Xử lý của Lục Thiếu Hoa không thỏa đáng hay sao? Chẳng lẽ lại không phục à?

Lục Thiếu Hoa sáng lập tập đoàn Phượng Hoàng, nếu không đủ bản lĩnh, thì không thể phát triển tập đoàn Phượng Hoàng trở thành vẻ bề thế như ngày hôm nay được, có lẽ đây là quyết sách, Lục Thiếu Hoa sẽ phát hiện sai lầm, nhưng có thể khẳng định rằng, đó là chính sách lớn, Lục Thiếu Hoa đã quyết định là không có chuyện sai lầm xảy ra.

Cũng giống như hiện nay, đã gọi là chính sách lớn là bởi vì Lục Thiếu Hoa đã áp dụng tất cả các phương pháp để giải quyết, cũng chính là yêu cầu, tất cả những công nhân tham gia bãi công toàn bộ khai trừ ra khỏi công ty chi nhánh Châu Âu của dầu mỏ Phượng Hoàng.

Phải biết rằng bãi công lần này có thể là bãi công trong phạm vi nhỏ, đó gần như là bãi công tập thể, nhưng Lục Thiếu Hoa lại muốn khai trừ toàn bộ bọn họ, đó không phải là muốn toàn bộ công ty chính thức ngừng hoạt động hay sao?

Tần Tịch Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Thiếu Hoa sẽ quyết định như vậy, nhưng cô ấy tin chắc rằng, tai mình không nghe nhầm khi nghe Lục Thiếu Hoa dự định đuổi tất cả công nhân ra khỏi công ty, điều này làm Tần Tịch Thần thấy lo lắng.

- Công ty phải làm sao đây?
Tần Tịch Thần hỏi.

Nhưng, Lục Thiếu Hoa không vội trả lời ngay, mà thản nhiên cười cười, mãi một lúc sau mới chịu trả lời:
- Đóng cửa công ty chi nhánh bên Châu Âu của dầu mỏ Phượng Hoàng.

Chủ động đóng cửa công ty ư, đây chính là quyết sách của Lục Thiếu Hoa à, nhưng lời nói của Lục Thiếu Hoa còn chưa nói hết, dừng lại một chút, dường như để Tần Tịch Thần có chút thời gian để tiếp nhận, sau đó lại nói tiếp:
- Công ty chi nhánh bên Châu Âu củ dầu mỏ Phượng Hoàng vừa mới tiếp nhận từ tập đoàn tài chính Rockefeller không bao lâu, anh đoán là sau khi tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta tiếp nhận vẫn chưa hợp tác với đối tác nào mới hết đúng không?

Tần Tịch Thần chỉ gật đầu để trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, ngầm đồng ý rằng những gì Lục Thiếu Hoa nói đều đúng cả.

- Như vậy đã rõ, nếu như đã là đối tác với chủ nhân cũ, mà chủ nhân cũ lại ra tay với chủ nhân mới, bọn họ không thể không thuyết phục những đối tác đó cùng nhau đòi chúng ta phải bồi thường cho họ, nhưng em đã ra quyết định rồi, sau khi bồi thường xong thì cũng chấm dứt hợp đồng, như vậy là thích hợp với công ty chi nhánh bên phía Châu Âu của dầu mỏ Phượng Hoàng chúng ta kỳ thực đã không có nghiệp vụ rồi.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Đã không còn nghiệp vụ, nuôi nghiều người nhàn rỗi như vậy làm gì, vả lại còn là một đám người lãnh lương cao nhàn rỗi không có việc gì làm lại gây sự, những cơ hội này phải diệt ngay từ đầu như vậy thì công ty mới phát triển mạnh được.

- Huống chi, người ta đều lừa gạt ông chủ, chúng ta là ông chủ thì không thể nổi nóng được, để bọn họ mất đi bát cơm, về nhà ăn gạo cũ đi nhé?
Khẩu khí của Lục Thiếu Hoa càng nói càng nhanh, cuối cùng còn mang theo cả sự tức giận nữa.

Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ tới điều này, đuổi hết những công nhân đó ra khỏi công ty, tuyển chọn lại những công nhân mới, chỉ có ngốc mới ở nhà ăn cơm gạo cũ, bởi vì trong thời gian ngắn bọn chúng không thể tìm được công việc, ít nhất trước khi cơn khủng hoảng tài chính chưa xảy ra, bọn họ rất khó mà kiếm được việc.

Đây là trả thù, cách trả thù trần trụi, đối với đám người cầm lương cao cũng muốn cưỡi lên đầu ông chủ, đó là ngu xuẩn khi tiến hành báo thù

Đến giờ phút này, Tần Tịch Thần đã phản ứng lại, nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, những người hợp tác đòi bồi thường và sau khi bồi thường xong thì chấm dứt hợp đồng luôn, như vậy công ty chi nhánh bên phía Châu Âu của tập đoàn Phượng Hoàng thực chất đã là chiếc gối thêu hoa, không có biểu hiện gì hết.

Nếu đã là như thế, lựa chọn như thế công nhân bãi công và bị khai trừ ngược lại rất có lợi, chẳng những có thể tiết kiệm chi tiêu mà còn có thể thanh trừ hậu họa, và quan trọng hơn nữa là để người đời nhìn thấy quyết tâm của tập đoàn Phượng Hoàng, cảnh cáo những công nhân của công ty nước ngoài làm việc tại tập đoàn Phượng Hoàng, nếu bãi công một lần nữa, thì kết cục của bọn họ sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa rất cứng rắn, hắn không dể gì chấp nhận nếu lại xảy ra hiện tượng bãi công một lần nữa, bởi vì khi Lục Thiếu Hoa ở kiếp trước nghe nói mỗi công ty khi có một cuộc bãi công lớn, gây ra không biết bao nhiêu tổn thất, công ty lớn thì tổn thất càng cao..

Mặc dù đang ở Châu Mỹ, công đoàn ở bên đó rất mạnh, tổ chức bãi công cũng là họ, nhưng trong mắt Lục Thiếu Hoa, những cái thuộc về công đoàn đều là mây bay, có gan sinh sự, Lục Thiếu Hoa không thèm để ý đến công đoàn của họ có quyền lợi và những quy định pháp luật của quốc gia hay không.

Pháp luật? Quyền lợi?

Những điều này nhằm vào những người không có thế lực, không bao gồm Lục Thiếu Hoa, thực lực hiện nay của Lục Thiếu Hoa đủ để điều khiển bất cứ pháp luật của một quốc gia, cho dù là nước Mỹ cũng giống như vậy, Lục Thiếu Hoa có thể giẫm đạp lên đầu nước Mỹ.

Hoàn toàn không phải là phét lác, nếu những năm trước đây, Lục Thiếu Hoa còn không dám nói trăm phần trăm, nhưng bây giờ thì khác rồi, cơn khủng hoảng tài chính xảy ra chắc chắn nước Mỹ sẽ gặp xui xẻo, mà Lục Thiếu Hoa cũng là mượn sức mạnh của cơn khủng hoảng tài chính này bùng nổ, trong tình huống này, Lục Thiếu Hoa còn sợ gì nước Mỹ chứ.

Cũng chính là kết hợp với nhiều nhân tố, Lục Thiếu Hoa mới quyết định áp đặt tất cả, ung thư đã di căn thì nên cắt bỏ.

- Những người đó thật sự có rất nhiều người có năng lực rất tốt.
Tần Tịch Thần nói điều này có chút uyển chuyển, nhưng không thể phủ nhận, Tần Tịch Thần đang khuyên Lục Thiếu Hoa thu hồi lại quyết sách.

- Nhân tài thì lúc nào chẳng có?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu, sau đó còn không quên nói thêm một câu:
- Lập tức sẽ có rất nhiều công ty lớn thực hiện chính sách giảm biên chế, đến lúc đó, chúng ta muốn nhân tài kiểu nào sẽ có rất nhiều cho chúng ta lựa chọn hay sao, còn sợ gì không kiếm được người?

Con cóc ba chân thì khó kiếm, người hai đùi thì rất nhiều mà!

Lục Thiếu Hoa không sợ không kiếm được nhân tài, nên mới không kiêng nể mà khai trừ tất cả những người tham dự bãi công.

Có thể nói, hành động của Lục Thiếu Hoa lần này tuyệt đối có thể gọi là một mất ba được, có sự việc tốt như vậy, bảo Lục Thiếu Hoa có thể nhịn mà không xuống tay hay không?

Rất hiển nhiên, Tần Tịch Thần lại phạm sai lầm trong quy định, đây cũng không phải là do Tần Tịch Thần không suy nghĩ kỹ, mà là Tần Tịch Thần chỉ vừa mới bắt đầu suy nghĩ theo hướng xảy ra sai lầm, quá chú ý đến toàn cục, cũng chưa từng nghĩ qua phá bỏ cái cũ sau đó lập lại cái mới.

Tuy nhiên bây giờ suy nghĩ của Tần Tịch Thần đã thay đổi, cảm thấy những lởi Lục Thiếu Hoa nói không phải không có lý, gật gật đầu tỏ ý tán đồng với quyết sách của Lục Thiếu Hoa.

Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng chưa nghĩ qua sẽ tính toán như vậy, khi hắn nghĩ đến, đã có người dám đến công ty của hắn dở trò, Lục Thiếu Hoa chắc chắn sẽ không tha cho ông ta, tay chân cũ của tập đoàn tài chính Rockefeller Lục Thiếu Hoa cũng không muốn buông tha.

- Đã thu thâp chứng cứ những người làm ra trò này chưa?

Lục Thiếu Hoa lên tiếng hỏi.

- Theo điều tra, có năm người trong đó có ba người có đầy đủ chứng cứ, còn hai người kia không để lại bất cứ dấu vết gì, tìm mãi mà không thấy.
Nói xong Tần Tịch Thần dường như phát hiện ra trong lời nói của mình có chút sơ hở, vội vàng nói bổ sung thêm một câu:
- Là tạm thời chưa tìm thấy chứng cứ, giả dụ điều tra sâu thì chắc chắc sẽ tìm được chứng cứ mà thôi.

- Không cần, tìm không thấy chứng cứ thì dùng cách khác để xử lý, về phần tìm được chứng cứ đó, trực tiếp về tòa án địa phương khởi tố, tố cáo bọn họ, đồng thời cũng triệu tập cuộc họp báo, để thanh danh bọn chúng bị hủy hoại luôn.
Lục Thiếu Hoa đằng đằng sát khí nói.

Dám dở trò ư, chẳng qua là phá hoại công ty, ví dụ nói tiết lộ chuyện cơ mật, làm giả chứng từ sổ sách bằng một vài mánh khóe, những mánh khóe này đều là phạm tội, nhưng tội danh không lớn lắm, chỉ có tội danh tiết lộ chuyện cơ mật và chiếm dụng tài san của công ty thì nghiêmtrọng hơn một chút, còn những cái khác đều có thể dùng một vài mánh khóe là xóa sạch dấu vết.

Người ta bị tập đoàn tài chính Rockefeller sai khiến, nếu thông qua luật pháp thì có thể trừng trị bọn họ, rất rõ ràng là không phải như vậy, tập đoàn tài chính Rockefeller chỉ cần bỏ ra ít tiền, làm vài động tác nữa, những người đó sẽ bình yên vô sự.

Cũng vì muốn đề phòng chuyện tương tự xảy ra, Lục Thiếu Hoa mới dự tính đem chuyện này ra xử công khai, như vậy danh tiếng của bọn họ coi như cũng mất, Lục Thiếu Hoa không dám tin rằng những người như bọn họ còn có thể hữu dụng đối với tập đoàn tài chính Rockefeller.

Một khi sự việc đã được công khai, đến lúc đó phỏng chừng như tập đoàn tài chính Rockefeller ngay cả giúp bọn họ cũng không chịu giúp, bởi vì một khi tập đoàn tài chính Rockefeller đã ra tay, thì tuyên bố nói cho người ta, tất cả chuyện ở công ty chi nhánh bên Châu Âu của dầu mỏ Phượng Hoàng có quan hệ với bọn họ.

Tự mình hại mình, chỉ có đầu óc có vấn đề thì mới làm như vậy.

Bỏ đi, đây là kết cục duy nhất cho bọn họ, bị tập đoàn tài chính Rockefeller lợi dụng, sau khi không còn lợi dụng được nữa thì đá bay.

Đương nhiên rồi, ở đây vỏn vẹn chỉ có chứng cứ của ba người mà thôi, về phần chứng cứ của hai người kia Lục Thiếu Hoa tự sẽ có cách xử lý của hắn.

Thủ đoạn gì chứ?

Có gam vuốt râu hùm thì sẽ có kết cục gì, từ Lục Thiếu Hoa có thể nhìn thấy hết tất cả, ngoài bị giết ra, thì không có con đường nào khác dành cho bọn họ, ngay cả ba người kia cũng bị Lục Thiếu Hoa tố cáo cho người của tòa án, phỏng chừng cũng khó mà thoát được tội chết.

Xong việc này, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục sắp đặt:
- Khi tố cáo những người này cho pháp luật, đừng hướng vào tội chết, báo với pháp luật thật ra chỉ là thủ tục mà thôi, cái chính là phải xử lý bọn chúng…

Lục Thiếu Hoa không thèm nói hết câu cho có đầu đuôi, thay vì nói câu cuối cùng thì hắn dùng tay ra hiệu chặt ngang yết hầu.

ở trước mặt Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa không cần cố ý ngụy trang, hắn muốn giết người thì giết người, không cần phải che dấu trước mặt Tần Tịch Thần, bởi vì Lục Thiếu Hoa làm như trước đây, Tần Tịch Thần không phải không biết.

Tần Tịch Thần còn có thể nói được gì, chỉ có thể cười một tiếng bất lực, sau đó thì không nói thêm điều gì.

Tần Tịch Thần rất muốn khuyên Lục Thiếu Hoa không cầm làm như vậy, nhưng vừa nghĩ tới những người đó thì lửa hận lại bùng lên, Tần Tịch Thần cố gắng không nghĩ đến điều này, không vì cái gì khác, mà chính là vì bọn họ khiến tập đoàn Phượng Hoàng bị tổn thất, nhưng tổn thất này không chỉ là mấy trăm mấy nghìn, mà trên 100 triệuUSD,

Sinh mạng con người rất đáng giá, giống như Lục Thiếu Hoa vậy, sinh mang của hắn tuyệt đối là rất đáng giá, nhưng mang của những người kia không đáng giá như vậy, trên 100 triệu USD, mua sinh mạng của những người đó không nói làm gì, cho nên Tần Tịch Thần cảm thấy những người đó chết cũng không hết tội.

Huống chi, Tần Tịch Thần quá hiểu Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa đã ra quyết sách như vậy, không phải cô ta có thể thay đổi được, hà tất gì phải lãng phí lời nói làm gì.

Cứ như vậy đi, về phần công ty chi nhánh bên phía Châu Âu của dầu mỏ Phượng Hoàng cuối cùng giải quyết ra sao đã bị Lục Thiếu Hoa nói dăm ba câu rồi quyết định luôn, nhưng khó ở chổ hai người sẽ cùng nhau thương lượng sự việc, Lục Thiếu Hoa cũng có chuyện muốn nói với Tần Tịch Thần, nhân cơ hội này Lục Thiếu Hoa thẳng thắn hỏi luôn.

- Tài chính trong sổ sách của tập đoàn còn bao nhiêu?

- Cần tiền à?
Tần Tịch Thần nhíu mày hỏi mộ câu.

- Ừ.
Lục Thiếu Hoa trả lời, chính xác là hắn đang cần tiền.

Vào lúc này mà cần tiền, khiến cho Tần Tịch Thần thật khó xử, tiền trong ngân sách của tập đoàn đều có nơi để dùng vào, huống chi Lục Thiếu Hoa mở miệng cần tiền, chắc chắn không phải là số tiền nhỏ.

- Còn cần bao nhiêu? Lại tính làm gì nữa à?
Vốn dĩ Tần Tịch Thần không nên hỏi, nhưng lúc trước bây giờ khác, tài chính quá eo hẹp, Tần Tịch Thần mới hỏi một chút xem có thỏa đáng hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play