Thấy chân mày Bạch Lập Nhân vẫn nhăn tít lại, Diệu Diệu vội vàng chủ động xin đi giết giặc: "Nếu không, anh còn ra dự phòng không? Tôi giúp..." Giúp anh thay, những lời này đều bị cô nuốt ngược trở lại.
Hiện tại, những thứ đơn giản như vậy cô chỉ có thể nói suông mà thôi.
Thật đau lòng.
Cô ở nơi này, cứ có cảm giác làm cái gì cũng không được, thật khiến người ta uể oải.
"Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Bị cảm sao?" Anh cau mày.
Nếu sớm biết cô không khỏe thì anh đã không ra ngoài.
"Tại tôi không đúng, không nên vào đây lúc anh đang thay quần áo." Vì hai người họ đều đã trưởng thành, cô lại còn mặt dày muốn đến sờ con rồng kia nên mới bị dương khí làm bị thương.
Bạch Lập Nhân hơi sửng sốt: "Không phải tôi có đeo vòng tay sao?" Vì sợ làm cô bị thương nên ngay cả khi ngủ hay khi tắm, anh đều không gỡ nó ra.
"Trên vai anh xăm một con rồng, tôi tò mò, nên..." Động tay động chân chút.
"Vậy về sau cô đừng chạm vào nữa, tôi cũng sẽ không cởi trần trước mặt cô nữa." Thời tiết dạo này cực nóng, cho dù bật điều hòa thấp thì lúc ngủ anh cũng gần như cởi sạch.
Không ngờ, chỉ mới cởi áo thôi mà sự tình đã nghiêm trọng như vậy rồi.
Xem ra, lại phải thay đổi thêm một thói quen nữa.
Dạo này anh đối xử với Diệu Diệu tốt đến mức đáng phải kinh ngạc.
Diệu Diệu khó khăn nặn ra một nụ cười.
Vì hôm nay đi xem mắt nên Bạch Lập Nhân mặc sơ mi đen, trông rất lịch lãm, càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh.
Bạch Lập Nhân nhìn cô một cái, thú thực, anh chẳng thấy dáng người đối phương đẹp hơn cô chút nào, nếu Diệu Diệu mà tham gia chương trình gì đó, có khi còn áp đảo cô ta cũng nên.
"Quên đi. Tôi vừa nhìn thấy mấy cô ngực to đã không có chút cảm tình nào rồi!" Cả buổi tối, đối phương hết hỏi anh cái này đến cái kia, khiến anh cảm thấy rất phản cảm, còn ước phải chi mình đừng đồng ý đi gặp mặt cô ta.
"Người này... Người ta ngực to thì làm phiền anh chắc?!" Diệu Diệu tức giận bất bình.
Không có.
Người khác ngực to thì anh không ngại, nhưng mà, cô thì khác, rất phiền mắt anh.
Bạch Lập Nhân không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt không ngừng lóe ra.
Anh nhìn cô như thế lại khiến cô ngượng, lấy hai tay che đi bộ ngực kiêu ngạo ít nhất cũng phải 34D, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Vậy, người thứ ba?"
Tắm rửa xong, Bạch Lập Nhân xác định lại lần nữa, chỉ khi đã chắc chắn cổ áo ngủ đủ cao, che khuất được hoàn toàn con rồng trên vai mới an tâm.
Anh biết mình hồ đồ, biết thừa Diệu Diệu vì con rồng trên vai mình nên mới bị thương, hiện tại tốt nhất phải cách xa cô một chút mới là đối sách.
Nhưng...
Anh bước ra khỏi phòng tắm.
Trước kia anh vẫn không tin, hiện tại mới hiểu, thích một người là luôn muốn được đến gần người ấy, khát vọng này căn bản không thể áp chế.
Nếu, cô đã chủ động mở miệng...
Chờ đến khi cô "tỉnh" lại, có lẽ cô sẽ vô cùng hạnh phúc mà trở thành vợ người khác.
Giường hơi lạnh, Bạch Lập Nhân căng thẳng nằm xuống.
Hơn nữa, hiện tại cô ngủ rất say, căn bản làm gì có chuyện gì xảy ra. Anh luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, rằng cô không phải là một con người đầy đủ.
Dựa vào khoảng cách rất gần giữa hai người, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài trên gương mặt trong suốt đang ngủ say đối diện.
Bạch Lập Nhân giơ cánh tay lên giữa không trung, thoạt nhìn như thể Diệu Diệu đang say ngủ trong lòng mình.
Anh kìm lòng không dậu lén lút đưa môi lại gần cánh môi gợi cảm kia, cô ngủ hơi hé miệng, nếu không phải không có cảm xúc thực tế, đây chẳng khác gì một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Anh lùi lại, đem chăn cuốn lại thành một lỗ hổng hình tròn, như thể đang đắp lên người Diệu Diệu.
"Ngủ ngon." Biết rõ cô không nghe thấy, nhưng anh vẫn dịu dàng chúc cô ngủ ngon.
Nhắm mắt lại, Bạch Lập Nhân lại lo lắng mở mắt ra.
Xác định cô vẫn nằm đây, anh mới an tâm nhắm mắt lại.
Có đôi khi anh rất lo lắng, lo lắng việc hồn phách của cô ở bên cạnh mình, thật ra chỉ là một giấc mơ, còn sự thật lại là việc Diệu Diệu vẫn đang mất đi tri giác nằm ở bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Không hiểu vì sao, anh vẫn luôn lo lắng như vậy.
Không biết đã trằn trọc bao lâu, Bạch Lập Nhân lại giật giật cơ thể, mở mắt ra một lần nữa.
Lại khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Cô vẫn đang ngủ rất ngọt ngào.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt điềm nhiên say ngủ của cô, đang định dời tầm mắt đã lâu không thể thu về...
Đột nhiên, anh hoảng hốt, cơ thể của cô không ngừng lóe sáng.
"Diệu Diệu!" Bạch Lập Nhân hoảng sợ đưa tay ra.