Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không ra tay thì thôi, ra tay một cái lại liên hệ đến một án kiện mạng người  hư hư thực thực.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng liếc Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, “Miêu Miêu quá lợi hại a!”

Tiểu Lương Tử cũng gật đầu, “Lợi hại!”

Triển Chiêu xua tay, “Cái này không liên quan tới ta a! Địa phương này là Yêu Vương dẫn chúng ta tới, sách là Ngọc Đường phát hiện!”

Nói xong, Triển Chiêu còn chuẩn bị đi qua một bên nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Ngũ gia tận lực nghiêm túc phối hợp với Triển Chiêu, gật đầu, “Ừ! Nói tới nói lui cũng là thay Triệu Phổ tìm vàng a, lần này xem như Triệu Phổ có liên quan a.”

Triển Chiêu gật đầu, ” Đúng vậy!”

Vừa nói, vừa đưa tay lấy trên giá sách một quyển sách.

Quyển sách này từ khi mới bước vào Triển Chiêu liền nhìn thấy, so với những quyển sách khác thì quyển này có phần hơi lòi ra, cảm giác bên trong tựa hồ là có vật gì chĩa vào, Triển Chiêu liền nghĩ có phải hay không cũng cất giấu cái gì.

Triển Chiêu rút một cái, quyển sách kia vẫn chưa rút ra đực, tựa hồ là bị kẹt, Triển Chiêu liền dùng sức một cái…

Tiểu Lương Tử cũng cảm giác toàn bộ kệ sách lung lay một cái, cả kinh liền nhanh chóng kéo Tiểu Tứ Tử sang một bên chạy ra ngoài.

Triển Chiêu thấy kệ sách sắp đổ, một tay cầm quyển sách đang rút ra, một tay đẩy kệ sách một cái.

Kệ sách kia lung lay hai cái, rơi xuống mấy cuốn sách, nhưng cuối cùng vẫn là đứng vững vàng, không đổ xuổng.

Triển Chiêu thở ra một hơi dài, vỗ ngực một cái bày tỏ sợ bóng sợ gió một trận, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Vào lúc này, Tiểu Lương Tử kéo tay Tiểu Tứ Tử đứng ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, một người lớn hai đứa con nít, cả ba người đều đang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu.

Triển Chiêu quan sát tầm mắt ba người một chút, phát hiện chính là cặp mắt ba người đều đang nhìn chằm chằm tay mình… Triển Chiêu nâng tay cầm sách lên, mà ba người tầm mắt cũng đi theo.

Triển chiêu nghi ngờ cúi đầu nhìn quyển sách kia một cái, có thể hiểu ra nguyên do vì sao rút không ra được quyển sách kia, nguyên lai quyển sách kia lúc bị rút ra, còn lộ ra một vật …. Vật gì đây!

Một cánh tay khô gầy như que củi!

“Oa!” Triển Chiêu thấy rõ ràng trong quyển sách mang theo cánh tay kia, liền giật mình hất tay một cái…Lúc hất ra lại cảm thấy không đúng, vội vàng một cái lại tiếp lấy.

Bạch Ngọc Đường cũng đi tới cùng Triển Chiêu cùng nhau cúi đầu nhìn cái tay kia.

Cái tay kia gầy nhom cứng ngắc, phơi bày một loại trạng thái da màu đen bọc xương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều là thấy qua không ít thi thể người, một cái là có thể nhìn ra, đó là một cánh tay thuộc về “Thây khô “.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng đã tới, Tiểu Tứ Tử cúi đầu quan sát tỉ mỉ cái tay kia, Tiểu Lương Tử chính là nhìn cái khe hở lúc Triển Chiêu rút quyển sách ra thì lộ ra một cái khe hở.

“Bên trong có đồ!” Tiểu Lương Tử hô lên.

Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử kéo đến một bên, Triển Chiêu dứt khoát tránh sang bên cạnh hai bước liền kéo kệ sách kia một cái.

“Rào” một tiếng, kệ sách toàn bộ đổ xuống, mọi người giương mắt nhìn một cái, chỉ thấy ở trên tường phía sau kệ sách, treo một cỗ thây khô thiếu đi một cánh tay.



Thây khô mặt mũi dữ tợn, cổ bị kéo dài ra, trên cổ còn treo một sợi giây thừng, nhìn giống như là bị treo cổ mà chết.

Trong phòng, hai người lớn, hai đứa trẻ nhỏ đều bị cảnh tượng trong nháy mắt lúc kệ sách đổ xuống dọa cho sợ ngây người, trong trầm mặc, liền nghe được “lạnh cạch” một tiếng… cái tay khô trong quyển sách mà Triển Chiêu đang cầm trong tay rớt xuống một cái.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu một cái, ý kia còn thật rõ ràng —— cái này, dù sao cũng phải thuộc về ngươi chứ?

Triển Chiêu hít thở sâu, đưa tay kéo cái ghế từ phía sau, chuẩn bị ngồi xuống một cái, ai ngờ lúc mới đặt mông xuống, “Rắc rắc” một tiếng.

Cũng may Triển Chiêu hạ bàn ổn, thắt lưng tốt, phản ứng cũng mau, lập tức ổn định, mới không té xuống.

Bạch Ngọc Đường vội vàng đưa tay kéo Triển Chiêu một cái.



“Các ngươi là phá nhà sao?”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lâm Dạ Hỏa.

Tiểu Lương Tử chạy đi mở cửa, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đại khái là nghe được động tĩnh cho nên tới nhìn một chút, tới cửa đi vào trong, liếc mắt nhìn, đã nhìn thấy bộ thây khô treo trên tường kia.

Tả tướng quân khẽ nhíu mày một cái, đưa tay sờ cằm, khen ngợi, “Không hổ là Triển Chiêu!” [ =)) ]

Hỏa Phượng cũng là chống nạnh gật đầu liên tục, “Lợi hại!”

Triển Chiêu thở dài cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang cầm chiếc khăn tay, bao  bọc lấy cái tay khô kia, cầm lên nhìn.

Ngũ gia muốn đi ngăn cản, nhưng Tiểu Tứ Tử đã giơ lên cánh tay khô kia hướng về phía ánh sáng cẩn thận quan sát, thần tình kia cùng Công Tôn lúc nghiên cứu thi thể cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng đây là phiên bản khả ái mà thôi.

Tiểu Lương Tử cũng tiến tới nhìn, cau mày, “Ai nha! Móng tay làm sao dài như vậy a? Lúc còn sống là làm gì a?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, “Móng tay có thể là sau khi chết sẽ dài, sau khi chết, tóc cùng móng tay đều có thể tiếp tục sinh trưởng, rất bình thường.”

Tiểu Lương Tử gương mặt ghé bỏ —— ai nha, có chút ghê tởm rồi.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn cái tay kia, lại đạp lên kệ sách, giống như là muốn tiến lên nhìn thi thể.

Triển Chiêu vội vàng đem bé ôm tới, vừa đem cánh tay khô mà Tiểu Tứ Tứ đang cầm bỏ lên trên bàn, để cho Tiểu Lương Tử đi gọi Công Tôn.

Tiểu Lương Tử chạy đến căn nhà cách vách mà Công Tôn cùng Triệu Phổ bọn họ đã đi vào liền kêu một giọng, “Tiên sinh! Triển đại ca lại nhặt được thi thể rồi!”

Bên này tất cả mọi người ranh mãnh nhìn Triển Chiêu, Tiểu Lương Tử cái chữ “Lại” đó nói lên một cách thật rõ ràng.

Cách vách cửa mở ra, liền nghe Công Tôn cùng Triệu Phổ vừa nói vừa đi tới nơi này.

Công Tôn giọng mang bội phục, “Như vậy cũng có thể nhặt được thi thể? Thần kì a!”

Triệu Phổ, “So với lão tử đánh giặc còn  lợi hại hơn nữa a!”

Triển Chiêu liền sinh khí, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— hai ta nhưng là giúp Triệu Phổ tìm bạc! Dứt khoát không làm nữa trở về Khai Phong a!

Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình của Triển Chiêu, dùng sức nén cười. Thật ra thì Ngũ gia cũng cảm thấy thật thần kì rồi, Triển Chiêu lại thuận tay rút ra một quyển sách lại rút ra một cỗ thây khô lưu lại trên trăm năm, loại cảnh giới này, loại suy vận này, liền hỏi còn có ai!

Vì thay Triển Chiêu hóa giải một chút lúng túng, Bạch Ngọc Đường hỏi Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, “Hai ngươi có phát hiện cái gì không?”

“Hai ta vào hẳn là phòng ngủ, đặc biệt giản dị.” Hỏa Phượng có chút chán nản.

Trâu Lương cũng gật đầu, “Cùng quân doanh không sai biệt lắm.”

Tiểu Lương Tử tò mò: “Vậy nói rõ cái gì a?”

“Tuy nói Hắc Phong Thành là nơi binh mã cư trú, nhưng quân doanh vẫn  thường xuyên xê dịch, doanh trại đặc điểm chính là chỉ dùng để ngủ, tùy thời có thể dọn đi, rất đơn giản, đây chẳng qua là chỗ ngủ, mà không phải là nhà.”

Lúc này, Triệu Phổ đi vào, vừa cho Tiểu Lương Tử một cái đáp án, “Tuy nói chiến hữu là anh em, nhưng doanh trại tuyệt đối không phải gia trạch, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu có thể mang theo bao đồ mà di dời địa phương khác.”

Tiểu Lương Tử nghe câu trả lời của Triệu Phổ cũng có chút không hiểu, “Nhưng tòa nhà này rõ ràng rất giống nhà a!”

Triển Chiêu cũng gật đầu, từ bên ngoài vườn hoa, đến một thư phòng đầy sách này, cũng không giống là tạm thời ở một cái…

” Chủ nhân tòa nhà này là làm lính sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

” Ừ…” Triệu Phổ cũng không biết phải hình dung như thế nào, “Nhà ta cùng quân trướng cũng không phải giống nhau a, tuy nói thói quen ít nhiều gì sẽ có, nhưng cái này hoàn toàn có điểm lạ.”

“Cũng có một vài đặc thù, ví du.” Trâu Lương nói, “Trước kia cũng có một vài người lính già xuất ngũ về nhà làm ruộng, ở không quen trong phòng, nếu không phải là ở lều vải thì không ngủ được … Nhưng người như vậy cũng sẽ không có thư phòng lớn như vậy a.”

Mọi người cũng đều gật đầu, có chút kỳ quái.

Tiểu Tứ Tử đếm đầu ngón tay, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, bên này là thư phòng, bên kia là phòng ngủ, vậy phụ thân cùng Cửu Cửu nhìn là phòng nào? Phòng bếp sao?”

Công Tôn từ trong tay Triển Chiêu đem con trai nhận lấy, lắc đầu một cái nói, “Đều không phải a, nhìn giống như là phòng chứa củi.”

“Phòng chứa củi?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút khó hiểu, ba gian nhà, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương vào gian nhà kia là gian nhỏ nhất, Công Tôn cùng Triệu Phổ là vào gian nhà lớn nhất, gian nhà lớn nhất lài làm phòng chứa củi?

“Nói là phòng chứa củi là bởi vì bên trong có rất nhiều củi đốt.” Triệu Phổ cũng không biết phải hình dung gian nhà kia như thế nào nhà, “Sau đó có mấy cái lò cũng không biết là dùng để đốt cái gì.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, vừa chạy ra ngoài, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng tò mò, cùng nhau chạy ra ngoài nhìn.

Công Tôn chính là đạp lên một đống sách, nhích tới gần đi cỗ thây khô treo trên tường.

Cửu vương gia cũng ôm cánh tay ngước mặt chiêm ngưỡng một chút, gật đầu, “Hóa ra còn treo một cỗ thi thắt cổ a.”

“Kỳ quái a.” Công Tôn từ thây khô bên trái chuyển tới bên phải, lại chuyển trở về bên trái, còn đi lấy bàn tay trên bàn đến xem, trong miệng lẩm nhẩm, “Kỳ quái!”

Tiểu Tứ Tử đi theo sau lưng cha, cũng đi theo nói, “Có phải là kỳ quái hay không a, phụ thân? Con cũng cảm thấy rất kỳ quái a!”

Công Tôn hướng về phía con trai gật đầu.

Triệu Phổ cùng Tiểu Lương Tử hai người ôm cánh tay đứng bên ngoài nhìn, cũng nháo không hiểu —— nơi đó kỳ quái chỗ nào?



Triển Chiêu bọn họ chạy đến gian nhà “Phòng chứa củi” kia nhìn một cái, cũng có chút ngỡ ngàng, chỉ thấy nửa căn nhà chất đầy củi đốt, cùng một phòng chứa củi rất giống nhau. Ở chính giữa “Phòng chứa củi ”, có một cái lò to lớn. Cái lò này là đất xếp thành, nhìn có chút giống lò gạch, lò miệng đã bị khói xông thành nám đen, còn có một tầng dầu mỡ hoặc là đèn cầy vậy, nhìn bẩn thỉu.

Bên cạnh cái lò to còn có hai lò nhỏ, một cái làm bằng sắt, một cái là gạch, cũng đều nhìn ra được là thường xuyên sử dụng, cháy sạch nhơm nhớp. Bên cạnh còn có các loại gạch dài kỳ kỳ quái quái, còn có chùy, đục, còn có mấy cái rương đồng nát, sắt vụn chất bên cạnh.

Mặc cho mấy vị cao thủ kiến thức rộng, cũng nháo không biết cái nhà này đến tột cùng là dùng tới làm chi, càng không hiểu nổi chủ nhân tòa nhà này là làm gì.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, “Ai, có phải hay không là thủ nghệ nhân?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Thủ nghệ nhân?”

“Làm đồ gốm, đồ sứ các loại?” Hỏa Phượng nói, “Liễu đại gia cũng thích đốt cái bát làm bình gì gì đó, hậu viện cũng có một lò nhỏ.”

Bạch Ngọc Đường nhưng lắc đầu một cái, “Đại ca ta cũng thích, nhưng bình thường loại địa phương này, phải trưng bày mấy loại dụng cụ sau khi làm xong, nhưng gian nhà này cũng không có.”

Hỏa Phượng suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, “Đúng vậy a… Liễu đại gia làm không nhiều thế nhưng trong sân còn bày mấy cái a.”

Đám người Triển Chiêu cũng nhìn Trâu Lương, có ý kiến gì khác không?

Trâu Lương tựa hồ muốn nói lại thôi, nhìn lò một chút lại nhìn một chút củi đốt, cau mày liền suy nghĩ.

Lâm Dạ Hỏa chọt Trâu Lương một cái, “Nghĩ đến cái gì?”

Trâu Lương tỏ ý, “Loại hình dáng lò này ta chưa thấy qua, bất quá dầu nhớt bên ngoài lò có chút quen thuộc.”

Triển Chiêu không hiểu, “Dầu nhớt quen thuộc?”

Trâu Lương gãi gãi đầu, “Đánh giặc khó tránh khỏi việc người chết, thu thập chiến trường lúc xử lý thi thể phiền toái nhất. Bình thường số người không nhiều có tại chỗ liền chôn xuống, nhưng nếu như nhiều người, đặc biệt là lúc khí hậu nóng, vì sợ đưa tới bệnh dịch, thì sẽ ở chiến trường dùng gạch làm ra lò để đốt thi, đem thi thể bỏ vào đốt thành tro…”

Đám người Triển Chiêu nghe lời nói Trâu Lương, liền cũng cau mày.

Trâu Lương đưa tay chỉ vết màu đen trên tầng dầu nhớt kia, “Đốt vật còn sống mới có loại dầu này.”

Thấy mọi người mặt chán ghét, Trâu Lương bổ sung một câu, “Bất quá cũng không hẳn là dùng để đốt người có thể là động vật gì gì đó, cái bếp lò này thoạt nhìn không lớn, hơn nữa còn là dọc, hẳn là không vừa cho một người lớn sống sờ sờ.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu một cái cảm thấy có đạo lý, một bên Lâm Dạ Hỏa lại tới một câu câu, “Vậy… Cắt thành khối thì có thể chứ?”

Ba người trầm mặc một hồi, cũng bất đắc dĩ nhìn Lâm Dạ Hỏa——Trí tưởng tượng của ngươi phong phú như vậy sao?

Hỏa Phượng ôm cánh tay “Chậc chậc” hai tiếng, “Các ngươi nghĩ thử a! Yêu Vương cũng chưa nói chủ nhân tòa nhà này nhất định là người tốt a! Không chừng còn là một bại hoại đó! Núp ở trong rừng sâu núi thẳm, nửa đêm vào trong thành bắt người, bắt xong trở về đây chặt thành từng khúc, rồi lại đốt thành tro… Cũng có thể còn ăn thịt người nữa! Những thứ không thích ăn thì mang đi thiêu hủy…”

“Khụ khụ.”

Hỏa Phượng đang tự do phát huy, liền nghe được ngoài cửa có người ho khan, quay đầu nhìn lại… Chỉ thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, đang không nói gì mà nhìn mình.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triệu Phổ nghe nói mà nổi hết da gà—— còn ăn thịt người nữa sao?

Triệu Phổ đối với mọi người bĩu mô, “Thư ngốc bên kia có phát hiện.”

Đám người Triển Chiêu vội vàng đi ra ngoài.



Nhóm ảnh vệ đã ở trong sân bày ra một cái bàn đá dài, cỗ thi thể kia cũng lấy xuống, đặt ngang ở trên bàn đá.

Công Tôn đứng ở bên cạnh bàn thu thập cái hòm thuốc, mọi người chạy đến bên cạnh nhìn một cái, quả nhiên… Thây khô kia đã để cho Công Tôn mổ bụng, mổ ngực rồi.

Công Tôn ngẩng đầu nhìn mọi người, nói, “Một chi tiết ta mới phát hiện các ngươi vạn vạn cũng không nghĩ tới!”

Triển Chiêu bọn họ đều tò mò, “Phát hiện gì?”

Công Tôn lắc đầu một cái, tựa hồ là có chút xúc động, “Kỳ nhân a! Thi thể này lại là giả!”

“Hả?” Đám người Triển Chiêu cũng sững sốt một chút.

Trâu Lương đi tới bên thi thể nhìn kỹ, lắc đầu, “Không giống giả… nội tạng đều giống như thật…”

Triệu Phổ cũng gật đầu, “Ta cũng không nhìn ra là giả.”

Trâu Lương cùng Triệu Phổ đã trải qua sa trường, người chết thấy nhiều, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không phải chưa thấy qua sự đời, bốn người cũng không nhìn ra thây khô này là giả, ngược lại cảm thấy thật quá giống mà.

Công Tôn nói, “Cái thây khô này lợi hại! Xương đều là giả, da cũng là giả, nhìn là da heo xông nướng, nội tạng cũng là của động vật, nhưng người làm ra cỗ thây  khô này thật lợi hại! Thật là lấy giả loạn thật! Nếu không phải cất giữ quá lâu, tay còn bị gãy, ta từ đầu khớp xương nhìn thấy không đúng, ta cũng là không phát phát hiện được!”

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, “Chỗ đầu khớp xương bị gãy có kẽ hở a! Màu sắc cốt tủy không đúng nga!”

Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đệ đây cũng biết sao?”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phụ thân trước kia đem xương để vào trong lửa đốt qua, người chết rồi mới đốt và bị hun khói cho đến chết vẫn có sự khác biệt, xương tủy do bi hun khói sẽ dễ rụng.”

Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Công Tôn một cái —— ngươi bình thường đều mang nhi tử làm gì a?

Công Tôn chớp mắt, “Làm ngỗ tác dĩ nhiên phải nghiên cứu loại này rồi! Thịt người mấy phần trạng thái quen thuộc cũng là không giống…”

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người hướng về phía Công Tôn xua tay —— đừng nói nữa! Muốn ói rồi!

“Cho nên…” Triển Chiêu đúng lúc đem đề tài rút về, đưa tay chỉ “Phòng chứa củi” kia “Những loại lò kia không phải dùng để đốt thi, mà là dùng để làm giả thi thể?”

Công Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng có thể xem như vậy!”

“Nếu cho tiên sinh căn nhà kia.” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Da động vật cùng nội tạng, tiên sinh có thể làm ra một cổ thi thể như vậy sao?”

Công Tôn suy nghĩ một chút, “Làm giả nội tạng cùng da thịt độ khó không cao, nhưng mà chế tạo ra khung xương loại việc này ta làm không được, không có tay nghề, cùng với thủ thuật xông khói làm thành cỗ thây khô này cũng thật lợi hại, nếu ở trong Ma cùng tìm được mẫy lão tiền bối có tay nghề đặc thù hỗ trợ thì mới được.”

Triệu Phổ khẽ cau mày, “Ngay cả xương đều là giả?”

Công Tôn gật đầu, “Là những loại xương không cùng dạng tổ hợp lại, còn có loại là điêu khắc mà làm ra, đặc biệt tinh xảo.”

Trâu Lương không nghĩ ra, “Tại sao phải phiền toái như vậy? Nơi này là Hắc Phong Thành, kế cận có chiến trường, cũng có bãi tha ma, ở loại địa phương Tây Vực này, muốn tìm một cỗ thây khô, hoặc là tùy tiện lấy một cỗ thi thể trở về làm thành dạng thây khô, không phải là đơn giản hơn nhiều sao.”

Hỏa Phượng cũng gật đầu, “Đúng vậy  a, đi qua Quỷ Hải đào một vòng có thể đào ra một đống thây khô, còn có cổ thi nữa, làm gì phải tốn sức như vậy a?”

“Trừ phi…” Bạch Ngọc Đường chú ý tới thi thể có chút cũ nát nhưng vẫn là hết sức nghiên cứu qua quần áo, “Là làm một cỗ thi thể của người đặc biệt nào đó.”

Tất cả mọi người hơi ngẩn người —— Người đặc biệt?

“Người đặc biệt…” Công Tôn suy nghĩ một chút, đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một cái, “Ta nhớ lại một chuyện.”

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn —— mau nói a!

Công Tôn nói, “Ta trước kia xem qua một quyển sách, là liên quan tới chuyện của một dãy nhà phú hộ ở Tây Vực.”

Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Phú hộ đó rất lợi hại sao? Còn có người viết sách cho hắn”

“Khụ khụ.” Công Tôn thuận tay che lỗ tai con trai, hạ thấp giọng nói, “Là  sách dân gian, dân gian sao duyệt cái loại đó, phú hộ kia cuộc sống quá hối dâm hối đạo, thật có ý tứ.”

Tất cả mọi người nhướng mi nhìn Công Tôn —— ngươi xem sách còn thật hỗn tạp.

Triển Chiêu xem như hiểu, Công Tôn bình tthường bận rộn như vậy, bất quá lúc ăn cơm ngồi xe ngựa cầm một ít sách dân gian, chính mình cũng từng đọc lướt qua loại sách như vậy, mà loại sách này còn rất phổ biến a.

Triệu Phổ liền buồn bực, lầm bầm lầu bầu một câu, “Nhìn buông thả như vậy thế nào lại ngây ngô như vậy a…”

“Cái gì?” Công Tôn không có nghe rõ, hướng Triệu Phổ nhìn qua.

“Khụ khụ”. Cửu vương gia ho khan một tiếng, tỏ ý Công Tôn —— nói tiếp đầu mối a!



Vĩnh Cửu Thủy Trấn, trong khách sạn, Ngân Yêu Vương mới vừa đánh bài hoàn tiền trở về, thành công đưa tới một nhóm người không có hảo ý chú ý.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào lúc này yên lặng cầm đũa xử lý đồ ăn trong chén, đột nhiên liền hiểu cảm thụ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường …. Quả nhiên, có sư phụ làm mưa làm gió sẽ có học trò luống cuống tay chân. Yêu Vương không có xuất hiện, hai người bọn họ tự mình “làm mưa làm gió ”, khi dễ được hai tiểu hài nhi xoay quanh, lần này tốt rồi, phong thủy luân chuyển a!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong nháy mắt cảm thấy mình trẻ ra thật nhiều, tựa như trở lại một trăm năm trước, lúc đi theo Yêu Vương khắp nơi, Yêu Vương khắp nơi đều gây họa, hai người bọn họ bận bịu giúp sư phụ thu thập cục diện rối rắm còn phải bị sư phụ đùa giỡn đến cho xoay vòng …

Suy nghĩ một chút, Thiên Tôn cùng Ân Hậu bỉu môi một cái, cùng nhau ” Hừ ” một tiếng, bưng lên chén cơm nghiêm túc ăn cơm.

Yêu Vương nhìn hai người cố gắng ăn cơm, cũng nhớ tới hai người bọn họ khi còn bé đều vùi đầu ăn cơm, ăn xong rồi chạy nhanh đi luyện công, liền cười híp mắt gắp thức ăn cho hai người.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu chính là vừa ăn vừa suy nghĩ —— mau ăn no đi, nhìn bên ngoài người theo dõi càng ngày càng nhiều, phỏng đoán một hồi lại cực khổ a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play