Hoàng Đế nước Đại Chiêu không phải là người đặc phái viên nước nhỏ nói muốn gặp liền có thể gặp được ngay, phải chờ đợi Hoàng thượng rảnh mới được. Về phần khi nào Hoàng thượng rảnh rỗi thì chỉ có mình ông mới định đoạt được. Khi nào muốn gặp thì lúc đó rảnh rỗi.
Từ ngày phái đoàn của Minh Kim quốc tiến vào kinh thành, vì Hồng Lư tự khanh xin vào Tứ phương quán - nơi nước Đại Chiêu xây dựng chuyên dùng cho đặc phái viên các nước, thời gian trôi qua, thoáng một cái đã qua bốn ngày. Trong mỗi ngày đầu có người tới Hồng Lư Tự bồi, không nhìn ra chút chậm trễ nào. Mỗi lần hỏi khi nào được yết kiến Thuận Khải Đế thì được cho biết: "Hoàng thượng bận rộn chuyện quốc sự, kính xin Đại Vương Tử tha lỗi."
Vào một ngày, Trác Nhã công chúa ở trong Từ Phương quán rảnh rỗi đến vô cùng nhàm chán, lôi kéo huynh trưởng ra ngoài đi dạo một vòng phố xá nước Đại Chiêu. Đi không xa, liền thấy một đội người khoác lụa hồng cài hoa, diễn tấu sáo và trống, vô cùng vui mừng đi qua đường.
Trên thảo nguyên làm gì có dịp nhìn qua những cảnh tượng vô cùng náo nhiệt như thế, vì vậy Trác Nhã liền lôi kéo Đại Vương tử Ban Đạt vào dòng người xem náo nhiệt, đi thẳng tới cửa lớn của một tòa phủ đệ.
Trên cửa giăng đèn kết hoa, trải thảm hồng.
Mặt mũi chủ tớ đều vô cùng vui vẻ.
Trác Nhã hỏi quan viên Hồng Lư Tự phái tới đi cùng mới biết, Tứ công tử phủ quốc trượng lấy vợ.
Kiệu đỏ đặt xuống đất, người điều khiển chương trình hô to: "Đá cửa kiệu!"
Minh Triệt đã sớm đứng ở sau cửa lớn bước tới trước kiệu mấy bước.
Trác Nhã lại nghe người bên cạnh nói: "Mấy vị công tử ở bên cạnh tân lang thật xuất chúng!"
"Vậy mà cũng nói, Minh gia là nhà như nào chứ, bàn vế dáng vẻ thì có ít người có thể sánh cùng."
"Ai! Nhìn xem! Người bên cạnh tân lang là Thái tử cùng Anh Vương sao?"
"Mười phần thì có chín phần. Nghe nói quan hệ giữa Thái tử và Anh Vương với biểu huynh đệ bên ngoại vô cùng tốt, ngày quan trọn như hôm nay sao lại không đến?"
Mặc dù Trác Nhã không quá giỏi tiếng ở đây, nhưng có thể đoán được một ít, nàng ta nhìn về người bên cạnh Tân Lang. Thấy nam tử, đầu dùng kim quan lũy ty gắn rồng miệng ngậm ngọc, cả người mặc y phục thêu mãng cuộn tròn, càng biểu lộ dáng vẻ cao lớn. Nhìn về phía mặt, người này vô cùng đẹp trai, long chương phượng mục, môi mỏng khẽ nhấp, không giận mà uy. Vậy mà, trong vẻ uy nghiêm còn mang theo chút phong lưu tài tử.
Trác Nhã công chúa thấy thế thì nhất thời có chút nhập thần. Từ nhỏ trên thảo nguyên thường thấy Hán tử uy vũ tục tằn, đến sau khi vào Đại Chiêu quốc, lại thấy qua nhiều thư sinh văn nhược. Nếu so sánh ra, nàng còn cho rằng chỉ có Tĩnh Bắc Vương mới có thể vào mắt nàng ta. Hôm nay nhìn lại, lại phát hiện, người này hợp ý nàng hơn.
Dựa vào hiểu biết của nàng ta về luật lệ nước Đại Chiêu, mặc dù là chút ít bên ngoài nhưng cũng hiểu được, chỉ có Hoàng thượng mới có thể mặc long bào. Vương gia, hoàng tử mặc mãng bào. Thấy nam tử này mặc như vậy, vậy thì thân phận không phải là Vương gia thì cũng là Hoàng tử rồi.
Trong lòng thầm quyết định chủ ý, nàng ta tới đây để liên hôn, nếu gả thì gả cho người này đi!
Lại qua hai ngày, Thuận Khải Đế mới triệu kiến đặc phái viên Minh Kim quốc. Trác Nhã công chúa là nhân vật quan trọng trong việc liên hôn cũng cùng tới điện Kim Loan.
Nàng ta tiến vào điện, liền thấy được Thái tử Lý Long Hựu đứng bên phải Thuận Khải Đế, đây chính là người hôm đó nàng ta muốn gả.
Nữ nhi thảo nguyên Hào phóng, đợi đến lúc trở về Tứ Phương quán, Trác Nhã công chúa liền nói với Đại Vương tử: "Ca ca, muội muốn gả cho Thái tử nước Đại Chiêu!"
Ban Đạt cười gật đầu: "Được! Gả cho Thái tử cũng được!"
Thái tử này chính là chủ nhân tương lai của Đại chiêu quốc, nếu muội muội gả cho hắn, tương lai nhi tử của nàng còn có thể tranh giành vị trí thái tử một phen, chưa biết chừng còn có thể thành Hoàng đế nước Đại Chiêu.
Nếu là như vậy, đối với Minh Kim quốc của hắn mà nói thì không thể tốt hơn rồi.
Đại Vương tử tính toán, cũng không biết, chuyện mà hắn có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Hoàng thượng Đại Chiêu cùng quan viên lại không thể nghĩ ra sao?
Từ ngày Thuận Khải Đế nhận thư của Minh Kim Quốc, đã từng nói chuyện với Triều Thần, đuổi Vương tử Ban Đạt cùng mấy vị sứ thần đi. Rồi sau đó lại gạt bọn họ ở trong Tứ Phương quán, mỗi ngày lại còn cho quan viên của Hồng tự khanh tới bồi, chiêu đãi ăn, uống vô cùng chu đáo, nhưng lại không đề cập tới chuyện trong quốc thư.
Cứ như vậy trôi qua năm ngày, trong lòng Ban Đạt nóng nảy như cỏ mọc rậm rạp. Minh Kim quốc của hắn mới thành lập, thân thiện với Đại chiêu quốc cũng chỉ là tạm thời thích nghi. Nếu như lúc này, nước Đại Chiêu phát binh tấn công, thì Minh Kim Quốc cũng sẽ bị đánh về nguyên hình, biến trở về Bộ lạc nho nhỏ lúc ban đầu.
Nếu như không phải nhớ tới kết quả như thế, phụ hãn cũng sẽ không nhịn đau, đưa tiểu muội, hòn ngọc quý trên tay tới liên hôn.Nhưng, hôm nay nhìn điệu bộ của Hoàng đế Đại Chiêu, thì còn chưa hoàn toàn nguyện ý chuyện nguyện ý tiếp nạp Minh Kim quốc thần phục thì phải? Lúc này, trong lòng Vương Tử Ban Đạt cũng nảy lên.
Đây cũng là khoảng các như dân tộc Thảo Nguyên cùng người Trung Nguyên, hào phòng tục tằng, trong bụng không có nhiều gấp khúc lượn quanh. Không biết, điều này là kế của Thuận Khải Đế, để lòng ngươi không có gì, tiêu phí hết hăng hái của ngươi, vậy thì ta nói như thế nào chính là như thế.
Mấy ngày này, Thuận Khải Đế gạt sứ đoàn Minh Kim quốc qua một bên, nhưng lại luôn truyền Bùi Nguyên Tu vào trong cung, tướng mạo của hắn cùng lúc càng giống Bùi Chiến, trong lòng không khỏi sầu não, nhớ tới bằng hữu cũ.
Vào một ngày, ôn lại triệu Bùi Nguyên Tu vào Cần Chính Điện, quan sát hồi lâu, mãi đến lúc nhìn thấy tâm Bùi Nguyên Tu sợ hãi mới chợt nói: "Nhận Chi! Hôm nay khanh đã qua nhược quán nhiều năm, có vừa ý với khuê tú nào không? Việc hôn sự cũng phải nghĩ tới rồi!"
Nghe nói lời ấy, tâm Bùi Nguyên Tu run lên, nhớ lại chuyện làm mấy ngày sau khi hồi kinh. Trừ việc bái vọng ngoại tổ gia, chính là được với vào cung, cũng không làm chuyện gì quá mức, sao lại gợi ý định này trong lòng hoàng thượng vậy? Chẳng lẽ hôm ở Bắc Giao cứu Cửu Nhi, cũng được coi là gần gũi da thịt, mà Hoàng thượng lại không để Cửu Nhi gả cho mình nên muốn làm gậy đánh uyên ương? Vội vàng định chính phòng phu nhân cho mình, vậy công chúa liền không cần gả nữa.
Nghĩ một chút, Bùi Nguyên Tu vội vàng nói lời khẩn thiết: "Hôm nay thần không dư thừa tinh lực nghĩ tới chuyện chung thân của bản thân, chỉ muốn sớm ngày bình định phiên địa, không cô phụ tín nhiệm của Hoàng thượng."
Thuận Khải Đế nghe xong vuốt cằm, nói: "Trẫm biết năng lực của khanh, chỉ hai năm ngắn ngủi dẹp yên được Bắc Cương đã là không dễ. Nghe nói trước lúc khanh vào kinh thành, dư nghiệt Bắc Cương lại làm loạn?"
Dư nghiệt làm loạn này chính là kế hoạch Bùi Nguyên Tu tính toán với phụ tá, hắn hiểu rõ, thế lực lúc trước của phản vương rất lớn, thế cục ở Bắc Cương rắc rối phức tạp, nếu trong hai năm ngắn ngủi hắn liền dọn dẹp sạch sẽ sẽ lại tạo nên nghi kỵ, cho nên mới ra kế này. Lúc bình thường để dư nghiệt nháo vài trận mới có thể Hoàng thượng yên tâm.
"Thần xấu hổ!" Bùi Nguyên Tu dập đầu: "Thần ngu độn phụ tín nhiệm của Hoàng thượng, qua hai năm mới thanh trừ được năm phần dư nghiệt của phản vương.
"Bách túc chi trùng tử nhi bất cương(1), Phản Vương này ở Bắc Cương mấy đời, làm sao ngươi có thể diệt tận gốc trong hai năm, có thành tích như vậy đã là khó có được, dù sao khanh cũng trẻ tuổi." Thuận Khải Đế cực kỳ hài lòng với tác phong làm việc của Bùi Nguyên Tu, gật đầu cười nhẹ nhàng, rồi sau đó lại nói: "Việc hôn sự cũng phải suy nghĩ! Trẫm vẫn nói câu kia, nếu khanh coi trọng khuê tú nào, liền tới nói với trẫm, trẫm làm chủ cho khanh!"
Trong tâm Bùi Nguyên Tu thầm cau mày, thầm nghĩ: Nếu thần nói thẳng, nhìn trúng hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, khuê nữ bảo bối Thụy Mẫn của người. Hoàng thượng này chắc chắn làm chủ, trong giây lát dùng kiếm Long Uyên chém mình.
Hắn khom người nói: "Thần tạ ơn long ân của Hoàng thượng!"
"Miễn lễ đi!" Thuận Khải Đế vẫy tay, lại nói: "Trong lòng khanh hiểu rõ là được rồi, sớm ngày thành hôn, cha mẹ khanh ở dưới suối vàng có biết cũng an tâm!"
"Thần làm phiền Thánh thượng lo lắng, thần xấu hổ!"
"Không sao! Trẫm với phụ thân của khanh cũng coi như là tình nghĩa thiếu niên, quan hệ sinh giao. Khanh cũng là con của cố nhân!" Dứt lời, Thuận Khải Đế thở dài một tiếng. Rồi sau đó lại nói: "Còn có mấy ngày nữa là vào thời điểm của Đông Lĩnh, khanh cũng chuẩn bị cẩn thận một phen!"
"Thần tuân chỉ!"
Bùi Nguyên Tu còn chưa nói xong, liền nghe Thái giám truyền bẩm: "Thụy Mẫn công chúa đến!"
Lời này khiến lòng Bùi Nguyên Tu động đậy, từ ngày từ biệt ở Bắc Giao liền không gặp lại, hôm nay lại có cơ hội. Mặc dù trong lòng rất vui, còn muốn giả bộ tránh đi.
Sau đó lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Tuyên!"
Nhưng cũng không có ý cho hắn lui ra, trong lòng càng thêm vui mừng.
Rèm lung Ngự thư phòng khẽ nâng lên, liền thấy thiếu nữ mặc váy bách điệp như ý màu đỏ đi vào. Theo sát sau lưng chính là Tiểu Lộc Tử bưng hộp đựng thức ăn bằng gỗ lim khắc hoa sen quấn phúc thọ.
Lung Nguyệt đi vào phúc thân hành lễ, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Thuận Khải Đế nói: "Con bé này lúc nào cũng nghĩ tới làm món ăn mới, lại mang tới đây cho trẫm làm chuột bạch sao?"
Phượng mâu của Lung Nguyệt như ánh trắng nói: "Đâu có, thức ăn hôm nay được anh em Triệt Nhi ăn trước rồi ạ!"
(1) Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, rắn chết vẫn còn nọc.
"À? Hôm nay con lớn rồi, tâm cũng thay đổi, có đồ ăn ngon không giống như còn bé đều nghĩ tới phụ thân trước nữa rồi!" Thuận Khải Đế giả vờ giận.
"Có điều phụ thân không biết, đạo làm người: Người ăn cua đầu tiên là người dũng cảm! Lại không biết, người đầu tiên chính là người ngu, ai biết cua này ngon hay không, có độc hay không? Chỉ vì ăn uống mà mất mạng thì chẳng phải là đáng tiếc sao? Cho nên, người ăn cua thứ hai mới là người thông minh!" Lung Nguyệt rủ rỉ nói.
"Theo con nói, hôm nay trẫm cũng làm người thông minh một lần?" Sau khi Thuận Khải Đế cười, lại trợn mắt nói: "Còn ngày thường trẫm là người ngu sao?"
"Ôi!" Lung Nguyệt cười cười giậm chân nói: "Nữ nhi không cãi nhau với người nữa! Hôm nay, lúc này trái phải đều ở chỗ phụ thân tất!"
Thuận Khải Đế thấy nữ nhi bảo bối làm nũng, cười nói: "Thôi, không đùa con nữa! Hôm nay có món gì thế?"
Lung Nguyệt xoay người, để Tiểu Lộc Tử đưa thức ăn lên, nói: "Liên dung cúc hoa thủy tinh cao! Mùa thu thời tiết kho hanh, hoa cúc và hạt sen đều xua hỏa khí, nữ nhi liền coi đây là nguyên liệu làm ra thức ăn." Kiếp trước Lung Nguyệt là đứa trẻ nghèo khổ, đồ ăn nhiều nhất khi còn bé là bột bắp, sau khi lớn, ăn nhiều nhất là mì ăn liền. Kiếp này tốt số đầu thai tới Đại Chiêu, làm công chúa, dựa vào dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn làm trời), tự nhiên muốn thỏa mãn miệng ăn của mình, bổ sung toàn bộ thua thiệt của kiếp trước. Cho nên, trong ngày thích nhất là tìm đồ gì đó để ăn.
Nâng nắp hộp đựng thức ăn lên, bánh ngọt tinh xảo trong đĩa được xếp thành sáu tầng bốn phương tám hướng, độ lớn vừa đủ để có thể bỏ cả vào trong miệng. Bánh ngọt phân thành hai màu, dưới là màu vàng nhạt, là hoa sen, nửa còn lại màu trong suốt, bên trong có một hàng cúc trắng nho nhỏ, trong rất sống động, nhìn rất là vui vẻ. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác mốn ăn.
"Vẻ ngoài không tệ, mùi vị như thế nào?" Thuận Khải Đế cười lấy đũa gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, lại nói: "Không tệ, không tệ, ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan. Bản lĩnh của con lại thêm tiến bộ rồi!"
Thuận Khải Đế dứt lời, lại gắp thêm một miếng, sau khi ăn lại nói: "Cửu Nhi này! Hôm đó con va phải Vương gia Nhận Chi, đã bồi tội chưa?"
Từ lúc vào cửa Lung Nguyệt đã nhìn thấy Bùi Nguyên Tu im lặng giả làm phong cảnh, chẳng qua là phụ thân không lên tiếng, nàng cũng không nói chuyện với hắn. Lúc này, nghe Thuận Khải Đế nói xong, bước tới trước mặt Bùi Nguyên Tu, hơi phúc thân, nói: "Tĩnh Bắc Vương đại nhân đại lượng, Lung Nguyệt ở đây cáo lỗi với ngài!"
Bùi Nguyên Tu vẫn đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú vào cử chỉ lời nói của Lung Nguyệt, thỉnh thoảng nháy mắt, thỉnh thoảng cười một cái, lại thỉnh thoảng làm nũng, lộ thần thái của tiểu nữ nhi. Hắn chợt phát hiện, gộp cả hai đời lại, những điều hắn hiểu về Cửu Nhi cũng chỉ là da lông thôi. Một chút da lông đó cũng khiến mình hãm sâu vào trong đó, hôm nay có thể nhìn từng chút từng chút về tính tình thật sự của Cửu Nhi, khiến hắn càng ngày càng khó tự kiềm chế.
Trong lòng hắn đã tràn đầy hình bóng của Cửu Nhi, Cửu Nhi đoan trang, Cửu Nhi cao quý, Cửu Nhi quả cảm, Cửu Nhi thông tuệ, Cửu Nhi linh động, Cửu Nhi yếu ớt. Hàng trăm Cửu Nhi như thế lấp đầy trái tim hắn, không thể rời bỏ, cũng không thể quên đi!
Thấy Lung Nguyệt phúc thân thi lễ với mình, Bùi Nguyên Tu vội vàng tránh đi, không dám nhận, nói: "Thần không dám nhận!" Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy Lung Nguyệt len lén nháy mắt với hắn, Bùi Nguyên Tu liền từ cái nháy mắt đó hiểu ra, khiến hắn theo lời nàng nói, đừng có nói toạc ngựa bị kinh sợ ra. Bùi Nguyên Tu không thể không gật đầu.
Vừa rồi Lung Nguyệt vừa mới cười một tiếng vì sự hiểu ý của hắn, thật giống như gió nhẹ tháng tư, phủ thẳng vào trái tim của Bùi Nguyên Tu.
Lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Con chỉ làm phiền Nhận Chi chuyện này thôi sao? Vậy còn sách trong tiểu viện Kết Lư được con đọc hết lần này tới lần khác thì sao? Nói xong lại nói với Bùi Nguyên Tu: "Tiểu viện kia của Khanh thật không tệ, ý cảnh rất có ý [Tâm xa địa tự thiên] (một lòng một dạ hướng về một phía), trẫm cũng vô cùng ưa thích!"
Hẳn là sau khi mình rời kinh thành, Hoàng thượng cũng từng qua đó, Bùi Nguyên Tu khom người nói: "Hoàng thượng quá lời, thần là kẻ vũ phu làm sao có suy nghĩ này. Bức hoành này đều là do công chúa ban tặng, Anh Vương đề bút."
"Khanh cũng không nên quá khiêm tốn, ở viện này, có thể thấy được khanh trời sinh tính đạm bạc, không nặng quyền thế, khó được! Khó được!" Im lặng một chút rồi lại nói: "Phụ mẫu khanh đi sớm, cũng khổ cho Khanh!"
Bùi Nguyên Tu lại khom người lần nữ, cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Trong lòng Lung Nguyệt thầm oán: Phụ thân là đùa bỡn tâm cơ, lay động tình cảm, mua chuộc lòng người. Nhưng nàng cũng hiểu, lần mua chuộc lòng người này của Phụ thân có bảy phần thật sự là động chân tình. Nhưng, tình cảm của Đế Vương không dễ động, động tức là có mưu đồ. Hôm nay Bùi Nguyên Tu cũng được coi là chiếm giữ một phương, chỉ có lung lạc lòng trung thành của hắn. Phụ thân mới ngồi vững giang sơn này.
Nếu đặt chuyện này lên người mình, mình cũng sẽ làm như thế.
Lung Nguyệt đang suy nghĩ về phụ thân thì bỗng nghe ông nói: "Con làm sao để tạ ơn Nhận Chi đây?"
"Dạ?" Lung Nguyệt đang suy nghĩ bị Thuận Khải Đế hỏi đến sửng sốt, phượng mâu mở tròn, khiến lòng Bùi Nguyên Tu thấy ngứa ngáy, thật sự muốn đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Thuận Khải Đế lại nói: "Ta thấy bánh này của con không tệ, không bằng coi nó là quà tạ lễ thôi!"
Không đợi Lung Nguyệt nói, Bùi Nguyên Tu vội vàng nói: "Thần tạ ơn Hoàng thượn ban thường, tạ ơn Thụy Mẫn công chúa ban thưởng!" Kiếp trước thường được ăn bánh ngọt Cửu Nhi tự tay làm cho nên không biết trân trọng. Kiếp này cũng chỉ ở trong bữa tiệc Trọng thu năm đó ăn một lần hoa quế gạo nếp, cho nên nay, vẫn luôn ghim vị ngọt này vào tim. Hôm nay có cơ hội, liền cũng không để ý quá nhiều, chỉ cúi đầu tạ ơn.
Lung Nguyệt cũng không nhăn nhó, nâng đĩa trên Long thư án, lại lệnh cho Tiểu Lộc Tử đi lấy một đôi đũa bạc, đặt vào tay Bùi Nguyên Tu, nói: "Kính mời Tĩnh Bắc Vương chỉ giáo!"
Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nhận lấy: "Thần không dám nhận!" Rồi sau đó gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, hắn cảm thận được mùi vị đã hóa thành dòng nước ấm chảy thẳng vào đáy lòng.
Lung Nguyệt đứng bên cạnh, mắt mở to đợi Bùi Nguyên Tu nuốt xuống hỏi: "Như thế nào? Ngọt không? Có ngấy không? Có gì cần sửa không?"
Hỏi một loạt câu hỏi, hỏi đến khiến tâm Bùi Nguyên Tu chua xót, giống như trở lại năm đó, Cửu Nhi cũng từng nhìn mình ăn bánh, hỏi ý kiến.
Bùi Nguyên Tu nhắm mắt, ép chua xót trong mắt xuống, rồi sau đó chậm rãi mở ra, giống như đang thưởng thức, rồi sau đó chỉ nói hai chữ: "Ăn ngon!"
Lấy được tán thưởng, mắt phượng của Lung Nguyệt như ánh trăng, hiểu ý cười một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT