Sau khi Tiểu Bạch lâm vào hôn mê, sắc mặt Mộ Dung Lâm Phong vẫn luôn lạnh lùng mà khó với thân cận, từ thất kinh ban đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại, biết Tiểu Bạch là bởi vì năng lực ngự phong phản phệ, đầu tiên chỉ có thể dùng nội lực của hắn điều tức áp chế xuống.
Tim Mộ Dung Lâm Phong vẫn phiền táo thình thịch đập, thân thể Tiểu Bạch càng ngày càng không tốt, đã không thể dùng năng lực ngự phong được nữa, thân thể bị tàn phá khó chống đỡ được lực lượng bá đạo kia, đột nhiên trong đầu hiện lên một loại thảo dược, nhưng tinh thần rất nhanh lại sa sút xuống, bởi vì cái loại quả này thực sớm đã tuyệt tích.
Nhìn thấy Tiểu Bạch nằm ở trên giường mặt mày tái nhợt hơi hơi trong suốt, kinh mạch màu xanh ẩn ẩn dưới làn da, vươn ngón tay lạnh như băng chậm rãi xoa hai tròng mắt nhắm chặt của Tiểu Bạch, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ tái nhợt đến vô sắc, sau đó dừng lại, suy tư một hồi, liền chậm rãi cúi người, đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng ngậm lấy làn môi mềm mại của Tiểu Bạch, đôi mắt hơi hơi tối sầm, nhưng cũng không có động tác khác, chính là đơn thuần ngậm lấy rồi bất động.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Lâm Phong lại chậm rãi rời đôi môi của Tiểu Bạch ra rồi đứng thẳng dậy, nheo lại đôi mắt hẹp dài, xuyên qua cánh cửa làm bằng gỗ cùng giấy ráp làm thì thấy Trúc Tử lo lắng bất an đi qua đi lại, cùng thân ảnh hai nữ tử đang đứng yên bất động, trong đó một thân ảnh hơi hơi vươn tay tựa hồ muốn an ủi Trúc Tử đang như ruồi bọ bay tới bay lui, nhưng lại không biết an ủi thế nào, tình huống ngay cả bản thân cũng kinh hách quá độ, còn an ủi người khác thế nào được.
Khi đó Tiểu Bạch mới vừa hôn mê mất đi tri giác, tiểu nhị ở một bên lo lắng hãi hùng chậm rãi bước đến gần Mộ Dung Lâm Phong tản ra hơi thở lạnh như băng, ấp a ấp úng nói: “Cái kia, khách quan...... Nếu không ngại............ Có thể...... Có thể đến khách phòng của bản tửu lâu......”
Tiểu nhị còn chưa nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền vẻ mặt mất kiên nhẫn ngắt lời: “Nhanh mang ta đến một gian khách phòng sạch sẽ.”
Thượng Quan Vân Nhi bị Trúc Tử trầm mặc cùng Mộ Dung
Lâm Phong lạnh lùng dọa sợ, cũng vội vàng đi theo sau, nhưng khi đang muốn bước vào cửa, “Phanh” liền ngăn cản toàn bộ những người khác ở bên ngoài.
Sửng sốt, người bị chắn ngoài cửa chỉ có thể đứng ở đó lo lắng suông.
......Ta là phân cách tuyến lo lắng chờ ngươi đi ra nửa canh giờ sau......
Ba người lo lắng ngoài cửa rốt cục đợi được cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, ba người liền vội tiến về phía Mộ Dung Lâm Phong vẫn vẻ mặt không chút thay đổi như cũ.
Trúc Tử thần tình lo lắng cùng nghi hoặc lập tức đi tới phía trước hỏi: “Tiểu Bạch hiện tại thế nào?”
Thượng Quan Vân Nhi bên cạnh đồng dạng chấn kinh còn chưa tiêu đi toàn bộ cũng ôn nhu hỏi: “Không biết Tiểu Bạch đệ đệ làm sao vậy?”
Nha hoàn cũng là vẻ mặt nghi vấn nhìn Mộ Dung Lâm Phong.
Mộ Dung Lâm Phong cái gì cũng chưa nói, chỉ là nói câu: “Vào đi.”
Ba người tiến vào, cũng chỉ có Trúc Tử nhẹ nhàng đi về phía giường, quan sát tình huống Tiểu Bạch.
Thượng Quan Vân Nhi nhìn Mộ Dung Lâm Phong vừa ngồi an vị trên ghế trên đã khóa chặt mày mà nói: “Mộ Dung Đại ca đừng lo lắng, Tiểu Bạch đệ đệ nhất định sẽ không có việc gì.”
Mộ Dung Lâm Phong chỉ bưng chén trà đã nguội lạnh lên từng ngụm từng ngụm uống xuống, tựa hồ muốn áp chế phần phiền táo này xuống.
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong hình tượng tao nhã, đối với nàng giống như chỉ là người xa lạ nào đó bên đường, trong lòng rất là thương tâm, nhưng trong lòng cũng vẫn tự cho rằng là Tiểu Bạch bệnh tình không tốt mới khiến Mộ Dung Lâm Phong như vậy, cũng không phải thật sự không thèm để ý đến nàng. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng nhớ đến chính mình một nữ tử nhu nhược cũng là lần đầu tiên gặp phải việc này, trong lòng cũng sợ muốn chết, Mộ Dung Lâm Phong lại chỉ lo cho đồ đệ của mình, hoàn toàn bỏ nàng qua một bên, trong lòng cũng là thực ủy khuất. [Gin: ai bảo là nhân vật hy sinh nữ số 1 a ]
Cứ tưởng Mộ Dung Lâm Phong sẽ không nói gì giờ phút này ánh mắt đầy suy nghĩ nhìn về phía Tiểu Bạch, từ từ nói: “Tiểu Bạch vốn thể chất sẽ không tốt, hiện tại lục phủ ngũ tạng tổn thương càng nghiêm trọng hơn......”
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt tâm tư không biết đi nơi nào, trong đầu đột nhiên xẹt ra lời ông nội từng nói với nàng, liền vẻ mặt hưng phấn nói: “Mộ Dung Đại ca không cần thương tâm, ta biết có một loại quả có thể trị liệu tổn thương lục phủ ngũ tạng nghiêm trọng, gia gia của ta trước kia là thái y trong hoàng cung, tuy rằng hiện tại ẩn lui, nhưng trước kia ta nghe gia gia nói qua trên đời có một loại dược vật hình như là quả gì đó có thể chữa khỏi lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, gia gia trước kia chính là dùng nó trị cho một vị hoàng tử bị nội thương nghiêm trọng.”
Mộ Dung Lâm Phong vừa nghe đến dược có thể ‘ chữa khỏi ngũ tạng lục phủ ‘, liền lập tức nói: “Có phải một loại dược kêu Bạch Quả hay không?”
Thượng Quan Vân Nhi nghe được liền hưng phấn gật đầu đáp lại: “Ân ân, đúng vậy, chính là Bạch Quả.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được đáp án mong muốn, giống như sống lại thì thào tự nói: “Nguyên lai Bạch Quả còn chưa tuyệt tích, nguyên lai trên đời còn có Bạch Quả, nguyên lai còn có người bảo tồn có Bạch Quả, thật sự là quá tốt.”
Mộ Dung Lâm Phong như xuân phong quất vào mặt nói: “Không biết, gia gia nàng có còn giữ Bạch Quả không? Chỉ cần có thể có được một viên Bạch Quả, tại hạ tốn bao nhiêu tiền đều được.”
Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt xin lỗi nói: “Kia đã là chuyện thật lâu trước đó, ta hiện tại cũng không biết gia gia có còn Bạch Quả hay không nữa.”
Mộ Dung Lâm Phong quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, cùng Trúc Tử ở một bên ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, trầm tư một chút liền quyết định dứt khoát nói: “Không biết, tại hạ có thể được bái phỏng gia gia nàng một lần hay không?”
Thượng Quan Vân Nhi vừa nghe, đương nhiên là thực vui vẻ nói: “Rất vinh hạnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT