*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

cemetery_gates_by_ankyshpanky

Câu hỏi này của Ngụy Thời hơi kỳ, trên mặt cụ già nhà Cố có chút do dự, dù sao cũng là chuyện riêng của bề trên, làm con cháu luôn luôn chút kiêng dè, không dám nói nhiều, nhưng mà dưới sự khuyên bảo của Ngụy Thời, cụ Cố vẫn dứt bỏ băn khoăn này nọ, cụ vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói, “Tôi từng nghe mẹ nhắc qua, trước khi bà kết hôn với cha, cha từng quen một người phụ nữ khác, có kết hôn hay không thì không biết, cha chưa bao giờ nói qua chuyện này.”

Ngụy Thời lại hỏi tiếp, “Vậy bác Cố, bác có nhớ rõ đó là chuyện khi nào không, lúc ấy, cha bác ở nơi nào, đang làm gì?”

Từ lúc Cố Ngôn Thành tốt nghiệp trường sư phạm Đồng Thành Quốc Lập, cho đến khi ông quay về trường này dạy học, khoảng thời gian này trong lý lịch chỉ nói sơ qua, rất khó để làm rõ chuyện gì đã xảy ra.

Cụ nhà Cố lắc lắc đầu, “Cha tôi cũng chưa từng nói qua.”

Ngụy Thời rất thất vọng.

Lúc bọn họ nói chuyện, vài người Cố gia khác đã dọn dẹp đồ xong, mộ phần cũng được lấp đất tốt, đoàn người chuẩn bị xuống núi, lúc này, cụ nhà đột nhiên lại nói với Ngụy Thời, “Tuy rằng chưa từng kể những chuyện xảy ra năm đó, nhưng mà cha tôi đã từng nói với tôi, trước đây ông từng đảm nhiệm chức bí thư sĩ quan phụ tá trong Dĩnh Quân 7, chi đoàn 326.”

Ngụy Thời nhíu mày, sự tình lại trở nên phức tạp.

Chuyện này đúng là người mù tìm đồ mà.

Lúc này Ngụy Thời quyết định không lãng phí thời gian của mình nữa, dù sao lúc đáp ứng lão quỷ thay ông tìm bạn già, thì chưa từng nói đến thời gian cụ thể, nếu không phải lão quỷ vẫn luôn âm hồn không tán, bám theo anh, khiến Ngụy Thời phiền càng thêm phiền, đành phải để chuyện khác qua một bên, trước tiên giải quyết chuyện này.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải lão quỷ không gây sự với Ngụy Thời, bộ dáng nho nhã lịch sự khiến Ngụy Thời có một chút hảo cảm, hơn nữa Ngụy Thời cho rằng chuyện này hẳn không khó lắm, anh cũng sẽ không hành động nhanh như vậy, hơn nữa, có thể trong cuộc sống sau này, tâm huyết dâng trào hoặc là ngẫu nhiên duyên phận đưa đẩy gặp được cơ hội giải quyết thì có thể lúc đó anh sẽ ra tay.

Trời rất nhanh đã sáng.

Tuy rằng cả đêm không ngủ, Ngụy Thời có chút mệt mỏi, nhưng anh cũng không định tiếp tục ở lại nhà Cố gia nghỉ ngơi, sáng sớm đã nói “làm phiền” với người Cố gia, rồi sau đó rời khỏi, anh ngồi trên chuyến xe sớm về lại thành phố.

Trên xe thưa thớt, không có mấy người.

Ngụy Thời ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, để đầu bên cửa, đung đưa theo quy luật chuyển động của xe, gật lên gật xuống một hồi, cơn buồn ngủ nổi lên, lúc nửa tỉnh nửa mê, anh đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, thân thể rụt lại, ôm lấy cánh tay, nhưng mà cái loại lạnh này giống như một con rắn trơn nhẵn, cứ mãi quanh quẩn hết trái lại phải, Ngụy Thời nhịn không được sờ sờ hai bên, dường như muốn kéo thứ gì đó trên người xuống, nhưng là tay sờ tới sờ lui lại không đụng đến thứ gì, cơn lạnh càng lúc càng tê tái hơn, Ngụy Thời có chút nóng nảy, ngón tay của anh đang bò bò trên ghế ngồi.

Năm ngón tay tái nhợt, đầu ngón tay hóa thành lưỡi rắn đỏ lè đang khè ra.

Ngụy Thời sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét lên.

Anh dùng lực chà chà ngón tay trên ghế ngoài, năm con rắn khè lưỡi ra ngoài, đầu ngâng cao lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn anh, anh lại cố sức muốn bứt nó ra, muốn bứt hết rắn trên tay xuống, nhưng mà rắn là ngón tay của anh, ngón tay của anh chính là rắn.

Ngụy Thời nghe được tiếng bình bịch, đó là tiếng trái tim anh căng thẳng đập.

Ngụy Thời nhìn thấy thân thể năm con rắn kia tập trung lại chỗ bàn tay anh, sau đó trên bàn tay mọc ra một cái vảy rắn dài thật nhỏ, lạnh như băng, đâm vào người. Ngụy Thời sợ hãi nhìn tay mình, mình đang biến thành một con rắn, hay là rắn đang cắn nuốt thân thể của  mình, anh không thể phân rõ được nữa.

Ngụy Thời cảm thấy không thể để nó tiếp tục như vậy nữa.

Vì thế, anh há miệng, nhét năm ngón tay đã biến thành rắn kia vào, dùng răng nanh bắt đầu cắn xé nó, anh muốn ăn luôn những con rắn này, máu tươi tanh hôi còn có đầu rắn bị cắn đứt rơi ra khỏi khóe miệng anh, điều này làm cho trong lòng Ngụy Thời có một loại cảm giác ssung sướng kỳ quái.

Anh ăn xong ngón tay, lại tiếp tục ăn bàn tay.

Cuối cùng, anh đút toàn bộ cánh tay vào miệng.

Miệng bị nhét đầy, ngay cả hô hấp cũng bị nghẹn lại, Ngụy Thời mở to mắt, ánh mắt trợn trừng, anh không thể hít thở được nữa, vừa lúc đó, thân thể anh ngã chúi nhũi về phía trước, đầu đập vào ghế trước mặt, phát ra một tiếng phịch trầm trầm, Ngụy Thời kinh hoàng tỉnh lại từ ác mộng, anh sờ sờ đầu của mình, một tay đầy mồ hôi, nếu vừa rồi không gặp phải ổ gà, khiến xe xóc nảy một chút…

Nghĩ đến hậu quả, Ngụy Thời quả thực không rét mà run.

Anh nghĩ mà sợ nhìn nhìn ngón tay của mình.

Vẫn tốt, chưa biến thành rắn.

Đột nhiên đồng tử Ngụy Thời mãnh liệt co rút lại một chút, anh đưa tay ra trước mắt, cẩn thận quan sát, những thứ nho nhỏ xám trắng như mốc trên tay anh là thứ gì? Anh càng nhìn càng cảm thấy nó giống như là vảy rắn, y hệt như thứ nhìn thấy trong cơn ác mộng vừa nãy.

Ngụy Thời lấy ra một tấm bùa, ra sức chà nó lên tay.

Những cái vẩy nhỏ xám trắng sắc đó, giống như vết dơ ngoan cố, làm cách nào cũng chà không ra.

Ngụy Thời biết, không tốt rồi, anh không biết mình trúng phải “đồ” khi nào.

Sau khi trở về trường học, sắc mặt Ngụy Thời càng ngày càng khó coi, trời nóng hầm hập, anh lại phải mặc áo sơ mi tay dài quá lưng, sau một học kỳ bồi dưỡng, thân thể đã gần trở nên khỏe mạnh, lại như cây cà trúng sương, bắt đầu tái nhợt tiều tụy, đứng ở nơi đó, gầy trơ xương yếu ớt, nhìn đã biết bệnh nặng.

Ngày nọ, Ngụy Thời trở về phòng ngủ.

Anh cởi áo sơmi ra, để lộ nửa người trên,những miếng vảy xám trắng nhỏ nhỏ đã mọc đầy cánh tay anh, mặt Ngụy Thời không đổi sắc nhìn những cái vảy đó, dùng tay sờ sờ một chút, hồi mới đầu, những cái vảy này mọc trên người không có phản ứng gì, không đau không ngứa, mấy ngày nay đã bắt đầu hơi hơi đau, không phải rất đau, giống như là bị kiến cắn ở đó vậy.

Mấy ngày nay, Ngụy Thời cũng không nhàn rỗi.

Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, nơi anh có khả năng trúng phải cái này nhất là ở chỗ Chung bà bà, tuy rằng Chung bà bà kỳ quái kia không có lập tức xuống tay với anh, nhưng mà cũng không nói là sẽ không xuống tay với anh, còn nữa, Chung bà bà này là người Miêu, Ngụy Thời đương nhiên sẽ nghĩ tới Chung gia, nghĩ tới “Xà cổ” ác độc của Chung gia.

“Xà cổ” là một trong những loại cổ lợi hại nhất Chung gia, loại cổ này lợi hại ở chỗ nó sẽ không lập tức lấy đi tánh mạng người, mà là để ấu trùng xà cổ ấp trứng trong thân thể người, đợi đến khi phát tác, thì những xà cổ đã trưởng thành này sẽ cắn nuốt lẫn nhau trong thân thể người, cuối cùng chỉ còn lại con cổ trùng mạnh nhất, cho đến lúc này, người bị hạ cổ, cũng biến thành thức ăn cho con cổ trùng này, ăn từ trong nội tạng ra tới ngoài.

Nói “Xà cổ” là một loại cổ trùng, không bằng nói đó là một loại thủ đoạn dưỡng cổ.

Dùng người sống dưỡng cổ, cực kỳ ác độc, cho nên mới nói nó là một trong những loại cổ lợi hại nhất Chung gia.

Mấy ngày nay Ngụy Thời còn trở về thôn nhỏ kia một chuyến, không ngoài dự liệu của anh, Chung bà bà quả nhiên là nhân vật trong truyền thuyết, trong căn nhà kia, ngoại trừ tầng tro bụi dày đặc thì đừng nói người mà ngay cả quỷ cũng chẳng thấy một con, hơn nữa Ngụy Thời còn đặc biệt đi tìm mấy cụ già mà mình hỏi đường hồi trước, tất cả đều nói chưa thấy qua Chung bà bà, trong thôn căn bản không có người này.

Ngược lại Ngụy Thời thình lình xảy ra vấn đề, làm cho bọn họ đều sợ hãi.

Mấy ngày nay Ngụy Thời vẫn luôn tìm Từ lão tam.

Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy người đâu.

Ngụy Thời sốt ruột hẳn lên, sư phụ, nếu thầy còn không chịu xuất hiện, thầy sẽ không còn được gặp lại đồ đệ thầy đâu.

“Xà cổ” càng ngày càng phát tác thường xuyên, từ ba ngày một lần, đến một ngày một lần, đau đớn cũng càng ngày càng mãnh liệt, từ rất nhỏ như kiến cắn đến đau như kim đâm ở trên người, cái loại tốc độ lên cấp từ từ này quả thực có thể khiến tinh thần con người ta hỏng mất.

Ngụy Thời cảm thấy mình bây giờ còn mạnh mẽ chống chọi, hoạt động khắp nơi, đã là tốt lắm rồi.

Ngày kia, anh mệt mỏi về tới phòng ngủ.

Trời đã tối rồi.

Tuy rằng không có chút khẩu vị nào, nhưng Ngụy Thời vẫn ép buộc mình ăn cơm xong rồi mới tính, không ăn cơm sẽ không có thể lực, không có thể lực thì không thể tiếp tục kiên trì nữa, cuối cùng cũng ăn xong cơm mà cứ như ăn thuốc độc, Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, anh để chén vào bồn, ngồi ngay ngắn ở trước bàn.

Trên mặt bàn đặt mấy đồng tiền, một cái chén nhỏ, một con dao găm bằng đồng, vài lá bùa, còn có hai hộp mực có máu chó mực hòa lẫn với chu sa, cùng với một cây bút lông.

Đêm nay, Ngụy Thời định giải quyết hết “Xà cổ” trên người một lần.

Trước tiên anh dùng dao găm đồng cắt ngón tay, nặn ra máu tươi, nhỏ lên năm đồng tiền kia, sau đó, miệng lẩm bẩm niệm chú, đồng thời, cầm đồng tiền trên tay, ném từng cái một xuống mặt đất dựa theo vị trí năm hướng, sau đó, Ngụy Thời ngồi xếp bằng ở giữa.

Đây là “Ngũ phương khư sát trận”, chính là mời ngũ quỷ đến, ngũ quỷ không phải là năm con quỷ bình thường mà là ngũ ôn, cũng là địa sát hoặc âm sát, là sát tinh năm phương trên trời, có thể giết quỷ trừ tà, rất có tác dụng khắc chế mạnh đối với những cổ trùng quỷ dị trên người Ngụy Thời.

Năm cái bóng mờ mờ xuất hiện ở phía trên đồng tiền, yên lặng nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời biết, đã thành công mời được ngũ quỷ.

Anh suy yếu lau mồ hôi trên trán, lại nhỏ một chút máu vào bên trong hộp mực, trộn lẫn máu, máu chó mực, cùng chu sa lại, hơi khổ một tý, tiếp anh chấm bút lông một chút, bắt đầu vẽ bùa. Loại “phù sinh dương” này chỉ dùng để đốt rất nhiều máu huyết thân thể người để trong một khoảng thời gian ngắn, làm tăng cương hỏa và dương khí lên tới cực điểm, từ đó, đuổi âm vật trong thân thể ra, cổ trùng tuy là vật sống, nhưng nói cho cùng vẫn thuộc trong phạm vi âm vật. Ngoài có “Ngũ phương khư sát trận”, trong có “phù sinh dương”, Ngụy Thời cảm thấy tỷ lệ mình có thể giải quyết thành công “xà cổ” này rất cao.

Kỳ thật biện pháp Ngụy Thời dùng bây giờ cũng là lựa chọn khi rơi vào đường cùng, đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Thiêu đốt máu huyết, chẳng khác nào thiêu đốt sinh mệnh. Sau khi chuyện qua rồi, không chết cũng bị thương.

Nhưng là, so với vứt bỏ tánh mạng thì còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Ngụy Thời vẽ xong “phù sinh dương”, không thèm chần chờ gì, nhét thẳng nó vào miệng, gian nan nuốt nuốt nước miếng định nuốt trọng nó vào, đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy cổ mình như bị thứ gì đó lạnh như băng bóp lại, Ngụy Thời bị bóp đến miệng há to, một dòng khí lạnh lẽo tràn vào trong miệng anh, kéo lá bùa kia ra, ném xuống bên ngoài trận pháp.

Đồng thời, Ngụy Thời cũng được buông ra.

Anh ôm cổ mình, kịch liệt ho khan vài tiếng.

Ngẩng đầu, thì thấy một đứa nhóc ba bốn tuổi đứng ở trước mặt hắn, vui vẻ rạo rực cười với anh, miệng hô.

“A Thời, em đã trở về.”

Ấn đường Ngụy Thời không thể kiềm chế được mà giật giật một chút, cảm thấy trên người mình càng đau đớn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play