Nghiêm Quán trước giờ đều cho rằng phụ thân sinh ra mình là một vị quan thanh liêm, cần mẫn và có trách nhiệm, xưa nay chưa từng bê trễ. Hắn cũng luôn làm việc giống vậy, cố gắng trở thành một trung thần, lương thần, việc của bách tính xã tắc như là nỗi lo của hắn.

Một người phụ thân như thế lại bị tên gian thần kia dùng thủ đoạn hãm hại đến mất mạng. Nghiêm Quán oán hận vô cùng, gần như đem việc trả thù trở thành sứ mệnh của cuộc đời, cho dù gặp được người con gái duy nhất trên thế gian khiến hắn rung động là Khởi La, nhưng vì biết nàng là thiếp của Tạ Lâm nên hắn vắt hết tâm cơ dùng hết thủ đoạn, biến nàng trở thành công cụ báo thù của mình.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ, thật ra Tạ Lâm không mảy may có chút liên quan gì đến cái chết của phụ thân hắn!

Trong một thoáng, dường như niềm tin trong lòng Nghiêm Quán sụp đổ, chuyện báo thù gần như đã trở thành toàn bộ sinh mệnh hắn. Vì cái ngày có thể lật đổ được Tạ Lâm, nên hắn đã vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ hy vọng, thậm chí vứt bỏ cả cơ hội có được hạnh phúc, nhưng lại nhận được sự thật tàn nhẫn này…… chuyện báo thù suốt từ trước tới giờ của hắn, hóa ra lại là chuyện không cần thiết, hơn thế còn là chuyện không nên làm.

Đòn đả kích quá lớn khiến cánh môi Nghiêm Quán trở nên run rẩy, hắn bặm chặt môi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hàm răng va vào nhau rất rõ ràng, “Bệ hạ…… bệ hạ……” hắn run run nói, “Người nói, phụ thân của thần, thật sự chết vì tội tham ô ư?”.

Minh Trọng Mưu gật gật đầu, “Đúng là vậy.”

Nghiêm Quán nghẹn họng, hắn nhìn sang Tạ Lâm, đột nhiên nhớ đến lúc nãy, còn đồng ý với Tạ Lâm sẽ buông bỏ Khởi La, để nàng được tự do. Nghĩ tới việc Khởi La sẽ rời bỏ mình, cột chống đỡ cho sinh mệnh hắn từ đây gãy đổ hoàn toàn, đòn đả kích quá lớn khiến hắn gần như ngã quỵ, mọi phê phán giành cho Tạ Lâm dương như đã tiêu tan.

Phe phái của Úy Trì Chính đứng ở bên cạnh tay xoa xoa tay chờ đánh rắn dập đầu, thấy hắn có vẻ như muốn từ bỏ, lòng nhủ thầm không ổn rồi.

Ông Đạt bước lên một bước, cung kính nói: “Bệ hạ, tạm thời không bàn đến việc phụ thân của Nghiêm Quán tại sao mà chết, vụ án trước mắt bách tính đều đồng loạt kí tên, đứng ra làm chứng Tạ đại nhân là người hạ độc thê tử của Nghiêm Quán, việc này không thể coi nhẹ được, xin bệ hạ phán quyết.”

Rất nhiều những vị quan khác cũng liên tục hùa theo, “Xin bệ hạ phán quyết.”

Minh Trọng Mưu “hừ” một tiếng từ chối cho ý kiến, lại hỏi Nghiêm Quán: “Nghiêm Quán, khanh nói phụ thân của khanh Nghiêm Liễu Phương vì Tạ Lâm mà chết, Tạ Lâm muốn nhổ cỏ tận gốc, nên mới ra tay ám hại khanh. Nhưng Tạ Lâm rõ ràng không hề hại chết Nghiêm Liễu Phương, vậy thì sao lại nói là nhổ cỏ tận gốc?”.

Khí thế hiện giờ của Nghiêm Quán đã không còn giống với lúc nãy, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại hai việc một là Tạ Lâm không phải là hung thủ giết chết phụ thân hắn, hai là Khởi La sẽ rời bỏ hắn, phản ứng đối với câu hỏi của Minh Trọng Mưu cũng không còn được lanh lẹ như hồi đầu, nghe Minh Trọng Mưu hỏi câu đó, liền nghẹn họng nhìn trân trối, “Chuyện này…… chuyện này……”

Đám người bên cạnh vừa nghe là thấy không ổn, Trương Dụ của bộ Lễ vội nói: “Bệ hạ, mọi hành động của Tạ Thừa tướng người thường vốn dĩ đã không thể đoán được, chuyện này không tra hỏi vội, nhưng chuyện hạ độc, nếu Tạ đại nhân thực sự đã ra tay thật, chỉ sợ là khó lòng ăn nói, xin bệ hạ hãy tra xét chuyện này trước đã.”

Trương Dụ là lão thần của bộ Lễ, Nghiêm Quán do một tay ông ta đề bạt, nếu như hắn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ông ta cũng khó lòng được yên, vì thế thấy Nghiêm Quán lâm nguy, ông ta vội vàng ra mặt giải vây.

Minh Trọng Mưu nghe vậy lườm Trương Dụ một cái, khiến ông ta phải vội vàng cúi đầu xuống, Minh Trọng Mưu cười khẽ, đột nhiên nói: “Hôm nay các ái khanh có việc gì cần tấu không?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc Hoàng thượng nói vậy là có ý gì.

Minh Trọng Mưu thấy quần thần không ai trả lời, bèn nói tiếp: “Nếu chuyện này đã khó giải quyết như thế, thì trẫm muốn đi thăm cô gái bị người ta hạ độc đó, xem xem nàng ta đã bị trúng loại độc gì, và làm sao lại bị trúng độc, trẫm còn muốn gặp những bách tính đã cùng nhau ký tên nữa, bịt miệng dân còn khó hơn ngăn sông, Tạ khanh, đây chẳng phải điều khanh đã dạy trẫm sao.”

Tạ Lâm đứng nguyên tại chỗ, hơi cúi đầu, “Bệ hạ anh minh hơn người, học một hiểu mười, hiện giờ thần đang được bệ hạ giáo huấn rồi.”

Minh Trọng Mưu nhếch nhếch khóe môi, đứng dậy, đi xuống bậc thang trong đại điện, lúc lướt qua bên cạnh Tạ Lâm, lơ đãng nói: “Nàng thiếp của Tạ khanh, giờ là thê tử kết tóc của Nghiêm Quán không biết có tư sắc thế nào nhỉ, trẫm muốn rất muốn được gặp mặt một lần.”

Giọng nói không lớn cũng chẳng nhỏ, quần thần đều nghe thấy cả, người ta nói thiên uy khó đoán, cũng không biết Hoàng thượng nói câu này rốt cuộc là có thâm ý gì, nên chỉ đành cúi đầu, cung kính đi theo sau.

XXX

Ngự y bắt mạch cho Khởi La, chính là Lạc Thạch Thiên. Tuy hắn không tham gia vào hôn lễ của Khởi La cùng với đám người Tạ Lâm, Mặc Nhi, nhưng sau khi được Mặc Nhi lén lút gửi tin báo cho biết Tạ Lâm bị Nghiêm Quán ám hại, lại nghe được chuyện Lại Xương chọn một trong số các ngự y đi cùng bệ hạ và các đại thần xuất cung, liền lập tức đứng ra.

“Vị phu nhân này can hỏa quá mạnh, thân thể suy yếu, lại chịu kinh sợ, nên cần được bồi bổ nghỉ ngơi nhiều thêm.” Lạc Thạch Thiên vừa rung đùi đắc ý bắt mạch cho Khởi La vừa nói những lời này, khiến cho mấy người phe Úy Trì Chính đi cùng bệ hạ xuất cung chỉ muốn tẩn cho hắn một trận.

(Can hỏa là chứng trạng do can khí uất kết, thành hơi nóng nghịch lên, làm cho nhức đầu, chóng mặt, đỏ mắt, nóng đỏ mặt, miệng khô đắng,…)

Trên đại điện nhiều người như vậy, nếu ào ào kéo hết đến cả đây thì đúng là không ổn lắm, vì thế nhưng đại thần có mặt ở nơi này đều là những trọng thần của triều đình, bình thường vẫn hay cùng nghị sự với bệ hạ ở ngự thư phòng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những người này mà thôi.

Trương Dụ vội vàng hỏi: “Cô nương ấy rốt cuộc trúng độc như thế nào?”.

Lạc Thạch Thiên chậm rãi nói: “Cơ thể nàng ta thì không có vấn đề gì, có điều độc có thể truyền qua cơ thể ngấm vào người thân cận với nàng ta, e là không được tốt lắm.”

“Dám hỏi độc này đã trúng được bao lâu rồi?”.

Lạc Thạch Thiên lại làm ra vẻ như đang bắt mạch, đáp: “Cũng không lâu lắm, tầm một hai canh giờ mà thôi.”

Câu nói này đã xác minh quả nhiên loại độc kia được dùng vào đúng lúc diễn ra hôn lễ, lập tức ánh mắt mọi người rơi xuống người Tạ Lâm, sắc bén như dao.

“Nhưng……” Lạc Thạch Thiên lại đột nhiên mở lời, nhưng không nói hết câu. Trương Dụ vội bảo: “Nhưng sao?”.

“Nhưng loại độc này được dùng ra sao, từ loại dụng gì? Trước đó tân nương đã ăn qua những món ăn nào?”.

Trương Dụ ngẩn người, nhìn Nghiêm Quán đang ngây ra nhìn về phía Khởi La, thấy hắn không hề có ý định trả lời, liền vỗ vỗ vào vai hắn để hắn tỉnh táo lại, “Nghiêm đại nhân, ngự y đang hỏi ngươi đấy, trước đó đã cho phu nhân ăn những món gì?”.

Nghiêm Quán như sực tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng vẫn cứ đờ đẫn, nếu là lúc trước hắn có lẽ sẽ bịa ra Khởi La đã ăn vài món điểm tâm, hoặc trang sức cưới cũng có khả năng dính độc, nhưng giờ, hắn nhìn Khởi La sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, giống như một bông hoa tàn tạ, đột nhiên cảm thấy trái tim tựa đống tro tàn, cam chịu nói: “Rượu giao bôi, Khởi La chỉ uống rượu giao bôi thôi.”

Đám người Trương Dụ vốn dĩ đang chờ đợi hắn đưa ra một kiến giải kinh ngạc nào đó, không ngờ đáp án lại là như vậy, bất giác đều trợn mắt lên nhìn hắn.

Minh Trọng Mưu hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Quán, trầm giọng dặn dò người hầu trong cung, “Đi lấy rượu giao bôi cho ngự y xem.”

Người hầu tuân lệnh, chỉ một lát sau đã quay lại, bày biện toàn bộ những dụng cụ chứa rượu giao bôi ở trước mặt Lạc Thạch Thiên, Lạc Thạch Thiên rót rượu từ một trong số những cái bình ra chén, sau đó lôi một cây kim bạc từ cái hòm đeo theo bên người ra, nhúng vào trong rượu, rồi im lặng hồi lâu.

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chăm vào đầu cây kim bạc đang dần dần chuyển sang màu đen.

Lạc Thạch Thiên cũng ngây ra, “Trong rượu có độc.”

Hắn nói vậy khiến quần thần không khỏi cả kinh, vội vàng quay nhìn Nghiêm Quán, nhưng lại thấy ánh mắt Nghiêm Quán tựa hồ không còn tiêu cự, vừa giống như đang nhìn cây kim nhúng vào chén rượu, lại vừa giống như đang nhìn Khởi La.

Rượu giao bôi này chỉ uống trong đêm động phòng hoa chúc, chạm vào rượu, ngoài trừ Khởi La, Nghiêm Quán ra thì còn ai nữa? Cảnh tượng bọn họ uống rượu, ai có thể nhìn thấy được chứ?

Minh Trọng Mưu liếc nhìn chén rượu, rồi hỏi Nghiêm Quán: “Ngươi lấy danh nghĩa của tất cả dân chúng, tuyên bố rằng mọi người đều thấy Tạ Lâm hạ độc ám hại thê tử của ngươi, nhưng sao theo trẫm thấy, trong đêm động phòng hoa chúc, chỉ có hai người các ngươi?” Hắn cười lạnh, “Lẽ nào lúc hai người các ngươi động phòng, còn có người khác đứng xung quanh xem nữa cơ à?”.

Nghiêm Quán đang đờ ra, Minh Trọng Mưu thấy hắn vẫn còn đang ngụp lặn trong hoang mang, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, tiếng hừ lại ngược lại khiến Nghiêm Quán sực tỉnh, hắn hốt hoảng nhìn Khởi La, thấp giọng đáp: “Đúng là…… đúng là chỉ có hai người bọn thần.”

Minh Trọng Mưu tiện tay ném luôn tờ giấy có chữ ký của người dân Lại Xương vẫn đang cầm trong tay sang một bên, “Thứ này, có phải không còn cần nữa không?”.

Trong lòng Nghiêm Quán giật thót, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy chầm chậm rơi xuống đất, hồi lâu mới khẽ nói: “Phải.”

Một chữ này của hắn, quần thần nghe xong liền cảm thấy không xong rồi.

Nghiêm Quán vốn dĩ định mườn nhờ thế lực của bách tính, lật đổ Tạ Lâm, nếu bách tính thừa nhận Tạ Lâm thực sự hạ độc, thì sẽ càng oán hận hắn, bệ hạ để duy trì sự ổn định của xã tắc, tất nhiên sẽ phải xử lý Tạ Lâm. Giờ xem ra, thế lực của bách tính cũng vô dụng thôi, vậy……

Bọn họ lén liếc nhìn Tạ Lâm vẫn đang rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy cơ hội lật đổ Tạ Lâm xem như tiêu tan rồi, hơn thế sợ là còn rước họa vào thân.

Nghiêm Quán nếu không hại được Tạ Lâm, thì nhất định sẽ bị hắn hại, đến lúc ấy những người có liên quan lợi ích với Nghiêm Quán chắc chắn cũng không chống đỡ nổi.

Trương Dụ cau mày, xem ra dùng kế này để lật đổ Tạ Lâm đúng là ngàn khó vạn khó, nhưng chí ít phải giữ được mạng của Nghiêm Quán. Nghĩ thế ông ta vội vàng thưa với Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, trong lúc động phòng, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng độc này có thể đã được bỏ vào rượu từ trước đó, cho dù Tạ đại nhân chưa từng động vào rượu, nhưng cũng không ngoài trừ khả năng còn có người khác nữa. Hơn thế nếu đã là rượu giao bôi, thì cả tân lang và tân nương đều uống cả, sao lại chỉ có mỗi tân nương xảy ra chuyện, còn tân lang không sao?” Trương Dụ kính cấn thưa, “Chuyện này vẫn còn nhiều nghi vấn, xin bệ hạ hãy suy nghĩ cẩn thận.”

Úy Trì Chính đứng một bên trầm mặc không nói năng gì, lúc này cũng lên tiếng: “Bệ hạ, nếu chuyện vẫn còn nhiều mắc mứu, thì nên tra xét nghiêm cẩn đến cùng, tránh để người không hạ độc bị hàm oan, còn kẻ hạ độc lại bỏ trốn mất dạng, như thế sẽ khiến kẻ thù khoái trá người thân đau lòng, cũng để đảm bảo cho Nghiêm Quán và thê tử không phải chịu thêm kinh sợ nữa.”

Minh Trọng Mưu thoáng trầm ngâm, cũng tán đồng ý này, liền dặn dò người cởi trói cho Tạ Lâm, đang định hạ lệnh điều tra việc này, thì lại nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Nghiêm Quán vang lên, “Bệ hạ, không cần phải điều tra nữa.”

Quần thần ngẩn người, khuôn mặt Trương Dụ biến sắc, giờ có muốn ngăn hắn lại thì e đã không kịp nữa rồi.

Nghiêm Quán chậm chạp quỳ xuống, ánh mắt vẫn nhìn về phía Khởi La đang nằm trên giường, cánh môi hắn hình như nở nụ cười nhạt, nhưng trong mắt lại toát ra đôi phần kiên định, “Độc là do thần bỏ vào rượu, bệ hạ nếu muốn trừng trị, xin hãy trừng trị thần, bãi bỏ chức quan, chém đầu, thần tuyệt đối không nửa lời oán trách, chuyện này coi như……” Cổ họng hắn tắc nghẹn, nhìn Khởi La rồi nói tiếp, “Coi như là đền tội cho…… tiện nội.”

Nói đoạn, hắn khấu đầu, đôi con ngươi rưng rưng lệ, trán áp xuống nền đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play