Đỗ Quyên giật tay về, cười nói: "Ta ngồi ở đây sưởi ấm. Ta sợ lạnh."

Hoàng đại nương nghe xong, vội nắm tay nàng, lại cho Phùng Thị một "tội danh": "Mẹ ngươi chưa cho ngươi mặc quần áo ấm? Suốt ngày cũng không biết bận rộn những gì mà thấy nàng cứ phòng trong phòng ngoài, trên núi duới ruộng, mà cũng không khá nổi, nuôi con cũng không nuôi nổi, chỉ biết làm bừa!"

Đỗ Quyên nhìn sắc mặt khinh thường của mọi người, thập phần đau đầu.

Sao vừa tùy tiện nói một câu là có thể kéo đến nương?

Hơn nữa cũng không là lời hay, nương làm gì cũng đều sai.

Nàng không muốn đi ra ngoài, đương nhiên không phải vì lạnh. Nàng không muốn chơi với Tiểu Bảo.

Nàng sợ Tiểu Bảo ngầm đánh nàng, nàng không có địa lợi nhân hòa ở đây.

Thứ hai nữa nơi này có mấy đứa nhỏ, nếu ai không cẩn thận ngã, va chạm hoặc là cãi nhau đánh nhau, nàng sợ mình sẽ thành người chịu tội thay.

Ba là sợ Hoàng Tước Nhi một mình, có chuyện gì mình cứu viện không kịp.

Cho nên, nàng quyết tâm ngồi ở đây, nghe các nàng nhàn thoại, xem Vinh Tử thêu hoa, ăn cơm xong đi về.

Ai ngờ nàng cố kỵ người khác, người khác cũng cố kỵ nàng.

Vừa lúc Phượng Cô tiến vào, ngăn cản bà bà nói: "Đừng để Đỗ Quyên chơi với bọn hắn. Bọn họ là con trai, không nặng không nhẹ, quay đầu chạm đụng nàng, cũng không tốt."

Vừa nói vừa nháy mắt Hoàng đại nương.

Có lẽ người thông minh đều có một loại trực giác. Phượng Cô rất đề phòng tiểu Đỗ Quyên.

Tiểu Bảo đã đụng độ đường muội vài lần, đều không chiếm lợi thế, thậm chí thiếu chút nữa gây ra mạng người, đích thực hắn không thích nổi nàng, lén nghiêm khắc dặn dò 2 đứa nhỏ khác, không cho trêu chọc nàng.

Hôm nay bà bà cố ý kêu Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi tới, nếu lúc chơi đùa có sơ xuất gì, người khác sẽ nói như thế nào?

Ông ngoại  Đỗ Quyên nói gia gia nãi nãi bọn họ không thương hai khuê nữ nhà lão Đại, nếu gặp chuyện không may, chỉ sợ không thể nói rõ.

Hoàng đại nương cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Không thể để thông gia nắm được cán, hắn tinh hơn quỷ.

Hai tỷ muội tốt lành đến, cũng nên tốt lành đưa trở về.

Vì thế, Hoàng đại nương không cho Đỗ Quyên đi ra ngoài, cũng giữ Ngưu Nhi lại.

Đỗ Quyên chán đến chết. Thấy Ngưu Nhi cũng rất thông minh, liền nhìn hắn.

Một phụ nữ hỏi: "Đỗ Quyên, tiểu đệ đệ đẹp hay không?"

Kẻ ngốc mới nói bộ dạng không tốt.

Đỗ Quyên cười híp mắt đáp: "Tốt! Tiểu đệ đệ rất ngoan, đáng yêu!"

Nói xong, cố ý làm bộ như người lớn vỗ đầu Ngưu Nhi.

Mọi người đều bị nàng chọc cười.

Người phụ nữ đó lại hỏi: "Ngươi có thích tiểu đệ đệ hay không?"

Đỗ Quyên cười nói: "Thích."

Người đó nhân tiện nói: "Tiểu đệ đệ tốt như vậy, ngươi..."

Hoàng đại nương vội vã ngăn cản câu chuyện, nói: "Tiểu đệ đệ là khách, tới nhà chúng ta, ngươi phải tiếp khách. Đi, vào phòng chơi với tiểu đệ đệ."

Ở trong phòng chơi sẽ không xảy ra chuyện đi!

Rồi hướng người phụ nữ kia nháy mắt, nói thêm: "Đừng thấy Đỗ Quyên nhỏ. Rất thông minh, cái gì cũng biết, lại hiếu thuận."

Chị dâu nàng cũng bất động thanh sắc liếc nhìn người phụ nữ kia.

Người phụ nữ đó ngượng ngùng cười ngậm miệng.

Đỗ Quyên cảm thấy không thích hợp, tựa hồ các nàng có gì gạt mình, vừa rồi thiếu chút nữa lỡ miệng.

Nàng bắt đầu nghi hoặc.

Chẳng lẽ không phải vì gia gia và ông ngoại trở mặt, mới gọi tỷ muội mình đến?

Tình cảnh này giống như bọn họ bí mật mưu tính gì đó.

Đáng tiếc, tuy nàng hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác nhưng không phải là người tinh quái lợi hại, hiện tại không đoán được gì cả.

Vốn muốn ngồi một lát rồi kiếm cớ đi về, lúc này ngược lại nàng không vội, cùng Hoàng Tước Nhi ngồi bên người Vinh Tử, vừa xem nàng thêu hoa, vừa nhỏng tai nghe ngóng lời nhàn thoại của mọi người.

Đám phụ nữ ngồi chung với nhau, còn có thể nói những gì?

Mẹ chồng Hoàng đại nương bất hòa với nàng dâu Phùng Thị. Hai thông gia Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận trở mặt. Việc hôn nhân của Vinh Tử không thành, người thay thế lại là tiểu khuê nữ Phùng gia Phùng Minh Anh. Cho nên, mọi người tán chuyện không ngoài những việc này.

Các nàng cũng cố kỵ Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ở đây, sợ tiểu oa nhi không hiểu chuyện, nghe xong trở về học lại, bởi vậy không nói toạc ra mà, nói một nửa lưu một nửa, hoặc là ngấm ngầm ám chỉ, nếu không nữa thì ra ánh mắt, điệu bộ.

Nhưng họ có thể giấu diếm Hoàng Tước Nhi, sao có thể lừa được Đỗ Quyên?

Nàng vừa nghe là hiểu rõ ràng.

Đám người này, nếu không vừa mắt hay nghi ngờ gì, họ đều có thể diễn tả rất sống động, phảng phất như thực sự là kỳ án.

Hoàng đại nương nói Phùng Minh Anh là người lợi hại, lợi dụng Nhậm Tam Hòa thích Đỗ Quyên, cố ý làm bộ làm tịch, thông đồng hắn, "Đúng là con tiểu hồ ly tinh, so với cái kia còn lợi hại hơn."

Cái kia, dĩ nhiên là chỉ Phùng thị.

Nếu Đỗ Quyên không biết nội tình, còn thật cảm thấy lời này quá hợp tình hợp lý.

Nhưng không có ai biết tâm tư Nhậm Tam Hòa rõ hơn nàng.

Có người cố ý hỏi Đỗ Quyên, có cùng tiểu di học làm tương.

Đỗ Quyên lập tức cao hứng nói, nàng sẽ. Còn nói, tương  nhà nàng rất ngon, "Nãi nãi, ngày mai ta đưa một chén cho ngươi nếm thử."

Hoàng đại nương giật giật khóe miệng, nói: "Nhà bà nội có tương."

Con nít sao biết được vị ngon là như thế nào.

Lại không thấy mất mặt, luôn cảm thấy đồ nhà mình đều là thứ tốt.

Đỗ Quyên lại nói: "Nãi nãi là nãi nãi, ta đưa nãi nãi là hiếu kính nãi nãi."

Hoàng đại nương nhất thời cười như đoá hoa, nói: "Ái dà, cháu gái ta rất hiếu thuận!"

Đối mặt với Đỗ Quyên, tâm tình nàng phập phồng biến hóa khá lớn, tựa như tên một bài hát ở kiếp trước của Đỗ Quyên "Để ta vui vẻ để ta buồn".

Trong đám cháu thì Đỗ Quyên cho nàng mặt mũi nhiều nhất. Phàm gặp người, ai cũng khen nàng có một cháu gái ngoan. Đỗ Quyên nói chuyện tri kỷ nhất, nghe thập phần thoải mái. Đỗ Quyên nói chuyện cũng làm cho người nghẹn khuất nhất, luôn làm ngực nàng khó chịu.

Tỷ như trước mắt, sự cảm động kia thật phát ra từ nội tâm.

Nhưng lần trước lúc đánh Tiểu Bảo bên bờ sông, còn có lần trước nữa lúc mượn thịt, nàng đều bị đứa cháu gái nhỏ này làm ngực đau, mà nàng lại không có biện pháp ứng phó.

Trời ạ! Nàng còn không thể nói ra được Đỗ Quyên không tốt chỗ nào.

Không giống Hoàng Tước Nhi, nàng luôn có thể xổ ra một đống thứ không đúng.

Mọi người cũng đều cảm thấy Đỗ Quyên làm người yêu thương, một chén tương cũng nghĩ tới gia gia nãi nãi.

Đỗ Quyên vội nói: "Nãi nãi cũng rất thương ta. Lần trước còn cho ta thịt ăn nữa."

Hoàng đại nương không nghe nàng nói hai chữ "mượn thịt", hết sức hài lòng.

Vì bà muốn khoe khoang trước mặt mọi người, càng muốn làm vẻ ta đây với thông gia chưa lộ diện, trong lòng kích động, tay liền xoè ra, "Ông ngoại của Tiểu Bảo ca ca ngươi cuối năm sẽ đưa chút thịt dê đến. Quay đầu nãi nãi lại cho ngươi mấy cân mang về."

Đỗ Quyên nhất thời cười nheo mắt, thâm tình kêu lên: "Nãi nãi!"

Hoàng đại nương vui vẻ ôm nàng, nhẹ nhàng đong đưa.

Hoàng Tước Nhi ở kề bên xem ngây người, không rõ sao muội muội lại thân với nãi nãi như vậy.

Hoàng đại nương rất vui vẻ nhưng cũng không quên dẫm đạp Phùng thị, nhìn mọi người cảm thán nói: "Nếu con dâu cả có một chút xíu hiếu thuận như đứa bé này, lão Đại chúng ta sao lại khó làm người như thế chứ. Ta và cha hắn cũng không bị người mắng mỏ."

Đỗ Quyên dùng sức mím chặt miệng, không dám nói tiếp nữa.

Trời đất chứng giám, trong lòng nàng rõ ràng nương hào phóng hơn nàng nhiều.

Chỉ là không biết vì sao, nương tặng đồ còn đắc tội người ta. Nàng thì sao, có đưa bao nhiêu ra ngoài, cũng có thể vớt trở về như thường. Nếu không nữa thì khẳng định sẽ làm cho người nhớ nàng tốt, tuyệt đối sẽ không cho không.

Đang nói, chợt nghe bên ngoài có người kêu "Đỗ Quyên" "Đỗ Quyên".

Là Lâm Xuân và Cửu Nhi.

Hai đứa nhỏ tiến quân thần tốc, một đường hô Đỗ Quyên đã chạy vào nhà.

Tiểu Bảo đang chới với đám biểu đệ trong viện, nhìn thấy hai người bọn họ vội vàng theo vào, chống nạnh quát: "Ai cho các ngươi vào? Không được tới nhà của ta! Cút đi!"

Hắn còn ghi hận lần trước bị đánh.

Không thể ở bên ngoài khi dễ người, ở nhà mình đuổi người là tốt nhất.

Cửu Nhi lập tức phản bác: "Vậy ngươi cũng không được tới nhà ta. Sao lần trước ngươi tới?"

Tiểu Bảo á khẩu không trả lời được.

Lâm Xuân làm như không nghe thấy, liếc nhìn Tiểu Bảo mắt rồi quay đầu, cũng không quẫn bách hay sợ hãi, hai mắt chuyển nhanh như chớp, tìm tòi nghiên cứu quét mắt qua Hoàng lão cha, Hoàng đại nương.

Nhìn qua một vòng, cảm thấy biểu hiện của mọi người coi như bình thường, mới chạy đến bên người Đỗ Quyên, kéo tay nàng nói: "Đỗ Quyên."

Đỗ Quyên kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi tới đây?"

Lâm Xuân nói: "Kêu ngươi trở về ăn cơm."

Hoàng đại nương thấy 2 tiểu tử này đuổi theo Đỗ Quyên đến nơi này, trầm mặt nói: "Buổi trưa Đỗ Quyên ở đây ăn cơm. Không đi về."

Chẳng những Đỗ Quyên, ngay cả Hoàng Lão Thực cũng bị Hoàng lão cha giữ lại.

Cả nhà đại nhi tử đều ở đây, chỉ bỏ sót một mình Phùng Thị.

Lâm Xuân nghe xong, vội nhìn về phía Đỗ Quyên dò hỏi.

Cửu Nhi bật thốt ra: "Nếu bọn họ đánh ngươi thì sao?"

Ánh mắt nhìn qua mọi người trong phòng, hết sức đề phòng.

Đám người Hoàng lão cha nhất thời đen mặt.

Đỗ Quyên vội vàng nói: "Nãi nãi ta thương ta, mới không đánh ta đâu."

Nghe thế sắc mặt Hoàng đại nương mới tốt hơn một chút, phân phó Cửu Nhi và Lâm Xuân đi mau.

Trong mắt Đỗ Quyên chuyển động. Nhón chân lên, ghé sát vào tai Hoàng đại nương lặng lẽ nhỏ giọng nói hai câu, bộ dang rất thân thiết.

Hoàng đại nương nghe xong nhịn không được cười, nắm mũi nhỏ của nàng sẳng giọng: "Ngươi tinh quái!"

Rồi dặn dò: "Nãi nãi sẽ không giữ ngươi. Ngày mai lại đến."

Nàng kêu Hoàng lão Nhị cắt mấy cân thịt dê cho đại ca mang đi, rồi nhìn Hoàng Lão Thực nói: "Lão Đại, mang hai nàng về đi thôi. Chớ để cho nhà mẹ vợ ngươi nói chúng ta thấy hắn tới, cố ý gọi 2 đứa cháu ngoại đi, cố tình không cho hắn mặt mũi. Trở về nói với vợ ngươi: Các cậu đều tới. Mợ và biểu tẩu quanh năm suốt tháng cũng khó tới một chuyến, ngày mai thỉnh bọn họ qua ăn cơm. Gọi nàng nên chuẩn bị. Chúng ta chỉ có những người này, đừng kêu người không liên quan tới."

Đây là đang nói: ngày mai qua, không cho người nhà mẹ đẻ Phùng Thị tới.

Đỗ Quyên nhìn về phía Lão Thực cha, cũng không biết hắn nghe hiểu hay không.

Hoàng Lão Thực vội đáp ứng, cầm thịt dê, vui vẻ cáo từ.

Đỗ Quyên lại chào trưởng bối một vòng, mới cùng Hoàng Tước Nhi tay cầm tay rời đi.

Gần đây Hoàng Tước Nhi đã trấn định rất nhiều, lúc đi còn chào Hoàng đại nương: "Nãi nãi, chúng ta đi."

Hoàng đại nương phất tay nói: "Đi thôi, đi thôi. Mau về ăn cơm."

Chờ bọn hắn đi xong, mọi người đều hỏi đại nương vừa rồi Đỗ Quyên nói cái gì.

Hoàng đại nương cười nói: "Nàng nói nàng nhà Nhậm thúc hôm nay có rất nhiều thịt ngon, nàng muốn qua đó ăn cơm. Nếu ăn ở đây, ăn hết thịt đưa cho gia gia nãi nãi, không có lời."

Mọi người sửng sốt rồi ha ha cười lên, ngay cả Hoàng lão cha cũng vui vẻ cười.

Khó trách Hoàng đại nương cũng đuổi đại nhi tử đi.

Ngẫm lại cũng đúng, giận người ta, giữ lại nhi tử và cháu gái, hại bọn họ ăn không được thịt ngon, thuần túy là hại người mà không lợi mình.

Không ăn thì không ăn, nhưng không thể tiện nghi người ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play