Nhìn gương mặt sầu khổ của Lão Thực cha, tai nghe nương khó chịu trách cứ, thanh âm đại cô ôn tồn cười, Đỗ Quyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Nàng đi một mạch tới phòng khách nơi đám người Hoàng Nguyên ăn cơm, tay vịn khung cửa, sững sờ nhìn thiếu niên đang mỉm cười tiếp đón bạn cùng trường, bất lực tự hỏi:
Nàng có thể dựa vào Lý Đôn sao?
Nàng vượt qua thời không muốn tìm người yêu sao?
Nếu là thế, dù hắn không mang theo trí nhớ của kiếp trước, giờ phút này cũng nên vì nàng khởi động một mảnh trời riêng. Hôm nay thân phận nàng là tỷ tỷ sinh đôi của hắn, người ngay cả tỷ tỷ cũng không để ý, nhất định không phải là Lý Đôn!
Nếu không phải, nàng phải làm gì đây?
Vừa nghĩ tới vấn đề này, nàng đã cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đã đợi lâu lắm, chờ lâu lắm, sự chờ đợi làm tất cả hy vọng đều tiêu tán, nàng mất đi mục tiêu, chỉ còn lại trống rỗng và hư vô.
Cơm nước xong, đang uống trà mọi người nhìn thấy một thiếu nữ ăn mặc nam trang dựa vào cạnh cửa, sững sờ nhìn Hoàng Nguyên, hai hàng lệ chảy xuôi xuống hai gò má trắng nõn, ưu thương trong mắt tràn ra như thác lũ, trong nháy mắt che mất bọn họ.
Nhậm Tam Hòa và Lâm Xuân nhảy dựng lên, đồng thanh hỏi: "Sao vậy Đỗ Quyên?"
Hoàng Nguyên thong thả một bước, tim hắm đập chậm lại, trước mắt hiện lên 5 năm trước, trước cửa tư thục trấn Hắc Sơn, Đỗ Quyên cũng nhìn hắn như vậy, đáy mắt cũng lóe ra ánh sáng không rõ, như có rất nhiều lời muốn nói lại thôi và niềm đau thương sâu thẳm. Sau đó lúc hắn rời trấn Hắc Sơn, nàng ở trên núi hát bài hát kia, để lại trong hắn cũng là sự tang thương và ưu thương vô tận.
Hiện tại lại tới nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người Thẩm Vọng đều bị sự bất lực và ưu thương của Đỗ Quyên làm kinh hoảng, đây là nữ tử viowí thần thái phi dương trên công đường lúc trước sao?
Không nhìn mọi người, Đỗ Quyên chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Nguyên, nhẹ giọng nói: "Gia gia nãi nãi đem ta hứa cho con trai đại cô. Ta dù chết cũng sẽ không gả cho hắn!"
Nhậm Tam Hòa nghe xong, xoay người muốn xông ra ngoài.
Đỗ Quyên quay lưng kéo lấy hắn, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "Tiểu dượng, đây là phủ thành. Còn có, ngươi đã có vợ có con, không thể tùy hứng làm việc."
Nhậm Tam Hòa động sát cơ, hắn mà ra tay, Diêu Kim Quý nhất định phải chết.
Nhưng Đỗ Quyên không muốn gây chuyện, cũng không muốn dựa vào bất cứ ai.
Nàng không muốn truy cứu thân phận của thân thể này, đương nhiên cũng không hy vọng tiểu dượng vì mình bị phiền toái, huống chi hiện tại hắn đã thành gia lập nghiệp.
Nàng cũng không muốn để Lâm Xuân làm tấm mộc cho mình.
Nơi này không phải thôn Thanh Tuyền, không thể để Lâm gia chọc phiền toái.
Nàng muốn nói với Hoàng Nguyên, sau đó nhìn biểu hiện của hắn.
Nếu hắn không thể giải quyết việc này, chính nàng sẽ đích thân ra tay.
thân mình Nhậm Tam Hòa cứng đờ, hiểu rõ ý nàng ở ngoài lời, nên dừng chân lại.
Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên rưng rưng nhìn Hoàng Nguyên, không khỏi si ngốc.
Nàng có đệ đệ!
Hiện tại có việc, nàng chỉ cùng nàng đệ đệ nói, cũng không nhìn hắn một cái.
Cũng đúng. Diêu Kim Quý xưa đâu bằng nay, không phải hắn, một thiếu niên nông thôn, có thể đối phó. Hoàng Nguyên lại là tú tài, sư trưởng cùng trường đều là người có thân phận địa vị, Đỗ Quyên nên tìm hắn, hắn lại là đệ đệ nàng, vì nàng ra mặt là hẳn nên.
Nhưng là, sao trong lòng hắn lại nhói lên?
Lại nói Hoàng Nguyên, tuy sắc mặt xanh mét, vẫn kéo tay Đỗ Quyên ôn nhu hỏi: "Đây là có chuyện gì? Đi, chúng ta đi cách vách nói."
Đỗ Quyên rưng rưng lắc đầu, nói: "Ngươi qua đây, ta từ từ nói cho ngươi nghe."
Rồi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt sáng quắc của người không liên can, nói liên tục, nói tỉ mỉ từ lúc Phùng Thị sinh con nơi sơn dã rồi bị mất con trai, về nhà không được cha mẹ chồng thích, sau này ông ngoại đánh đến cửa, bởi vậy cùng gia gia nãi nãi kết thù kết oán, đến chuyện gia gia nãi nãi khăng khăng cố chap, nhúng tay vào việc hôn nhân của tỷ muội các nàng, Diêu Kim Quý vô sỉ, cầu cưới không thành ghi hận trong lòng... nhất nhất nói ra.
Nàng nói chuyện này trước mặt hắn và bạn cùng trường của hắn, có 2 dụng ý:
Một là muốn kích phát lòng áy náy của hắn, hy vọng hắn có thể quyến luyến Hoàng gia hơn một chút. Nàng nhìn ra hắn đối với cha mẹ, đối với Hoàng gia không có cảm giác thân cận, nên nàng muốn nói cho hắn biết, Phùng Thị vì hắn ăn bao nhiêu khổ, chảy bao nhiêu lệ.
Hai là muốn đem việc này tuyên dương rộng ra, xem hắn làm thế nào, là niệm tình thân hay là vâng theo lễ giáo hiếu đạo; đau lòng cảm thụ của tỷ tỷ cảm thụ hay là yêu quý tiền đồ tương lai của mình.
Quả nhiên, Hoàng Nguyên nghe nói tỷ muội các nàng lên núi xuống sông, làm việc như con trai, nương còn nhận nhiều khổ sở như vậy, đều là bởi vì hắn đứa con trai này, nhất thời ánh mắt đỏ lên.
Việc này Phùng Trường Thuận hiểu rõ nhất nên thình thoảng chen một câu bổ sung.
Cuối cùng, Đỗ Quyên nói gia gia nãi nãi và nhà mình mấy năm nay đã hòa hảo, ngày qua cũng thuận hoà, nhưng Diêu Kim Quý lại nhảy ra gây sự, hắn lấy cớ nói giúp Hoàng Nguyên thoát tội, lừa gia gia định cửa thân này.
Trong lòng Hoàng Nguyên giận dữ, song quyền càng nắm càng chặt, đôi môi mím chặt lại.
Nhưng hắn lại không biểu hiện ra ngoài, trầm mặc một hồi lâu, mới đối với đám người Thẩm Vọng ôm quyền nói: "Gia môn bất hạnh nên có thân thích bất nghĩa bậc này. Tiểu đệ phải xử lý việc này nên không giữ các vị. Vạn mong thứ lỗi!"
Thẩm Vọng vội nói: "Hoàng hiền đệ, việc này chúng ta..."
Hoàng Nguyên ngắt lời hắn, nói: "Đây là chuyện nhà của Hoàng gia ta, hảo ý của Thẩm huynh ta tâm lĩnh, nhưng vẫn không nên nhúng tay vào tốt hơn. Lại nói, tiểu đệ có chủ trương."
Thẩm Vọng còn muốn nói nữa, bị Tảm Hư Cực kéo một cái, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đành phải thôi, cùng mọi người cáo từ.
Tảm Hư Cực trước khi đi liếc mắt nhìn thật sâu Đỗ Quyên.
Đợi các bạn học đều rời đi, Hoàng Nguyên mới nói với Đỗ Quyên: "Đi! Đi gặp đại cô."
Rồi phất vạt áo, dẫn đầu đi ra cửa.
Đỗ Quyên hít sâu một hơi, đi theo hắn hướng về phía phòng khách Phùng Thị.
Hoàng Nguyên gặp Hoàng Chiêu Đệ, trước vãi chào theo lễ nghi vãn bối, lại chào Hoàng Tiểu Bảo, sau đó dìu cha mẹ đến ghế trên, còn mình đứng bên cạnh Hoàng Lão Thực, Đỗ Quyên và Hoàng Ly thì đứng phía sau Phùng Thị.
Dõi mắt nhìn lại, trong phòng này đều là người Hoàng gia, ngay cả Phùng Trường Thuận cũng không vào.
Hoàng Chiêu Đệ thấy cháu trai và Đỗ Quyên đều nhăn mặt, trong lòng bất an, cố mỉm cười, vừa định khen Hoàng Nguyên vài câu, lại nghe hắn ho nhẹ một tiếng, giật mình, vội im tiếng.
Vẻ mặt Hoàng Nguyên đoan chính, nghiêm chỉnh nói với nàng: "Đại cô vì chuyện của cháu, đường xa mà đến, cháu ở đây cám ơn trước. Cũng may các vị đại nhân công chính liêm minh, cháu cũng coi như có phúc khí, mới thoát khỏi tai ương lao ngục, không phiền tới biểu ca vận dụng nhân tình."
Hoàng Chiêu Đệ nghe xong như lọt vào trong sương mù, đành ngượng ngùng cười.
Hoàng Nguyên tạ người sau, lời nói một chuyển, nói: "Nghe nói gia gia nãi nãi đem Đỗ Quyên hứa cho biểu ca. Nhưng cha ta đã ở riêng lập môn hộ, việc hôn nhân Đỗ Quyên đều có cha mẹ làm chủ an bài; huống hồ, ta cũng không nhờ vả ân tình của biểu ca. Cho nên, cửa thân này chúng ta không thể nhận. Thỉnh đại cô trở về chuyển cáo biểu ca, tuyển mối lương duyên khác."
Hoàng Chiêu Đệ trừng lớn mắt nhìn cháu, lắp bắp nói: "Nhưng là... Nhưng là... gia gia ngươi đã làm chủ..."
Hoàng Nguyên ngắt lời nàng, khẽ cười nói: "Đại cô. 5 năm trước gia gia ta đã không làm chủ được, sao lần này lại làm chủ? Có phải đại cô lừa hắn, nói biểu ca có năng lực cứu ta ra? Đại cô, làm người phải phúc hậu, biểu ca là một tiểu quan, nếu ta thực sự có chuyện, chỉ sợ hắn tránh còn không kịp nữa, viết một phong thư là tưởng cứu ta? Thật là chê cười! Hắn thể lừa gia gia nãi nãi, khi dễ gia gia nãi nãi sống trong núi sâu, chưa thấy qua chuyện như vậy. Tưởng khi dễ ta, còn kém một chút!"
Hoàng Chiêu Đệ nhất thời mặt dại ra.
Một hồi lâu, nàng chuyển hướng Hoàng Lão Thực xin giúp đỡ, "Đại đệ, ngươi nói vài câu!"
Hoàng Lão Thực nghiêm mặt nói: "Nguyên Nhi nói rất đúng, mối hôn nhân này chúng ta không thể nhận. Đại tỷ, năm xưa ta đã nói, Kim Quý nhà ngươi không xứng với Đỗ Quyên nhà ta, cứ cố đuổi theo tính chuyện gì đây!"
Nhi tử có chủ ý, hắn tuyệt đối duy trì nhi tử, rất quán triệt tiêu chuẩn "ở nhà nghe cha", "Ở riêng nghe vợ", lại sau này là "con gái lớn nghe con", hôm nay là "con trai về nghe con trai".
Hoàng Nguyên nhìn Hoàng Chiêu Đệ cười lạnh.
Cha là Lão Thực, nương là người tuân thủ nữ tắc, không thể cãi lời cha mẹ chồng, bọn tỷ muội thân là nữ tử không tiện ra mặt, nhưng hắn trở lại ——
Từ giờ trở đi, cái nhà này sẽ do hắn đương gia làm chủ!
"Đại cô, cháu vừa từ trong tù ra, chuyện cần xử lý rất nhiều. Huống hồ trong nhà nghèo, chúng ta cũng không thể ở lâu tại phủ thành, hai ngày nay phải thu thập trở về thôn Thanh Tuyền. Ở bên ngoài, không tiện chiêu đãi đại cô nên không lưu đại cô. Đại cô về nhà vấn an biểu ca đi."
Hoàng Nguyên trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Hoàng Chiêu Đệ vạn lần không nghĩ tới, năm xưa bị chất nữ khinh thường, nay nhi tử đậu Tiến sĩ lại bị cháu khinh thường, giống như nàng làm gì cũng không vừa mắt cả nhà đại đệ, nên căm phẫn rời đi.
Hoàng Nguyên đuổi đại cô đi, gọi 2 tiểu tử từ Nguyên Mộng Trai tới, phân phó một hồi, bọn họ lập tức chạy tới huyện Sơn Dương. Sau đó, hắn trước mặt cha mẹ mặt trịnh trọng nói với Đỗ Quyên: có hắn người đệ đệ này, trừ phi chính nàng gật đầu, bằng không ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên nàng.
Đỗ Quyên nhất thời nước mắt rơi như mưa, thất thanh nghẹn ngào.
Rốt cuộc hắn không khiến nàng thất vọng!
Tim Hoàng Nguyên lần nữa đau đến co rút lại, vội kéo tay nàng nhỏ giọng nói: "Ta thấy ngươi nên là muội muội ta thôi. Làm tỷ tỷ thật không có ý nghĩa gì, muốn khóc cũng phải nhịn, có khóc cũng không dễ chịu. Ngươi xem Hoàng Ly, muốn khóc liền bổ nhào vào lòng ta lớn tiếng khóc ra."
Đỗ Quyên nín khóc mỉm cười, gắt giọng: "Nương nói ta ra trước."
Phùng Thị vội vàng nói: "Là Đỗ Quyên ra trước."
Nói xong, nhìn một đôi trai gái xuất sắc, trong lòng vừa động, thất thần.
Hoàng Nguyên thấy Đỗ Quyên cười, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy thì làm tỷ tỷ đi."
Người một nhà bỏ được gánh nặng, một lần nữa nói cười vui vẻ.
Nhậm Tam Hòa bên ngoài nhìn thấy một màn này, nhìn Hoàng Nguyên âm thầm gật đầu.
Lâm Xuân lẳng lặng nhìn tỷ đệ hai người cười nói vui vẻ, cũng cười theo, nhưng để ý kỹ, đáy mắt có chút ưu thương. Ngày kế, hắn gọi Lâm Đại Mãnh, tự mình đi ra chợ tỉ mỉ chọn vài đoạn nam mộc về, cùng Đỗ Quyên nói một tiếng, rồi nhốt mình trong phòng.
Cửa ải này, chính là hai ngày hai đêm.
Đỗ Quyên biết hắn dụng công, toàn lực phối hợp, tất cả món ăn đều đưa qua cửa sổ.
Hai ngày sau, Lâm Xuân xuất quan.
Hắn làm ra một cái bình phong nhỏ hẹp dài, ước chừng một thước rộng, hai thước dài, trên đó điêu một vòng mặt trời đỏ từ từ mọc lên sau dãy núi, hào quang vạn trượng, phá vỡ mây mù chiếu khắp đại địa, bên cạnh đề "Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ."
Hoàng Nguyên nhìn khiếp sợ vạn phần, giờ mới hiểu được vì sao hắn chậm rãi nói mình không biết vẽ tranh, thì ra hắn am hiểu điêu khắc, một loại hội họa khác.
Nhưng bức điêu khắc này quá đả kích người...
Hắn không thể hiểu được lòng mình: Đỗ Quyên giỏi, Lâm Xuân cũng thế, đều lớn lên nơi núi sâu, không có danh sư chỉ điểm, nhưng lại có thành tựu như vậy, làm cho thư sinh bọn họ được các đại nho từ khắp nơi chỉ bảo, làm sao mà chịu nổi?
Là kết quả của học tự nhiên?
Hai mắt hắn sáng ngời, quyết định trước không đi Hồ Châu du học, về thôn Thanh Tuyền bồi dưỡng hai năm lại nói. Dù sao hắn còn trẻ, vừa lúc thừa dịp này hiếu kính trưởng bối, bù lại nỗi đau bọn họ mất đi nhi tử.
Ngày kế, Lâm Xuân đem bình phong đưa đi dịch quán.
Hắn nói với Triệu Ngự sử, bộ bình phong này có 4 cái, theo thứ tự là "Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ", "Sông chảy ra biển mênh mông", "Hổ gầm rừng núi, bách thú kinh hoàng", "Hoa hiếm mới nở, không sợ bị mai một". Ba cái còn lại còn chưa làm xong, làm xong sẽ đưa đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT