Đợi tiểu nhị rời đi, Mộ Dung Lâm Phong giống như đột nhiên giống nhớ tới cái gì đó, đem tầm mắt vẫn đặt trên người Tiểu Bạch chuyển tới tiểu thư đối diện.

Vẻ mặt xin lỗi nói với tiểu thư kia: “Qua lâu như vậy, tại hạ còn chưa tự giới thiệu một phen, tại hạ là Mộ Dung Lâm Phong, bên cạnh chính là đồ nhi của tại hạ Mộ Dung Bạch, còn kia là người hầu Trúc Tử, còn chưa thỉnh giáo tiểu thư xưng hô thế nào mà.”

Tiểu thư kia như không có việc gì, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong rốt cục chuyển tầm mắt qua phía mình, rất là vui vẻ đáp: “Tiểu nữ tử là Thượng Quan Vân Nhi của Thượng Quan phủ mới chuyển đến cách đây mấy tháng, công tử trực tiếp xưng hô tiểu nữ tử Vân Nhi thì được rồi, các đại ca đều là kêu như vậy.” [Gin: ai yo, xuất hiện 2, 3 chương rồi mới xưng được cái tên a ]

Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng không biết Thượng Quan phủ gì gì đó, cũng vẫn quy củ nói: “Nguyên lai là Vân Nhi tiểu thư a, hôm nay Vân Nhi tiểu thư cũng là đi sắm y phục đi, mùa thu đến gần, Vân Nhi tiểu thư hảo hảo giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”

Thượng Quan Vân Nhi nghe được Mộ Dung Lâm Phong quan tâm tới mình, vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu đáp: “Công tử cũng thế.”

Khi Mộ Dung Lâm Phong đang chuẩn bị nói cái gì đó, phía bên kia truyền đến đột ngột một trận thanh âm vang lên lanh lảnh.

“Nguyên lai Vân Nhi tiểu thư tới nơi này ăn cơm a, thật trùng hợp a.”

Chỉ thấy một tên hoa hoa công tử mặc bạch sam tơ lụa sa hoa, tay cầm một chiết phiến vẽ tranh sơn thủy, vừa thấy liền biết cả ngày trầm mê vu nữ sắc, sắc mặt có chút vì miệt mài quá độ mà tái nhợt, duy nhất tương đối đẹp là một đôi mắt đào hoa cao cao, có vẻ tà khí mà đường hoàng, phía sau có ba gã người hầu đi theo hạ thắt lưng mặt lấy lòng đáng khinh, Từ Thanh đã đến, khiến cho Yến Thanh tửu lâu vốn là nơi có vẻ thanh nhã, lại có vẻ im tĩnh, xem ra Từ Thanh cũng là kẻ lai lịch không nhỏ.

Thượng Quan Vân Nhi vừa thấy đến tiểu công tử Từ Thanh của Từ gia giàu có một phương trong tiểu trấn, hai má vốn đỏ bừng trắng đi vài phần, tại cái trấn nói không lớn cũng không nhỏ này, dân chúng đều biết Từ gia tiểu công tử đối với tiểu thư Thượng Quan gia mới vừa chuyển đến không lâu, nhất kiến chung tình, nhị kiến trung tâm, tam kiến hận không thể trực tiếp bắt về nhà làm tiểu thiếp, nhưng cố kỵ quyền thế Thượng Quan phủ, nghe nói là từ kinh thành phồn hoa mỹ lệ có quyền có thế chuyển đến, cùng Quốc sư phủ có chút quan hệ họ hàng, cho nên không thể trêu chọc.

Nhưng là Từ Thanh thật sự nhớ nhung đến khẩn cấp, tưởng tượng đến gương mặt Thượng Quan Vân Nhi phấn phấn nộn nộn trong lòng liền ngứa ngáy, cho nên thường xuyên cùng Thượng Quan Vân Nhi trên đường cái phồn hoa một lần lại một lần “ngẫu ngộ”.

Khác hẳn với Thượng Quan Vân Nhi cùng nữ tì của nàng vẻ mặt hoảng sợ, Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt tò mò nhìn Từ Thanh ra vẻ tiêu sái, thu sắp đến, lại nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, ánh mắt cũng thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Thượng Quan Vân Nhi.

Trúc Tử ngồi ở một bên nhìn thấy Từ Thanh, thầm nghĩ, hoa hoa công tử này ‘ thật trùng hợp ‘ gặp được Thượng Quan Vân Nhi, nhưng là ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc cũng đã nói cho mọi người biết, tâm như Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Vân Nhi vẫn liếc qua bên này, vốn không muốn ở bên ngoài gây chuyện thị phi, nhưng Thượng Quan Vân Nhi cầu cứu quá mức rõ ràng, bản thân cũng không thể làm như lương dân không biết, liền đứng lên đi đến phía trước Thượng Quan Vân Nhi ngăn trở tầm mắt trắng trợn của Từ Thanh, hai tay nắm lại hơi lắc lắc, ngữ khí mỉm cười che đi tầm mắt Từ Thanh nói: “Tại hạ Mộ Dung Lâm Phong, không biết vị này là......?”

Tầm mắt bị Mộ Dung Lâm Phong dùng thân thể ngăn trở, Từ Thanh đành phải vẻ mặt đáng tiếc nhìn thấy thư sinh gầy yếu yếu đuối trước mặt, nói: “Lão tử là Từ gia yêu tử Từ Thanh tiền nhiều hưởng không hết, nếu ngươi không có gì làm, liền chạy nhanh về nhà ăn cơm đi, đừng ngăn trở lão tử đào hoa.”

Nói xong liền một tay muốn đẩy Mộ Dung Lâm Phong ra.

Tiểu Bạch sao có thể để sư phụ mình bị người khác khi dễ? Liền bước nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong “Bá” một tiếng mạnh mẽ đẩy tay Từ Thanh mới đưa đến, nói: “Không được khi dễ sư phụ.” [Gin: cưng à, đứa lào khi dễ được sư phụ nhà cưng??!!]

Từ Thanh cảm giác trên tay một trận đau nóng hổi, liền bạo phát tính tình thế tổ, Từ Thanh quát lớn: “Mẹ nó, dám đánh lão tử, chán sống rồi, bắt tiểu thí hài này lại cho lão tử, đánh nát mông nó đi.”

Khách chung quanh nhìn thấy tư thế sắp đánh nhau, đều rời đi, cảm thấy được thú vị thì ở lại xem kịch vui.

Mộ Dung Lâm Phong rất nhanh kéo Tiểu Bạch ra phía sau mình, một bàn tay tiếp nhận đao nhọn không biết là ai đâm về phía Tiểu Bạch, sau đó lại vươn cánh tay thon dài mảnh khảnh ở trước mắt bao người, chậm rãi cầm cổ tay Từ Thanh, nhẹ nhàng nói vào tai Từ Thanh: “Tại hạ mới rồi hình như nghe được ngươi nói đập nát mông ai đó, không biết Từ công tử nói ai a.”

Từ Thanh bị Mộ Dung Lâm Phong nhìn như vô hại cầm lấy cổ tay, nhưng lại đau đến mặt đầy mồ hôi, còn có thể nghe được tiếng xương bị ép rất nhỏ, lập tức chật vật kêu lên: “Buông tay, buông tay, đau chết lão tử......”

Người hầu ở một bên nhìn thấy chủ tử bị Mộ Dung Lâm Phong nắm lấy, dị thường chật vật khóc hô, ngược lại không dám tiến lên, chỉ có tên người hầu thoạt nhìn khá to gan một chút cúi đầu cúi người hoàn toàn không có tác uy tác phúc trước đó nói: “Công tử từ từ, từ từ, trước buông tay thiếu gia nhà chúng ta ra đã, có chuyện gì hảo hảo nói là được.”

Mộ Dung Lâm Phong nghe vậy, liền bỗng nhiên buông tay ra, lùi xuống một bước, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ánh mắt từ lạnh lùng nhiên sắc bén đột nhiên biến thành tao nhã nói: “Vừa rồi thật sự là đắc tội, tại hạ không chú ý nắm lấy có dùng sức một chút, hy vọng công tử không nên trách tội a.”

Từ Thanh rốt cục được Mộ Dung Lâm Phong buông tay ra, trốn qua một bên, đau khổ khóc thét, người hầu bên cạnh lập tức đi qua nâng thiếu gia nhà mình.

Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nàng vẫn ngưỡng mộ, dễ dàng như vậy liền giải cứu nàng mà cũng trừng phạt Từ Thanh, trong lòng rất là vui vẻ, một tia lo lắng không hiểu sao chảy qua nội tâm.

“Mộ Dung Đại ca, không có việc gì đi.” Thượng Quan Vân Nhi xưng hô lập tức liền từ ‘ công tử ‘ biến thành ‘ Mộ Dung Đại ca ‘, có vẻ dị thường thân thiết, đi qua muốn cẩn thận nâng tay Mộ Dung Lâm Phong lên nhìn xem có bị thương hay không, lại bị Mộ Dung Lâm Phong giống như vô tình tránh đi tay cùng tay tiếp xúc.

“Tại hạ đương nhiên là không có việc gì, Vân Nhi tiểu thư không cần lo lắng.” Mộ Dung Lâm Phong thản nhiên nói.

Tiểu Bạch lại đi thẳng đến một tay bắt lấy tay Mộ Dung Lâm Phong cao thấp tỉ mỉ quan sát mấy lần, trừ bỏ nhẵn mịn trắng nõn cũng không có một chút vết thương nào, Mộ Dung Lâm Phong lại tùy ý Tiểu Bạch cầm lấy tay mình, giơ lên giơ xuống, mặc Tiểu Bạch chơi.

Trúc Tử ở một bên nhìn thấy Tiểu Bạch lo lắng cho an toàn của chủ nhân như vậy cũng hiểu ý cười cười, nhưng ngoài miệng cũng nói: “Tiểu ngu ngốc, chủ nhân sẽ không vì chút việc nhỏ này bị thương đâu.”

Tiểu Bạch không để ý tới Trúc Tử nói gì, vuốt vuốt liền cảm thấy chơi vui lắm, tay sư phụ mềm mại ấm áp thật là rất thoải mái nha, Tiểu Bạch trực tiếp cầm tay Mộ Dung Lâm Phong đặt trên mặt cọ cọ

Càng chơi càng nghiện

Mộ Dung Lâm Phong không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thượng Quan Vân Nhi đối với hành vi của Tiểu Bạch, lúc này tiểu nhị cũng đem đồ ăn trước đó từng món mang lên, hương thức ăn tràn ra một khoảng không nhỏ, khiến kẻ khác muốn ăn khẩn cấp, Mộ Dung Lâm Phong liền nói: “Chúng ta bây giờ ăn cơm trước đi, mọi người trì hoãn nãy giờ đều đói bụng.”

Nhìn Thượng Quan Vân Nhi nói xong, lại nhìn Tiểu Bạch nói: “Được rồi, Tiểu Bạch, ngươi không phải nói muốn ăn cái gì đó sao? Ngon lắm đó, mau tới đây ngồi đi.”

Tiểu Bạch đang chìm vào sự thoải mái trên tay của Mộ Dung Lâm Phong, vừa nghe đến có thể ăn, cũng vội kéo tay Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, mau mau ”

Đợi cho mọi người ngồi xuống xong, lúc chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên phía sau Mộ Dung Lâm Phong truyền đến một trận sát khí, nhưng Mộ Dung Lâm Phong còn chưa ra tay, phía sau “Bùm” một tiếng, một tiếng kêu sắc nhọn liền vang lên, nhìn lại nguyên lai là tên người hầu trước đó thỉnh cầu Mộ Dung Lâm Phong có chuyện gì thì hảo hảo nói, giờ phút này trên đùi thẳng tắp một đường, giống như bị lưỡi dao sắc bén chém qua, miệng vết thương cấp tốc chảy máu đỏ tươi ra, không tới một khắc máu tươi liền chảy đầy một vũng không nhỏ.

Cả Yến Thanh tửu lâu lâm vào một tình huống khủng hoảng, tất cả mọi người không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là nguy hiểm không biết tên đang ở ngay Yến Thanh tửu lâu này, đều ồn ào nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Thượng Quan Vân Nhi cho tới bây giờ không thấy qua trường hợp huyết tinh như vậy, nhất thời cũng sợ tới mức xanh cả mặt, toàn thân nhất thời mất đi chống đỡ ngã về phía sau, may mắn được nha hoàn bên cạnh đỡ lấy.

Mà Trúc Tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn vết thương kia, giống như ở rừng rậm sương mù từng thấy qua, cảm giác rất quen thuộc......

Từ Thanh thật sự không cam lòng, không nén được mất mặt, liền mệnh lệnh người hầu đến đánh lén, nghĩ đến có thể vãn hồi hình tượng cao lớn trước mặt Thượng Quan Vân Nhi, lại không biết nguyên lai chọc ác ma này. Từ Thanh cách đó không xa cùng hai người hầu còn lại nhìn thấy hình ảnh kinh khủng như vậy, ngây người một hồi, lập tức sẽ không quản tên người hầu bị thương, Từ Thanh bị nâng dậy hoảng sợ chạy trối chết ra ngoài, giống như phía sau là mãnh hổ hung thú đang đuổi theo gã vậy.

Mộ Dung Lâm Phong biết loại miệng vết thương dứt khoát này là Tiểu Bạch sử dụng năng lực ngự phong tạo thành, nhìn thấy Tiểu Bạch thế nhưng tùy tiện sử dụng năng lực ngự phong bá đạo mạnh mẽ như vậy, khiến cho cơ thể vốn không tốt thân thể lại suy yếu, đang muốn trách vài câu, cấm Tiểu Bạch về sau sử dụng ngự phong năng lực, chỉ cần có hắn ở bên thì tuyệt đối không có nguy hiểm gì.

Lại nhìn thấy Tiểu Bạch vô lực trừng mắt nhìn rõ chuyện trước mắt, bỗng nhiên phun ra một hơi máu tươi, một mảnh màu đỏ làm tổn thương ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong, thân thể lắc lắc lắc lắc muốn ngã về phía sau, Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt hoảng sợ tiếp nhận thân thể Tiểu Bạch ngã xuống.

“– Tiểu Bạch! ”

Tiểu Bạch toàn thân vô lực ngã vào lòng Mộ Dung Lâm Phong, nghe được thanh âm sư phụ không còn ôn ôn hòa hòa giống trước kia, vẻ mặt thất kinh cứ như mất đi bảo vật trân quý, liền muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hữu tâm vô lực, rất nhanh liền rơi vào bóng đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play