Xe đi trên con đường yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng mới có một hai
người, Đào Chi Yêu mệt mỏi tựa vào ghế mềm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngồi trong xe im lặng không tiếng động, giống như nước chảy theo dòng, không có cảm giác gì.
Khi cô lên xe hắn, cũng biết, người này tuyệt đối không đơn giản! Tuy cô đã sớm có nhận định như vậy.
Màu xám đen tinh xảo, xe bọc thép, nội thất ốp gỗ, máy móc hoàn thiện, được sơn một lớp, sau đó đánh bóng thủ công nhiều lần, đạt được độ bóng hoàn mỹ. Xe mui trần, đầu xe mềm nhẹ lại vô cùng chắc chắn, thiết kế và kỹ
thuật đều hài hòa, đường cong thân xe khá mượt.
Hình ảnh
Rolls-Royce, sang trọng quý phái, dĩ nhiên giá cũng là cao nhất thế
giới, không phải ai cũng mua được. Mà người trước mắt này, vừa có thể
trở thành khách trong thế giới cực lạc xa xỉ kia, lại vừa sở hữu một
chiếc xe quý giá như vậy.
Đào Chi Yêu không muốn truy cứu nữa.
Tối nay gặp rất nhiều chuyện, cô chỉ thấy thể xác và tinh thần thật mệt
mỏi, hơn nữa, cô tin qua tối nay, hai người sẽ không bao giờ có vướng
mắc gì nữa.
Dưới sự chỉ dẫn của Đào Chi Yêu, xe đi vào trước một
ngõ nhỏ đơn sơ thì phải dừng lại, vì, ngõ nhỏ đường Thái Tề, căn bản
không vào được.
Đào Chi Yêu vội vàng xuống xe, ngẩng đầu liền
thấy tầng ba vẫn sáng đèn, biết Tiểu Đào vẫn chờ cô. Trong lòng ngoài lo lắng, còn có đau lòng.
Cái đứa bé ngốc nghếch kia, cô không về, thế mà vẫn chờ cô, cũng không đi ngủ trước! Mắt Đào Chi Yêu ửng đỏ.
Vừa xuống xe đã muốn về, nhưng mà, người đàn ông khó dây dưa kia cũng xuống theo, nhìn cô cười nói: “Cũng về đến nhà rồi, cả một đêm lo lắng vì em, không mời anh lên uống ly cà phê sao?”
Đào Chi Yêu tuy khó xử, nhưng là ngẫm lại quả thật hắn đã mệt mỏi.
Nhớ rõ lúc vừa mới lao vào lòng hắn, trên người hắn còn mang theo hơi rượu, có khả năng lúc đó vừa uống rượu về định đi nghỉ.
Không may là, hắn lại gặp người phụ nữ phiền toái như cô, bị cuốn vào trong một đống chuyện phiền toái.
Tuy nụ cười của hắn vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng đáy mắt đã xuất
hiện tơ máu và vòng mắt đen nói cho cô biết, hắn đã quá mệt mỏi.
Đào Chi Yêu gật đầu nói: “Được rồi. Nhưng trong nhà tôi còn có người khác.”
Lạc Ngọc Sanh nhăn mày hỏi: “Chồng em?” Đánh giá nơi này một chút, không
thể có khả năng này, người phụ nữ như cô, nếu kết hôn, ít nhất cũng được chồng chăm sóc tốt, ngồi trong biệt thự hoa lệ a.
Chứ không phải ở một ngôi nhà tại ngõ nhỏ khu dân nghèo này.
Mà cô, cũng sẽ không đến nhảy ở một nơi như vậy.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, ngập ngừng, khó xử nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Hi vọng Tiểu Đào nhìn thấy hắn, người đàn ông xa lạ này đừng có phản ứng
gì, cô không muốn khiến Tiểu Đào hiểu lầm mẹ nó là người phụ nữ tùy
tiện, hay là nghĩ cô vì một người đàn ông mà quên mất sự tồn tại của nó, để nó một mình ở nhà.
Theo chiếc cầu thang cũ kỹ, bọn họ ở một
gian phòng đơn giản trên tầng ba, như vậy mới dễ ẩn trốn, không dễ bị
phát hiện, lại tiết kiệm tiền. Vì tiền của cô đều để ở nơi khác, càng
quan trọng hơn là, tất cả đều để lại cho Tiểu Đào sau này.
Lạc
Ngọc Sanh nhìn người phụ nữ trước mắt lo lắng, thậm chí còn có đau lòng, hoàn toàn không giống với người phụ nữ hờ hững lạnh lùng kia, cứ như là lột xác vậy. Điều này làm Lạc Ngọc Sanh có chút tò mò, cuối cùng người
khiến cô lo lắng như vậy là ai?
Đào Chi Yêu bước vào cửa, vừa ấn
chuông cửa vừa lo lắng đi tới đi lui, chỉ một lát sau, bên kia cửa
truyền đến một tiếng nói non nớt nhưng lại trầm mặc: “Ai?” Đào Tiểu Đào
nhớ lời mẹ dặn nó, mỗi khi có người gõ cửa, đều phải hỏi trước là ai,
sau đó mới quyết định có mở hay không, nếu là người lạ thì không ra.
Đào Chi Yêu vội vàng nói: “Bảo bối, là mẹ.”
Lạc Ngọc Sanh kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nhìn qua còn trẻ tuổi, nhưng cô đã có con rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT