Lục Thiếu Hoa cũng hiểu Anten Chiyoda sẽ không để yên như vậy, cho dù hai người quen biết không lâu , nhưng Lục Thiếu Hoa rất hiểu cô nào có quên nhanh như vậy, trước sau cô cũng sẽ tính sổ. Quả nhiên, Lục Thiếu Hoa đoán trúng, sau khi ăn xong bữa cơm trưa, bọn Trương Khánh Vân đi lên lầu chỉ còn hai người trong đại sảnh hắn và Anten Chiyoda.

- Hừ! Dám mắng tôi.
Nhân lúc Lục Thiếu Hoa chưa kịp chuẩn bị, Anten Chiyoda đột nhiên đánh úp, bàn tay nắm lấy tai Lục Thiếu Hoa để véo.
- Lần sau có còn dám mắng tôi không?

Một cô gái mười hai tuổi, cho dù đem hết sức lực cũng không có bao nhiêu, cho nên tuy rằng bị véo tai nhưng Lục Thiếu Hoa không cảm thấy đau lắm.
- Ha ha! Mọi người thường nói, mắng là yêu, đánh là hôn. Cô đây không đánh không mắng không thấy thoải mái. Cô hôn tôi hay là yêu tôi đấy?

- Là tôi yêu cậu, tôi hôn cậu hả.
Aten Chiyoda nói xong, tay không ngừng gia tăng sức lực. Nhưng xem ra vẻ mặt Lục Thiếu Hoa vẫn chưa lộ vẻ thống khổ, trong lòng cô ta không khỏi tức giận, không quên tăng thêm sức lực, véo một vòng 180 độ.

- A! Đau… Lục Thiếu Hoa kêu thảm một tiếng, cũng không dám nói Anten Chiyoda đùa giỡn nữa.

He he! Xem cậu có còn dám mắng tôi hay không. Anten Chiyoda vẫn không buông tay, nắm tai Lục Thiếu Hoa như cũ.
- Nói, lần sau có dám hay không.

- Không dám, không dám.
Lần này Lục Thiếu Hoa đau thật, nếu không véo 180 độ thì còn không sao, nhưng lại véo 180 độ.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa thật sự không dám sao? Ngẫm lại đều cảm thấy không thể, nam tử hán đại trượng phu lại bị khuất phục như thế này sao, dưới quyền tiểu ma nữ Anten Chiyoda sao. Miệng vừa nói không dám xong, lại lặng lẽ đưa tay từ từ tới gần cái tay Anten Chiyoda đang véo tai..


Bởi vì cái véo tai giáng xuống đau đớn dữ dội, cho nên Lục Thiếu Hoa muốn dùng tay trước kéo cái tay Anten Chiyoda đang véo tai, để giảm bớt sự đau đớn, lại một lần nữa, tính toán đánh trả thật tốt, cũng may mắn bắt được tay Anten Chiyoda khiến cô buông tay ra. Nhưng sự việc lại biến hoá không ngừng, ngay khi bắt được tay Anten Chiyoda, Anten Chiyoda cũng không buông tay mà còn nắm chặt hơn, kéo ra phía ngoài.

Lại là một trận đau đớn dữ dội giáng xuống, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nắm lấy tay Anten Chiyoda cho buông ra.

- Hừ, còn trả đòn, còn có thể nghĩ đến việc nắm lấy tay bản tiểu thư khiến tôi buông ra! Muốn tôi không cần phải suy nghĩ.
Anten Chiyoda vừa nói, vừa đứng dậy.
- Đứng lên.

Lục Thiếu Hoa còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn theo cô đứng lên khỏi tấm thảm, yên lặng chờ Anten Chiyoda cho ngồi xuống.

Nếu có người ở ngoài, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng này rất khôi hài, hai người cùng phải đứng cạnh nhau trên tấm thảm. Lục Thiếu Hoa vẻ mặt còn ẩn chứa một nỗi thống khổ, còn vẻ mặt Anten Chiyoda đầy đắc ý, nắm lấy tai Lục Thiếu Hoa mà véo.

Ngay sau đó, Anten Chiyoda lại nói.
- Đi chậm lại, còn dám cử động, tôi liền kéo đứt tai cậu.

Lời nói của cô thật buồn cười, bởi vì bên cạnh tấm thảm, phía trước đặt một cái bàn, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ, ở sân có một lối đi hẹp và nhỏ, không thể làm động tác quá lớn.

Anten Chiyoda lùi lại, Lục Thiếu Hoa nhịn đau làm theo lời cô nói, nhưng, nhưng ngay sau đó…

Không ngờ một sự cố ngoài ý muốn xảy ra, ánh mắt Anten Chiyoda chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Hoa, sợ hắn có cử động nhỏ, lùi lại phía sau mà không biết đằng sau là đường, không thận trọng chân trước trượt tới tấm thảm bên cạnh, người đổ về phía sau rồi ngã xuống, khi ngã xuống vẫn không quên véo mạnh tai Lục Thiếu Hoa..

Tai Lục Thiếu Hoa lại bị một trận đau đớn, bị lôi kéo như vậy hắn cũng chỉ có thể đi theo hướng đánh tới bằng không cái tai hắn sẽ bị chặt đứt.


- A… Bởi vì rơi về phía sau và ngã xuống, đơn giản là không biết phía sau có phải mặt đất hay không, Anten Chiyoda không kìm nổi la lên hoảng hốt, nhưng vừa mới kêu một tiếng, đột nhiên lại im lặng.

- A…
Lục Thiếu Hoa cũng kêu lên một tiếng, tuy nhiên cũng không phải tiếng kêu sợ hãi, mà là đau đớn, tuy nhiên cũng giống như Anten Chiyoda, vừa mới kêu một tiếng đột nhiên lại im lặng.

Buổi sáng Anten Chiyoda đè lên trên người Lục Thiếu Hoa, hiện tại thì ngược lại, Lục Thiếu Hoa nằm đè lên trên người Anten Chiyoda, tuy nhiên lần này cảnh tượng đã có sự thay đổi lớn, buổi sáng Lục Thiếu Hoa ngã ở trên mặt đất, còn hiện tại Anten Chiyoda ngã trên tấm thảm, mềm mại, cơ bản là sẽ không đau đớn.

Nhưng hai người vì sao lại đột nhiên ngừng hẳn tiếng kêu chứ?

Nguyên nhân không phải do hắn, bọn họ phải dừng kêu là vì bọn họ kêu không ra tiếng, bởi vì bọn họ miệng đối miệng cùng hôn nhau, hơn nữa khi ngã xuống, hai người mở miệng lớn, vì vậy ngay lập tức hôn nhau càng thân mật hơn, nếu người ngoài nhìn vào đều nhận thấy rằng bọn họ đang lưỡi chạm môi.

Anten Chiyoda mở to hai mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt không thể tin nổi, giống như chưa hề thấy sinh vật nào giống như thế.

Mà lúc này Lục Thiếu Hoa có cảm giác khác lạ, cảm giác môi dịu dàng, trơn trơn, haha. Nằm mơ cũng không nghĩ là thật? Không ngờ lại trơn và mềm mại như vậy? Câu hỏi này phải hỏi ông anh nào đã hôn mới biết được, ha hả!

Loại cảm giác này, Lục Thiếu Hoa không phải là chưa trải nghiệm qua, khi ở Thâm Quyến, Tăng Vũ Linh đã từng chủ dộng dâng hiến nụ hôn, chẳng qua khi đó là chuồn chuồn lướt nước, một chút rồi đi luôn, như vậy làm sao giống hiện tạị chứ.



Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa mới phản ứng trở lại, lúc này hắn sớm nắm lấy tai, lấy tay chống người theo Anten Chiyoda đứng dậy, trong đầu còn dư âm về cảm giác vừa mới kia bốn môi chạm nhau.

Anten Chiyoda hơi mơ màng, ngày thườngrất tự nhiên. Đợi cho Lục Thiếu Hoa đứng lên, cô mới tỉnh lại, lấy tay sờ sờ môi, giống như muốn kiếm tra ban nãy mọi thứ là thật hay không.

Môi trên ẩm ướt, giống như nói cho Anten Chiyoda biết, tất cả việc này đều là thật, hết thảy đều thật. Thì thầm nói:
- Nụ hôn đầu tiên của ta?... mất rồi.

- Hừ! Dám đoạt nụ hôn đầu tiên của bản tiểu thư, tôi liều mạng với cậu.
Anten Chiyoda hung tợn, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa như giơ nanh múa vuốt muốn ăn tươi hắn.

- Dừng, dừng, dừng.
Lục Thiếu Hoa hô liên tục ba chữ dừng, hắn dường như sợ Anten Chiyoda ra tay.

Anten Chiyoda lúc này coi như ngoan ngoãn nghe theo, quả thực ngừng lại, tuy nhiên ánh mắt cũng không có chút thay đổi.
- Không ra tay cũng đúng, cậu cướp của tôi nụ hôn đầu tiên, phải bồi thường tôi

- Được, được tôi bồi thường, tôi bồi thường.
Lục Thiếu Hoa, mồ hôi lạnh toát ra, không ngờ còn có người kêu bồi thường nụ hôn đầu tiên, tuy nhiên bây giờ không phải thời điểm tốt, hắn phải nghĩ một kế tốt nhất mới được, bằng không Tiểu ma nữ lại muốn ra tay.

Nhưng bồi thường nụ hôn đầu tiên phải như thế nào chứ. Càng nghĩ, rốt cục trong đầu loé lên một ý tưởng, Lục Thiếu Hoa mỉm cười, tuy nhiên đang cười trong sắc mặt lại trộn lẫn lộn một chút gian trá. Đúng vậy, hắn đang nghĩ cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play