Sau một lúc lâu, Anten Chiyoda cũng bình phục trở lại, đứng dậy theo Lục Thiếu Hoa, lấy tay xoa xoa, quần áo cơ bản không có dơ bẩn, hai mắt hung hăng đe doạ Lục Thiếu Hoa.
- Hừ! Hại bản tiểu thư ngã xuống đất, cậu phải bồi thường cho tôi.

Lục Thiếu Hoa trên trán đầy những vết dơ bẩn, không nói ra lời, hai mắt giống như sư tử giận dữ nhìn thẳng vào Anten Chiyoda trong lòng âm thầm kêu khổ, rõ ràng là Anten Chiyoda dùng sức quá mạnh tới mức mình bị ngã xuống đất biến thành tấm đệm thịt bây giờ còn đe doạ mình, thật sự là buồn cười.
- Hừ, Tiểu ma nữ, cô đừng ngậm máu phun người, nếu cô không ra tay trước, sao như vậy được?

- Tôi mặc kệ, cậu đã báo hại tôi, mau gọi tôi bằng chị, tôi còn có thể xem xét, suy nghĩ tha thứ cho cậu, bằng không, hừ!
Anten Chiyoda ép buộc.

Điêu ngoa, tùy tiện, cố tình gây sự, đấy là tính cách của Anten Chiyoda. Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng hiểu một phần về cô. Vừa mới gặp gỡ hai người đã phán quyết lẫn nhau, nếu khi đó phạm sai lầm ít nhất mình còn có thể xin lỗi. Nhưng hiện tại mình đâu có sai cơ chứ, rõ ràng là cô ta sai còn không buông tha cho mình.

Nhìn thấy dáng điệu cô ta như vậy, ý nghĩ tìm cách trị cô ta trong đầu Lục Thiếu Hoa trước đó cũng không biết đã chạy đi đâu, trong lòng âm thầm an ủi chính mình, nam nhi tốt không cùng nữ nhi đấu lý, vả lại là không cùng đấu với loại Tiểu ma nữ này.
- Hừ! Tôi là người rộng lượng, không thèm cãi lộn với cô.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa định bụng cùng Anten Chiyoda quay về biệt thư, trong lòng âm thầm nói:
“ Tôi không đánh nổi tôi sao có thể đánh cô.”

- Đứng lại
Nhìn Lục Thiếu Hoa chuẩn bị trở về Anten Chiyoda cũng không buông tha.
- Hại tôi ngã, cậu muốn đi cũng không có cửa.

- Cô còn muốn làm sao bây giờ?
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt bình thản, lúc này hắn đã tỉnh táo lại, lại không nôn nóng về nhà, khi nào có thời gian lại có thể chậm rãi đấu võ cùng cô.

- Điều này à! Tôi sẽ nghĩ lại, đúng tôi sẽ nghĩ lại…
Nói xong, Anten Chiyoda làm ra bộ tự hỏi. Một lúc sau mới nói lớn.
- Ừ, tôi nghĩ cậu phải bồi thường cho tôi.

- Bồi thường cho cô?
Lục Thiếu Hoa nghe thế giống như nghe chuyện cười hay nhất trên đời, nhưng cũng không cười ra tiếng mà đành chịu đựng.
- Nói xem, cô muốn tôi bồi thường cái gì?

- Bồi thường cái gì à?
Nói xong, Anten Chiyoda dường như lại lầm bầm tự hỏi.
- Bồi thường cái gì đây? Ừ, mua cái gì đó ăn, ồ! Đã lâu chưa ăn kem, nhưng cũng có…

- Đúng rồi, cũng muốn mua đồ chơi, còn muốn mua máy biến điện, còn muốn mua khẩu súng, còn muốn mua…

Anten Chiyoda liệt kê thành thạo một đám tên các thứ muốn mua, Lục Thiếu Hoa mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống dưới, bởi vì thật sự là nhiều lắm, lần này cô bé cũng đã liệt kê hơn mười loại, dường như còn nói chưa hết một nửa đâu!


- Dừng, dừng, dừng. Lục Thiếu Hoa nói lớn ba tiếng “dừng” ngắt lời lẩm bẩm của Anten Chiyoda.
- Cô nói nhiều nữa, tôi cũng sẽ không mua đưa cho cô.

- Hừ, cậu dám, đây chỉ là bồi thường nho nhỏ, nhưng sau còn có đại bồi thường, đúng, đại bồi thường, nhưng phải bồi thường cái gì đây?
Nói xong, Anten lại trầm ngâm suy nghĩ.

- Cô…
Lục Thiếu Hoa muốn nói.
“Cô đừng nên suy nghĩ.” Nhưng vừa mới nói ra một từ cô, những lời tiếp theo vốn không có nữa, bởi vì nhìn thấy Phó Trấn Thái đi từ bên trong ra, nhìn ông ấy ăn mặc chỉnh tề, dáng điệu vội vàng, hẳn là có việc gì gấp.

- Ồ! Hai đứa làm sao đứng ở chỗ này chứ?
Phó Trấn Thái dường như lúc này mới xuất hiện, Lục Thiếu Hoa và Anten Chiyoda cùng nhau đi tới và mang theo những nghi vấn.

Nghe thấy có tiếng động, Anten Chiyoda cũng tỉnh hẳn lại, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt tười cười, hoá ra là Phó Trấn Thái, đầu tiên kêu một tiếng “ông”, một lúc sau đó chạy chậm tới kéo áo Phó Trấn Thái vô cùng thân thiết, dáng điệu khổ sở đáng thương tố cáo Lục Thiếu Hoa đã hại cô ngã xuống đất.

Tất nhiên, lúc tố cáo cô đã kể cô ra tay trước biến thành Lục Thiếu Hoa đuổi theo cô đánh, cậu ta hại cô ngã sấp xuống, Lục Thiếu Hoa bị biến thành tấm đệm thịt hiện tại bị cô sửa đổi thành Anten Chiyoda biến thành miếng đệm thịt, Lục Thiếu Hoa nằm phía trên người cô ta.

Lục Thiếu Hoa vừa nghe vừa đổ mồ hôi lạnh, trong đầu tự nhiên xuất hiện bốn chữ.
“Lật ngược trắng đen.”
Đúng vậy, là lật ngược trắng đen. Tuy rằng Anten Chiyoda nói dối mình là người bị hại, nhưng Phó Trấn Thái là người như thế nào cháu gái ông ấy có thể cũng không biết, cũng không đi tiếp, quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Hoa cười như không có gì, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.

- Được rồi, Chiyoda, ông có việc phải tới công ty, hiện tại không ai ở nhà, cháu đi theo Lục Thiếu Hoa về nhà cậu ấy.
Nói xong Phó Trấn Thái quay sang nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Thiếu Hoa, cậu có thể cho Chiyoda tới nhà chơi được không?

Phó Trấn Thái lại nói coi như là gặp một đồng hương ở nước ngoài, Lục Thiếu Hoa lỡ nào lại nhẫn tâm cự tuyệt đâu, theo tự nhiên phản ứng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Ừ, vậy là tốt rồi, Chiyoda, cháu nhất định phải ngoan, đi về nhà Lục Thiếu Hoa sẽ không được nghịch ngợm giống như ngày thường.
Phó Trấn Thái liếc mắt nhìn Anten Chiyoda vẻ mặt đầy thâm ý, ngay sau đó lại nói với Lục Thiếu Hoa:
- Chiyoda đã làm phiền cháu rồi, ha ha!

- Vâng, Phó gia gia, ông đi mau đi.
Là người nhạy cảm, Lục Thiếu Hoa vừa đi ra đến cửa lại liên tưởng tới câu nói kia, Phó Trấn Thái nói muốn đi công ty, vả lại dáng bộ rất vội vàng, hắn chỉ biết Phó Trấn Thái dự định một mình đến công ty giải quyết công việc.

- Tạm biệt
Phó Trấn Thái cũng không nhiều lời, liền bước chân đi về phía trước.


Phó Trấn Thái đi rồi, Lục Thiếu Hoa mặt trắng bệch liếc mắt nhìn Anten Chiyoda một cái, cũng không quay đầu lại liền đi thẳng tới khu biệt tự, khi đi qua Anten Chiyoda, môi giật giật, nói nhỏ.
- Đi thôi, Tiểu ma nữ.

- Hừ, Cậu nói cái gì? Còn dám mắng tôi nữa hả?
Anten Chiyoda nghiến răng nghiến lợi nói. Nói xong lại nhanh chân muốn đuổi kịp Lục Thiếu Hoa. Đáng tiếc, Lục Thiếu Hoa đã sớm có sự phòng bị, Anten Chiyoda không thể đuổi kịp, hắn đã chạy xa.

Hai người, một trước một sau, Lục Thiếu Hoa chạy ở phía trước, Anten Chiyoda chăm chú đuổi ở phía sau, mặc dù cô cố gắng như thế nào cũng đuổi không kịp Lục Thiếu Hoa, dù sao cô cũng là nữ nhi thôi!

Rốt cục Lục Thiếu Hoa cũng chạy đến biệt thự trước, thở một hơi rồi quay đầu lại đứng ở cửa chính chờ Anten Chiyoda. Anten Chiyoda đuổi theo Lục Thiếu Hoa tính sổ nhưng không còn sức, cô thở hổn hển từng hơi.

Mặc dù là Lục Thiếu Hoa ở cách trụ sở khu biệt thự nghỉ dưỡng không xa lắm, nhưng vào tháng 7 Tokyo nóng như lửa, Anten Chiyoda đuổi kịp nhưng phải mất nhiều công sức đương nhiên không chịu nổi, cô cũng không so được với Lục Thiếu Hoa sáng nào cũng thường xuyên dậy chạy bộ.


Bước vào phòng khách, đồng hồ đã chỉ 11:00 sáng, đi qua một giờ nữa là tới giữa trưa, Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê đều đang xem ti vi, Lục Thiếu Hoa chỉ mỉm cười gật đầu rồi ngồi luôn xuống tấm thảm, trợn mắt nhìn Anten Chiyoda ra hiệu để cô cũng ngồi xuống.

Nhưng vừa tới phòng khách, nhìn thấy hai người Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê, Anten Chiyoda tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi im ở tấm thảm. Tuy nhiên bên ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng trong bụng không phải như thế, Lục Thiếu Hoa mắng cô, cô sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play