*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại cửa thành Hắc Phong Thành, Thiên Tôn cùng Ân Hậu mỗi người xách một cái túi vải nhỏ, cùng Ngân Yêu Vương nhất khởi đi ra phía bắc cửa thành.
Trên cổng thành, Yêu Yêu đang đứng ở chỗ cao nhất mà đập cánh, Thiên Tôn nhìn thấy đối với nó ngoắc tay, Yêu Yêu lập tức giương cánh bay xuống.
Yêu Vương nâng mặt nhìn Yêu Yêu trước mặt, nâng tay lên.
Yêu Yêu thu hồi cánh, ôn thuận cúi đầu xuống đất, dùng lỗ mũi nhẹ nhàng cọ cọ một cái vào lòng bàn tay Yêu Vương, nháy nháy mắt to, hết sức khôn khéo.
Yêu Vương cười nhẹ nhàng dùng hai ngón tay khẩy nhẹ lỗ mũi Yêu Yêu, nói nhỏ một câu, “Hải long tích còn có thời điểm ôn thuận như vậy, quả nhiên là có người khéo nuôi a.”
Trên cổng thành, Hồng Tề Thiên đang nâng cằm ngắm phong cảnh nhẹ nhàng “Sách ” một tiếng.
Hứa Kham ở bên cạnh hắn liền ngẩng đầu, “Thế nào?”
“Luôn cảm thấy rất thần kỳ, không quá chân thực.” Hồng Tề Thiên bám lấy tường thành mà lắc đầu, trên đai lưng treo “Cái đuôi” cũng lắc lắc theo lúc ẩn lúc hiện.
Hứa Kham đang xem trướng sách ở trong lều liền để sổ sách xuống một bên, đứng lên dựa vào tường thành cũng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Yêu Vương nhẹ nhàng vỗ vỗ lỗ mũi Yêu Yêu.
Bên cạnh Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu không biết bởi vì sao lại cãi nhau, đang ngươi một câu ta một câu mà cãi vả.
Hứa Kham liền giơ tay lên nâng cằm, khẽ mỉm cười, ” Ừm…”
Hồng Tề Thiên hướng bên cạnh nhích một chút, vốn mắt chỉ là một kẽ hở nhỏ, vào lúc này cười lên đến ánh mắt cũng không nhìn thấy.
“Có phải hay không cảm giác bọn họ mới là một nước, chúng ta thuộc về một nước khác?” Hồng Tề Thiên hỏi Hứa Kham ở đó.
Hứa Kham cũng cười, “Đây chính là cái gọi là thuộc về đi, giống như Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng chung một chỗ, nhìn vào sẽ khiến cho người khác an tâm “
“Nhưng là Nguyên soái cùng Công Tôn đứng cùng nhau cũng thật hợp.” Hồng Tề Thiên một ngón tay gãi gãi cằm. “Cho nên mới nói, người nho nhã cùng người ngang tàng đứng chung một chỗ cũng có thể rất thuận mắt, có yêu là được a…”
Hồng Tề Thiên nói xong, Hứa Kham nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó hai người ngưỡng mặt lên: “A ha ha ha…”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe được thanh âm cũng ngửa mặt nhìn, chỉ thấy cách đó không xa trên cổng thành, hai tiểu hài nhi cười híp mắt, nhìn từ xa trên mặt liền còn dư lại ba đạo loan nhi
(chỗ này chắc là cặp mắt với khuôn miệng quá), thật có ý tứ.
Ngân Yêu Vương vỗ lên đầu Yêu Yêu một cái, không biết nói câu gì, Yêu Yêu liền bay đi.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều có chút không hiểu, thấy Yêu Yêu bay trở về trại lính, liền cũng quay đầu lại hỏi Yêu Vương: “Không đi nữa?”
Yêu Vương khẽ mỉm cười: “Hay là giống như trước, cưỡi ngựa đi thôi? Thuận tiện đi dạo một chút ngắm phong cảnh đại mạc?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu suy nghĩ một chút, liền dẫn Yêu Vương đi chuồng ngựa.
Yêu Vương tò mò: “Làm gì?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu hai miệng đồng thanh: “Trộm ngựa a!”
…
Lúc này, sâu trong Hắc Phong Lâm, đám người Triển Chiêu, cũng không biết ngựa yêu nhà mình đã bị mấy lão đầu trộm đi, bọn họ vẫn còn phá giải vấn đề khó khăn mà Ngân Yêu Vương lưu lại cho bọn họ, thuận tiện giúp Triệu Phổ tìm hoàng kim.
Một tòa đại trạch, muốn từ nơi nào hạ thủ tìm đầu mối chứ?
Triển Chiêu đề nghị, vì để tránh cho ảnh hưởng lẫn nhau, có thể chia mấy tổ, sau đó chia ra từ mỗi địa phương khác nhau trong tòa nhà này mà bắt tay điều tra, cuối cùng tới một chỗ thảo luận.
Tất cả mọi người cảm thấy ý nghĩ này rất đáng tin.
Kết quả là, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một tổ, Công Tôn cùng Triệu Phổ một tổ, Lâm Dạ Hòa cùng Trâu Lương một tổ, phân biệt từ ba gian phòng trong đại trạch chia nhau điều tra.
Mà Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, chính là ngồi ở trong sân ăn điểm tâm, sau đó không cho phép chạy loạn.
Sau khi thương lượng xong, ba tổ chia nhau hành động.
…
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn đá, nhẹ nhàng lắc chân, trêu chọc Câm đang ở bên cạnh bàn hướng về phía bé mà lắc lắc đuôi.
Tiểu Lương Tử đại khái là mệt nhọc, gối lên Tiểu Ngũ, nằm trên đất, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó (*), nhìn những đám mây trên trời.
Cỏ đuôi chó (Cỏ đuôi cáo)Nhóm ảnh vệ thì chạy đi săn thú cùng bầy sói, một hồi chuẩn bị ở chỗ này nướng thịt ăn.
Tiểu Lương Tử nhìn đám mây phiêu động trên bầu trời ngáp một cái, hỏi Tiểu Tứ tử: “Cận nhi, ngươi nói nếu là ở chỗ này sống hết đời, như vậy có phải rất nhàm chán đúng không a?”
Tiểu Lương Tử hỏi một tiếng không đợi được câu trả lời, liền giương mắt nhìn một chút.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử không biết lúc nào đã từ trên bàn xuống, vào lúc này đang đi đến bụi hoa cách đó không xa.
Tiểu Lương Tử xoay mình một cái nhảy lên, đuổi theo.
Tiểu Tứ Tử mang theo Câm đi tới bên cạnh bụi hoa, nhón chân nhìn quanh vào trong bụi hoa..
Tiểu Lương Tử đứng sau Tiểu Tứ Tử, đưa tay ở phía sau níu lại quần áo bé, tránh cho bé vô tình té vào trong bụi hoa.
“Cận nhi, ngươi nhìn cái gì sao?” Tiểu Lương Tử tò mò.
Tiểu Tứ Tử đối với Tiểu Lương Tử “Xuỵt.”
Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái.
Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ về phương hướng vườn hoa.
Tiểu Lương Tử vào lúc này cũng chú ý tới, trong bụi hoa tựa hồ có cái gì đang động loạt xoạt.
“Bên trong có vật gì sao?” Tiểu Lương Tử đem Tiểu Tứ Tử kéo đến phía sau mình, nhìn Câm bên cạnh mình một cái.
Theo lý mà nói, nếu như có động vật nhỏ các loại, Câm sẽ có phản ứng mới đúng, bất quá vào lúc này Câm thật an tĩnh, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lương Tử đến khu đất kế bên tìm một cành cây dài hướng tới bụi hoa kia khều một cái, liền nghe được “Meo ô” một tiếng… Một bóng trắng “Vèo” một tiếng chui ra.
Đoàn bóng trắng kia hướng về phía Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo bản năng đưa tay ra đỡ, vừa tiếp xúc, cũng cảm giác mềm mại tựa lông nhung.
Cúi đầu nhìn một cái, là một con mèo màu trắng.
Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử coi như đã hiểu, khó trách Câm cùng Tiểu Ngũ đều không phản ứng… Triển Chiêu đến nhất định là có mèo, Câm cùng Tiểu Ngũ thường xuyên cùng Triển Chiêu ở cùng một nhà, có mèo ra vào hai tụi nó cũng đã quen rồi, cho tới bây giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Tứ Tử sờ đầu con mèo kia một cái, Tiểu Lương Tử chỉ lùm cây nói: “Cận nhi, trong này còn có một ổ a.”
Tiểu Tứ Tử thò đầu nhìn một chút, quả nhiên, trong bụi hoa có cả một ổ mèo.
Tiểu Tứ Tử để cho Tiểu Lương Tử nhanh chóng đem lùm cây trả về vị trí cũ, chớ dọa những con mèo nhỏ kia.
Tiểu Lương Tử sau khì làm xong thế nhưng con kia mèo trắng kia cũng không trở về ổ, mà là cọ cọ đầu lên trên tay của Tiểu Tứ Tử, tựa hồ là Tiểu Tứ Tử đang sờ đầu nó.
Tiểu Tứ Tử liền nhéo lỗ tai mèo, vô luận là quân doanh ở Hắc Phong Thành hay là đại viện Khai Phong Phủ, muốn biết mèo thông minh hay không chính là dùng cách này.
Tiểu Lương Tử ngồi chồm hổm một bên cẩn thận quan sát con mèo kia: “Mèo này thật đẹp mắt a! Ta đã thấy bạch trảo tiểu Hắc miêu
(mèo đen móng trắng), ngược lại là hiếm thấy loại tiểu bạch miêu nào mà có móng đen như con này.
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Tiểu Lương Tử suy nghĩ một chút, lại trở về đi nhìn một cái vào ổ mèo, sau đó chạy trở lại: “Cận nhi, mèo này là có người nuôi a, cái ổ mèo đó mặc dù cũ một chút, nhưng xây dựng rất tinh xảo a.”
Tiểu Tứ Tử nhéo lỗ tai mèo một cái: “Nhưng là chủ nhà đã qua đời nhiều năm trước rồi, miêu miêu hẳn không sống được lâu như vậy chứ?”
“Không chừng là đã mấy đời rồi a.” Tiểu Lương Tử sờ sờ con mèo nhỏ kia, “Không biết trưởng bối của nó có cùng nó nói qua câu chuyện về người gia chủ này hay không, nếu không để cho Triển đại ca hỏi một chút?”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đối mặt một hồi, “Phốc” một tiếng liền bắt đầu cười.
Lúc này, trong một căn nhà liền có cửa sổ mở ra, Triển Chiêu thò đầu ra: “Ta làm sao lại nghe được tiếng mèo kêu?”
Tiểu Lương Tử giơ lên con mèo trắng kia cho Triển Chiêu nhìn.
Tiểu Tứ Tử hỏi: “Miêu miêu tra được thế nào? Có phát hiện đầu mối nào hay không?”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn bé một chút, đối với Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử làm một mặt quỷ, chỉ chỉ trong phòng.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái, tò mò ôm mèo chạy tới.
Từ cửa sổ nhìn vào bên trong, căn phòng mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào hẳn là thư phòng.
Trong phòng có không ít sách, tích tụ một lớp bụi dày, Triển Chiêu đang lật sách, Ngũ gia chắp tay sau lưng, đứng ở giữa nhà, cũng không đi tới chỗ nào cũng không lật sách mà chỉ liếc mắt nhìn xung quanh.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái, có chút không hiểu.
Hai đứa trẻ dứt khoát đẩy cửa đi vào, Tiểu Tứ Tử đem con mèo nhỏ thả ra, đưa tay cầm lên một quyển sách trên bàn.
Tiểu Lương Tử giúp bé phủi bụi trên quyển sách.
Ngũ gia ghét nhìn bụi bặm trong không trung, liền né qua một bên, tiếp tục nhìn sách trên kệ sách.
Tiểu Tứ Tử lật sách, Tiểu Lương Tử liền theo Bạch Ngọc Đường đi, Bạch Ngọc Đường hướng bên cạnh đi mấy bước, bé cũng đi mấy bước, nhìn sách, bé cũng ngửa mặt nhìn một chút giống Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Tứ Tử leo lên trên ghế, lật xem mấy cuốn sách. Sau đó, tò mò hỏi Triển Chiêu: “Miêu miêu, gia chủ này là một người rất bác học a!”
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Đúng vậy, thật giống như nghiên cứu rất nhiều thứ, y thuật cũng có, kinh, sử, tử, tập
(cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập) cũng có, còn có hi kỳ cổ quái hí phổ a, điêu khắc a…”
Tiểu Lương Tử hỏi: “Có phải hay không giống thư phòng của tiên sinh vậy a?”
“Không có nga.” Tiểu Tứ Tử nhưng lắc đầu, “Cha nhìn rất nhiều sách, nhưng không phải mỗi một quyển cũng giữ a, nhiều sách như vậy gian nhà lớn đều không bỏ xuống được a, sẽ giống căn phòng của thái thái gia a.”
Tất cả mọi người tưởng tượng một chút Công Tôn Mỗ đúng là có cái kho sách như vậy liền gật đầu.
“Cha lưu lại phần lớn đều là sách thuốc, là sách hữu dụng đó.” Tiểu Tứ tử lại lật sách trên bàn một cái, chạy lại nhìn sách trên giá sách, sau đó xúc động, “Thật là nhiều sách hiếm lạ nga, cha khẳng định thích.”
Tiểu Lương Tử đang nghe Tiểu Tứ Tử nói chuyện, cũng cảm giác có người chọt chọt mình.
Tiểu Lương Tử ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chỉ một quyển sách trên giá sách.
Tiểu Lương Tử đưa tay đem quyển sách kia rút ra, liếc Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia cúi đầu, tỏ ý, mở ra nhìn một chút.
Tiểu Lương Tử không biết làm sao, hỏi, “Bạch đại ca, huynh có phải hay không sợ con mọt sách cho nên không đụng sách?”
Ngũ gia nhẹ nhàng chớp mắt, đối với Tiểu Lương Tử gật đầu một cái —— tiểu tử, đệ thật thông minh.
Tiểu Lương Tử mở quyển sách kia ra, chỉ thấy bên trong đều là một vài bản vẽ phác thảo, dáng vẻ rất phức tạp, từng trang từng trang lật qua, đột nhiên lật tới một phần, trong đó có một bản vẽ phác thảo, chính là hình dạng mảnh ngọc tỷ truyền quốc mới vừa rồi Yêu Vương cho bọn họ nhìn.
“Di?” Tiểu Lương Tử ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia khẽ nhíu mày một cái, sờ cằm suy tính.
Vào lúc này, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đã cùng chạy tới.
Tiểu Tứ Tử xem mặt bìa quyển sách kia, chỉ thấy không có tên sách, chỉ có một chữ viết thảo (
kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh) là chữ “Tăng”.
Triển Chiêu nhìn một cái, khó hiểu nghĩ đến một cái tên, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cuồng Tăng?”
Ngũ gia gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Cuồng Tăng là cái gì?” Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đều tò mò.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ quyển sách kia: “Quyển này nhìn không hề giống như bản chép tay, hẳn là thật… thì cuốn sách này, liền là bảo vật vô giá.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử há to miệng.
Tiểu Lương Tử không tin: “Chỉ là một cuốn sách rách rưới nga! Tiện tay đặt ở trên giá sách dính đầy bụi lại còn là sách rách rưới như vậy đáng tiền sao? Như vậy một phòng sách là không phải có thể cho sư phụ bán ra mấy trăm vạn lượng hoàng kim rồi?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhéo má bé, “Nghĩ gì vậy, chỉ cuốn này đáng tiền, ngoài ra đều là sách rách rưới.”
Tiểu Lương Tử trợn to hai mắt, “Thiệt hay giả a?”
Tiểu Tứ Tử cũng chưa từng nghe qua, “Quyển sách này lợi hại như vậy sao?”
“Không phải quyển sách này lợi hại, là người viết quyển sách này lợi hại.” Triển Chiêu cầm lấy quyển sách kia, lật một cái, hỏi Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, “Các ngươi còn có nhớ hay không, trong Ma cung có người cho các ngươi ăn bánh nướng là của Tăng nải nải a?”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều gật đầu.
Tiểu Lương Tử lập tức phấn khởi: “Bánh nướng kia so với cửa hàng bánh nướng lớn nhất trong Khai Phong Thành còn ngon hơn nhiều nha!”
Triển Chiêu cười một tiếng, “Người viết quyển sách này, là gia gia của Tăng nải nải. Quyển sách này vốn là truyền gia bảo của Tăng gia, sau đó thất lạc, Tăng nải nải cũng chưa từng thấy.”
Tiểu Lương Tử hỏi: “Gia chủ ngôi nhà này là gia gia của Tăng nải nải sao?”
Triển Chiêu nhưng là lắc đầu: ” Không biết, ngôi mộ của Cuồng Tăng năm xưa đã tìm được… Nói đến Cuồng Tăng, ông ấy hồi đó hẳn là so với Yêu Vương còn sớm nổi danh hơn một ít chứ?”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hỏi mình, suy nghĩ một chút, “Đại khái là cùng niên đại đi.”
“Vậy Cuồng Tăng là tìm bảo sao?” Tiểu Lương Tử xem xong quyển sách, tò mò hỏi: “Trong sách này đều là các loại bảo bối nga! Cái gì Câu Tiễn Kiếm a, Kim Lũ Y, Tần Dũng
(Tượng thời Tần), Chu Tước Đèn, Lan Đình Tự, còn có Truyền Quốc Ngọc Tỷ, mỗi một loại đều ghi lại rất chi tiết a.”
Kiếm Câu Tiễn hay Kiếm của Việt vương Câu Tiễn (
chữ Hán phồn thể: 越王句踐劍;
chữ Hán giản thể: 越王句践剑;
Hán Việt: Việt vương Câu Tiễn kiếm) là một
đồ tạo tác được tìm thấy trong cuộc khai quật khảo cổ năm
1965 tại
Hồ Bắc,
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một thanh
kiếm được xác định niên đại vào thời cuối
Xuân Thu thuộc quyền sở hữu của
Câu Tiễn, vua nước
Việt. Ngoài ý nghĩa quan trọng về mặt lịch sử, Kiếm Câu Tiễn còn nổi tiếng vì độ sắc bén và sáng bóng dù đã có hơn 2000 năm tuổi, hiện cổ vật này được trưng bày tại
Bảo tàng Hồ Bắc,
Trung Quốc.
“Cuồng Tăng không phải người tìm bảo.” Triển Chiêu quơ quơ ngón tay, “Ông ấy là người giám bảo.”
“Giám bảo?” Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời nhớ lại mấy lão phu tử trong Long Đồ Các.
“Chính là loại người đứng chung một chỗ nhìn một bức họa, sau đó nói là thiệt hay giả sao?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Cái này phải rất bác học a?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu đưa tay vỗ Bạch Ngọc Đường một cái đang cảnh giác nhìn chằm chằm một con nhện.
Ngũ gia quay đầu nhìn.
Triển Chiêu đầu ngón tay chọt chọt bả vai Bạch Ngọc Đường, cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nói, “Ngọc Đường cũng là người giám bảo, người giám bảo phân hai dạng người, một dạng là đặc biệt bác học, còn có một dạng là đặc biệt có tiền. Giống như mấy vị lão phu tử trong cung thuộc về dạng thứ nhất, Ngọc Đường cùng Hứa Kham thuộc về dạng phía sau, qua tay rất nhiều bảo bối, dĩ nhiên là biết phân biệt.”
Ngũ gia nghe đến chỗ này, hết sức nghiêm túc gật đầu một cái, còn bổ sung một câu, “Đặc biệt là có một sư phụ rất biết mua hàng giả a!”
…
“Hắt … Hắt xì!”
Thiên Tôn đang cưỡi ngựa đi theo Yêu Vương hướng về phương bắc, đột nhiên vừa cúi đầu, hắt hơi một cái.
Thiên Tôn cưỡi Bạch Vân Phàm đang lắc lắc đầu, tựa hồ là có chút oán niệm liếc Thiên Tôn một cái, ý kia —— lão nhân gia ngài nhảy mũi hướng lên trời không được sao? Vì sao lại cúi xuống hướng vào trên đầu người ta.
Thiên Tôn híp mắt nhìn Bạch Vân Phàm mặt đầy ghét bỏ, đưa tay níu lấy lỗ tai nó, “Ngươi.. cái thằng nhóc…”
Tảo Đa Đa nhìn thấy Thiên Tôn khi dễ Bạch Vân Phàm, liền ý vị đi lên tụ tập, Ân Hậu ngồi ở trên lưng Đa Đa kéo cũng kéo không dừng được.
Ân Hậu không ngừng lắc đầu, sớm biết đã tùy tiện dắt hai con ngựa khác đi ra rồi, cái này đi không bao xa, hai con ngựa tính khí cũng không nhỏ, náo loạn mấy lần.
Ngân Yêu Vương đi ở phía trước ngược lại là rất ổn. Lần này Yêu Vương từ trong chuồng ngựa mượn đi ra ngoài là Thiên Tinh Đạp của Hạ Nhất Hàng. Trong chuồng ngựa có nhiều ngựa tốt như vậy, cũng không biết tại sao Yêu Vương hết lần này tới lần khác chọn trúng con ngựa tầm thường nhất.
Đại mạc lúc trước trải qua một phen thay đổi, vào lúc này cùng trước kia trong trí nhớ có bất đồng rất lớn, trước kia đi đến chỗ nào đều là đất cát, bây giờ đi đến chỗ nào cũng đều là hồ.
Quỷ Hải trên một đạo cầu vồng, xa xa là gò cát trùng trùng điệp điệp, có một loại mỹ cảng thần bí.
Yêu Vương thưởng thức dọc đường rạng rỡ, nghe hai tên học trò vừa đi vừa cãi vả, tựa như hết thảy cho tới bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Đi ra một đoạn đường, phía trước xuất hiện một cái trấn nhỏ.
Loại trấn nhỏ này ở trong đại mạc rất thường gặp, thật ra thì chính là một ít khách sạn, trà lâu cùng dịch trạm tạo thành, chủ yếu là chỗ dùng cho người đi đường, thương nhân ăn cơm nghỉ ngơi. Phía trước có một trấn nhỏ tên là Vĩnh Cửu Thủy Trấn. Tây Vực đại mạc khu vực này bởi vì thiếu nước, cho nên rất nhiều địa phương đều thích dùng từ “thủy” làm tên.
“Trấn này vẫn còn a.” Yêu Vương thấy tấm biển của trấn nhỏ trong gió cát đã bị phơi mưa phơi nắng mài rách rưới, cao hứng nói, “Chúng ta trước kia ở chỗ này ở qua, chính là hắc điếm kia còn nhớ rõ không?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhịn cười —— loại địa phương này tự nhiên là có hắc điếm, bọn họ khi còn bé liền đụng phải một lần. Hồi đó Ân Hậu mập mạp đại khái là dáng vẻ rất dễ gạt cho nên điếm đen chưởng quỹ cho Ân Hậu ba cái bánh bao có thuốc mê lấy về ăn.
Ân Hậu lúc ấy thật liền cầm trở lại, giao cho Yêu Vương, kết quả sau nửa đêm chưởng quỹ mang hai người tiểu nhị tới đánh lén ban đêm, bị Thiên Tôn bắt đông cứng lại. Ngày thứ hai vừa rạng sáng, mọi người chỉ thấy trước cửa khách sạn có ba người bị đông lạnh, chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị, mỗi người trong miệng ngậm một cái bánh bao, toàn thân bị đông cứng, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài run rẩy lập cập. Bảng hiệu khách điếm còn bị đổi thành —— Hắc Điếm!
Ba người tiến vào Vĩnh Cửu Thủy Trấn tìm một tửu lầu nhìn thật sạch sẻ chuẩn bị ăn một bữa cơm.
Ngồi xuống kêu thức ăn, chờ thức ăn bưng lên, Ân Hậu khều Ngân Yêu Vương một cái liền hỏi, “Người thật phải đi Khai Phong?”
Yêu Vương bưng ly lên nhấp một hớp trà, gật đầu một cái, “Ừ “ Bộ dạng rất là vui vẻ.
Thiên Tôn nhắc nhở Yêu Vương: “Nơi đó là hoàng thành nga! Hoàng cung rất gần Khai Phong Phủ.”
Ngân Yêu Vương nhìn một chút hai tên học trò, đột nhiên ánh mắt định trụ, nhìn chằm chằm cách đó không xa.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn không hiểu quay đầu, theo tầm mắt hai người nhìn sang… Chỉ thấy cửa đối diện có một gian sòng bạc.
Yêu Vương trên mặt xuất hiện nụ cười, liền đi đến bên cạnh Thiên Tôn, “Tiểu Du a, Ngọc Đường cho bạc các ngươi chứ?”
Thiên Tôn bảo vệ túi tiền, “Ngươi lại muốn làm gì? Nơi này cách Hắc Phong Thành rất gần ngươi không nên làm chuyện!”
Yêu Vương đưa tay đòi tiền, “Cho vi sư một trăm lượng!”
Thiên Tôn đỡ chán, liền xoay mặt nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu cả kinh lắc đầu —— đừng cho!
Ngân Yêu Vương đều không quay đầu, đưa tay nắm được lỗ tai Ân Hậu đang lắc đầu nháy mắt với Thiên tôn.
Ân Hậu nhe răng, nhìn trái nhìn phải một chút, vui mừng vì Triển Chiêu không theo tới, nếu không quá mất mặt.
Thiên Tôn cho Yêu Vương một trăm lượng, Yêu Vương cầm ngân phiếu bỏ vào tay áo liền hướng chỗ sòng bạc mà đi qua.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái.
Ân Hậu chỉ chỉ cửa đối diện, ý kia —— đi xem ông ấy! Đừng để cho ông ấy gây họa!
Thiên Tôn xoa bụng, “Ta đói, hay là ngươi đi!”
Hai người ai cũng không nguyện ý đi, nhưng mắt thấy Yêu Vương đã nghênh ngang vào sòng bạc.
Cuối cùng giằng co không nghỉ, hai người không thể làm gì khác hơn là thở dài, giơ tay lên, như cũ chơi trò kéo búa bao …
(=]])Ân Hậu không cẩn thận bị thua liền ủ rũ cúi đầu chạy đi xem Yêu Vương.
Thiên Tôn cười híp mắt vui vẻ ngồi chờ thức ăn tới ăn cơm.
Không đợi Thiên Tôn ăn xong nửa chén cơm, chỉ thấy cửa đối diện Ân Hậu lôi Yêu Vương chạy ra.
Chạy về bên cạnh bàn ngồi xuống, Ân Hậu thở dài, lắc đầu bưng ly rượu lên uống.
Yêu Vương giơ tay lên, “Ba” một tiếng, đem một xấp ngân phiếu vỗ vào trước mắt Thiên Tôn, lên cao giọng, “Tới! nhận lấy! Ta mới vừa thắng hai vạn lượng!”
Yêu Vương lời vừa ra, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cảm giác được bốn phía có vô số đạo ánh mắt nhìn về phía bên này, đại đa số đều không có hảo ý.
Ân Hậu bưng chén cơm không ngừng lắc đầu —— Việc điển hình này không có chuyện cũng gây ra chuyện mà.
Thiên Tôn cau mày thu tiền liền trừng Yêu Vương, “Người muốn làm gì?”
Yêu Vương cầm đũa gắp thức ăn ăn, chậm rãi tới một câu, “Thay tiểu Nguyên soái kiếm tiền lẻ a.”
Thiên Tôn dư quang liền liếc tới bóng người đung đưa trước cửa, thật giống như là có người nào giám thị, liền hỏi Ân Hậu, “Hai người mới vừa rồi làm gì? Có kéo cừu hận không a?”
Ân Hậu liếc hắn một cái, “Một thời gian uống cạn ly trà thắng nhà cái hai vạn lượng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thiên Tôn nâng cằm nhìn Yêu Vương —— ngươi cuối cùng là muốn làm gì rồi?
Ân Hậu cũng kỳ quái —— Yêu Vương trước kia cũng thường xuyên như vậy đột nhiên gây chuyện, bất quá cơ bản đều có mục đích, nhưng Người vào lúc này mới vừa trở lại, chẳng lẽ là có thù cũ? Không có lý do a! Cũng một trăm năm, có thù gì thì người cũng chết rồi chứ?
Hai người đang không nghĩ ra, liền nghe Yêu Vương sâu kín nói, “Nhìn kỹ bảng hiệu sòng bạc kia.”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều tò mò nhìn chằm chằm bảng hiệu sòng bạc—— bảng hiệu sòng bạc rất đơn sơ chỉ có “Uông gia sòng bạc” bốn chữ, không có gì đặc biệt a.
“Trên tấm bảng là cái gì?”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn lúc này đều có biểu tình giống Tiểu Tứ Tử: “Nóc nhà a.”
Yêu Vương than thở, lớn lên một trăm tuổi cũng không khác gì so với khi còn bé cơ trí bao nhiêu a, cầm đũa chỉ chỉ phía trên, “Trên nóc nhà có cái gì?”
“Trên nóc nhà… Miếng ngói… A!”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đồng thời cả kinh —— chỉ thấy miếng ngói trên nóc nhà sòng bạc kia, không phải mảnh ngói thông thường, bên trên mảnh ngói mái một bên có hình vẽ hình tròn, mặc dù đã rất cũ nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đồ án kia là một con rồng lửa.
Hai người trừng mắt nhìn, cũng quay đầu nhìn Yêu Vương.
Ân Hậu hỏi, “Cùng tòa nhà kia trong Hắc Phong Lâm có quan hệ gì sao?”
Thiên Tôn, “Ngươi nói Hỏa Long ký gì gì đó? Triệu Phổ muốn tìm bạc ở chỗ này sao?”
Yêu Vương hơi cười một tiếng, nhìn chằm chằm sòng bạc kia, trong miệng không nhanh không chậm nói, “Không phải là không báo, thời điểm chưa tới…”
…
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trong thư phòng tìm được thư tịch của Cuồng Tăng.
Tiểu Lương Tử run lên, hỏi, ” Người giám bảo… vậy đây vốn là sách giám bảo sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Quyển sách này hết sức nổi danh, Cuồng Tăng là kỳ nhân, tên họ thật không người biết, chỉ biết là hắn trước kia quan viên trong cung quản lý cống phẩm, trân bảo thế gian hắn đều gặp, hắn cặn kẽ ghi lại đặc điểm mấy thứ trân bảo hiếm thấy, những đặc điểm này rất nhiều cũng không muốn người biết. Quyển sách này kêu ‘Tăng bảo sách’, trong sách cất giấu đại bí mật, tục truyền năm đó võ lâm quần hùng vì tranh đoạt quyển sách này, từng có một trận gió tanh huyết vũ.”
Tiểu Lương Tử mặt đầy thụ giáo, cầm sách cũng rất cẩn thận, “Nga… Lai lịch lớn như vậy a, vậy..kia chủ nhân ngôi nhà này cũng là một người giám bảo sao?”
“Nhưng là chỉ có cuốn sách này cùng giám bảo có quan hệ.” Triển Chiêu lại không có cùng quan điểm, “Mà những thứ khác đều là sách có tính thực dụng hơn.”
“Miêu miêu.” Lúc này, Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ chỗ trống nơi kệ sách mới vừa rồi bị rút ra quyển sách, đối với Triển Chiêu nói, “Bên trong thật giống như có đồ.”
Bởi vì quyển sách kia bày tương đối thấp, cho nên Triển Chiêu khom người mới có thể thấy được phía trpng của kệ sách.
Cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, ở chỗ sát tường, tựa hồ có vật gì.
Triển Chiêu đưa tay đi lấy, Ngũ gia nhìn bụi thật dầy liền cau mày.
Tiểu Tứ Tử từ trong túi nhỏ liền cầm lấy khăn tay đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu lục lọi một trận, mò tới mà một kiểu đồ, rút ra, thấy là một khối bản khắc hình ngà voi, một mảnh thật mỏng, dài bằng chiếc đũa dài ngắn, một đầu to một đầu nhỏ.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu thấy bụi chữ bị bụi che khuất, liền nhận lấy khăn tây Tiểu Tứ Tử mà lau.
Tiểu Lương Tử ngước mặt nhìn, “Thật giống như lệnh tiễn (*) trong thư phòng sư phụ nga!”
Lệnh tiễn (Đại loại có hình dạng như vầy nè)
Tiểu Tứ tử gật đầu, “Ân ân! Công đường Tiểu Bao Tử trên bàn cũng có loại này, cha nói kêu lệnh thiêm…”
Không đợi Tiểu Tứ Tử nói xong, Triển Chiêu đã thấy rõ chữ trên ngà voi, giật mình hít một hơi.
Bạch Ngọc Đường tiến tới nhìn một cái, cũng cau mày.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngước mặt túm vạt áo hai người, “Phía trên viết cái gì nha?”
Triển Chiêu đem khối bản kia cho hai đứa bé nhìn.
Chỉ thấy trên nền trắng ngà voi màu, có một vòng mực đỏ, trong vòng có một chữ —— chém.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đó là hàng năm trà trộn khai phong phủ, đặc biệt Tiểu Tứ Tử được coi là nhi tử của Khai phong phủ, loại ký bản này không thể quen thuộc hơn nữa.
Tiểu Lương Tử kinh hãi, “Ai nha! Đây không phải là lúc hành hình chém đầu, giám trảm quan vứt khối thiết bản kia sao!”
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Chẳng lẽ có người nhặt mang về để chơi sao?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ách… Thân nhân nhặt?”
Tiểu Lương Tử ôm cánh tay suy nghĩ một chút, nghiêng đầu một cái, “Cho nên… Gia đình này, là có người bị xử chém đầu sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng đều không có đầu mối gì, không phải tìm bạc sao? Tại sao lại liên hệ đến án mạng kiện tụng rồi?