Editor: Búnn.

Vào trong cung, Lung Nguyệt không trở về điện Kinh Chập ngay, mà đi thẳng thời điện Vũ Anh của Anh Vương.

Trên đường đi Lung Nguyệt đã tự mình cẩn thận đánh giá chuyện này, muốn gạt phụ thân, lại muốn điều tra rõ ràng, chỉ có hai vị huynh trưởng là Thái tử và Anh Vương mới có thể giúp mình. Nếu trông cậy vào bản thân nàng, hoặc thêm Lý Long Triệt thì cũng như không.

Nhưng dáng vẻ làm việc bây giờ của Thái tử ca ca càng lúc càng giống phụ thân, đơn giản là giống nhau như đúc. Lấy việc hắn bảo vệ mình như hài tử ba tuổi, nếu biết mình cưỡi ngựa suýt nữa gặp chuyện không may, thì kiếp này nàng đừng mơ đến chuyện sờ đến roi ngựa nữa.

Nghĩ như vậy, vẫn là tiểu ca khá hơn một chút, mặc dù không thể thiếu được chuyện bị hắn lầm rầm nhưng sẽ không ngăn mình làm chuyện mình thích. Từ trước đến nay có chuyện gì đều là do tiểu ca giấu giếm giúp mình.

Lung Nguyệt tổng kết, nếu Thái tử ca ca đối xử với nàng như nuôi chuồng thì tiểu ca đối xử với nàng chính là nuôi thả.

Mấy người Chu thống lĩnh cũng biết rõ, phạt là chuyện khôn tránh khỏi, nhưng Cửu công chúa đã tính toán thay bọn họ, nếu không thì không phải mấy hèo sẽ xong chuyện. Tội thất tra thất trách, nặng thì phải chém đầu, tự nhiên trong lòng cũng thấy cảm kích.

Anh Vương Lý Long Tá được Lung Nguyệt cầu khẩn, mở to mắt nhìn Lý Long Triệt như tay sai đắc lực, theo sau lưng nàng, rồi sau đó đi về phía chuồng ngựa trong cung.

Gặp được Thỏ Gia Nhi, chân mày Lý Long Tá nhíu thật chặt, hắn thấy phía bụng dưới bên phải của nó có một vệt máu dài dữ tợn, lúc này đang hó lên không để cho bất luận kẻ nào tới gần. Có thể thấy được vết thương này không nhẹ, nếu không, với con ngựa có linh tính như Thỏ Gia Nhi, lại vô cùng thân cận với Lung Nguyệt, nếu không phải như thế, sẽ không phát sinh chuyện chạy liều mạng như điên vậy.

Lung Nguyệt ở chuồng ngựa coi chừng, mãi cho tới khi thú y tới, mới vô cùng không yên lòng trở về điện Kinh Chập.

Buổi chiều dùng bữa thì chuẩn bị xong khẩu cung với mấy người Lý Long Triệt và Hóa Diên, rồi cùng tới nói với Thuận Khải Đế với Cẩn Hoàng hậu. Dù sao vừa rồi trên đường gặp được đặc phái viên của Minh Kim quốc, muốn lừa cũng không lừa được, nên chỉ có thể làm cho sự việc nhẹ hơn một chút mà thôi. Nói là mình cưỡi ngựa xông mạnh về phía trước, nhất thời vô ý suýt nữa làm rồi loạn đội ngũ của Tĩnh Bắc Vương.

Lung Nguyệt ở nơi này hời hợt, còn Bùi Nguyên Tu ở trên đường đi lại khóa chặt mi tâm. Vào kinh thành sau khi từ biệt thế tử phủ sơn Quận VƯợng, lại dàn xếp trạm dịch cho xứ đoàn Minh Kim quốc, trong dịch quán đã sớm có Hồng Lư Tự Khanh đợi. Bùi Nguyên Tu cũng không cần nhiều lời, liền dẫn 1000 Tinh vệ trở về Bùi Phủ.

Năm đó Bùi Nguyên Tu đi vội vang, Thuận Khải Đế cũng không kịp ban thưởng Vương phủ cho hắn. Hôm nay hồi kinh, tiểu viện Kết Lư kia tất nhiên không ở đủ 1000 người. Còn Bùi phủ ban đầu là lúc Thuận Khải Đế vẫn còn là Thái tử được Tiên Hoàng ban thưởng, viện rất lớn, có thể cho 1500 binh sĩ ở. Khi đó tiên hoàng đèn dầu đã cạn, sợ có người đoạt đích soái vị, mới để Bùi Chiến nuôi quân trong Bùi phủ, nếu như có việc cũng có thể che chở cho Thuận Khải Đế.

Cho nên mặc dù trạch này chiếm diện tích hơi lớn, nhưng sau khi Thuận Khải Đế lên ngôi, cũng chừa từng thu về.

Hôm nay Bùi Nguyên Tu trở lại tự nhiên là sẽ nhập chủ Bùi phủ. Nhẫn nhịn đã nhiều năm, cũng đã đến thời gian hắn thu hồi vật của mình rồi.

Tĩnh Bắc Vương trở về phủ, mọi người Bùi gia tất nhiên không dám chậm trễ. Đại môn rộng mở, vải đỏ rải thềm, cửa lớn dán giấy đỏ, Bùi lão phu nhân tự mình dẫn theo một đám người nhà nghênh ở cửa chính. Thấy Bùi Nguyên Tu xuống ngựa, không không đợi tới gần, đã có nha hoàn bà tử đỡ tới gần, lão phu nhân vừa mở miệng ra là "cháu ngoan của ta", đóng miệng lại là "chịu khổ rồi". Gọi đến mức đám người vây xem cho rằng tình thân giữa tổ tôn hai người có bao nhiêu sâu sắc.

Bùi Nguyên Tu hoàn lễ, nói: "Làm phiền lão phu nhân nhớ!" Rồi sau đó ý bảo người nhà đỡ lão phu nhân vào.

Bùi lão phu nhân làm như khôn nghe ra ý xa lánh trong lời nói của Bùi Nguyên Ty, chỉ nói: "Được! Được! Trở về là được rồi! Con cũng một đường mệt nhọc, chúng ta vào nhà thôi! Vào thôi!" Rồi sau đó, đỡ tay đại nha hoàn dẫn đầu vào nhà.

Bùi Nguyên Tu xoay người, phân phó Bùi Đại dẫn thân vệ binh sĩ sắp xếp ra viện ngoài, lại thấy Trần Liên Bích tới trước mặt hắn, trên mặt nhiễm mây hồng, mắt nhìn ngó xung quanh, nhẹ nhàng phúc thân nói: "Đại biểu ca trở lại, dọc đường đi cực khổ, không biết Bắc Cương có an bình không?"

Mày kiếm của Bùi Nguyên Tu nhíu lại, nhìn thấy y phục tóc tai của Trần Bích Liên vẫn theo kiểu các cô nương, nghĩ đến nàng đã gần 18, 19 tuổi rồi, sao còn chưa lập gia đình? Hay vẫn còn đánh chủ ý lên người mình?

Hắn chỉ "ừ" một tiếng, cũng không nhiều lời với nàng ta, chỉ dẫn Bùi Tiểu xoay người đi về phía nội viện. Nếu trở lại, vẫn còn một số việc phải xử lý, nói rõ ràng một phen.

Vào trong phòng khách.

Lúc này Bùi Lão phu nhân đang ở vị trí chính chủ, Trần Thị ngồi bên cạnh tay trái của bà ta, hai người đang bưng ly trà thản thiên thưởng thức, như đang đợi Bùi Nguyên Tu hành lễ với các nàng.

Bùi Tiểu theo Bùi Nguyên Tu vào cửa, đứng trong sảnh, thấy như vậy, trầm giọng quát to: "Thấy Vương gia còn không hành lễ!" Một câu này hắn xuất toàn bộ khí lực trong người, âm thanh này còn hào hùng hơn mỗi ngày luyện võ trên võ trường.

Dọa Bùi lão phu nhân và Trần thị giật nảy mình, nắp tách trà trong tay rơi xuống đùi, rồi sau đó lăng xuống mặt đất, vỡ thành vô số mảnh vụn.

Nhất thời nhớ tới, hôm nay Bùi Nguyên Tu đã không còn là hài tử vốn im hơi lặng tiếng ngày đó nữa rồi. Tuy trên đầu có chữ "hiếu", nhưng cũng không thể so với luật lệ quốc pháp nữa rồi. Hai người họ sao dám nhận lễ của Bùi Nguyên Tu. Hai người cuống quít đứng lên, đón Bùi Nguyên Tu xuống vị trí chính chủ.

Người làm dâng trà, mới nghe Bùi Nguyên Tu nói: "Hôm nay ta trở về phủ, dẫn theo cấm vệ đóng quân ở ngoại viện, binh sĩ thô lỗ, nữ quyến trong nhà không nên đưa tới trước mặt, nếu như có chuyện chỉ cần lệnh cho bà tử tới bẩm là được."

Bùi lão phu nhân và Trần thị gật đầu đám ứng: "Nên như thế!"

Bùi Nguyên Tu lại nói: "Còn ta ở thư phòng ngoại viện, gặp khách và nghị sự đều ở đây, trong đó rất nhiều chuyện cơ mật, những người không có nhiệm vụ không được vào, nếu có người vi phạm sẽ luận xử như gian tế." Bùi Nguyên Tu nhất mạnh hai chữ "Gian tế", quét mắt nhìn hai người trước mặt, lại nói: "Nếu có chuyện muốn nói, tìm Bùi Đại, Bùi Tiểu là được."

Đại tiểu Trần thị nghe được hai chữ "gian tế", tâm khẽ rung lên một cái, khúm núm gật đầu đáp ứng: "Vâng!"

Rồi sau đó lại nghe Bùi Nguyên Tu nói: "Tuổi của lão phu nhân đã cao, nên chăm sóc sức khỏe, không nên lao tâm lao lực, nếu lúc này ta còn phiền lão puh nhân xử lý đồ cưới của mẫu thân thì là không giữ chứ hiếu rồi. Hôm nay ta trở lại, cũng có mấy ngày ở không, liền bàn giao rõ ràng với lão phu nhân thôi!"

Hai chữ "đồ cưới" nhất thời đập Đại Tiểu Trần thị đến hoa mắt, nhất thời chột dạ. Ban đầu một lòng tính toán để Bùi Nguyên Tu cưới Trần Liên Bích, mặc dù giao đồ cưới của mẫu thân hắn ra, nhưng chắc chắn công việc vặt trong hậu trạch mà Bùi Nguyên Tu không thông sẽ giao vào tay thê tử. Như vậy cũng giống như tay trái chuyển sang tay phải thôi.

Nghĩ như vậy, các nàng cũng không thèm cố kỵ gì, sáng tối mỗi ngày một hai món đồ cưới.

Mặc dù nhà ngoại tổ mẫu của Bùi Nguyên Tu không làm quan nhưng cũng là phú hộ Giang Nam, đồ cưới ban đầu cũng được coi là mười dặm hồng trang. Những năm này các nàng tiêu xài cũng chỉ còn khoảng một phần ba mà thôi. Chỉ còn lại một chút gia cụ, đồ trang sức đeo tay, cùng một số vải vóc để lâu đã hỏng, vẫn còn ở trong khố phòng chưa từng động tới.

Những vật quý trọng còn lại không phải là đặt trong phòng cũng là cầm đi đưa cho người khác, còn những thứ khác đều mang đi cầm đồ trong lúc khó khăn.

Lúc này các nàng đi tới nơi nào tìm đồ cưới đây?

"Cái này..." Bùi lão phu nhân nhìn hàn quang lóe ra trong mắt của Bùi Nguyên Tu, nửa chữa không cũng khó khạc ra, im lặng trong chốc lát, mới tìm cớ nói: "Hôm nay Vương gia đã qua 20, đồ cưới này cũng để cho ngươi xử lý, lão bà tử ta đây cũng không có lý lưu lại trong tay mình. Chỉ là ngươi cũng hiểu được, đồ cưới trong tay mẹ ngươi là đất đai, là điền trang, vừa hàng, những năm này, nếu muốn làm rõ cũng không phải là chuyện một hai. Hôm nay ta cũng lớn tuổi, tinh lực không thể bằng những năm trước, lần nay ngươi hồi kinh cũng không phải sẽ rời đi ngay, vậy thì cho ta thêm một vài ngày sửa sang lại được không?"

Ánh mắt Bùi Nguyên Tu dừng lại trên mặt bà ta trong chốc lát, khiến lòng bà ta hốt hoảng vô cùng, chỉ sợ hắn sẽ muốn kiểm tra lại kho ngay lập tức. Cho đến lúc Bùi Nguyên Tu gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng của bà ta mới được đặt xuống.

Đương nhiên là Bùi Nguyên Tu hiểu trong lòng bà ta đang tính toán gì, trong lòng hắn cũng hiểu được đồ cưới của mẫu thân đã sớm bị các nàng dùng không còn gì. Lúc này hắn nói ra, muốn để lòng các nàng sinh nghi ngại, không còn được thoải mái nữa. Làm như vậy, cũng là để tưởng niệm, dù sao cũng đồ mẫu thân lưu lại.

Nên mới nói, việc nên sợ hãi thì phải sợ hãi, Bùi Nguyên Tu vén áo dài đứng dậy, ra thư phòng ngoại viện.

Hắn đi chân trước, chân sau Bùi lão phu nhân liền sai người đi tìm Trần Liên Bích. Nói cho nàng ta biết làm thế nào cũng phải là chính phòng phu nhân của Bùi Nguyên Tu.

Lúc này thư phòng ngoại viện đã để Bùi Đại lệnh cho người quét dọn đến hạt bụi nhỏ cũng không còn.

Bùi Nguyên Tu trở về thư phòng liền bắt đầu suy nghĩ chuyện ngựa của Lung Nguyệt bị sợ hãi hôm nay.

Kiếm trước, trước lúc thành thân, hắn và Cửu Nhi cũnhg không qua lại quá nhiều, nhưng cũng nhớ năm đó Cửu Nhi từng bị ngã ngựa. Cánh tay, xương đùi gãy lìa, gáy cũng bị đụng vào, ở trên giường hôn mê nửa tháng. Sau khi gả cho mình, mỗi lần thay đổi thời tiết, cả người sẽ đau nhức, đầu cũng vô cùng đau đớn.

Cũng từ đó, Hoàng thượng không cho phép Cửu Nhi cưỡi ngựa nữa.

Nghĩ như thế, hẳn là lúc phát sinh chuyện này, may mà kiếp này có thay đổi, để hắn có thể cứu lấy Cửu Nhi.

Môi mỏng của Bùi Nguyên Tu khẽ nâng lên, xem ra, ông trời thấy nhân duyên của mình và Cửu Nhi chưa đoạn, nên kiếp này mới giúp đỡ mình như thế.

Nhưng, chuyện lần này thật sự rất kỳ lạ, lúc Kim Ngô Vệ tìm được ngựa hoa sư tử ngọc tuyết hắn thấy được chỗ bụng của nó có một vết thương rất rõ ràng. Dựa vào việc hắn chinh chiến hàng năm, thường thấy các dạng vết thương kiểu này, cái này tuyệt đối không phải là cánh cây cọ vào, chỉ có thể là người làm. Nhưng là người nào có hận với Cửu Nhi như thế, muốn nàng phải chết?

Làm thế nào Bùi Nguyên Tu cũng không nhớ được, kiếp trước sau khi Cửu Nhi bị ngã, hoàng thượng xử trí người nào, trong lòng không khỏi lo lắng.

Có thể du ngoạn với Cửu Nhi, người này nhất định phải thân cận với CỬu Nhi, mới có thể dưới con mắt của Kim Ngô Vệ khiến ngựa bị thương chạy như điên như thế.

Sẽ là ai? Bùi Nguyên Tu không biết một chút chuyện hậu trạch vô cùng khổ não

Còn 12 thân vệ Bùi Nguyên Tu lúc này, đang ngồi trong phòng uống rượu tán gẫu.

Thẩm Tam nói: "Ta đây cũng từng nghe nói vị Thụy Mẫn công chúa này thông tuệ cao siêu như thế nào, ngày hôm nay chưa thấy mùi vị thông tuệ nào, chỉ dáng vẻ kia thôi cũng khiến ta đây nhìn rớt hàm. Thật là, đây đâu phải là người, rõ ràng là tiên tử trên trời nha!"

"Tiên tử thì sao, cùng lắm cũng chỉ là cái bao yếu ớt, ngựa mới điên một chút đã khóc nhè, quá yếu ớt, quá yếu ớt!

Lão Ngô nói xong trong đầu lại buồn bực uống rượu, nửa vò rượu đã xuống bụng, khiến màu của vết sẹo trên mặt hắn đậm màu hơn, càng dữ tợn hơn.

"Ai! Ta nói lão Ngô này, ánh mắt của ngươi sao thế? Sao chúng ta lại thấy như chọn xương trong trứng gà vậy? Nói như ngươi, gia chúng ta đúng là không tìm được thê tử thích hợp rồi!" Thẩm Tam đạp hắn.

Liền nghe Thạch Đầu nói: "Chẳng lẽ lão Ngô ngươi cảm thấy dáng dấp của mình xấu xí, đời này khó chiếm được vợ nên mới muốn lôi kéo Vương gia của chúng ta bồi ngươi thôi!"

Nghe vậy, mọi người cười ồ lên.

Thật ra thì lão Ngô cũng không xấu xí, mặt vuông chữ điền, màu da hơi đen, mắt to mày rậm, mặc dù môi dày, nhưng lại lộ vẻ đàng hoàng, trung thành. Vết sẹo thật dài màu đỏ trên mặt kia, đậm lên mới có chút dọa người.

Lão Ngô trầm giọng hừ một tiếng: "Lão Ngô ta đây chướng mắt mấy nữ tử õng ẹo kia nhé!"

"Nhi chi lê hoa xuân đái vũ..."

"Haha! Lưu Hải, con mèo nhà ngươi đi tiểu nửa vò cũng kéo theo được chút văn vẻ, nhưng rõ ràng là ngươi đã đọc sách mấy năm rồi!" Thẩm Tam cười mắng Lưu Hải, rồi sau đó lại nói: "Khoan hãy nói, câu nói này của ngươi lại khiến ta nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của vị công chúa kia, thật đúng như là thảo luận lời hát, khóc thôi cũng đẹp mắt như vậy..."

Lời còn chưa dứt, liền bị người phía sau đạp một cái dính vào mặt bàn.

Người tới chính là Bùi Tiểu, lại nghe hắn nói: "Bàn luận về công chúa, các ngươi thấy đầu mình rảnh rỗi quá, muốn hái xuống đá chơi?"

Thấy là Bùi Tiểu, Thẩm Tam vốn muốn mắng chửi người bò lên, ôm cổ hắn, nói: "Tới thật đúng lúc, mau nói cho huynh đệ chúng ta biết, chuyện của công chúa với Vương gia là sao?"

Mọi người gật đầu.

Mạnh Thạch đầu cũng nói: "Ngày thường Vương gia của chúng ta thấy chuyện này tránh như tránh rắn độc, hôm nay lại hành động như thế, hành động giống như phải lấy thủ cấp của tướng địch, còn ôm vào trong ngực liền không muốn buông tay. Không phải vương gia vẫn luôn nói là nam nữ có khảong cách sao?"

"Lời ấy rất đúng!" Mọi người gật đầu, nhìn Bùi Tiểu.

Lại thấy Bùi tiểu cười nói: "Muốn biết sao?"

Mọi người lại gật đầu lần nữa.

Bùi Tiểu nhanh chóng nhặt đùi gà, vọt tới cửa, nói: "Cái này phải hỏi gia rồi!" Rồi sau đó như một làn khói chạy biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Trọng trạm dịch, Trác Nhã công chúa của Minh Kim quốc nhìn thấy công chúa Đại Chiêu, còn bị mắng mỏ.

Cô nương lớn trên thảo nguyên, làm gì có ai chưa nhìn thấy ngựa bị kinh ngạc.

Trong lòng chỉ cảm thấy Lung Nguyệt yếu ớt, cái xác tốt lại đánh đồng với mình.

Từ xưa tới nay, đã là nữ tử thì đều vô cùng coi trọng dung mạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play