“Xin bệ hạ cứ trừng trị thần, coi như là…… đền tội cho tiện nội.” Nghiêm Quán quỳ xuống khấu đầu, nói đến đây, mọi người định ngăn hắn lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Trương Dụ nén cơn bực tức trong ngực xuống, quát khẽ: “Ngươi nói vớ vẩn gì vậy?” Ông ta hành lễ với Minh Trọng Mưu, khuyên lơn: “Bệ hạ, chuyện này vẫn chưa được tra xét rõ ràng, nên không thể nói bừa. Tại sao rượu này thê tử của Nghiêm Quán uống thì xảy ra chuyện, còn hắn uống thì lại không sao, chuyện này bệ hạ nên điều tra tỉ mỉ, nếu không người tốt sẽ bị hàm oan, giống như Úy Trì đại nhân đã nói, kẻ thù khoái trá người thân đau lòng, vậy nên chắc chắn phải xử lý cẩn thận.”

Minh Trọng Mưu liếc nhìn ông ta, “Ừ” một tiếng nặng nề, tỏ ý đồng tình. Đúng lúc ấy đột nhiên lại nghe tiếng Lạc Thạch Thiên kêu “Ồ” một tiếng, mọi người đồng loạt quay ra, Minh Trọng Mưu lên tiếng hỏi hắn: “Ngự y phát hiện ra điều gì sao?”.

“Thật ra không phải phát hiện gì lớn, chỉ là đã biết rốt cuộc tân nương trúng độc như thế nào thôi.” Lạc Thạch Thiên giơ cây kim bạc trong tay ra, thưa lại: “Bệ hạ, xin hãy để thần để đổ nước sạch vào trong chén, thần sẽ dùng nó để kiểm nghiệm những gì mình đang nghĩ.”

Minh Trọng Mưu giống như ngộ ra điều gì đó, ánh mắt quét về phía bình rượu, “Không sao, khanh cứ làm theo những gì mình nghĩ đi.” Nói đoạn, hắn ra lệnh cho tùy tùng bên cạnh lấy nước sạch đến cho Lạc Thạch Thiên.

Nhưng Nghiêm Quán đang quỳ dưới đất nghe vậy liền khẽ trầm giọng ngăn cản: “Không cần đâu.”

Mọi người kinh ngạc quay qua nhìn hắn, Trương Dụ muốn nổi điên nạt hắn: “Nghiêm Quán!” Ông ta muốn ngăn Nghiêm Quán lại, trước giờ ông ta luôn cảm thấy thằng bé này thông minh nhanh nhẹn, nhưng giờ lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn này, thậm chí phá hủy cả tiền đồ của bản thân, kiên trì muốn hủy hoại tính mạng của chính mình.

Nỗi lòng của Trương Dụ suy cho cùng cũng dựa vào tấm lòng yêu mến người tài, ông ta coi Nghiêm Quán là hậu nhân của danh môn, học vấn giỏi giang, lần này lại muốn vứt đi mạng sống, thật là đáng tiếc.

Nhưng ông ta lại không biết rằng trái tim của Nghiêm Quán như đã chết từ tâu, Nghiêm Quán vì muốn báo thù cho cha, nên đã dứt tình bỏ ý, bởi vậy dù hắn rung động trước Khởi La, nhưng chỉ lợi dụng nàng như một quân cờ mà thôi.

Nhưng hắn không ngờ, cái chết của phụ thân mình chỉ là do ông tự làm tự chịu, suy nghĩ muốn báo thù thay cha lập tức tiêu tan. Hơn thế Khởi La một lòng tin hắn, yêu hắn giờ sắc mặt trắng bệch, cánh môi nhợt nhạt chẳng còn chút huyết sắc nằm ở đây, e là đã chẳng còn chút tín nhiệm và tình cảm nào giành cho hắn nữa rồi, giờ đây Nghiêm Quán chỉ cảm thấy đất rộng trời cao, nhưng chẳng còn gì để lưu luyến, lại thêm vào việc mắc sai lầm này, khiến hắn chỉ muốn chết ngay tại đây, nên chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

“Ngự y đại nhân định đổi rượu trong chén thành nước sạch, để thử xem rốt cuộc độc ở trong rượu,” Giọng nói của hắn chậm rãi trầm hẳn đi, thoáng khựng lại một lúc, rồi lại tiếp lời, “Hay độc ở trong chén.”

Mọi người đều ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn rượu trong chén, cùng sắc đen trên đầu cây kim bạc, suy nghĩ lúc này đã hoàn toàn khác với vừa nãy.

“Rượu giao bôi, thần dùng chén này, tiện nội dùng chén kia,” Nghiêm Quán từ tốn nói, “Rượu lúc ấy là do thần rót, nên thần đương nhiên biết, chén nào có độc, chén nào không có độc. Cho dù không phải do chính thần rót, thì thần cũng nhất định sẽ dụ cho tiện nội uống chén rượu có độc.”

“Thần vẫn còn nhớ, mình đã đích thân đưa rượu đến tay nàng ấy như thế nào, khuyên nàng ấy uống ra sao……” Giọng nói của hắn có phần không ổn, run rẩy khiến người ta cảm thấy rất lạ.

Nghiêm Quán từ từ gục đầu xuống, giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt mình, “Thần còn muốn dùng nó để hãm hại Thừa tướng, thần, tội đáng muôn chết.” Nói đoạn, Nghiêm Quán nặng nề dập đầu xuống đất.

Một đám thần tử chỉ muốn nhân cơ hội này lật đổ Tạ Lâm, giờ thấy hắn nói hết chân tướng, việc đã đến mức này cũng chẳng thay đổi được gì. Cảm nhận được nỗi hối hận sâu sắc trong từng câu chữ của hắn, bất giác im bặt, đưa mắt nhìn nhau nhất thời không biết nên nói sao.

Tạ Lâm không nói chỉ bật cười lạnh lẽo, nhớ đến Khởi La đang nằm ở trên giường, bất giác cảm thấy hai chữ “tiện nội” vô cùng chối tai, nhủ thầm giờ ngươi vẫn muốn làm trượng phu của nàng, nhưng chưa chắc nàng đã chịu làm thê tử của ngươi.

Minh Trọng Mưu nhìn xuống đỉnh đầu của Nghiêm Quán, thoáng trầm ngâm, đám người Trương Dụ thấy thế, trong lòng đều thấp thỏm không yên, ông ta cúi đầu thấy Nghiêm Quán vẫn đang khấu đầu chưa hề ngẩng lên, bất giác buồn bã, ông ta cung kính nói với Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, tuy Nghiêm Quán có chỗ lỗ mãng, nhưng suy cho cùng tuổi còn trẻ, chưa trải đời, lại nóng lòng muốn báo thù, châm chước cho tấm lòng hiếu thuận của hắn, lại cũng chưa thật sự làm hại đến ai, tội không đáng phải chết, chi bằng giơ cao đánh khẽ.”

Minh Trọng Mưu liếc nhìn Tạ Lâm, thấy lông mày nàng nhíu chặt, có vẻ như cực kỳ không đồng ý, nhưng không hề lên tiếng, bèn nói: “Không biết Tạ khanh có ý kiến gì về chuyện này không?” Tuy rằng hắn cũng rất tiếc cho cú trượt chân của Nghiêm Quán, nhưng việc gã âm mưu giá họa hãm hại người khác, lại liên can rất lớn đến bản thân, nghĩ đến Tạ Lâm có thể vì chuyện này mà mất mạng, Minh Trọng Mưu cứ nhìn thấy gã Nghiêm Quán này là trong lòng khó tránh khỏi rối rắm khúc mắc.

Nếu nàng cảm thấy gã này quả thực độc ác đến cùng cực, thì trẫm sẽ lấy mạng gã, có gì là không được nào? Minh Trọng Mưu nghĩ thầm như vậy.

Không ngờ Tạ Lâm lại đáp: “Bệ hạ không cần hỏi thần,” nàng hơi cúi đầu, khuôn mặt không chút cảm xúc nói, “Vụ án này có liên can rất lớn tới thần, để thần nói thì khó tránh khỏi mang theo tình riêng, tất cả nên để bệ hạ đưa ra phán quyết thì hơn.”

Minh Trọng Mưu nhìn sâu vào mắt nàng, trong lòng hiểu tuy rằng quả thực là thế, nhưng……

Đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên có một người đàn bà bước vội đến, xông thẳng tới trước mặt Minh Trọng Mưu, mọi người cả kinh, thị vệ đi theo đồng loạt hô to “Có thích khách” rồi rút đao ra ngăn bà ta lại. Úy Trì Chính đứng chắn ngay trước mặt Minh Trọng Mưu, tức giận quát hỏi bà ta: “Bà là ai?”.

Người đàn bà bị thị vệ quặt tay ra đằng sau, ấn bà ta quỳ xuống, Nghiêm Quán đang ở dưới đất nhìn thấy vậy, hoảng hốt kêu lên thất thanh, “Bệ hạ! Đây không phải thích khách!” Hắn cuống quýt nói to: “Đây là mẹ của thần!”.

Mọi người sững sờ, quả nhiên thấy người đàn bà vốn dĩ bị ấn quỳ xuống đất, giờ hai đầu gối đang lết đi, miệng không ngừng kêu tên Nghiêm Quán: “Quán nhi, Quán nhi, con trai ta……” Đáng tiếc hai tay bà ta bị thị vệ túm chặt ở đằng sau, không thể giãy thoát được, giọng nói khàn sạn kêu tên Nghiêm Quán khiến người ta không khỏi xót xa.

Nghiêm Quán cũng đáp lại lời mẹ hắn: “Mẹ……” Nói đoạn, hắn lết bằng đầu gối tới trước mặt người đàn bà, hai tay đỡ lấy bà, thấy bà vẫn đang quỳ, vội vàng quay đầu lại nói với Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, xin hãy thả bà ấy ra, tội của thần, một mình thần chịu là được rồi, chuyện này vốn dĩ thần đã giấu bà ấy, bà ấy không biết gì hết, bệ hạ!”.

Minh Trọng Mưu nhìn dáng vẻ cuống quýt của hắn, lông mày cau lại, khoát tay để thị vệ thả người đàn bà ra, nhưng không ngờ người đàn bà vừa thoát khỏi sự kìm kẹp, liền xông thẳng tới chỗ Minh Trọng Mưu, thị vệ lại vội vàng túm chặt lấy bà ta, đang muốn lấy dây thừng trói tay bà ta lại, thì lại nghe thấy giọng nói khàn sạn của người đàn bà ấy vang lên: “Người là Hoàng thượng sao? Người đừng nghe lời nó, chuyện này là do dân phụ nghĩ ra, dân phụ muốn trả thù cho chồng, nên muốn lợi dụng con trai, chuyện này không liên quan gì đến nó, nếu như người muốn xử tội, thì cứ xử tội dân phụ, dân phụ tuyệt đối không oán hận……”

Bà ta nói xong, vì quá lo lắng nên ho sặc sụa, đang muốn nói tiếp, thì bị Nghiêm Quán chặn lại, “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Chuyện này sao lại liên can tới mẹ được, đây rõ ràng là kết quả do một mình con lên kế hoạch, mẹ vơ tội vào mình làm gì?” Hắn vội quay người, liên tục dập đầu với Minh Trọng Mưu, “Bệ hạ, chuyện này do một mình thần làm, không có liên quan gì tới mẹ của thần cả, người đừng nghe lời bà ấy nói bừa, bà ấy chỉ là một người đàn bà bình thường, sao có thể hiểu được những chuyện chốn quan trường, xin bệ hạ minh xét!”.

Nghiêm Quán nói xong cứ khấu đầu suốt, chưa được bao lâu trán đã sưng lên, mẹ hắn vội vàng ngăn con lại, cũng dập đầu, “Bệ hạ, hắn chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được những chuyện này, mấy chuyện báo thù cá nhân thế này, một đứa trẻ như hắn sao sốt ruột bằng người mất chồng như dân phụ được.” Bà ta len lén đưa mắt nhìn Tạ Lâm, lại tiếp tục khấu đầu, “Là dân phụ…… dân phụ tìm hiểu không rõ, cho rằng Tạ đại nhân hại chết phu quân, nên mới khuyến khích Quán nhi thực hiện mưu kế này, dân phụ có tội, dân phụ có tội, dân phụ có tội!”.

Mọi người thấy hai mẹ con tranh nhau muốn bị chém đầu, bất giác thở dài mãi không thôi.

Nghĩ đến cái chết của Nghiêm Liễu Phương, cả nhà cũng chỉ còn lại cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau, nếu nói thật sự vì thế mà làm ra chuyện này cũng coi như dễ hiểu.

Minh Trọng Mưu ra hiệu cho thị vệ ngăn không cho hai mẹ con họ khấu đầu nữa, trầm giọng nói: “Cuối cùng trong các ngươi ai là chủ mưu? Việc này liên quan đến việc ám hại trọng thần của triều đình, trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại chứa đầy uy nghiêm, mọi người nghe xong, đều bất an không dám mở lời.

Lời vừa thốt ra, hai mẹ con Nghiêm Quán lập tức lên tiếng nhận là mình, sau đó không hẹn mà đồng loạt xin nhận tội.

Minh Trọng Mưu lắc đầu, không nhìn Nghiêm Quán nữa, ánh mắt rơi xuống mẫu thân Nghiêm Quán, hắn nhìn thẳng vào bà ta, chậm rãi nói: “Trẫm hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc là ai?”.

Hắn nói cực chậm, nhưng đây không phải là một câu hỏi, mà dường như bản thân hắn đã có đáp án rồi.

Những ngày qua, hắn sớm đã khác hoàn toàn so với xưa, trong ánh mắt đầy quyết đoán, mẹ Nghiêm Quán bị hắn nhìn đăm đăm, lại thêm giọng nói chậm rãi nhưng tỉ mỉ, không nhịn được lảng đi trốn tránh, “Là…… là dân phụ……”

Ánh mắt bà ta bối rối như thế, lẽ nào Minh Trọng Mưu còn không đoán ra đáp án? Nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bèn nói: “Nếu đã vậy thì lệnh cho Nghiêm Quán……” Minh Trọng Mưu còn chưa nói xong, thì lại thấy có một người ở trong phòng vén rèm bước ra, dịu dàng ngăn lại: “Bệ hạ, xin hãy nghe tiện thiếp nói đôi lời.”

Mọi người ngước mắt lên nhìn, trước mắt đột nhiên như bừng sáng.

Chỉ thấy người con gái ấy khuôn mặt như trăng rằm, tuy có phần nhợt nhạt tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ có thần, khiến cho người ta đột nhiên nảy sinh cảm giác đó như một hồ nước thu ẩn chứa những con sóng ngầm.

Lạc Thạch Thiên thấy thế vội nói: “Nghiêm phu nhân, thân thể phu nhân vẫn còn yếu, sao lại ra đây?”.

Mọi người vừa xong lại quay lại nhìn cô gái xinh đẹp kia, đúng là tân nương mà Nghiêm Quán vừa cưới về. Lạc ngự y vì cứu nàng ta, nên không để tâm đến chuyện nam nữ khác biệt, chẳng trách lại biết dung mạo của cô gái.

Tất cả không kìm được liếc nhìn Tạ Lâm, nhớ đến việc cô gái này hình như còn là thiếp của Tạ Lâm, lại nhớ ra Tạ Lâm còn đến hai nàng thiếp nữa, thiết nghĩ người nào người nấy dung mạo đều như hoa thế này, không khỏi có phần ngưỡng mộ ghen tị, nhủ thầm diễm phúc của Tạ Lâm không mỏng chút nào.

Khởi La hơi nhún người với Lạc Thạch Thiên, hơi tỏ ý cảm tạ, sau đó hành lễ với Hoàng thượng. Minh Trọng Mưu nhìn nàng thiếp từng ở bên cạnh Tạ Lâm, lông mày liền nhăn tít cả lại: “Không biết Nghiêm phu nhân định nói gì?”.

Khởi La không đáp, chỉ bước nhanh tới trước, đến bên cạnh Nghiêm Quán thì đột nhiên quỳ xuống.

Mọi người cả kinh, Tạ Lâm đang định duỗi tay ra đỡ, nhưng đột nhiên nhớ ra Khởi La giờ đã là thê tử của Nghiêm Quán, vì danh dự và trinh bạch của nàng thì không thể làm thế, cánh tay đã duỗi ra rồi đành phải thu lại.

Nghiêm Quán dường như rất mừng, nhưng sau khi thấy sắc mặt trắng nhợt nhạt của Khởi La, tia sáng trong mắt ảm đạm hẳn đi.

“Nghiêm phu nhân, ngươi đang làm gì vậy?” Minh Trọng Mưu cau mày.

Khởi La cúi đầu đáp: “Không dám giấu bệ hạ, tiện thiếp chỉ là muốn cầu xin cho phu quân mà thôi.”

Mọi người nghe xong không nhịn được quay ra nhìn Khởi La, chỉ thấy khuôn mặt nàng trầm tĩnh như nước, phẳng lặng không nhìn ra được chút tâm tư nào, hành động này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Úy Trì Chính liếc nhìn Tạ Lâm, trong lòng cười lạnh, nhủ thầm: “Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cổ nhân dạy cấm có sai!” Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên thấy rất bức xúc, nên cũng không thèm nhìn Khởi La nhan sắc rung động lòng người nữa, chuyện của Nghiêm Quán hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

“Cầu xin?” Minh Trọng Mưu nói, “Người này mưu hại trọng thần của triều đình, tội vốn dĩ không thể tha, trẫm niệm tình hắn ngày thường không có công lao thì cũng có khổ lao, nên không động đến người nhà hắn, giữ cho hắn được toàn thây.”

Trong lòng Minh Trọng Mưu vốn dĩ đã có chút oán hận phản cảm với Nghiêm Quán, giờ nhìn Khởi La, lại càng thấy chướng mắt, nhất thời chỉ muốn mau mau chóng chóng xử lý phứt chuyện này đi cho xong, mắt không thấy tim càng tĩnh.

Duy chỉ có một nỗi phiền……

Hắn liếc nhìn Tạ Lâm – Hắn chỉ sợ thái độ của mình quá tùy tiện khiến Tạ Lâm không vui, nên miễn cường vực dậy tinh thần tra hỏi chuyện này.

Minh Trọng Mưu vừa thốt ra câu ấy khiến tất cả mọi người lập tức há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Quán bất giác mang theo đôi phần thương hại. Rõ ràng ý của Hoàng thượng đã quyết, giờ mà còn xông lên cầu xin cho Nghiêm Quán thì chẳng phải là rước họa vào thân sao, càng đừng nói đến chuyện sẽ lật đổ được gã gian thần Tạ Lâm.

Mẫu thân của Nghiêm Quán hoảng sợ, vội vàng nhìn con trai rồi quay qua nhìn Minh Trọng Mưu, “Bệ hạ, xin người hãy nghĩ lại…… Xin người hãy nghĩ lại……” Nói đoạn, bà ta liên tục khấu đầu, trán vốn dĩ đã sưng đỏ giờ bắt đầu trầy xước chảy máu.

Nghiêm Quán vội vàng ngăn bà ta lại, gọi được một tiếng “mẹ” xong thì cổ họng nghẹn lại không nói tiếp được nữa.

Hắn vốn rất hổ thẹn với những việc mình đã làm, vừa nãy quả thực có phần luyến tiếc sinh mạng, nhưng hiện giờ, thấy mẹ mình vì mình mà khóc lóc cầu xin, cũng bất giác thấy bi thương.

Hắn không dám nhìn Khởi La, sợ Khởi La vẫn chưa tha thứ cho hắn. Thậm chí hắn cũng không muốn Khởi La cầu xin cho mình.

Giờ chính bản thân hắn còn khó lòng giữ được, chỉ đừng liên lụy đến người nhà, là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Không ngờ lại nghe Khởi La chậm rãi lên tiếng: “Nhưng tiện thiếp lại cho rằng phán quyết này có phần không thỏa đáng.”

Lời vừa thốt ra mọi người đều chết đứng.

Nghiêm Quán không kìm được túm chặt lấy tay áo của nàng. Nói thiên tử phán quyết không thỏa đáng, đây không phải chạm vào điều cấm kỵ ư? Đừng để vì ta mà liên lụy tới nàng vậy chứ.

“Ồ?” Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt lại, “Trẫm phán quyết có chỗ nào không thỏa đáng? Có vẻ lá gan của Nghiêm phu nhân không hề nhỏ nhỉ.”

Nghiêm Quán muốn làm lại người trong lòng hắn, hắn chưa băm thây vạn đoạn gã đó ra đã là nhân từ lắm rồi, Minh Trọng Mưu tự cho rằng đây đã là phán quyết hết sức công bằng rồi, có chỗ nào không thỏa đáng đâu?

Hắn vốn dĩ đã thấy Khởi La rất chướng mắt, giờ lại càng thấy chướng mắt hơn.

“Tiện thiếp không dám,” Khởi La hơi cúi mắt xuống, “Tiện thiếp chỉ cảm thấy, hình như bệ hạ nên phán quyết thêm một người nữa.”

Minh Trọng Mưu vừa nghe xong, ngược lại thấy có chút hứng thú, “Ai?”.

Khởi La nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, “Tiện thiếp.”

Hai chữ này vừa nói ra, khiến tất cả đều kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play