Bên trong như ngừng lại, tĩnh lặng một hồi, sau đó cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Sau khi Đào Tiểu Đào nghe thấy giọng nói quen thuộc của Đào Chi Yêu, trái tim đột nhiên đập liên hồi, cả đêm đợi chờ bất an, nặng nề trong lòng giờ rơi xuống đất, thật lâu cũng không thể hồi phục lại.

Cho nên, nó đứng trước cửa hít thật sâu một hơi, sau đó lảm ra vẻ bình thường, không muốn để cô phát hiện, khiến cô lo lắng.

Mở cửa ra, đối diện là nụ cười thản nhiên của Tiểu Đào, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt cố kìm vui mừng: “Mẹ đã về.”

Đào Chi Yêu nghĩ đến mọi việc xảy ra đêm nay, nghĩ đến thiếu tý nữa thôi sẽ không còn gặp được nó nữa, thấy không thể bình tĩnh được, đi thẳng vào, ngồi xổm người, ôm Đào Tiểu Đào thật chặt, lẩm bẩm nói:

”Tiểu Đào… Tiểu Đào, Tiểu Đào của mẹ…” Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì không thể gặp Tiểu Đào nữa.

Nghĩ đến đây, mắt Đào Chi Yêu khẽ hồng, đau đến tột cùng.

Nếu có một ngày như vậy, cô bị bắt trở về, cô mãi mãi chia lìa với Tiểu Đào, cô không dám nghĩ, nếu có ngày nào đó, cô có thể chịu đựng được hay không……

Đào Tiểu Đào cũng ôm cô, thân thể run nhè nhẹ, nhưng vẫn ra vẻ làm một cậu bé trưởng thành như cũ, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thoải mái nằm rạp trong lòng cô, lẳng lặng hít lấy mùi hương đặc biệt trên người mẹ.

“Mẹ, trở lại là tốt rồi. Hôm nay Tiểu Đào chờ hơi lâu thôi.” Tuy từ nhỏ mẹ đã dạy nó, có lẽ có một ngày mẹ đi mà không trở lại, chỉ có một mình nó, về sau phải sống, chăm sóc bản thân thật tốt.

Nó biết mình phải kiên cường, nó biết mình phải để mẹ yên tâm, nhưng mà…

Hôm nay nó ở nhà một mình, nhìn căn phòng trống rỗng, nó vẫn lo lắng, nó vẫn sợ hãi, sợ có một ngày không thể nhìn thấy mẹ, sợ bên cạnh nó không có ai tốt như mẹ.

Trên thế giới này, người thân duy nhất của nó, một người duy nhất lặng lẽ tốt với nó, cho đến bây giờ cũng không cần báo đáp, đó là mẹ.

Nó chỉ biết, dù phải chờ bao lâu, dù nó có trơ trọi trong phòng ngây ngốc bao lâu, mẹ nó, sẽ tìm được đường về nhà.

Lạc Ngọc Sanh đứng một bên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bé trai trầm mặc nhưng xinh đẹp thì sợ hãi, tiếp theo, lại thấy màn gặp mặt thâm tình và đối thoại kỳ quái, đứa bé kia bình tĩnh và hiểu chuyện cũng khiến hắn cảm động.

Không ngờ, chuyển biến tiếp theo lại làm Lạc Ngọc Sanh muốn lệch khớp cằm.

Đào Chi Yêu ôm Tiểu Đào hiểu chuyện đầy săn sóc, trong lòng rung động, nhưng mặt ngoài, giọng nói lại ngẹn ngào mà giận dữ: “Không phải bảo con đi ngủ sớm đừng chờ mẹ sao? Sao lại không nghe lời?!”

Đào Tiểu Đào cũng ngoan ngoãn nhận sai nói: “Biết rồi mẹ, lần sau con không dám nữa.”

Đào Chi Yêu buông nó ra, không kìm nổi nước mắt.

Đứa bé này, mỗi lần miệng đều nói vậy, nhưng lần sau lại chẳng nghe lời gì cả, mỗi lần cô về muộn, nó vẫn để đèn sáng chờ cô, cho đến khi cô xuất hiện.

Dù cô nói như thế nào, đứa bé này vẫn cố chấp như vậy. Mỗi lần mắng nó, nó đều ngoan ngoãn nhận sai, dáng vẻ vô tội kia làm cô không nhẫn tâm nói tiếp .

Đào Tiểu Đào xác định mẹ bình an vô sự, mới nhẹ nhõm ngẩng đầu thản nhiên liếc Lạc Ngọc Sanh ở một bên, hai mắt trong suốt tối như hồ sâu, vẫn là trẻ con ngô nghê nói giọng của bà nội hỏi: “Mẹ, chú như muốn trật hàm này là ai?”

Đào Chi Yêu kéo tay nó vào nhà, thản nhiên nói: “Một người lạ, Tiểu Đào không cần biết ông ấy.”

“À. Như vậy à.” Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Đào Chi Yêu nhìn dáng vẻ không đáng yêu của con, nhịn không được ôm lấy nó, in một nụ hôn thật kêu trên trán nó, “Tiểu Đào rất ngoan.”

Đào Tiểu Đào mở to hai mắt, lông mi thật dài chớp chớp, ai cũng không nhìn ra đáy mắt nó rất sâu.

Chỉ cần nó ngoan ngoãn, để mẹ yên tâm mỗi ngày, lòng vui vẻ, nó đã thỏa mãn rồi. Dù nó phải làm cái gì cũng được.

Nếu mẹ nói đừng để ý người kia, Đào Tiểu Đào không bao giờ liếc mắt một cái, ngoan ngoãn theo Đào Chi Yêu vào nhà .

Thấy hai mẹ con này hoàn toàn không để ý, Lạc Ngọc Sanh vội theo sau, đóng cửa lại, oán giận nói: “Em, người phụ nữ này, có người đối xử với khách thế sao? Đây là con em sao? Đáng yêu như thiên sứ nhỏ a… Ai ai ai ai …. Anh bạn nhỏ, để chú sờ…” Lúc này Lạc Ngọc Sanh rất giống Tô Tiểu Vũ, lần đầu đã yêu thích vẻ ngoài đáng yêu dễ thương của Đào Tiểu Đào, nếu như hiểu rõ, sẽ phát hiện, ngoài Đào Chi Yêu, nó mãi mãi ngoan ngoãn, với những người khác, đều biến thành ác ma.

Đi vào trong phòng, Lạc Ngọc Sanh đánh giá nơi này không tính là xa hoa, nhưng trong nhà trang trí rất có phong cách, cảm giác thật trong lành, vách tường màu xanh tươi mát, vì quét tay, nên trên mặt còn bức graffiti nguệch ngoạc, trên nóc nhà có một chiếc đèn hoa sen chứa nước, liếc mắt nhìn lại một cái, góc phòng khách có một cánh cửa, thông qua ban công rất nhỏ, trên ban công, một ngọn đèn yếu ớt, có thể thấy ở đó vài loại cây xanh biếc, dường như còn có vài bông hoa trắng tô điếm thêm vẻ đẹp nơi đây, trong phòng tản ra một mùi thơm ngát, thấm vào lòng người, thoải mái vui vẻ. Đối diện có hai căn phòng, một phòng nhìn qua hơi nhỏ, cái kia lớn hơn một chút. Lạc Ngọc Sanh đoán, phòng nhỏ hơn là phòng ngủ của thiên sứ nhỏ hay là căn phòng duy nhất dành cho khách? cả gian phòng nhỏ hẹp, nhưng bày trí gần gũi, nhìn qua khá ngăn nắp, khiến người to có cảm ỳác rất sạch sẽ rất thoải mái. Làm Lạc Ngọc Sanh nhớ đến một cảnh tượng ngày xưa.

Mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, còn có bóng lưng bận rộn nhưng ấm áp kìa, cùng với bóng hình đang ngôi đọc báo. cảnh tượng này từng không ngừng xuất hiện trong mơ, không biết vì sao, giờ đứng ỏ nơi chật chội này, nhưng hơi vị ấm áp trong phòng, lại bắt đầu hiện ra trong đầu. Đào Chỉ Yêu đi từ căn phòng nhỏ thông ra ban công, trên tay cầm một ly cà phê và một ly sữa nóng.

Cà phê đứa cho Lạc Ngọc Sanh, mà sữa đương nhiên là cho thiên sứ nhỏ kia. Lạc Ngọc Sanh càng nhìn càng thấy đứa bé nàyđáng yêu, hai mắt rạng rd luôn mang theo ýcười dịu dàng nhìn người phụ nũ kia, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến nó thật đáng yêu, đặc biệt ở trước mặt Đào Chi Yêu dáng vẻ của nó rất chỉ là nghe lời, quả thật làm Lạc Ngọc Sanh cảm thấy nó như một con búp bê tinh xảo. Nhìn khuôn mặt đẹp âẽ tuyệt mỹ của nó, Lạc Ngọc Sanh Lãi nhìn khuôn mặt bình thường của Đào Chi Yêu, đây đúng tà vẻ đẹp hoàn háo, nhưng thiên sứ nhỏ thật sự là do cô sinh ro sao? Lạc Ngọc Sanh nhìn khuôn mặt đầy tình cảm của Đào Chi Yêu, quanh mặt làmột vầng sáng nhàn nhạt mà rực rỡ của tình mẫu tử, cô đang chăm chú nhìn thiên sứ nhỏ, trong mắt là chân tình, hắn uống một ngụm cà phê, chần chừ thật lâu, mới cấn thận nói: "Em à, thiên sứ nhỏ này đúng là con của em?"

Đào Chi Yêu liếc mắt nhìn hắn, không quan tâm đến lời nói thẳng của Lạc Ngọc Sanh. Tựa h'ô như khinh thường lời nói ngu ngốc của hẳn. Mà trong mắt Đào Tiếu Đào, lại hiện lên một tia sắc bén.

Hắn dám nghi ngờ quan hệ của mình và mẹ... Đó là hắn chứa nhìn thấỵ/ dáng vẻchân chính của mẹ, khuôn mặt... đều là dì truyền của mẹ a... Tuy biết nó xinh đẹp nên sặp không ít rắc rối, nhưng nghĩ đến có thê gần mẹ, Đào Tiểu Đào liền thấy vui vẻ. Nhưng cho dù dáng vẻ của mẹ bình thường, nhưng trong mắt nó vẫn là đẹp nhất. Đào Chi Yêu dịu dàng chờ Đào Tiểu Đào uống xong sữa, lau khóe miệng dính đầy bọt sữa của của nó.

Sau đó dặn dò: "Tiếu Đào, trời không còn sớm, nhanh đi ngủ đi. Đừng lo lắng, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho thầy giáo nói con bị ốm, xin nghỉ hai tiết cho con. Con có thê ngủ thoải mái, ăn sáng xong, từ từ đi học.

Biet chưa?"

Đào Tiếu Đào gầt đầu, cái đầu rúc vào trong lòng Đào Chỉ Yêu, nũng nịu nói: "Mẹ, hôm nay con ở một mình rất sỢ. Đềm nay, còn có thể ngủ với mẹ không?"

Đào Chỉ Yêu đau lòng vuốt tóc nó, gật đầu nói: "Được rồi, bảo bối. Giờ đi rửa mặt, lên giường chờ mẹ."

Đào Tiểu Đào ừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tinh quái, lắc đầu làm nũng nói: "Không đâu, con muốn ngủ với mẹ bẫy giờ." Nói xong Đào Tiểu Đào đột nhiên ngáp một cái, trong mắt Lạc Ngọc Sanh, thiên sú nhỏ ngáp cũng thật đáng yêu a. Nhìn đến ngâyngười. Đào Tiểu Đào dường như thực sự mệt mỏi dụi dụi hai mắt, than thở nói: "Mẹ, Tiếu Đào chờ lâu rồi, giờ rất buồn ngủ." Cái đầu lại dụỉ vào lòng Đào Chi Yêu, như một con h'ô ly tinh ranh không ngừng cọ cọ.

Nhìn thấy nó buôn ngủ như vậy, Đào Chi Yêu nhìn Lạc Ngọc Sanh vẻ có lỗi, nhưng vẫn hạ quyết tâm đuối khách nói: "Chuyện này, Lạc tiên sinh, anh xem..."

Lạc Ngọc Sanh làm sao không hiếu ý cô, ngụm cà phê vừa uống lại vội vàng phun ra, nóng đến mức hắn muốn hét to. Nhưng mà,hắn vẫn lịch sự nói: "Thời gian không còn sớm, anh cũng nên về. Bọn em nghỉ ngơi đi,ngày khác anh lại đến thăm."

Sau khi Đào Chì Yêu nghe hắn nói xong, cũng không quan tâm đến sự tồn tại của hắnnữa, ôm Tiểu Đòo đã mơ mơ màng màng đivào phòng ngủ.

Đi được vài bước, Đào Chi Yêu đột nhiên nhớ tới Đào Tiểu Đào hình như không thích người này, liền quay đầu nói: "Về sau Lạc tiên sinh đừng tới nữa. Tình cờ gặp gỡ, chúng tavẫn là nạườixa lạ."

Nóixong liên đưa Tiểu Đào đi vào phòng. Mà Lạc Ngọc Sanh thì n$ẩn người, hắn không phải đứa ngốc, có thể hiếu được ý của Đào Chỉ Yêu. Đứng dậy mặc áo khoác vào, thức thời định đóng cửa rời đi, đi được vài bước, nhịn không được nhìn lại, lại nhìn thấy, thiên sứ nhỏ đáng yêu vốn nên dựa đầu vào vai Đào Chi Yêu nhắm mắt ngủ, thế nhưng giờ phút này hai mắt lặng lẽ mở to, ánh mắt sâu thẳm đánh giá hắn. Lạc Ngọc Sanh rùng mình một cái, lúc này mới hiểu, thì ra là nó cố ý!

Thiên sứ nhỏ không phải là thiên sứ nhỏ...Lạc Ngọc Sanh dần hiểu, nó là tiểu ác ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play