*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

1473088-bigthumbnail

Mặt Ngụy Thời âm u hẳn đi, bắt tay kết ấn, đưa ngũ quỷ vừa mới thỉnh đến trở về.

Thằng nhóc con vừa ra đã bóp cổ, cắt ngang phép thuật của anh, xem ra là hạ quyết tâm muốn đối phó với anh, nếu như trước kia, Ngụy Thời nhất định sẽ chẳng khách khí gì mà ném nó qua một bên, nhưng mà từ khi biết được quỷ con có khả năng sẽ biến thành quỷ lớn, Ngụy Thời liền không dám làm bậy.

Nhưng mà, đợi hết bận xong, Ngụy Thời vẫn  hung hăng trừng mắt liếc nhìn quỷ con một cái.

Quỷ con cắn cắn đầu ngón tay mình, có chút ấm ức nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Thời.

Nó ngồi xổm bên cạnh, xoay qua xoay lại chơi với năm đồng tiền trên mặt đất.

Gân xanh bên thái dương Ngụy Thời nhảy bình bịch, thằng quỷ nhỏ này tuyệt không sợ dương khí cùng chính khí trên đồng tiền, điều này cũng chứng minh nó mạnh biết bao nhiêu, cơn đau trên người Ngụy Thời nổi lên, anh đỡ lấy bàn, giống như cụ già bảy tám mươi tuổi, tập tễnh ngồi xuống.

Quỷ con lạch bạch chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh.

Bộ dáng rất là đáng yêu, nhưng mà sắc mặt rất trắng, miệng lại rất đỏ, quỷ khí dày đặc.

Quỷ con nghiêng đầu, hỏi Ngụy Thời, “A Thời, A Thời, chơi với em đi.”

Chơi cái rắm, mạng của ông sắp không xong rồi, còn chơi cái gì mà chơi, chơi xong chắc chẳng chuẩn bị lên trên ngồi là vừa.

Ngụy Thời lạnh mặt, cơn đau trên người kéo đến từng đợt từng đợt, anh hít một hơi hỏi quỷ con, “Mấy ngày qua, mi chạy đi nơi nào?”

Đôi mắt tròn vo của quỷ con mang theo chút mê mang, lắc đầu nói, “Không nhớ rõ, nơi đó rất là tối! Rất là lạnh! Còn có thật nhiều người! Bọn họ đều là người xấu, nhưng mà em ăn hết sạch bọn họ rồi.” Quỷ con dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, lộ ra hàm răng nanh, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, bộ dáng còn chưa thỏa mãn, vẻ mặt nó kiêu ngạo nói, “Em ăn hết bọn họ thì em mới có thể trở về tìm anh.”

“…” Ngụy Thời cau mày.

Chỉ số thông minh của quỷ con này thoạt nhìn chẳng khác gì tuổi nó biểu hiện bên ngoài, hoàn toàn khác hẳn với quỷ lớn vừa u ám lại vừa bá đạo còn thêm hạ lưu. Muốn từ chỗ nó làm rõ chuyện quỷ lớn quỷ nhỏ, xem ra là không quá khả năng, kỳ thật cái Ngụy Thời càng muốn biết hơn là, tại sao quỷ con lại có thể biến thành quỷ lớn? Dưới điều kiện gì thì có thể biến thành quỷ lớn? Có thể ngăn cản nó biến thành quỷ lớn hay không?

Ngụy Thời nhìn quỷ con, hỏi nó, ” Sao không thấy quỷ lớn ra?”

Quỷ con không vui, “A Thời thích ảnh, không thích em sao?” Quỷ con nhìn giống như bị tổn thương, “Em cũng có thể giúp A Thời!” Nó nhe hàm răng ra, trong đôi mắt hiện lên tia sáng xanh biếc u ám tăm tối, “Nếu những con quỷ khác dám khi dễ A Thời, em sẽ ăn sạch bọn nó.”

Miệng Ngụy Thời giật một chút.

Anh tuyệt không hoài nghi quỷ con này nói được là làm được. Ngoại trừ những thứ nó ăn không được, thì quả thật nó là loại thấy cái gì ăn cái đó.

Thời điểm đau đớn cực kỳ đã qua, Ngụy Thời kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ thả lỏng gân cốt đang căng thẳng buộc chặt đến mức tê dại, tứ chi đau nhức gần đi mất đi cảm giác, “Quỷ lớn rốt cuộc hiện ra vào lúc nào?”

Quỷ con không được tự nhiên quay đầu đi, giận dỗi với Ngụy Thời, không chịu nói.

Ngụy Thời đương nhiên không có khả năng trấn an nó.

Trong chốc lát hai người bỗng dưng đều yên lặng lại, chỉ có quạt điện trên đỉnh đầu phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, Ngụy Thời cố gắng đứng dậy rửa mặt đánh răng, cố gắng nằm xuống giường, cố gắng nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, anh quả thật mệt chết đi được, thân tâm đều mệt mỏi, “Xà cổ” làm tiêu hao dương khí trên người anh, khiến thân thể anh càng ngày càng suy yếu.

Anh cũng quên mất quỷ con đang làm mình làm mẩy bên cạnh.

Đang ngủ, Ngụy Thời vẫn luôn cảm thấy bên lỗ tai có thanh âm nhỏ bé yếu ớt lại không nơi không vào, không ngừng tiến vào trong óc anh, chui vào trong giấc mơ hỗn loạn của anh, kéo anh ra khỏi cơn mộng mị.

Đó là tiếng khóc của trẻ con.

Khóc đến đau đớn tim gan, vẫn ỉ ôi thút thít.

Ngụy Thời vừa mới ngủ đã bị đánh thức, anh xoa xoa cái trán của mình, cộng thêm hít thở mấy lần, cảm thấy hỏa khí của mình hạ xuống, giật giật khóe miệng, nói với quỷ con đang ngồi xổm bên giường khóc đến hết sức chuyên chú, không thèm để ý đến những thứ khác, “Quỷ con, lại đây.”

Quỷ con nghe gọi, ngẩng đầu, nấc lên một cái.

Quỷ  không có nước mắt, dù có khóc cũng chỉ là gào khan mà thôi,  trừ phi  oán khí rất nặng, mới có thể chảy ra lệ máu. Nhưng mà quỷ khóc khác hẳn với người khóc ở chỗ, thanh âm quỷ khóc đặc biệt nhập người, khiến người rét run, da gà nổi đầy.

Ngụy Thời vươn tay về hướng quỷ con, “Lại đây.”

Quỷ con suy nghĩ một chút, đại khái chắc là cảm thấy mình làm giá đã đủ, mới dùng tay lạnh như băng nắm chắc lấy hai ngón tay Ngụy Thời. Ngụy Thời nhìn nó làm bộ đáng thương, cười khổ một tiếng, dù cho làm bộ đáng thương đến mức nào, cũng không biến thành dê được.

Anh để quỷ con ngồi ở đầu giường.

Quỷ con đột nhiên nói, “Lúc A Thời yêu cầu, hoặc là lúc gọi ảnh, ảnh sẽ ra.”

Ngụy Thời quay đầu kinh ngạc nhìn quỷ con, đây là đang trả lời câu hỏi vừa rồi của anh?

Quỷ con tựa vào đầu giường, cũng mặc kệ mình là người hay là quỷ liền chôn đầu vào gối, thật sự vùi đầu vào, chỉ để lộ nửa cái ót ra khỏi gối, đầu Ngụy Thời đầy vạch đen, thế này thì làm sao anh ngủ được.

Cả đêm cứ trôi qua như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Thời liền tỉnh.

Anh vừa mở mắt, liền nhìn thấy quỷ con đang kề sát bên anh, khó trách tối hôm qua anh nằm mơ gặp ác mộng mình ôm một khối băng nằm trong hầm băng, Ngụy Thời xách áo quỷ con lên, ném nó qua bên cạnh, quỷ con lộn mấy vòng trên không trung, lại nhẹ nhàng trở về, cười híp mắt gọi, “A Thời, A Thời.”

Nó ngược lại tuyệt không mang thù.

Mặc kệ thái độ Ngụy Thời đối với nó tồi tệ như thế nào, lạnh lùng như thế nào, cho dù lắm lúc ấm ức dữ dội, vừa xoay mặt cái, lại đeo theo người.

Ngụy Thời rõ ràng rất không kiên nhẫn, nhưng cũng bị nó bám làm cho không còn cách nào khác.

Trước anh gọi điện thoại cho nhà La Chí Dũng, đã biết La Chí Dũng sinh bệnh nặng, tạm nghỉ học, hiện tại người còn nằm trong bệnh viện chưa thể về, cảm xúc mẹ La coi như ổn định, nói cho Ngụy Thời, La Chí Dũng bị bệnh không phải nghiêm trọng lắm, chỉ là thân thể mệt mỏi yếu ớt, phải dưỡng, Ngụy Thời nói với bà vài câu thì cúp điện thoại.

Chuyện tối hôm qua bị quỷ con phá ngang, nhưng Ngụy Thời không định dừng tay như vậy.

Buổi tối hai ngày sau đó, cứ mỗi khi Ngụy Thời định làm việc thì đều bị quỷ con phá, Ngụy Thời nổi giận, anh xách cổ nó lên, tức giận nói, “Quỷ con, mi đừng có phá rối nữa được không?” Quỷ con bị anh lay tới lay tui, “A Thời, buông, buông.” Ngụy Thời quăng nó ra xa, quỷ con đã chạy tới, ngẩng mặt, “A Thời, phù này không tốt.”

Ngụy Thời nhéo nhéo mặt nó, “Thằng quỷ con mi, đừng làm trò vô ích nữa.”

Quỷ con lôi lôi vạt áo Ngụy Thời, “A Thời, em sẽ giúp anh.”

Ngụy Thời bắt nó ra nhìn, lắc lắc đầu, “Muốn cũng không dám để mi giúp.”

Mẹ, nếu nửa đường giúp đỡ biến thành quỷ lớn, vậy thì anh càng thêm mệt.

Cả người Ngụy Thời run lên, phía sau lưng lạnh lẽo.

Quỷ con mân mân miệng, đột nhiên, nó vươn tay, năm ngón tay như móc câu cắm thẳng vào trong bụng Ngụy Thời, tức khắc Ngụy Thời cảm thấy bụng mình như bị nhét một tảng băng vào, khiến anh rùng mình dữ dội, anh vừa muốn giơ tay kéo quỷ con ra, thì nhìn thấy tay quỷ con lật ngược một cái ở trong bụng anh, Ngụy Thời lúc này đau đến thiếu chút nữa hét không thành tiếng, không đợi anh kịp nổi giận với nó, quỷ con đã rụt tay về.

Trong bàn tay nhỏ bé trắng bệch là mấy con rắn nhỏ màu xám trắng.

Giống như vừa mới chui ra từ trứng rắn vậy.

Trên người rắn con còn mang theo một ít chất nhầy, khẽ động đậy trong tay quỷ con, đôi mắt quỷ con nổi lên tia nhàn tàn ác, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, mấy con rắn con kia  bị nó trực tiếp bóp nát, biến thành một đống thịt vụn, quỷ con vẻ mặt ghét bỏ vẫy vẫy bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt như thể mình làm được chuyện gì lớn lắm cầu khen ngợi mà nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời cứng ngắc ho khan một tiếng.

Sau khi quỷ con bắt những con rắn nhỏ từ trong thân thể anh ra ngoài, cả người anh quả thật cảm thấy thoải mái không ít, nhưng mà Ngụy Thời cũng rõ ràng cảm giác được, “Xà cổ” còn chưa được giải hết, vẫn còn ở trong thân thể anh, hành động của quỷ con chính là làm hoãn lại thời gian phát tác “Xà cổ” một chút.

Ngụy Thời vươn tay, sờ sờ đầu quỷ con.

Tóc trên đầu nó lạnh như băng, ẩm ướt, cảm giác như sờ phải một màn sương âm u dày đặc vậy.

Đôi mắt tròn vo của quỷ con híp lại thành một đường.

Hai ngày sau, Từ lão tam rốt cục xuất hiện.

Ông vừa xuất hiện, liền ném cho Ngụy Thời một cái di động Nokia, nói là để thuận tiện liên lạc về sau, Ngụy Thời vừa nhận di động vừa nói thầm trong lòng, cái này rốt cục cũng không biết là thuận tiện cho ai, dù sao cũng rõ rành rành là chẳng tiện cho việc tìm kiếm ông sư phụ mất nết này.

Ngụy Thời nói rõ mọi chuyện một năm một mười với Từ lão tam.

Trọng điểm đương nhiên đặt ở Chung bà bà, cùng với “xà cổ”  trên người.

Lúc Từ lão tam nghe Ngụy Thời trúng “Xà cổ” sắc mặt cũng không khỏi thay đổi vài phần, lớp râu dê trên cằm bị ông vuốt rớt mất hai cọng, khiến ông đau lòng cả một buổi lâu, “Bây nói là họ Chung? Gặp qua ta với sư tổ bây?” Ông nhíu mày, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Ta nhớ ra rồi, lúc ta bảy tám tuổi đã gặp qua một người như thế.” Ông đột nhiên xì một tiếng khinh miệt, tức giận bất bình nói, “Đó không phải là chuyện ta đồng ý với bả, mà là sư phụ ta cũng chính là sư tổ bây đáp ứng với bả! Sao bây giờ lại rơi xuống đầu ta, chẳng lẽ chuyện này là bảo sư phụ nợ đệ tử trả? Bà ta nghĩ thiệt đẹp!”

Ngụy Thời không nói chuyện.

“Xà cổ” trên người anh sợ là thứ dùng để ép trả nợ.

Từ sư tổ đến sư phụ, lẽ nào môn phái bọn họ không phải chân chính theo kiểu nhất mạch tương thừa hay sao? Ngụy Thời run lên mấy bận.

Từ lão tam vẫn ở chỗ này giơ chân mắng to.

Nhưng mà tiếng mắng càng lúc càng không có chứa lo lắng mấy, chỉ là giận dữ muốn xả một chút mà thôi.

Ngụy Thời chờ ông mắng xong, mới mở miệng, “Sư phụ, hai người rốt cuộc làm sao gặp phải Chung bà bà kia? Bà ta muốn hai người làm chuyện gì?”

Từ lão tam hừ một tiếng, “Ai lại sẽ đi chọc bà ta, cũng không phải ăn no không có việc gì làm, là bà ta chủ động tìm tới, lúc đó sư phụ ta mang theo ta lang bạt giang hồ, đi qua Miêu trại, bị ngáng chân. Sau đó bị dây dưa, không thể không… Làm chuyện gì? Bà ta muốn chúng ta thay bà chuẩn bị một minh hôn.”

Tuy rằng Từ lão tam nói mập mờ, nhưng mà Ngụy Thời cũng hiểu được, chắc là hai người sư tổ lẫn sư phụ anh ăn đủ mệt.

Minh hôn? Không phải là âm hôn sao?

Từ lão tam trầm mặc một chút, “Lão thái bà kia chúng ta không thể trêu vào, bà ta sống sợ đã hai trăm tuổi, cũng sớm đã không tính là một người sống, bà ta dưỡng cổ trên người mình, dùng cổ để kéo dài tính mạng cho mình.”

Ngụy Thời nghe đến đó, thốt ra, “Sư phụ, điều này cũng có thể?”

Từ lão tam trừng mắt liếc anh một cái, “Có cái gì không thể, chuyện trên đời này, chỉ có người không thể tưởng được, chứ không có gì là không làm được. Hừ hừ, người nào lại không biết cổ thuật Chung gia lợi hại biết bao nhiêu, huống chi lão thái bà kia vẫn là người lợi hại nhất trong mấy đời Chung gia này.”

Ngụy Thời cảm thấy kỳ quái, không phải chỉ là một cái minh hôn thôi sao? Vì sao sư phụ lại kiêng kị như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play