Thế nhưng cho dù anh có hô to đến đâu thì cũng không nghe thấy bất cứ tiếng trả lời nào.
Lẽ nào cô quay về bệnh viện rồi? Bạch Lập Nhân nhanh chóng mở cửa phòng xông ra ngoài.
Cấp tốc chạy đến bệnh viện.
Tiết Khiêm Quân vẻ mặt mệt mỏi dựa lưng vào ghế dành cho người thăm bệnh ở lại qua đêm, khi nhìn thấy Bạch Lập Nhân thì ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bạch Lập Nhân vốn là người rất xem trọng bề ngoài, nếu không phải hai người họ đã quá quen thuộc thì khi Tiết Khiêm Quân nhìn thấy người đàn ông nửa đêm mặc áo ngủ, đi dép lê chạy đến bệnh viện, anh đã nghĩ chỉ là người giống người mà thôi.
Bạch Lập Nhân ngay cả việc liếc mắt nhìn Tiết Khiêm Quân cũng tiếc, bước lên ấn mạnh chuông cửa phòng theo dõi đặc biệt.
"Có chuyện gì vậy?" Y tá mở cửa, vẻ mặt không hề dễ chịu, cũng hỏi câu tương tự.
"Liêu Diệu Trăn tỉnh rồi ư?" Bạch Lập Nhân xông tới hỏi.
Y tá cau mày, giọng nói vô cùng bực mình, "Không có! Không phải đã nói rồi sao? Nếu như cô ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo cho các anh trước tiên." Theo như quy định, trong phòng theo dõi đặc biệt nhất định lúc nào cũng phải có người, nguyên nhân là vì nếu có chuyện khẩn cấp, phải lập tức thông báo cho người nhà bệnh nhân.
"Không có khả năng, cô ấy nhất định đã tỉnh!" Giọng Bạch Lập Nhân rất chắc chắc, Tiết Khiêm Quân hơi hơi cau mày, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
"Anh nghe không hiểu tiếng người sao?! Tôi đã nói rồi, cô ấy chưa tỉnh!" Vì Bạch Lập Nhân quá cố chấp nên thái độ của y tá cũng thô lỗ hơn: "Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh, mời anh ngày mai lại đến!"
Sau đó không chút khách khí đóng cửa lại.
Thế nhưng Bạch Lập Nhân lại dùng sức đẩy mạnh cửa ra, y tá không kịp cản, suýt chút nữa va vào tường.
Bạch Lập Nhân không để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ chăm chăm bước nhanh vào phòng.
Tiết Khiêm Quân cũng ngẩn ra, yên lặng đi theo phía sau.
Bạch Lập Nhân hoàn toàn không biết Diệu Diệu nằm ở giường nào, nhưng phòng theo dõi đặc biệt không quá mười bệnh nhân, rất dễ tìm.
Các bác sĩ phụ trách cũng nghe thấy tiếng chuông mà chạy đến: "Tiên sinh, phiền anh nhanh chóng ra ngoài, thế này không đúng theo quy định!" Nhưng khí thế của Bạch Lập Nhân khi này rất mãnh liệt, không ai có đủ can đảm để ngăn anh lại.
"Bác sĩ, tim của bệnh nhân giường số năm đột nhiên ngừng đập!" Y tá khẩn cấp thông báo, bác sĩ cũng không đoái hoài đến bọn họ nữa, đi thẳng đến giường bệnh số năm.
Số năm?
Bạch Lập Nhân đặt tay lên tim, nó đang đập rất dữ dội trong lồng ngực, anh theo bước chân bác sĩ bước thẳng đến giường bệnh số năm.
Thấy bác sĩ đang cố gắng cứu sống một bệnh nhân nam trẻ tuổi, thân thể cao to thì thở phào một hơi.
"Tít. Tít" Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều, cùng với khuôn mặt trắng bệch của ...
Chính là Diệu Diệu.
Đầu cô vẫn cuốn băng dày đặc, mắt nhắm chặt, trên người cắm đầy dây, màn hình theo dõi hiển thị huyết áp rất thấp, mạnh đập thong thả.
Không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Không thể nào, tại sao có thể như vậy?" Bạch Lập Nhân bị đả kích rất lớn.
Tại sao có thể như vậy? Anh cứ nghĩ...
"Cô ấy chưa tỉnh, nếu cô ấy tỉnh, tôi sẽ biết." Tiết Khiêm Quân vẫn giữ yên lặng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
"Không thể nào, cô ấy không thể nào chưa tỉnh!" Bạch Lập Nhân vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.
Nếu cô ấy chưa tỉnh lại, nếu như cô chưa trở về, như vậy, cô đã đi đâu?
Một hồn phách đang yên đang lành, sao có thể tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi chứ?
Tiết Khiêm Quân nhìn tình cảnh xung quanh một chút, hai bên giường của bệnh nhân giường số năm, bác sỹ đã thông báo cho người nhà đến nhận tin tử vong.
Người vợ trẻ tuổi cùng đứa con chưa đến mười tuổi khóc thét lên, khiến người khác không khỏi đau lòng.
"Bạch Lập Nhân, đã khuya rồi, nhân viên y tế cũng phải làm việc, chúng ta ra ngoài thôi." Tiết Khiêm Quân kéo tay anh.
Tình huống này không thích hợp để ở lại.
"Buông ra!" Nhưng Bạch Lập Nhân lại lạnh lùng hất tay Tiết Khiêm Quân ra, cố chấp đứng một bên: "Trước khi trời sáng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại."
Hồn phách ngu ngốc kia chắc còn đang trên đường tới bệnh viện. ( Một câu, chỉ một câu thôi đã đủ khiến mặt mày hai người họ xám ngoét.
Quá mất mặt.
Đáng ghét.
Anh chạy vào toilet, còn cô đỏ mặt, tiếp tục quay về làm tổ trong chăn.
Ham hố ngồi xem bóng đá nên dự định tung hàng sớm bị đổ bể :v
Cả nhà đọc truyện vui nhé, ta lại lọ mọ đi viết bài để mai nộp đây :v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT