Vậy mà còn chưa dứt lời, liền nghe Hoán Ngọc nói: "Trang ngũ cô nương, đây là Thụy Mẫn công chúa và Hóa Diên bát công chúa, xin cẩn thận lời nói!"
Chỉ một lời đã khiến Trang Nhã Hà xấu hổ không còn mặt mũi, cuống quít quỳ xuống, nói: "Xin công chúa thứ tội, thần nữ lỡ lời! Thần nữ chỉ là thấy công chúa cực kỳ thân cận với Nhị tỷ tỷ, cho nên sinh lòng hâm mộ, cho nên...cho nên..."
Dưới chỗ ngồi của nàng ta có tỷ muội không hợp, khóe miệng khẽ nâng lên, thầm cười.
Hóa Diên đột nhiên nói: "Miễn thôi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, sau này cố gắng học quy củ cho tốt! Mặc dù không phải là ruột thịt, hàng năm cũng đã thắp cho Nhị tỷ tỷ một nén hương, gọi một tiếng mẹ cả. Cũng không bôi nhọ danh tiếng Nhị tỷ tỷ."
Lung Nguyệt nghe vậy trong lòng cười thầm, thì ra Bát tỷ tỷ của nàng cũng là người miệng độc.
Từ sau Trọng thu yến năm kia, Lung Nguyệt lệnh Thái y viện tới chẩn bệnh cho Trang Nhã Như mới hiểu, nàng ấy đâu phải bởi vì tàu xe mệt nhọc mà bị bệnh. Rõ ràng bị ngũ cô nương Trang gia này không nói một lời đá vào hồ nước, bị vỡ đầu.
Không chỉ có Lung Nguyệt nghe xong tức giận, mà ngay cả người phong đạm vân khinh như Hóa Diên sau khi biết được cũng tức giận. Nhớ việc lúc mình còn bé không người nào chăm sóc, ở trong cung cũng chịu không ít khổ sở. Nếu không phải có Lung Nguyệt, không biết hôm nay mình sẽ như thế nào. Gặp lại Trang Nhã Như giống như đồng bệnh tương liên, nhất thời sinh lòng thương tiếc.
"Được rồi, nếu như Bát tỷ tỷ đã nói như thế, thì ngươi đứng lên đi! Hôm nay tỷ muội ta đến ngắm hoa sen, không phải tới tìm điều không thoải mái, các ngươi cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm đi, để lại Như Nhi nói chuyện với tỷ muội chúng ta là được!" Dứt lời, Lung Nguyệt phất tay, để các nàng làm chuyện của mình.
Nàng kéo tay Trang Nhã Như, cùng nói chuyện phiếm với Hóa Diên.
Lung Nguyệt nói: "Như Nhi này, trong phủ này, con mới thật sự là chủ tử, vinh dự trong phủ hôm nay đều do ngoại tổ mẫu Trang tần nương nương và mẫu thân của con là Ninh An công chúa kiếm về! Vì vậy, con đường đường là huyết mạch Hoàng gia, tại sao lại để mặc cho người khác sai khiến? Nếu có người dám tức giận với con, cố ý đánh chửi con, thì lại sai người qua nói với ta!"
Trang Nhã Như rưng rưng gật đầu. Nhớ lại những ngày ở phía nam, nhìn lại những ngày sau khi trở về kinh, có tiểu di chăm sóc, cuộc sống đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Mặc dù tiểu di chỉ lớn hơn mình hai tuổi, nhưng cũng là người thông minh, nếu mình có thể có được một phần của nàng thì có thể tốt hơn rồi.
Vừa là để kiên quyết hạ mã uy với Trang gia, Lung Nguyệt và Hóa Diên ở lại dùng bữa trưa, sau đó tán gẫu với Trang Nhã Như một chút rồi mới bãi giá hồi cung.
Mọi người Trang phủ đứng ở cửa cung tiễn Lung Nguyệt và Hóa Diên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm một chút, mới trở về phòng của mình.
Trang Nhã Hà bị làm nhục một phen, lúc Lung Nguyệt ở đấy không dám biểu hiện gì, lúc này mới trợn mắt đi về viện của mình, đang đi thì chạm mặt với một người. Ngẩng đầu lên nhìn, chính là trưởng tử duy nhất của Cữu cữu nàng, biểu ca của nàng ta Lỗ Phong.
Lỗ Phong đến gần, nén giọng hỏi: "Mỹ nhân hồng y giống như tiên tử trong tranh kia chính là Cửu công chúa à?"
Trang Nhã Hà liếc hắn một cái, khẽ gật đầu, nhìn mắt hắn một cái. Đi được hai bước quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lô Phong, chỉ thấy Lỗ phong đặt ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Lung Nguyệt và Hóa Diên từ Trang phủ trở về Linh Hữu. Chỉ là sau khi tỷ muội hai người rời đi, mấy người Trang gia lại làm khó Trang Nhã Như. Dù sao tính tình của nàng bị dưỡng thành khúm núm như vậy cũng không phải là ngày một ngày hai, muốn chuyển biến cũng phải từ từ. Nhìn hôm nay nàng ấy đã mạnh hơn lúc hồi kinh không ít rồi.
Không tới hai ngày, Lung Nguyệt liền cầu xin mẫu thân nhà nàng để nhận Trang Nhã Như vào trong cung.
Ở phía Bắc Cương của Đại Chiêu quốc.
Con phố phồn hoa nhất, đoàn người đánh ngựa đi qua, người đi đầu mặc áo gấm tứ xuyên thêu hoa văn mây như ý màu bạc, bên hông đeo một chiếc đai lưng bạch ngọc. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, mặt giống như mật, như dùng dao khắc thành, tóc đỉnh đầu buộc đội mũ kim quan, dưới háng là ngựa quý với bộ lông bờm sáng bóng, chính là Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu.
Lúc này, nhóm người đi đường đã chia thành hai bên, lặng lẽ đợi bá chủ một phương này đi qua. Lại chợt thấy một chiếc xe ngựa mất khống chế vọt ra, phía sau có người hô to: "Mau chặn ngựa lại, cô nương nhà ta ở bên trong!"
Xe ngựa phi thẳng về phía Bùi Nguyên Tu, cách càng lúc càng gần, một bóng hồng cánh sen yểu điệu từ trong xe ngựa rơi ra ngoài, đánh thẳng về phía Bùi Nguyên Tu. Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ thấy một đại hán mặc áo màu xanh táo ngăn trước ngựa Bùi Nguyên Tu, vừa vặn chặn người này lại.
Liền nghe giọng ồm ồm của người này vang lên: "Cô nương chớ sợ, nói tên của mình, ngày khác lão Ngô sẽ đến phủ cầu hôn!"
Chủ nhân của thân hình yểu điệu là một thiếu nữ như hoa chừng 15, 16 tuổi, mở mắt ra thấy mình rúc vào ngực một người lỗ mãng, cũng không phải là Tĩnh Bắc Vương gia. Mặt người này đen như than, miệng rộng môi dày, râu quai nón, vết sẹo lớn dọc từ mi tới cằm, thật dọa người, mỹ nhân nhìn về phía trước một cái, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT