sống, thậm chí hiện tại vẫn còn có thể hít thở không khí đều là Chử Nguyệt Tinh cho cô.

Lý Tịnh Hương về đến nhà, mở cửa đi vào nhưng cũng không thấy Chử Nguyệt Tinh cùng Giản Lệ Đề đâu. Bà hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm trong phòng, lúc ra đã mất hồn mất vía, lại sốt ruột gọi điện thoại cho Chử Đồng.

Biết được hai người chỉ là đi một chuyến ra chợ hoa, lúc này trái tim lơ lửng của Lý Tịnh Hương mới được hạ xuống, thực sự là dọa chết bà mà!

Chử Đồng chạy xong tin tức trở về, thấy Lý Tịnh Hương một mình ngồi ở sô pha, cô đưa mắt nhìn xung quanh.

“Không phải con nói chị đi mua hoa sao?”

“Chị còn chưa về ư?” Trong lòng Chử Đồng “lộp bộp”, giơ đồng hồ xem giờ: “Đã hai tiếng đồng hồ rồi.”

“Tinh Tinh chọn lựa cẩn thận, có lẽ là muộn chút thôi.”

Chử Đồng vẫn không yên tâm, vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Giản Lệ Đề. Nhưng điều làm cho cô không thể tưởng tượng được chính là, đầu bên kia không nghe máy. Chử Đồng càng lúc càng hoảng hốt, cầm túi xoay người đi ra ngoài.

“Con đi hội chợ hoa xem thế nào.”

Lý Tịnh Hương đứng dậy theo: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Chử Đồng cũng không biết chính xác, cô hơi nhếch cánh môi, sắc mặt nghiêm túc. Vừa bước ra khỏi nhà lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt.

Chử Nguyệt Tinh ôm chậu hoa trong tay trở về, nhưng bên cạnh cô, lại không thấy bóng dáng của Giản Lệ Đề đâu.

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play