Chử Đồng bước nhanh lên đón, câu hỏi đầu tiên là: “Chị, Lệ Đề đâu?”
Chử Nguyệt Tinh hai tay ôm chậu hoa, sắc mặt không chút thay đổi: “Em ấy về nhà rồi.”
“Về nhà rồi?”
“Ừ.” Chử Nguyệt Tinh nói xong, băng qua vai Chử Đồng đi vào trong.
Lý Tịnh Hương cũng đang đi ra, nhìn thấy cô, cũng hỏi một câu tương tự. Chử Nguyệt Tinh mở miệng trả lời, sau đó bước vào trong, đi qua phòng khách xong đi thẳng ra ban công.
Chử Đồng đi tới phía sau cô, Chử Nguyệt Tinh đem chậu hoa đặt sát một chậu hoa khác, Chử Đồng thấy cô chăm chú làm việc, nhưng vẫn là không thể không quấy rầy.
“Chị, sao hai người về trễ vậy?”
“Chọn hoa cần thời gian.” Chử Nguyệt Tinh nghiêng đầu, ngắt đi hai chiếc lá cây đã héo rũ.
Lý Tịnh Hương nhìn bên ngoài trời, nói: “Cơm chiều đã làm xong lâu rồi, nhanh ăn đi, mẹ nghĩ con bé muốn ở lại ăn cơm chiều, còn chuẩn bị nhiều hơn vài món ăn. Đừng loay hoay với khóm hoa nữa, mau qua đây đi con.”
Chử Đồng dựa vào tường, ánh mắt không hề chớp nhìn bóng lưng chị gái chằm chằm, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp một cách khó hiểu. Giản Lệ Đề quấn quýt chị như thế, lại biết rõ chị gái cô có bệnh, lẽ ra sẽ không thể yên tâm để chị ấy trở về một mình như vậy. Chử Đồng nghĩ đến điều này, vội cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Giản Trì Hoài.
Ngoài cửa chính nhà họ Chử.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, một đôi chân thon dài bước ra ngoài, vốn dĩ Giản Trì Hoài có thể để lái xe qua đây đón người, người lái xe cũng gọi điện thoại dò hỏi ý tứ của anh, nhưng anh nói anh tiện đường qua đó nên không cần.
Có trời mới biết, anh không hề tiện đường chút nào, chỉ là lúc này mà tới đây thì Chử Đồng mới không hoài nghi. Ngay cả cơm chiều anh cũng không ăn, đi thẳng từ phòng làm việc tới đây.
Giản Trì Hoài đi tới cửa nhà họ Chử, ấn chuông cửa không chút do dự.
Trong nhà, Chử Đồng đang định gọi điện thoại thì bị tiếng chuông cửa bên này làm giật mình. Lý Tịnh Hương đang hâm lại canh xương hầm trong phòng bếp. Chử Đồng vội bước nhanh qua, vừa mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ở phía ngoài lại là Giản Trì Hoài.
Cô bỗng thấy bối rối, không biết phản ứng thế nào. Giản Trì Hoài thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, nét mặt anh hơi căng thẳng, nhướn mày nói: “Anh tới đón Lệ Đề.”
Cố gắng khiến cho việc anh đến đây thật tự nhiên.
Trong lòng Chử Đồng rối bời, cô gấp đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt.
Giản Trì Hoài đứng ở cửa, ngó vào nhìn phía bên trong một lượt.
“Có phải hiếm khi được ra ngoài nên vui đến quên cả trời đất rồi hay không?”
Lý Tịnh Hương ở phòng bếp hỏi với ra: “Ai đó?”
Cổ họng Chử Đồng khó khăn nuốt xuống lời muốn nói, cô bỗng nhiên xoay người, đi qua phòng khách bước nhanh đi tới ban công, đi tới trước mặt Chử Nguyệt Tinh, ngồi xổm người xuống nắm hai vai của chị: “Chị, chị mau nói cho em biết, rốt cuộc Lệ Đề ở đâu?”
Chử Nguyệt Tinh hoảng sợ nhìn về phía Chử Đồng, Chử Đồng lo lắng muôn phần, bàn tay không khỏi nắm chặt thêm.
“Hai người chia tay ở đâu, em ấy trở về bằng cách nào?”
Giản Trì Hoài đã tiến vào rồi, Lý Tịnh Hương cũng tới đến ban công. Anh không nhìn thấy bóng dáng Giản Lệ Đề đâu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Chử Đồng không nhận được câu trả lời của Chử Nguyệt Tinh, cô đứng lên nhìn vào mắt Giản Trì Hoài.
“Có thể Lệ Đề đang trên đường trở về?”
“Nó đi đâu cũng có xe chuyên biệt đưa đón, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không tự thuê xe.” Mặc dù Giản Trì Hoài nói như vậy, nhưng tâm lý vẫn cầu may, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Giản Lệ Đề, nhưng điện thoại cũng đã tắt máy.
Vẻ mặt người đàn ông chuyển thành hung tợn trong nháy mắt, ánh mắt của anh bỗng nhiên xoáy chặt Chử Đồng: “Em ấy đâu rồi?”
Chử Đồng nhất thời không nói nên lời, vội vã đi ra ngoài, Giản Trì Hoài giữ cánh tay của cô, cô gấp đến độ vừa quay đầu vừa nói: “Em đi tìm, em lập tức đi tìm.”
“Tại sao không thấy người đâu, không phải nó ở cùng với em sao?” Năm ngón tay Giản Trì Hoài giữ chặt cánh tay cô, Chử Đồng khóc không ra nước mắt: “Xin lỗi, chuyện này đều tại em, là lỗi của em.”
“Rốt cuộc là nó ở cùng với ai?” Giản Trì Hoài hỏi xong những lời này, kinh hoàng cùng bất an trong lòng tạm thời buông xuống, ánh mắt nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh trên ban công, bỗng nhiên buông Chử Đồng ra đi lên phía trước.
“Giản Lệ Đề đâu rồi?”
Anh gần như là gào lên, Chử Nguyệt Tinh giật mình, thân thể cuộn lại muốn trốn. Giản Trì Hoài ép lên phía trước, đầu ngón chân đá chậu hoa bên cạnh, gặp sức của người đàn ông trong lúc tức giận, chậu hoa đụng vào trên lan can liền vỡ vụn tại chỗ. Giản Trì Hoài nắm chặt bả vai Chử Nguyệt Tinh, kéo cô lại trước mặt.
“Em gái tôi đâu?”
“Em không biết.”
“Cô không biết?” Giản Trì Hoài cười lạnh, bỗng nhiên áp cô lên lan can, Chử Nguyệt Tinh nửa người đã ngả ra khỏi lan can, tiếng nói của Giản Trì Hoài vang lên lạnh lùng: “Cô tiếp tục giả ngây giả dại với tôi, tôi liền ném cô xuống!”
Chử Nguyệt Tinh đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, sợ đến mức hét thất thanh. Chử Đồng bước lên phía trước đỡ thắt lưng chị mình: “Chị, chị nói mau đi, Lệ Đề rốt cuộc đi đâu?”
“Chị thực sự không biết, chị chỉ cùng em ấy đi ra ngoài, sau đó đi tới đi lui, liền nhìn không thấy em ấy đâu...”
Chử Đồng kéo cổ tay Giản Trì Hoài, giọng nói vội vã: “Em biết anh rất lo lắng, nhưng mà trước tiên đừng dọa chị ấy, để em hỏi, em nhất định hỏi rõ ràng.”
Lực trong tay người đàn ông khẽ buông lỏng, Chử Đồng kéo Chử Nguyệt Tinh lại, Chử Nguyệt Tinh đã nói không nên lời, cô đang không ngừng run rẩy.
Chử Đồng nhẹ xoa đầu vai chị, cố gắng trấn an: “Chị, chị nghĩ thật kỹ xem, hai người tách nhau ra ở đâu? Ở hội chợ hoa sao? Một người đang yên đang lành, thế nào liền mất tích được?”
“Chị không biết...”
“Chị nghĩ lại xem, trên đường có gặp qua người nào sao?”
Chử Nguyệt Tinh lùi về phía sau, người đã đứng ở góc tường: “Bọn chị vốn muốn đi hội chợ hoa, nhưng sau đó chị rất nhớ tới đường Vạn Tùng bên kia, nên đã muốn tới đó. Lệ Đề liền đi cùng chị. Đường Vạn Tùng vẫn như cũ, một hàng cây cao ngất, ngẩng đầu lên, mấy ngày liền không thấy mà hàng cây đã trụi lá...”
Giản Trì Hoài tức giận sắp tuôn trào, nghiêm nghị cắt ngang lời của cô: “Đừng ở chỗ này giả vờ nữa đi, toàn những lời vô ích!”
Chử Nguyệt Tinh sợ đến mức lại run run một trận, trong lòng Chử Đồng cũng sốt ruột muốn chết, nhưng biết rõ lúc này không thể kích động đến Chử Nguyệt Tinh, cô cố gắng trấn an: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chị liền đi trên đường Vạn Tùng, nhiều lần nghỉ ngơi, tới tới lui lui, lúc đầu Lệ Đề theo chị, sau đó nó nói đi theo mệt mỏi, liền nghỉ ngơi ở trên ghế dài. Sau đó chị nói với nó, đường Vạn Tùng trước đây có quán trà gia truyền rất ngon, lại yên tĩnh, chị liền mang theo nó đi tìm, không ngờ quán đó vẫn còn. Chị để cho nó ngồi trong quan đợi chị, nó ngồi ở sát cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn ra con đường bên ngoài, nó đã đồng ý, thế nhưng sau đó... Chờ đến lúc chị trở lại tìm nó thì nó đã không còn ở quán trà, nhất định là tự về nhà rồi.”
“Sau đó chị liền tự trở về phải không?”
“Ừ.” Chử Nguyệt Tinh gật đầu: “Trên người chị có chút tiền, chị liền gọi taxi đi hội chợ hoa.”
Đôi mắt Giản Trì Hoài đã lạnh lùng như khối băng. Chử Đồng buông tay ra, xoay người đi ra ngoài, Lý Tịnh Hương nhìn thấy vẻ mặt Giản Trì Hoài lúc này cũng không dám nói chuyện, bà đâu có thể nghĩ đến, khoảng thời gian chỉ để xuống lầu mua chút gia vị là đã có thể ra chuyện như vậy?
Giản Trì Hoài hiện tại không muốn lãng phí thời gian, anh nhanh chóng rời khỏi ban công, bộ dáng này làm cho người ta sợ hãi, cũng khiến Chử Nguyệt Tinh không dám tới gần. Lý Tịnh Hương đi tới đưa con gái trở lại phòng khách.
“Tinh Tinh, con nói xem, sao lại không cẩn thận như thế chứ? Chính mình không đi lạc, lại làm mất tích tiểu tổ tông kia.”
“Mẹ, có phải con đã gây họa rồi hay không?”
Lý Tịnh Hương ngân ngấn nước mắt: “Còn chưa phải đâu!”
Với tính cách của Giản Trì Hoài thì nếu việc này do Chử Đồng gây ra, anh cũng sẽ không để yên chớ nói chi là Chử Nguyệt Tinh.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Chử Đồng đứng ở cửa, vội vã ấn tầng một, cô cũng không dám quay đầu nhìn lại người đàn ông phía sau, toàn thân cô lạnh lẽo, qua tấm gương trong thang máy nhìn về phía đôi giày của Giản Trì Hoài.
“Xin lỗi.”
“Anh giao em gái anh cho em, vì sao lại như vậy?” Giản Trì Hoài nghiêm nghị hỏi lại.
“Là em đã nghĩ sự tình quá đơn giản, em cho rằng chỉ cần là ở nhà thì sẽ không có chuyện gì. Em cũng có chút lo ngại nhưng cuối cùng vẫn cho qua, Giản Trì Hoài, lần này là lỗi của em, thật xin lỗi.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm về phía cửa thang máy, đáy mắt lạnh lẽo: “Bình thường, anh bảo vệ Lệ Đề không chút sơ suất. Sau chuyện xảy ra lần trước, anh cũng tin tưởng vững chắc rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nhưng nhược điểm của anh lại là em, Chử Đồng, một câu nói của em, một cú điện thoại của em là anh an tâm. Rốt cuộc là anh quá tin em, hay là chính anh đang muốn tìm đường chết đây?”
Chử Đồng cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì. Lúc cửa thang máy vừa mở, cô nhanh chóng bước ra.
Xe của Giản Trì Hoài dừng ở bên ngoài, anh bảo cô lên xe, dù sao cùng một mục đích đi tìm, hà tất còn muốn lãng phí thời gian?
Vừa mới ngồi lên xe, xe liền như mũi tên rời cung xông ra, Giản Trì Hoài theo GPS, chạy thẳng đến đường Vạn Tùng, nhưng quán trà trên con đường này không chỉ có một nên hai người chỉ có thể chia nhau tìm.
Trong điện thoại di động của bọn họ cũng có ảnh chụp của Giản Lệ Đề. Tìm được hơn nửa đường, Chử Đồng lại lộn ngược trở lại, đụng phải Giản Trì Hoài ở phía trước một quán trà đơn giản. Anh đẩy cửa đi vào, một chuỗi tiếng chuông gió truyền đến, nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp: “Xin chào quý khách.”
Giản Trì Hoài đưa điện thoại di động cho đối phương nhìn: “Cậu thấy qua cô bé này không?”
Nhân viên phục vụ liếc nhìn, trái lại ấn tượng sâu sắc đối với Giản Lệ Đề: “Tôi có gặp qua, hôm nay cô ấy có tới đây.”
“Có nhìn thấy cô bé đi đâu không?”
“Cô ấy hình như nhận một cuộc gọi, lúc gần đi đặt hai trăm tệ tại đây, lại không cầm tiền thối, còn nói là tiền boa.”
Sắc mặt Giản Trì Hoài nghiêm nghị, đưa mắt nhìn quán trà một lượt: “Cậu thấy đi về phía nào chứ?”
“Tôi không để ý, lúc đó trong quán còn nhiều khách hàng nữa nên tôi không có chú ý tới.”
Manh mối này, xem ra lại bị mất dấu. Chử Đồng đi ra khỏi quán trà, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, bên đường Vạn Tùng đều là nhà dân, phòng ốc cũ, có vẻ cổ kính, nhưng địa phương rộng lớn như vậy, Giản Lệ Đề sẽ đi đâu đây?
Giản Trì Hoài gọi xong điện thoại, hai người đứng sóng vai, cả con đường có không dưới một trăm ngõ nhỏ, đừng nói Giản Lệ Đề có ở nơi này hay không, cho dù có xác định là tại đây, bọn họ cũng đừng mơ tìm được cô trong khoảng thời gian ngắn.
Vẻ mặt người đàn ông u ám, bàn tay nắm chặt lại, huyệt thái dương bởi vì khẩn trương mà căng thẳng đau đớn, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm đối diện, Chử Đồng hơi mấp máy môi: “Chúng ta, báo cảnh sát đi?”
“Anh đã cho người đi thăm dò, trước điều tra cuộc gọi của nó, còn có ngồi xe taxi...”
Chử Đồng không dám nghĩ tiếp chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, hai tay cô bưng mặt, cố khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh một chút.
“Sẽ không xảy ra chuyện, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Miệng cô lẩm bẩm, tựa hồ như cầu khấn.
Giản Trì Hoài có thể nghĩ đến, đương nhiên là kết quả xấu nhất, anh lui về phía sau, ngồi ở ghế đá trước cửa quán trà.
Trên con đường này, trời vừa tối cũng rất yên tĩnh, Giản Trì Hoài nhắm mắt nghỉ ngơi, Chử Đồng đi tới bên cạnh anh, bởi vì nhất thời không biết nên đi đâu tìm, cô trở nên mờ mịt, không tìm được phương án giải quyết.
“Chử Đồng, em nói, nếu như Lệ Đề xảy ra chuyện, anh phải làm sao với chị gái em bây giờ?”
Chử Đồng nghe thấy lời này, đã có thể dự cảm đến sẽ phát sinh rất nhiều hậu quả phía sau, cô sốt ruột mở miệng: “Chị gái em tinh thần không tốt, nếu anh tức giận, liền hướng về em đi, lần này đúng là em làm không đúng, tất cả trách nhiệm là của em.”
“Nếu là trước đây, nếu thật là lỗi của em, anh cũng sẽ tìm người chịu tội thay. Bởi vì một khi là em, anh biết anh không làm được. Nhưng lần này không giống vậy, chị của em đưa Lệ Đề đi, bây giờ người đã mất tích, em nói cái gì mà tất cả trách nhiệm là của em?”
Giản Trì Hoài ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Chử Đồng. Cô lắc lắc đầu: “Lỗi của em là giữa chừng bỏ đi, để hai người ở lại trong nhà. Mặc dù lúc đầu tưởng là sẽ không xảy ra chuyện, nhưng bây giờ Lệ Đề không rõ tung tích, như vậy chuyện này chính là lỗi của em.”
Chử Đồng ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài, lo lắng lan tràn, ánh đèn ven đường ẩn hiện qua cành lá, in dấu trên bả vai. Di động trong túi Chử Đồng bỗng kêu, chắc lại là một video quảng cáo trên trang web nào đó. Cô không muốn để ý tới, nhưng tay phải lại ma xui quỷ khiến thế nào mà mò tìm trong túi lấy điện thoại di động, mở video ra.
Trong một căn phòng tối, bỗng nhiên đèn bật sáng, chất lượng video rất kém, hẳn là được quay bằng điện thoại thông thường, ống kính nhắm ngay đến trên giường, người quay phim cố ý đem camera nhắm ngay mặt nhân vật nữ.
Chử Đồng sợ hãi, bàn tay run lên, di động thiếu chút nữa rơi xuống trên mặt đất, cô bỗng nhiên đặt vào tay Giản Trì Hoài: “Anh xem đi, là, là Lệ Đề...”
Giản Trì Hoài nghe vậy, vừa nhìn qua, quả nhiên là Giản Lệ Đề.
Em ấy dường như ngủ say, cũng không ý thức được đối với việc đang xảy ra. Chử Đồng khẩn trương nắm chặt bàn tay, cô nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đứng ở trước giường, trên đầu mang mũ, khẩu trang che kín khuôn mặt, một cặp kính râm lại che kín cả đôi mắt. Nhưng từ thân hình nhìn ra hẳn là phụ nữ, quả nhiên, người nọ rất nhanh mở miệng, là một âm thanh dịu dàng nữ tính. Cô ta cầm dao giải phẫu, trước giới thiệu sơ lược điều kiện cấy ghép thận, bao gồm cả các khả năng tương thích, phù hợp.
Bàn tay Giản Trì Hoài đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại, anh nhận lấy di động, gian phòng kia bốn phía đều là tường trắng, hoàn toàn nhìn không ra bất cứ đầu mối nào. Trong video, người phụ nữ đặt Giản Lệ Đề nằm nghiêng, sau đó vén áo của cô lên. Vết sẹo bên eo hiện ra rõ ràng, tiếng người phụ nữ cười khẽ như ma chú lan tỏa: “Mọi người có thể nhìn thấy đây, vết dao này, có bao nhiêu hoàn mỹ? Ngay cả này vết sẹo đã khép lại cũng đẹp như thế, thử nghĩ một chút, người đẹp này ngay lúc trước đã một chân bước vào quan tài, nhưng một dao hạ xuống, giống như cá sắp chết gặp nước, khôi phục lại mạng sống của nó.”
Chử Đồng nhìn chằm chằm vết thương trong video, nữ bác sĩ cúi người xuống, bàn tay lạnh như băng cầm dao hướng làn da non mịn của Giản Lệ Đề. Cô ta hầu như giảng giải toàn bộ quá trình phẫu thuật tiến hành như thế nào.
“Đầu tiên, hạ dao mổ ở đây, một bác sĩ có y thuật tốt hay không còn được quyết định cách xử lý vết mổ của họ. Nhưng mà cô gái xinh đẹp này gia cảnh hẳn là rất tốt, ít nhất là tôi cũng không khâu đẹp như vậy được, hơn nữa, sau đó xử lý vết sẹo cũng tuyệt đối tốn không ít tiền.”
Chử Đồng quả thực không thể nhìn thêm nữa, cô đứng lên, tìm kiếm xung quanh, nhưng cô không biết Giản Lệ Đề ở đâu. Đến lúc này, cũng chỉ có thể tùy ý người ta dẫn dắt thôi. Bàn tay nắm càng chặt, nhưng lại không biết hướng ai mà phát tiết, Chử Đồng vô lực nhìn về phía Giản Trì Hoài, người đàn ông ngồi ở đó không nhúc nhích, bóng hình cao lớn chìm trong bóng đêm, dù quyền thế có lớn hơn nữa, nhưng giờ phút này lại đành chịu nỗi đau đè nặng hai vai.
Toàn bộ biểu tình Giản Trì Hoài đều hiện ở trên mặt, anh không rảnh suy nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ một lòng muốn nhìn một chút rốt cuộc Giản Lệ Đề ra sao.
Bàn tay của nữ bác sĩ cầm dao chạm vào da thịt Giản Lệ Đề, hơi dùng sức, liền có thể nhìn thấy vết rách trên da lớn dần, sắc mặt anh căng thẳng, vẻ lo lắng trong mắt tràn lan, không có biểu tình nào khác, phẫn nộ tựa nhưkhông có cách nào phát tiết. Chử Đồng nhìn thấy bộ dạng Giản Trì Hoài lúc này không khỏi sợ hãi.
“Như vậy, như vậy đâm xuống...” Âm thanh của nữ bác sĩ đang truyền tới tai Chử Đồng, cô ta đem chi tiết cuộc phẫu thuật giảng giải rất tỉ mỉ, mà Giản Lệ Đề trên giường, vào lúc này chỉ có thể mặc cho người ta bắt nạt, cô có chỗ dựa vững chắc nhất, có anh trai thương yêu nhất, nhưng vết sẹo xấu xí, lại bị phân tích như vậy trước mặt người khác. Nếu như cô ấy tỉnh lại, Giản Trì Hoài thật sự sẽ giết người mất, nhưng sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ đối mặt với tương lai thế nào đây?
Nữ bác sĩ xoay Giản Lệ Đề nằm ngang, làm cho cô nằm trên chiếc giường đơn sơ, cô ta kéo một cánh tay Giản Lệ Đề.
“Tôi đã làm vô số phẫu thuật, nhưng lại chưa từng đụng đến cô gái còn trẻ như thế này bao giờ, đừng nói tôi biến thái đấy nhé.”
Nữ bác sĩ kia lại còn có thể trêu đùa vào lúc này.
“Ai mà không thích tác phẩm nghệ thuật trong tay mình thật đẹp, phải không? Hơn nữa, nghe nói con gái nhà họ Giản từ bé tắm sữa dê mà lớn lên, không biết có phải thật không?”
Nữ bác sĩ ngay từ đầu còn nói gia cảnh Giản Lệ Đề hẳn là không kém, lần này lại nói rõ là con gái nhà họ Giản, mâu thuẫn trước sau không nói, nhưng ngữ điệu bỗng nhiêu thay đổi khiến người nghe rất không thoải mái, quả nhiên, sự việc sâu xa không có đơn giản như vậy.
Nữ bác sĩ cố ý bảo thợ quay phim đem camera nhắm ngay khuôn mặt Giản Lệ Đề, cô ta giữ đầu Giản Lệ Đề, đẩy sang trái, sau đó lại lắc sang phải.
“Lần trước có tin tức nói con gái nhà họ Giản đã làm phẫu thuật ghép thận. Việc này vốn cũng không to tát gì, nhưng nhà họ Giản lại thề thốt phủ nhận, càng không thừa nhận nguồn gốc quả thận kia không hợp pháp, đã nói cô ta không làm phẫu thuật, vậy vết sẹo kia có nghĩa là gì?”
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm màn hình trong lòng bàn tay.
Bác sĩ nữ kia cười quái dị: “Có lẽ các người muốn nói tôi xen vào việc của người khác, chứng minh việc làm phẫu thuật hay không có quan hệ gì với tôi? Đúng là không liên quan. Chỉ có điều, là một bác sĩ, tôi thích nhất là truy cứu đến cùng, không thích sự thật bị che giấu. Nhà họ Giản, ha, đừng tưởng rằng có tiền là có thể bịt miệng công chúng, con gái đã làm phẫu thuật ghép thận được che chở trong lòng bàn tay, cũng đúng thôi, bởi vì nói không chừng ngày nào đó, cô ta lại phát bệnh lần nữa thì sao?”
Chử Đồng nghe được những lời này mà tai ù đi, thậm chí cảm thấy người này nhất định là biến thái, tâm lý quá biến thái!
~
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT