“Được rồi. Ta không cần các ngươi giúp đỡ, toàn bộ lui ra cho ta!”. Qua hết hành lang gấp khúc, Thanh Linh Tú kéo tay về, đuổi hết đoàn cung nữ không thể tín nhiệm này đi.

Hiện giờ trong cung, nàng hoàn toàn không có người để tin tưởng, bởi tất thảy bọn họ đều có thể là tai mắt của đệ đệ.

“Ai…”. Thanh Linh Tú ngơ ngác nhìn hành lang trống không, thở dài.

Nhốt? Thụy Hiên đáng thương của nàng cho dù ở chỗ nào cũng bị giam cầm, Hoàng thúc, hai gã trọng thần, giờ lại đến Thiều Dật…

Mệnh hắn cũng thực khổ đi?

Đột nhiên có người từ phía sau khẽ kéo áo nàng.

Quay đầu, thấy trước mắt là một người mặc trang phục tiểu cung nữ, ước chừng mười, mười một tuổi.

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, Song Lan Công chúa.”. Tiểu cô nương hơi hạ thấp người, trên mặt tươi cười đáng yêu.

“Xin chào, ngươi là có chuyện gì sao?”. Thanh Linh Tú nghi hoặc nhìn tiểu cô nương. Nàng là ai?

Nàng kia cười không nói, nhìn bốn phía, đối Thanh Linh Tú vẫy vẫy tay.

Thanh Linh Tú muốn hồ đồ rồi, còn chưa nghĩ thông suốt đã thấy người chạy đi.

“Ngươi…”

Tiểu cung nữ đứng trước chỗ rẽ, hướng nàng ngoắc.

Là muốn nàng theo sao?

Thanh Linh Tú ngần ngừ chốc lát, cất bước đuổi tới.

Tiểu cung nữ chạy thực nhanh, nhưng nàng vẫn theo kịp, bởi người kia sẽ đứng chờ nàng ở mỗi chỗ ngoặt. Thanh Linh Tú chạy một hồi, người phía trước rốt cục ngừng lại.

Thanh Linh Tú nhìn bốn phía, nơi này là…lãnh cung?

Mang nàng đến nơi này làm gì?

“A, Song Lan Công chúa nhất định rất ngạc nhiên vì sao ta mang ngươi đến nơi này đi?”. Tiểu cô nương cười hì hì nói. “Ta nói ngươi nghe, vì ngươi hành động kì quặc, dần dần tai mắt của đệ đệ ngươi sẽ không còn để ý đến ngươi nữa.”. Nàng dừng một chút, tròng mắt đảo đảo. “Như vậy ngươi muốn cứu hắn lại càng dễ nga.”

“Cho nên ngươi mang ta tới đây?”. Thanh Linh Tú cẩn thận hỏi lại, đột nhiên nàng nghĩ đến, “Khoan đã, ngươi là ai? Sao ngươi biết được…”, ta nghĩ cứu hắn…

Người đâu? Vừa rồi còn ở đây mà?

Dù sao thì…bất luận nàng là ai, cách của nàng thực sự rất có ích…

Cũng đành làm vậy đi…

“Ngươi nói thật?”. Sương Lâm kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy. Song Lan Công chúa cả ngày điên điên khùng khùng, thường ở trong cung chạy chỗ này chỗ kia làm những chuyện không ai hiểu được, nàng tựa hồ còn tính vào lãnh cung!”. Thái giám phía dưới cung kính báo cáo.

Sương Lâm trầm mặc.

“Xem ra nàng ta đã không còn có ý muốn chống đối Hoàng Thượng. Bất quá để đề phòng nàng ta là cố ý ngụy trang, cứ tiếp tục quan sát thêm vài ngày.”. Sương Lâm hạ lệnh. “Nếu đúng như vậy, cũng đừng quản Công chúa không được việc gì này nữa. Chỉ cần hảo chiếu cố Độc Cô công tử là được.”

“Dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play