Thụy Hiên nhàm chán ngồi trong phòng.

Hảo nhàm chán nha… Cả ngày ngồi ngốc ở đây chẳng thể đi đâu.

Người dưới trướng Thiều Dật cũng quá nghe lời hắn đi, ta đây muốn ra hoa viên dạo chơi cũng không cho!

“A Ta muốn điên rồi!”. Thụy Hiên ngửa mặt lên trời hét to.

Kêu xong, y quay về hậu phòng, không nghĩ tiếp tục ngồi đó nhìn đám thị vệ trước cửa.

“Quên đi. Một ngày cũng sắp qua, mai lại oán giận nữa là được rồi.”. Ngồi trở lại trên giường, Thụy Hiên thì thào tự nói, không để ý đến có người đã ở bên cạnh.

Chờ đến khi phát hiện ra thì miệng đã bị bịt, khiến y không thể phát ra thanh âm.

Hoàng tỷ tỷ?!!

“Đừng lên tiếng, ta lén vào đây, nếu để bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”. Thanh Linh Tú hạ giọng nói.

Thụy Hiên gật đầu, ý bảo ta hiểu được.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng ở đây không tiện, ngươi có thể đi theo ta không?”

Thụy Hiên suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Thanh Linh Tú vui mừng buông y ra, mang hắn nhập mật đạo dưới giường, cũng nhanh chóng đem mật đạo đóng lại.

“Hoàng tỷ tỷ, đây là…?”. Thụy Hiên kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới ở đây lại có mật đạo.

“Trong Hoàng cung có thông đạo để chạy trốn, bình thường chỉ Hoàng Thượng mới biết vị trí và cách mở mật đạo.”. Thanh Linh Tú giải thích, cầm lấy ngọn đèn đã chuẩn bị tốt trên mặt đất.

“Vậy Hoàng tỷ tỷ sao lại biết?”. Thụy hiên tò mò đi theo nàng.

“Để có thể nói cho ngươi chân tướng, mấy ngày nay ta giả ngây giả dại tra ra được. Thật sự là mệt chết ta, thiếu chút nữa phải lật cả Hoàng cung lên rồi. Đi bên này!”. Thanh Linh Tú cười khổ.

“Chân tướng? Chân tướng gì?”. Thụy Hiên dừng lại cước bộ.

Thanh Linh Tú cũng đứng lại, nhìn hắn thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng:

“Chúng ta vừa đi vừa nói. Ngươi không ở trong phòng, bọn họ nếu phát hiện sẽ lập tức đi tìm, đến lúc đó ta không thể mang ngươi ra ngoài nữa.”

“…Hảo, vừa đi vừa nói.”. Thụy Hiên nhìn nàng một chút, thỏa hiệp.

“Kì thật tên ngươi là Thụy Hiên, Thượng Quan Thụy Hiên.”. Thanh Linh Tú xác nhận Thụy Hiên đáp ứng cùng mình đi mới chậm rãi nói ra sự tình. “Hơn nữa, ngươi là Viễn Cư Quốc tiền Hoàng.”. Hơn nữa, ngươi trước đây luôn gọi ta Tú tỷ tỷ…

“Sao?!”

“Ngươi không phải ái nhân của Thiều Dật, ngay từ đầu đã không phải.”

Thụy Hiên cắn chặt môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng theo sau Thanh Linh Tú.

Y đương nhiên biết Viễn Cư Quốc tiền Hoàng là người như thế nào…

Y chính là tên bạo quân đó?

Không phải đi. Y sao có thể tàn bạo như vậy?

“Ngươi tuyệt không tàn bạo! Ngươi rất thiện lương, chỉ vì lúc đó bị Hoàng thúc nhốt mới không thể làm gì được…”. Thanh Linh Tú đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thụy Hiên.

“Ta không tàn bạo?”

“Đúng vậy! Tất cả những chuyện đồn ra ngoài đều là một tay Hoàng thúc ngươi gây nên.”. Thanh Linh Tú kích động trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play