Chị dâu nàng cười xong, càng cảm thấy Đỗ Quyên tốt.

Bỗng nhớ tới cảnh Lâm Xuân cầm tay nàng, lo âu hỏi: "Hai đứa nhỏ Lâm gia kia vẫn chơi chung với Đỗ Quyên sao? Như vậy cũng không nên a."

Hoàng đại nương thở phì phò nói: "Ngày mai ta sẽ nói với vợ lão Đại. Con gái mà cứ chơi với con trai còn ra bộ dáng gì! Chẳng lẽ coi như là vợ Lâm gia? Không thể như vậy được."

Hoàng lão cha bỗng nhiên nói: "Chờ thêm vài năm nữa đem chuyện của Ngưu Nhi và Đỗ Quyên định ra. Cũng không cần chờ trưởng thành, đưa nàng cho cữu nãi nãi nuôi. Dù sao thân kết thân, chẳng lẽ cữu gia gia, cữu nãi nãi còn hại nàng?"

Kiểu này là muốn đưa Đỗ Quyên đi làm con dâu nuôi từ bé.

Tẩu tử Hoàng đại nương vui mừng nói: "Sao có thể chứ! Chúng ta khẳng định coi  nàng như cháu gái ruột. Nhưng cô gia, việc này có chút khó. Xem vừa rồi 2 đứa nhỏ đối với Đỗ Quyên, lão Đại bọn họ, còn có Lâm gia..."

Nàng chưa nói hết lời nhưng hiển nhiên hết sức kiêng kỵ Lâm gia.

Hoàng lão cha hừ nhẹ một tiếng nói: "Ta nói, đó là cháu gái Hoàng gia. Lão Đại dám không nghe! Không phải nói là nhà nghèo sao? Vậy thì đưa con cho người khác nuôi, khỏi phải như hai đứa con trai trước đó, nuôi không nổi."

Lời hắn thực kiên định, không cho phản bác.

Đây là sau khi Đỗ Quyên đi, hắn tự định kết quả.

Không phải Phùng Trường Thuận thích nhất giảng đạo lý sao?

Vậy hắn cũng muốn xem xem, gia gia định thân cho cháu gái, ai dám ngăn cản!

Không riêng gì Đỗ Quyên, ngay cả Hoàng Tước Nhi hắn đều nghĩ xong.

Hừ! Nếu không thể bỏ con dâu cả, không có cách đoạn tuyệt quan hệ với Phùng gia, hắn sẽ nắm việc hôn nhân của cháu gái vào tay, chặt đứt liên hệ của Hoàng gia và Phùng gia.

Nếu Đỗ Quyên gả vào Lâm gia, dựa vào thủ đoạn của Phùng Trường Thuận, chắc chắn sẽ mượn tầng quan hệ này mà kiêu ngạo.

Không chỉ bởi vì Phùng Trường Thuận ứng đối chu toàn hơn hắn, còn bởi vì Phùng gia ở ngoài núi, Lâm gia thường ra vào núi, càng bởi vì Nhậm Tam Hòa sắp thành con rể Phùng gia, hắn thân với Lâm Đại Mãnh.

Nếu gả Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cho người quen cũ nhà mẹ đẻ của bà già, Phùng Trường Thuận sẽ không có cách. Hai bên nháo thành như vậy, hắn còn không biết xấu hổ làm tới sao?

Theo lý thuyết, cháu gái định thân với Lâm gia, hắn cũng vui vẻ.

Nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy trước mặt Lâm gia, bản thân khẳng định không có mặt mũi bằng Phùng Trường Thuận. Ý nghĩ này làm hắn ghen ghét khó nhịn.

Chỉ cần vừa nghĩ đến bộ dáng mạnh mẽ của Phùng Trường Thuận, lòng hắn rối thành một đoàn, liều mạng muốn đảo loạn cục diện này.

Hắn tuyệt đối không cho đại nhi tử và Lâm gia kết thân!

Vì thế, hắn không tiếc sớm tiễn bước Đỗ Quyên.

Lúc trước Lâm gia đính hôn ước bằng miệng với đại nhi tử. Hai huynh đệ Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu còn đánh trống giương cờ thay Đỗ Quyên thu xếp tiệc đầy tháng. Việc này người cả thôn đều biết.

Hắn sợ càng kéo dài sẽ không đổi ý. Khi đó sẽ nhiều khó khăn.

Dù sao kết thân với nhà mẹ đẻ bà già, thân càng thêm thân, người khác cũng không dễ xen mồm.

Chỉ cần không cho thông gia kia chen vào, làm thế nào đều được.

Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh, đợi không kịp muốn xem bộ dáng kinh ngạc của Phùng Trường Thuận.

Ra quyết định này, ngoại trừ những lý do trên, hắn còn cảm thấy cả nhà đại nhi tử đang dần dần thoát ra khỏi bàn tay của hắn.

Đây là điều hắn kiêng kị nhất.

Nuôi con trai là vì cái gì?

Không phải là cho người khác hưởng.

Nếu con trai hắn biếu ít đồ đã bị thông gia chỉ vào mũi mắng, vậy Phùng Trường Thuận hắn dựa vào cái gì mà hưởng xái cháu gái hắn?

Sau một hồi cân nhắc, hắn mới nói với Hoàng đại nương: "Ngày mai ngươi đi Cây Lê câu, mang theo Đỗ Quyên, ở đó mấy ngày. Đến thường xuyên như vậy, nàng và Ngưu Nhi sẽ quen thân hơn. Ở bên kia quen, sau này càng dễ làm hơn."

Hoàng đại nương liên tục gật đầu, cảm thấy chủ ý này của hắn rất tốt.

Tẩu tử nhà mẹ đẻ bà cũng thấy chủ ý này tốt, cười nói: "Nếu Đỗ Quyên ở quen, cô nãi nãi đưa nàng cho ta. Ta khẳng định coi nàng như cháu ruột. Ở hai tháng, đợi ngày mùa lại đưa về."

Nàng vui vẻ nghĩ, mỗi năm đi 2,3 lần. Mỗi hồi ở một hai tháng, ở rồi Đỗ Quyên sẽ biến thành cháu dâu nàng.

Bởi vậy, Hoàng đại nương quyết định ngày mai sẽ mang Đỗ Quyên đến đây  ở một đêm. Sáng sớm hôm sau sẽ đưa nàng đi Cây Lê Câu thăm người thân.

Tình hình này, Đỗ Quyên hoàn toàn không hay biết gì cả.

Từ nhà bà nội ra ngoài, nàng lập tức khen Hoàng Tước Nhi: "Hôm nay gan tỷ tỷ lớn rất nhiều, dám chuyện với người khác. Có phải thật dễ dàng hay không? Tuyệt không khó, đúng không?"

Hoàng Tước Nhi mím môi cười, có chút ngượng ngùng.

Muội muội nói không khó, nhưng tim nàng vẫn treo lơ lửng a.

Bất quá, nàng vẫn thực vui vẻ, xem ra đối với biểu hiện của mình cũng rất hài lòng.

Đỗ Quyên khích lệ nàng vài câu, rồi quay đầu hỏi Lâm Xuân, sao nhớ tới gọi nàng ăn cơm, bởi vì lúc đi đã nói là nàng và tỷ tỷ ăn cơm ở nhà bà nội.

Lâm Xuân nói là Nhậm thúc gọi hắn và Cửu Nhi đến.

Đỗ Quyên cười, nghĩ rằng trách không được, phái hai tiểu tử đến gây rối.

Đi tới cửa Nhậm gia đã thấy Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh đang đứng chờ.

Gặp mặt cũng không nói nhiều, trực tiếp mang bọn họ vào Đông sương.

Trên bàn đã bày xong đồ ăn. Huynh đệ Thu Sinh, tiểu biểu ca Đỗ Quyên đều ngồi sẵn. Thấy bọn họ vội vàng hô to, nói đói đến nỗi ngực dán vào lưng nhưng vẫn chờ bọn hắn đến mới dám động đũa.

Cửu Nhi và Lâm Xuân lập tức đi tới, một người chiếm một vị trí, không hẹn mà cùng giữ lại vị trí ở giữa, ngoắc Đỗ Quyên tới ngồi.

Đỗ Quyên vội đẩy Cửu Nhi, "Ngồi xích qua bên kia một chút, ta ngồi chung với tỷ tỷ."

Cửu Nhi đành phải xê qua một bên để Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi ngồi xuống.

Xong xuôi mọi người mới vui vẻ cầm đũa.

Hình như Đông sương vì đám trẻ mà chuẩn bị. Không chỉ bàn ghế dụng cụ đều nhỏ hơn một số, ngay cả phòng ở đều ngăn cách trước sau, bố trí tinh xảo khéo léo.

Hoàn cảnh như vậy, bố trí như thế, lại không có người lớn bên cạnh. Nhậm Tam Hòa vào một lát là đi, chỉ để Phùng Minh Anh lại chiếu cố. Đám nhóc thập phần thoải mái hoạt động, có cảm giác như đang ở nhà, ăn uống cười đùa, không hề coi mình như người ngoài.

Bởi Phùng Minh Anh phải ở bên cạnh chiếu khán, Nhậm Tam Hòa chỉ cho nàng các nơi: thứ gì đặt ở nơi nào, dùng cho cái gì, cái đó dùng để làm gì, phảng phất nàng đã là nữ chủ nhân của nhà này.

Đỗ Quyên rất bất mãn, vừa ăn vừa dùng kiếm mắt bắn Nhậm Tam Hòa.

Không phải nàng muốn quấy rối, thật sự là nhịn không được.

Nhìn xem, mặt Phùng Minh Anh đỏ ửng, cười xấu hổ. Nhậm Tam Hòa lại trấn định như thường.

Đỗ Quyên không cảm thấy vì hắn da dày.

Đây căn bản là trong lòng hắn không có tình yêu!

Nếu trong lòng hắn có tiểu di, đối mặt với thiếu nữ sắp trở thành vợ mình, hắn có thể trấn định tự nhiên như vậy sao?

Trừ phi hắn không phải nam nhân!

Nhậm Tam Hòa cũng không biết trong lòng Đỗ Quyên ngoắt nghéo, hắn dẫn Phùng Minh Anh vào một phòng thông nhau. Cũng là ngăn cách trước sau, ở giữa có cửa tròn tương thông.

"Trong tủ đó đều là điểm tâm, còn có thịt khô, do mẹ nuôi Đỗ Quyên giúp làm." Hắn kéo ra một cái cửa tủ, chỉ vào mấy hộp điểm tâm nói, "Lá trà ở bên cạnh. Trong cái rương kia đều là đồ chơi."

Phùng Minh Anh nhẹ giọng nói: "Ta hiểu được. Ngươi mau đi đi, bọn họ đang chờ."

Nhậm Tam Hòa quay đầu nhìn người thiếu nữ trước mặt, từ trước ngực lấy ra một mảnh ngọc điêu khắc với những đường vân đỏ như tơ máu. Rất nhỏ,  là một tượng Quan Âm. "Cái này... Là... nương ta cho ta. Có thể bảo bình an. Cho ngươi!"

Hắn kéo tay của thiếu nữ, đặt vật màu đỏ kia trong lòng bàn tay của nàng.

Phùng Minh Anh nhất thời kích động, mặt ửng hồng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Ánh sáng trong mắt lóe ra. Ânh mắt long lanh như muốn ứa lệ.

Hắn hạ sính lễ rất dầy cho Phùng gia, nhưng đối với nàng mà nói, những thứ đó đều là vật chết. Hôm nay đích thân hắn đưa thứ này, rõ ràng là bất đồng.

Nàng nắm chặt huyết ngọc trong lòng bàn tay, đặt lên ngực.

Nhậm Tam Hòa tựa hồ cũng có chút xúc động, thấp giọng nói: "Ta..."

Chợt nghe bên ngoài tiếng ho khan non nớt vang lên liên tục, rõ ràng là cố ý.

Hắn lắc đầu cười khổ nói: "Đỗ Quyên, cũng không biết tại sao, không hy vọng ngươi gả cho ta, sợ ta đối với ngươi không tốt."

Phùng Minh Anh vội nói: "Nàng mới bây lớn, nương lại thường cãi nhau với nãi nãi, cho nên nàng cảm thấy gả cho người đều không tốt. Ngươi đừng trách nàng."

Nhậm Tam Hòa mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta cưới ngươi nhất định sẽ đối tốt với ngươi."

Phùng Minh Anh tín nhiệm gật đầu, một chút cũng không hoài nghi.

Nhìn hai người đi ra. Mặt Phùng Minh Anh toả sáng, Đỗ Quyên thở dài: Sao mình không bỏ xuống được việc này chứ? Đây là lựa chọn của bọn họ, chưa chắc là không tốt.

Nhậm Tam Hòa cười nhìn nàng một cái, rồi nhìn Thu Sinh nói: "Ta đi!"

Thu Sinh vội vàng đứng lên nói: "Nhậm thúc, ngươi ăn chung với chúng ta không ngon sao? Ăn với mấy lão đầu có ý nghĩa gì chứ?"

Đỗ Quyên phốc xuy một tiếng cười rộ lên.

Nhậm Tam Hòa nhướng mày nói: "Nga? Cha ngươi và đại bá cũng là lão già? Da ngươi lại ngứa phải không?"

Phùng Minh Anh nhịn cười thúc giục: "Ngươi mau đi đi. Bọn họ chờ sốt ruột."

Hắn là chủ nhân, sao có thể không ở phòng chính tiếp khách chứ. Vừa rồi bất quá là vợ Đại Mãnh kiếm cớ, kêu bọn hắn đi ra tiếp tỷ muội Đỗ Quyên, để hai người ở chung một hồi. Nếu ở mãi không ra, người ta sẽ nói.

Nhậm Tam Hòa cười đi ra.

Trong này, Phùng Minh Anh chiếu ứng đám nhỏ ăn cơm, lại cùng Hoàng Tước Nhi thu thập bát đũa đi phòng bếp. Đỗ Quyên lại ra phòng chính.

Phòng chính bày 2 bàn. Nam nhân đang uống rượu. Nữ nhân đang dùng cơm.

Nhìn thấy nàng, bà ngoại Phùng bà mụ vội ngoắc nói: "Đỗ Quyên lại đây. Ăn xong rồi hả? Nếu không lại đến ăn thêm chút?"

Đỗ Quyên nhịn cười không được, nói: "Ăn no rồi."

Lão nhân gia luôn là như vậy, sợ trẻ con ăn không ngon.

Vợ Đại Mãnh giương giọng hỏi: "Đỗ Quyên, sao nãi nãi  ngươi không giữ các ngươi ăn cơm?"

Một câu hỏi, ngay cả bàn của đàn ông cũng an tĩnh lại, nghe bé gái nói như thế nào.

Đỗ Quyên chen đến bên người Phùng Thị, đáp: "Nãi nãi kêu ở lại. Là ta nói, hôm nay nhà Nhậm thúc có thực nhiều thịt, nếu không đến ăn thì không có lời."

Tiếng nói vừa dứt, liên tục vài tiếng "phốc" vang lên rồi tiếng sặc khụ tiếp theo sau.

Các nữ nhân cười ngửa tới ngửa lui.

Hoàng Lão Thực thấy tiểu khuê nữ làm cho người ta thích như vậy, cũng cao hứng, vội đem lời của mẹ nói với Phùng thị, là muốn thỉnh cậu mợ bọn họ đến nhà ăn cơm.

Phùng Thị nghe xong không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Lâm lý chính nhân cơ hội thấp giọng nói với Phùng Trường Thuận: "Ta thấy ngày mai là cơ hội, ta tới cho các ngươi hoà giải. Đều là thông gia, già cả rồi cương cũng không tốt..."

Đỗ Quyên vừa lắng tai nghe, vừa nhìn về phía Lão Thực cha.

Thấy bộ dáng hắn như không có cảm giác gì, biết hắn căn bản không nghe lọt lời nãi nãi nói.

Nàng liền lớn tiếng nói: "Nương, nãi nãi nói, ngày mai mời ăn cơm, người bên kia tới nhiều, không cần mời người không liên quan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play