Thỉnh thoảng nàng lại nói: "Tràng hạt phật làm bằng trầm hương này hẳn là tổ mẫu sẽ thích!"

Thỉnh thoảng lại nói: "Tiểu tẩu tẩu vừa ý kiếm Tây Dương mà phụ thân thưởng cho Triệt Nhi từ lâu, một đôi này hẳn là tiểu tẩu tẩu sẽ rất thích!"

"Đây là kim cương! Để mẫu thân làm nhẫn!"

"Tẩu tẩu thích vẽ tranh, tranh Tây này cho tẩu tẩu!" Lung Nguyệt tìm được một bức tranh, nhớ tới Khổng Trúc Xuân.

Lấy thêm một ít kim cương dùng để khảm lên mũ: "Cái này cho Nhiên Nhi!"

Một năm trước, Lý Long Tá lại sinh một nữ nhi, tên là Hi Nhiên, cùng với Tế Nhi tạo thành một chữ "Hảo"!

Rồi sau đó, lại cho tiểu chất tử, Bát tỷ tỷ, Triệt Nhi...

Chọn toàn bộ trong nửa ngày, lúc sau nàng lại cười cười nhìn phụ thân nhà mình.

Thuận Khải Đế giả vờ giận, nói: "Chọn nhiều như vậy sao mà chưa có trẫm?"

"Trong thiên hạ này có chỗ nào không phải là đất của vua, thiên hạ này đều là của phụ thân, nữ nhi làm gì có đạo lý dùng của phụ thân cho phụ thân chứ?" Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, lại nói: "Nữ nhi muốn đưa cũng dùng của mình thì mới là tâm ý!"

Thuận Khải Đế ừ một một tiếng, nói: "Coi như thông minh!" Rồi sau đó cười nói: "Con nhặt toàn bộ đồ vật trong phòng của trẫm trong một lần như thế này thì có cảm thấy an tâm không?"

"Nữ nhi thay mặt ca ca, tẩu tẩu, chất tử, chất nữ, tỷ tỷ, đệ đệ tạ ơn phần thưởng của phụ thân!" Lung Nguyệt phúc thân, trịnh trọng hành lễ.

Thuận Khải Đế liếc nàng nói: "Đã như vậy, con mau trở về đi!"

"Buổi tối nữ nhi sẽ bồi phụ thân dùng bữa!"

Thuận Khải Đế gật đầu, nói: "Đi tìm mẫu thân của con đi! Gần một tháng mẫu thân con không được gặp con rồi!"

"Nữ nhi lĩnh chỉ!"

"Con rõ là...!" Thuận Khải Đế dứt lời, cười để Lung Nguyệt đi gặp Hoàng hậu.

Buổi chiều, sau khi phụng bồi phụ mẫu dùng bữa xong, được hời còn khoe mẽ một chút, sau đó ra ngoài, trở về Cúc Nguyệt các.

Buổi chiều Lung Nguyệt vui vẻ lấy gương ra, đứng trước gương soi một chút, lúc này nàng đứng nhìn người xinh đẹp trong gương, nhất thời ngây ngẩn hết cả người.

Thời gian trôi qua nửa ly trà nàng mới bình tĩnh được, trong đầu chỉ hiện lên một câu nói duy nhất: Liệu có phải là tiên nữ hạ phàm không!

Lung Nguyệt thực khó tưởng tượng, kiếp trước nàng vẫn là dã nha đầu chìm trong đống người cũng khó tìm ra, nhưng kiếp này lại thành "Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc"(1) như thế này....

(1)Bài ca của Lý Diên Niên, đời Hán, ca ngợi sắc đẹp của một mĩ nhân có câu:

Nhất cố khuynh nhân thành.

Tái cố khuynh nhân quốc.

Nghĩa là:

Quay lại nhìn một lần thì làm nghiêng thành người,

Quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.

Do đó, người sau thường dùng chữ "nghiêng nước" (khuynh quốc), "nghiêng thành" (khuynh thành) để chỉ sắc đẹp phi thường của người phụ nữ.

Trong lòng chợt sinh ra cảm giác vô cùng hốt hoảng. Cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy vẫn cảm thấy không chân thật.

Sau khi ăn sáng xong, Địch Thúy cầm tấm thiệp đi vào, vừa nhìn, thì ra là Trang Nhã Như tổ chức yến thưởng sen ở Cẩm Y Hầu phủ, mời nàng qua phủ.

Trong lòng Lung Nguyệt cảm thấy kỳ quái, Như Nhi bị kế mẫu của nàng, Nhị phu nhân Trang gia nuôi dạy quá mức dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, nói khó nghe một chút chính là khúm núm, cả ngày bị tiểu muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi ở trên đầu tác uy tác phúc mà không chịu kêu than một tiếng. Người có tính tình như vậy làm sao có thể nghĩ ra chuyện mở yến thưởng sen?

Suy nghĩ vòng vo một chút, liền nói với Địch Thúy: "Sai người nói với Như Nhi, chỉ nói là hôm đó ta với Bát tỷ tỷ sẽ cùng đi!"

Qua lễ vạn thọ, không tới mấy ngày Trang Nhã Như lại cho người đến mời nữa, Lung Nguyệt và Hóa Diên lấy loan giá công chúa một trước một sau, ra khỏi Linh Hữu đi về phía Cẩm Y Hầu phủ.

Hóa Diên không hiểu hỏi: "Hai người chúng ta cùng đi mà, vậy tại sao lại phải dùng hai bộ loan giá?" Thường ngày đi đâu hai tỷ muội đều dùng chung một liễn.

Lung Nguyệt nói: "Có vài người muốn dùng vẻ mặt ôn hòa, lấy lễ nghi tiếp đãi, mà có vài người muốn lấy thể để chèn ép!"

Hóa Diên càng nghe lại càng mơ hồ, nhưng cũng nghe theo. Mặc dù tỷ muội hai người không mặc cung trang triều phục, nhưng cũng là trang phục vô cùng lộng lẫy.

Loan giá tới cẩm y hầu phủ, vừa tới đã thấy cửa phủ đã rộng mở, cửa phủ rải nỉ đỏ.

Bọn hạ nhân thấy loan giá công chúa đến đây, cuống cuồng chạy vào trong trạch. Chỉ chốc lát, lão hầu phu nhân dẫn chúng tức phụ, cô nương tới trước cửa nghênh đón.

Đại phu nhân Trang gia tới trước xe Thất bảo hương, cung nghênh Lung Nguyệt xuống, nhưng lại nghe Chu thống lĩnh Kim Ngô Vệ trầm giọng nói: "Sao công chúa tôn sư có thể xuống ở cửa? Mau mở to cửa nghênh loan giá của Công chúa vào bên trong trạch!"

Mọi người của Trang gia nghe vậy thầm cả kinh trong lòng, cũng không biết còn có quy củ nghênh đón như vậy, Nhị công chúa Ninh An năm đó cũng chưa từng thấy qua quy củ như vậy.

Thấy mọi người ngây ngốc, Chu thống lĩnh quát lên: "Còn không mau lên!"

Trang đại phu nhân nghe vậy mới tỉnh người, vội vàng phân phó người làm.

Xe thất bảo hương đi vào bên trong viện, ngoại nam tránh ra ngoài, Lung Nguyệt mới đỡ tay Hoán Ngọc và Tiển Bích xuống xe. Không để ý mọi người đang hành lễ, lúc nàng tìm được Trang Nhã Như, đưa tay kéo nàng lên, mới nói: "Chư vị miễn lễ!"

Vừa rồi, lúc vào cửa Lung Nguyệt cố ý lấy thể dồn ép, dù dọa khiến mấy vị phu nhân khiếp đảm. Vốn xuất thân từ thương nhân, chưa từng ra mắt người quyền quý, trong nhà chỉ có một vị Trang tần, cưới một vị công chúa, nhưng hai vị này lại là người mềm yếu. Cho nên mọi người trong Trang gia mới ỷ vào những điều trước đó, muốn mượn Trang Nhã Như gọi Lung Nguyệt tới nhìn.

Hôm nay bị Lung Nguyệt hạ mã uy, cho nên đàng hoàng lại, lúc Lung Nguyệt cho miễn lễ mới dám nhìn trộm một cái.

Lúc nhìn lại bị thần thái của Lung Nguyệt làm cho giật mình. Trong lòng thầm nghĩ: Thảo nào vị Cửu công chúa này được sủng ái, nếu nữ nhi nhà ai sinh ra có dáng vẻ tốt như vậy, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ rồi.

Vậy mà, giữa hai hàng lông mày của Lung Nguyệt lại cố ý lộ ra vẻ uy nghiêm, cho nên không ai dám khinh thường làm ra hành động gì không đúng.

Nụ cười lúc này của Lung Nguyệt lại không hề đạt tới đáy mắt, nàng nói: "Xin chư vị phu nhân cứ tự nhiên thôi! Ta và Bát tỷ tỷ vì Như Nhi mời mà đến, không có đạo lý làm phiền các phu nhân." Xong lại nói: "Như Nhi này, dẫn đường thôi!" Dứt lời, không nói thêm gì nữa, chỉ kéo tay Trang Nhã Như, để nàng dẫn mình và Hóa Diên đi vào viên tử.

Đi cùng các nàng, còn có vài vị cô nương vừa mới tiếp giá, đều không phải là đích nữ thường ngày tham gia cung yến trong cung. Lung Nguyệt lén quét mắt một vòng, liền thấy kế mẫu và thứ muội muội của Trang Nhã Như cũng ở đó, lường trước được nhưng người này chính là cô nươn Trang phủ cùng với biểu cô nương.

Tới viên tử, Lung Nguyệt và Hóa Diên ngồi vị trí chính chủ.

Rồi sau đó, vài vị cô nương lại phúc thân thi lễ lần nữa, sau đó nghe thứ muội muội của Trang Nhã Như nói: "Chất nữ bái kiến Bát Hoàng di, Cửu Hoàng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play