Vừa lúc Hoàng Nguyên cũng đang nhẹ lay động quạt xếp, mặt quạt cũng có một bức họa, hắn tập trung nhìn vào, ánh mắt sáng ngời, hướng mọi người nói: "Bức này tốt hơn bức sơn thủy kia."

Mọi người ngẩn ra.

Lâm Xuân đem hai cây quạt đều mở ra, đặt lên bàn, chỉ vào cây quạt của Hoàng Nguyên nói: "Bức cá bơi đáy nước này, tuy kết cấu nhỏ nhưng rất sinh động. Chỉ nhìn hòn đá ở đáy nước phản chiếu cái bóng của cá là biết đây đang lúc buổi trưa. Dù cá chưa di chuyển, người quan sát có thể cảm nhận được sự cảnh giác linh động của nó, hiểu được nó chỉ tạm thời yên lặng ở trong nước, nếu lên tiếng, nhất định sẽ kinh động làm nó chạy trốn."

Tiếp theo, hắn lại chỉ vào cây quạt của Thẩm Vọng nói: "Bức sơn thủy rất đại khí, người vẽ rất có bản lĩnh, lại thiếu đi chút linh khí. Không nói khác, cứ nói cảnh mặt trời mới ló dạng, sương mù trên núi chưa tan hết —— tình cảnh này thôn Thanh Tuyền một năm 4 mùa đều có, sương mù bình thường như đám tơ như đang di chuyển, hoặc lăn mình bốc hơi, nhưng tranh này không hề có không khí sôi động..."

Từ nhỏ hắn sinh hoạt nơi sơn dã, một năm 4 mùa tai nghe mắt thấy, tất cả đều là cảnh quan tự nhiên, sông núi trời trăng, hoa cỏ cây cối, chim bay thú chạy, hình ảnh sớm đã ăn sâu trong tiềm thức. Còn nữa, trưởng bối Lâm gia và Đỗ Quyên chỉ bảo hắn, chuyên lấy ý cảnh là chính. Tay nghề Lâm gia chính là miệng truyện miệng, diệu dụng trong đó là ý không là lời, cho nên, đệ tử tư chất kém chút sẽ học không được. Đỗ Quyên lại vận dụng thuật ngữ chuyên nghiệp dạy dỗ, dẫn dắt hắn lên tầng cao hơn. Nay hắn đối với sự lĩnh ngộ ý cảnh, ngay cả Đỗ Quyên không thể không ca ngợi, đời này nàng không thể đạt được, bởi vì nàng không có thiên phú đó.

Cho nên, đối mặt hai bức họa này, không phải người trong nghề, căn bản nhìn không ra khác biệt, chỉ cho rằng bức hoạ trên quạt của Thẩm Vọng đại khí, tài nghệ thuần thục.

Nhưng ở đây đều không phải là tài trí bình thường, dù không bằng Hoàng Nguyên và Lâm Xuân, chỉ cần Lâm Xuân chỉ điểm một chút, cẩn thận nhìn đều thấy hình như có chút đạo lý, đều kinh ngạc thẫn thờ.

Hoàng Nguyên đè nén sự khác thường trong lòng, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi đoán ra tranh này do ta vẽ, cố ý giúp ta thêm mặt mũi? Đừng dát vàng lên mặt ta, sao ta so sánh được với tài vẽ của Cảnh phu tử chứ? Cảnh phu tử nổi danh thi hoạ ở thư viện chúng ta."

Xuôi theo bên người tay cầm tay Lâm Xuân, lặng lẽ nhéo nhéo.

Lâm Xuân nhất thời im miệng không nói.

Tiếp đó, Hoàng Nguyên hỏi hắn về cảnh sắc 4 mùa ở thôn Thanh Tuyền.

Lâm Xuân liền cười nói.

Vừa mở miệng, quả nhiên là thao thao bất tuyệt, thần thái bay cao.

Hoàng Nguyên không ngừng đặt câu hỏi, người bên ngoài chỉ có phần nghe.

Thẩm Vọng càng thêm nhìn không thấu Lâm Xuân, nhịn không được đề nghị: "Nghe Lâm huynh đệ nói phấn khích như vậy, không bằng thi triển tài nghệ vẽ một bức cho mọi người thưởng thức được không?"

Mọi người đều chờ đợi nhìn hắn.

Lâm Xuân thản nhiên nói: "Tiểu đệ sẽ không vẽ tranh."

Vẽ tranh có nhiều chú ý, bình thường hắn chỉ phác hoạ đặt nền, sau đó lấy đao viết thay, trên gỗ điêu khắc bức tranh trong lòng, tài nghệ đao pháp không cần phải nói. Còn muốn kết hợp hình dạng gỗ thô và hoa văn tự nhiên, tuy cùng hội họa có có chỗ tương đồng, nhưng thủ pháp hoàn toàn khác, hắn đương nhiên sẽ không nói bậy mình biết vẽ tranh.

Thẩm Vọng há hốc mồm, nhìn vẻ mặt Lâm Xuân lại không giống khiêm tốn, nên càng hoài nghi.

Cái học sinh khác lén phỏng đoán, chắc tên thợ mộc này vừa mới "nổ".

Hoàng Nguyên vội chuyển đề tài.

Lâm Xuân cười đối với hắn nói: "Đợi ngươi trở về lần này có thể nhìn thấy thôn Thanh Tuyền ra sao. Thật sự không tầm thường đâu."

Hoàng Nguyên có chút ngượng ngùng, "Trước mắt sợ ta không rảnh trở về."

"Vì sao?"

Lâm Xuân có chút ngạc nhiên.

Thẩm Vọng thay hắn đáp: "Chúng ta chuẩn bị đi Hồ Châu học, đến Thanh Sơn thư viện và Bích Thủy thư viện nghe danh túc đại nho luận giảng."

Hai thư viện này rất nổi danh ở Tĩnh quốc, hội tụ rất nhiều bậc túc nho tiếng tăm, phàm các thư sinh trúng tú tài xong, trước khi tham gia thi hội đều muốn vào học một hai năm, nghe luận giảng văn chương, đề cao bản thân, đều có thể thu được không ít ích lợi.

Lâm Xuân hơi hơi nhíu mày, nghĩ Đỗ Quyên bọn họ chắc sẽ thất vọng lắm.

Hoàng Nguyên cũng có chút xấu hổ. Tuy hắn muốn đi du học, nhưng chậm vài ngày không phải không thể, chỉ vì không muốn đối mặt với cha mẹ ruột, nên mới vội vã muốn đi. Đi ra ngoài hai năm, một người gặp biến cố cũng có thể thản nhiên tiếp thu. Khi đó sẽ cùng người nhà ở chung, mới càng thêm tự nhiên.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Cũng may lúc này, Hoàng Ly bính bính khiêu khiêu chạy vào, bảo là muốn ăn cơm, mọi người không đề cập tới việc này nữa.

Mồi được mang lên nhắm rượu. Hoàng Lão Thực, Nhậm Tam Hòa, Phùng Trường Thuận và Lâm Đại Mãnh đều lên bàn bồi khách.

Phùng Trường Thuận cười nói: "Ta cậy già lên mặt, trước hết nói một câu: chúng ta đều là người thô thiển, không biết ăn nói, tiểu huynh đệ đừng ghét bỏ, khi nào có dịp vào núi du ngoạn, ghé nhà thợ săn ăn bữa cơm."

Mọi người đều cười.

Thẩm Vọng có bài học lần trước, không dám bất kính, rất sợ bị Đỗ Quyên cười hắn hủ nho, xắn tay áo ra vẻ hào phóng, hướng Phùng Trường Thuận mời rượu, nói đây mới là tính tình thật; Tảm Hư Cực cũng mỉm cười, nói việc đồng áng với Lâm Đại Mãnh ngồi kế bên.

Hoàng Nguyên cung kính giúp cha gắp đồ ăn rót rượu, hỏi thăm sức khoẻ các vị trưởng bối, tạm thời biểu lộ hiếu tâm. Hoàng Lão Thực chỉ biết nói tốt, đều tốt, cả gia đình đều tốt. Hoàng Nguyên mỉm cười, nói: "Cha, ta là con trai của ngươi, đừng khách khí như thế." Hoàng Lão Thực ngây ngô cười: "Không khách khí."

Trong đám trưởng bối Hoàng gia, chỉ có Nhậm Tam Hòa trấn định nhất.

Hắn bất động thanh sắc đánh giá Hoàng Nguyên. Hoàng Nguyên cũng nhìn ra tiểu dượng này không tầm thường, hơn nữa dĩ vãng hắn truyền tin cho mình như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nên đối với hắn cung kính, trong lời nói không dám chậm trễ.

Lâm Xuân cũng giúp tiếp đón đám thư sinh.

Đều là đồ ăn trong gia đình phổ thông, nhưng mọi người ăn qua một miếng, trước có một người khen ngợi, tiếp liền đều khen không dứt lời, đều nói quả nhiên không hối hận, may mà không đi tửu lâu.

Thẩm Vọng có vài ly rượu vào bụng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cười nói: "Sao không thấy Hoàng cô nương? Nàng tại công đường khẩu chiến với các nho sĩ, trở về lại xuống bếp, là cực khổ nhất, lúc ăn cơm lại không lên bàn, chẳng phải để ta áy náy?"

Mọi người vội đều gật đầu.

Bọn họ nghĩ, Đỗ Quyên là một nử tử như vậy, không nên xấu hổ sợ gặp người mới đúng.

Hoàng Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Ăn phần của ngươi đi!"

Hắn thấy Thẩm Vọng đối với Đỗ Quyên thập phần để bụng, cảnh giác không thôi. Không có hắn, 2 tên bạn thân này đều là phú quý đệ tử, trước mắt dù chưa thành thân, nhưng nữ tử bên người rất nhiều, Đỗ Quyên đích thực không thích hợp đi vào nội trạch như thế.

Nhậm Tam Hòa nghe xong lời của hắn, liếc mắt nhìn hắn.

Nhưng Đỗ Quyên thực không chịu nổi lời kêu gọi, mới nói tới nàng, nàng đã đi vào.

Mắt đám thư sinh sáng ngời, đều ngừng đũa nhìn phía nàng.

Đỗ Quyên cười với mọi người, hỏi: "Đồ ăn có vừa miệng không?"

Tảm Hư Cực không khỏi sặc, mặt đỏ ửng, nhìn nàng lắc đầu, như oán trách nàng quá khiêm tốn. Nếu đồ ăn không thể ăn, vậy món nào có thể ăn? Đây không phải là châm chọc bọn họ sao!

Thẩm Vọng cũng nói: "Chẳng lẽ Hoàng cô nương trốn ở bên ngoài nhìn chúng ta ăn, cảm thấy tướng chúng ta ăn quá khó coi, mới cố ý vào nói lời này?"

Mọi người đều nở nụ cười.

Đỗ Quyên lắc đầu cười nói: "Vậy ta an tâm. Thực xin lỗi, vừa rồi bác ta tới, giống như có việc tìm cha ta, để đệ đệ tiếp các ngươi, cha ta tạm thời xin lỗi vắng mặt một lúc."

Thì ra là nàng đi vào kêu Hoàng Lão Thực.

Mọi người đều nói không sao, thỉnh bá phụ cứ tự tiện.

Hoàng Lão Thực không hiểu ra sao, bị Đỗ Quyên kéo đi ra ngoài.

Lâm Xuân cảm thấy sắc mặt Đỗ Quyên có chút không đúng, đang nghĩ tới Hoàng Chiêu Đệ đến có chuyện gì, Hoàng Nguyên lại hướng Phùng Trường Thuận và Nhậm Tam Hòa hỏi thăm người đại cô này. Hắn cũng cảm thấy vẻ mặt Đỗ Quyên không đúng.

Đương nhiên sắc mặt Đỗ Quyên không đúng.

Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Chiêu Đệ tới. Hoàng Tiểu Bảo nói cho nàng biết: Hôm bọn họ đi, đại cô cũng về nhà mẹ đẻ. Nghe nói tìm Hoàng Nguyên về, hắn lại phạm sự bị nhốt vào đại lao, liền giật giây gia gia nãi nãi đem nàng hứa cho Diêu Kim Quý, nói Kim Quý nay làm quan, có thể cứu ra Hoàng Nguyên; còn nói Diêu Kim Quý chính là phu quân Ngư nương nương nói định cho Đỗ Quyên. Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đời này thấy qua quan lớn nhất chính là lý chính trong thôn, nghe nói cháu ngoại làm quan, nào có không tin. Không phải Đỗ Quyên ngay cả việc hôn nhân Lâm gia cũng cự tuyệt sao, Ngư nương nương nói dĩ nhiên là người khác. Người này trừ bỏ cháu ngoại làm quan, còn có thể là ai? Thật là không phải oan gia thì không gặp, không thể tưởng được lúc trước Đỗ Quyên mắng cho một trận, mắng cho cháu ngoại thành công. Có thể thấy được mối nhân duyên này đã định sẵn. Lúc này mừng rỡ đáp ứng việc hôn nhân, lại nhờ khuê nữ về nhà thỉnh Diêu Kim Quý ra sức muốn cứu cháu trai ra.

Hoàng Tiểu Bảo khuyên can không nổi, liền tự mình bồi đại cô rời núi, đến truyền tin cho Đỗ Quyên.

Bọn họ đi Sơn Dương huyện trước, đem tình huống nói cho Diêu Kim Quý.

Diêu Kim Quý nghe xong, tự mình không dám rời đi, liền viết một phong thư, cho người đưa Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Chiêu Đệ đến phủ thành, đi Kinh châu thư viện tìm Phương phu tử, nhờ hắn đi hỏi tuần phủ đại nhân, nói không chừng có thể cứu biểu đệ ra.

Hoàng Tiểu Bảo cũng nóng vội đường đệ, liền cùng đại cô tới phủ thành.

Tới phủ nha nghe ngóng, ai ngờ Hoàng Nguyên đã được thả ra, nên mới tìm tới khách sạn.

Trước mắt, Hoàng Nguyên không sao, nhưng việc hôn nhân của Đỗ Quyên biến thành vấn đề. Hoàng Tiểu Bảo rất lý giải Đỗ Quyên, hắn mới không tin lời quỷ quái của đại cô và biểu ca, cảm thấy Đỗ Quyên không có khả năng đáp ứng cửa thân này, bởi vậy thứ nhất là triệt để, đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên tức giận muốn hộc máu.

Nàng là một cô nương lạc quan, bị Diêu Kim Quý làm tức giận đến muốn hộc máu, có thể thấy được bản lĩnh của hắn.

Bởi vì tình thế bây giờ đã thay đổi, không thể so với năm đó.

Nay Diêu Kim Quý là viên chức, là điều thứ nhất; thứ hai chính là gia gia nãi nãi thu Diêu gia sính lễ, còn tại ân dấu tay, cái gọi là "Cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn", là điều này, ở Đại Tĩnh, mối hôn sự coi như thành kết cục đã định; thứ ba, ở trong thâm sơn, việc này cũng dễ làm, nhưng Hoàng gia vừa nhận lại Hoàng Nguyên, Hoàng Nguyên trên người cũng có công danh, tiêu chuẩn người đọc sách, Hoàng gia làm việc không thể không cố kỵ gì.

Nàng gọi Hoàng Lão Thực ra trước, nói cho hắn biết việc này, sau đó nói: "Cha, ta vẫn là câu nói kia: vô luận như thế nào ngươi không thể đáp ứng cửa than này, bằng không ta sẽ không sống được."

Đại phòng đã ở riêng, việc hôn nhân của nàng nên do cha mẹ làm chủ.

Hoàng Lão Thực vội vàng gật đầu, rồi lại lo lắng nói: "Đỗ Quyên, cha không đáp ứng cũng không được a. Kim Quý làm quan, làm quan muốn làm cái gì, cha cũng hết cách nha! Đỗ Quyên, ngươi không thể đáp ứng mối hôn sự này sao?"

Đỗ Quyên nhìn Lão Thực cha buồn bực không thôi, bỗng nhiên lại cảm thấy bi thương.

Cha vẫn là người cha đó nhưng tâm ý lại không kiên định bằng trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play