Qủa thật trò hay đã bắt đầu diễn trong Dục Khánh cung.

Mấy ngày liên tục, Lưu Văn Thanh bị vụ gièm pha đoạn tụ quấn lấy, trong lúc đang vô cùng bực mình, lại bị Thái Tử tuyên gặp, trong lòng vô cùng chán ghét nhưng lại không thể cự tuyệt, đành phải ôm theo tâm tình “chắc có thể gặp mặt Hoàng tỷ một lần” mà bất đắc dĩ tiến cung.

Vừa tiến cung chưa nói được hai ba câu đã bị Thái Tử kéo vào thư phòng, hung hăng chất vấn hắn chuyện thư tình đang ồn ào đồn đãi. Lưu Văn Thanh đã quen thói tâm cao khí ngạo với Thái Tử, sao có thể chịu được việc hắn ta bỗng dưng chuyển sang hung hăng, còn chất vấn hắn chuyện vô liêm sỉ như vậy nữa. Vì vậy cơn tức cũng bùng lên, ngang ngạnh châm chọc Thái Tử hai ba câu, khiến Thái Tử tức đến sùi bọt mép, lập tức túm lấy hắn đè xuống.

Nghe thấy trong thư phòng liên tục truyền ra âm thanh vỡ vụn của đồ vật, tiểu thái giám được An Thuận an bày ở Dục Khánh cung lập tức chạy đến điện Càn Thanh hồi báo.

Lúc Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như chạy đến, thì tiếng vỡ vụn trong phòng đã không còn, chỉ thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ kềm nén mà thôi.

Nghe thấy tiếng rên rỉ đậm chất tình dục phát ra, con sâu hủ nữ từ sâu trong nội tâm Âu Dương Tuệ Như lập tức trỗi dậy. Hai mắt nàng lấp lánh, rồi hành động còn nhanh hơn cả Hoàn Nhan Bất Phá, bước lên hai bước, một cước đá bật cửa phòng.

Hoàn Nhan Cảnh bị những gièm pha của Lưu Văn Thanh giày vò dằn vặt, vừa thấy hắn đến, đã nóng lòng hỏi rõ nội tình ngay, cũng quên luôn cả việc chốt cửa. Hai cánh cửa phòng chỉ cần một cước nhẹ nhàng của Âu Dương Tuệ Như đã mở bung ra, đập vào tường, phát ra âm thanh chấn động.

Bị hành vi dũng mãnh của vị tiền Thái Tử Phi làm kinh sợ, các cung nhân ở đây đều lấm lét nhìn nàng, ngay cả Hoàn Nhan Bất Phá cũng nhìn nàng bằng con mắt hài hước và cảm phục.

Âu Dương Tuệ Như cũng mặc kệ người khác nghĩ gì về hành vi thô lỗ của mình, toàn bộ tâm trí của nàng đều bị thân ảnh trần trụi của hai người trong phòng câu đi.

Chỉ thấy Lưu Văn Thanh sắc mặt ửng hồng, thân thể trắng nõn vì chìm trong bể tình mà ửng hồng quyến rũ, cổ, ngực, mặt trong má đùi đều loang lỗ hồng ngân. Hắn giang rộng hai chân, chặt chẽ quấn lây hông của Hoàn Nhan Cảnh, chủ động dâng cúc huyệt non mềm của mình để Hoàn Nhan Cảnh liên tục đâm vào, miệng thì nặng nề thở dốc, liên tục thấp giọng nỉ non, “Nhanh lên một chút, mạnh nữa đi, ta còn muốn.”

Hoàn Nhan Cảnh bị sự nhiệt đình và chủ động của hắn đầu độc, đáp ứng lời yêu cầu mãnh liệt của hắn, càng thêm ra sức tăng lực, vật to lớn mạnh mẽ rút ra đâm vào, không ngừng phát ra những tiếng “phạch phạch”, lúc ra vào, chỗ giao hợp của hai người ồ ạt chảy ra dịch thể mang theo tơ máu.

Tinh thần của hai người đã hoàn toàn bị tình dục khống chế, tiếng đập cửa to như vậy cũng không làm hai người thức tỉnh được. Hình ảnh quá mức chân thật và kích thích, khiến Âu Dương Tuệ Như trừng lớn hai mắt, miệng há hốc, nhìn chằm chằm không dời mắt đi.

“Không được nhìn!” Hoàn Nhan Bất Phá đen mặt bước đến, giơ tay che mắt của nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài. Nha đầu này thật hoang dã quá mà! Đợi gả cho Trẫm xong, Trẫm phải từ từ dạy dỗ mới được! Hắc bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Hai người rời khỏi phòng không lâu, thì Giang Ánh Nguyệt cũng biết tin, vội vàng chạy đến.

Thấy Giang Ánh Nguyệt mang vẻ mặt hốt hoảng, hai mắt Hoàn Nhan Bất Phá lướt qua một tia hứng thú, hơi dời bước chân, nhường đường cho nàng ta, giúp nàng ta nhanh chóng nhìn rõ cảnh tượng bên trong gian phòng.

Chỉ lo nghĩ đến an nguy của đệ đệ nên Giang Ánh Nguyệt lại hoàn toàn không để ý đến hai kẻ đại thù của mình, chỉ chăm chăm xộc thẳng vào thư phòng mà thôi, đến khi thấy rõ tình cảnh bên trong, nàng lập tức cứng đờ, giống như bị sét đánh, đầu óc sững sờ trống rỗng.

“Các ngươi làm gì vậy hả?” Sau khi hoàn hồn, nàng ta thét lên một tiếng thê lương, một cước đá văng cửa phòng, cầm lấy sách vở, chặn giấy trên bàn liên tục ném về Hoàn Nhan Cảnh, điên cuồng gào thét: “Súc sinh! Buông hắn ra ngay!”

Đang say mê tập trung nên Hoàn Nhan Cảnh không có chút phòng bị, bị nàng ta ném vỡ đầu chảy máu, trong chớp mắt, lập tức ngất đi.

Giang Ánh Nguyệt vội vã chạy đến, đẩy thân thể hắn ra, hạ thân cứng rắn của hắn không vì chủ nhân hôn mê mà mất đi sức sống, nên khi bị Giang Ánh Nguyệt đẩy, cũng vì vậy mà tuột khỏi cúc huyệt của Lưu Văn Thanh, phóng xuất, dẫn đến Lưu Văn Thanh phát ra tiếng rên rỉ vì chưa thỏa mãn.

Chứng kiến đệ đệ mình đang lâm vào cao triều tình dục, dáng dấp chủ động hầu hạ, Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, vươn tay áp vào trán hắn, phát hiện cái trán nóng hổi, trên đó là mồ hôi ẩm ướt, mang theo một mùi hương mông lung, đầu óc nàng lập tức chấn động, thất thần lẩm bẩm: “Hồng hoàn, lại là hồng hoàn?”

Nhanh như chớp, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu nàng, nàng giật mình, hai mắt đăm đăm nhìn về Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như ngoài bậc cửa, nhìn thấy nụ cười châm biếm trên mặt hai người, nàng chớp mắt, lảo đảo ngã xuống bên giường, ngất xỉu.

Sau khi sảy thai thân thể vốn rất suy yếu, lại ầm ĩ một hồi, tinh thần bị kích thích dữ dội, cho dù Giang Ánh Nguyệt có là người sắt, cũng không thể chịu đựng nổi.

“Đỡ Thái Tử và Thái Tử Phi đi trị liệu đi.” Hoàn Nhan Bất Phá phất tay, gọi vài cung nhân đến thu dọn tàn cuộc.

Đợi khi hai người bị khiêng sang phòng khác chữa trị, hắn mới tức giận nhìn qua tiểu nha đầu, thấy nàng làm bộ tỏ ra ngoan hiền, đàng hoàng đứng yên một chỗ, mới hài lòng gật đầu, rồi sải bước vào trong phòng, híp lại đôi mắt lạnh lẽo, vẻ mặt khó lường chăm chú nhìn vào Lưu Văn Thanh đang còn rên rỉ trên giường.

Đây chính là Thái tử Đại Chu sao? Hơ, cũng thường thôi, chỉ được có từng này thủ đoạn, so với Hoàng tỷ của hắn còn kém xa, sao có thể lật đổ Đại Kim, cướp đoạt Hoàng quyền của ta chứ? Thật mơ tưởng!

Hắn khinh miệt nghĩ thầm, nhướng mắt nhìn sang An Thuận đang đứng bên cạnh, cay nghiệt nói: “Giội nước vào hắn, khi nào tỉnh lại mới thôi.”

An Thuận tuân lệnh, bảo vài tên thị vệ bên cạnh ra giếng múc nước, từng thùng từng thùng một giội vào người Lưu Văn Thanh đang mê mang trên giường. Tuy cuối Đông nước giếng đã ấm lại đôi chút, lúc nhúng tay vào cũng có chút ấm áp, nhưng giội lên người vẫn lạnh thấu xương.

Thùng đầu tiên giội xuống, cả người Lưu Văn Thanh run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ dâm đãng ngừng lại, đôi mắt mơ màng đã hiện ra đôi chút sáng trong.

An Thuận thấy có hiệu quả, lại tiếp tục ra lệnh cho thị vệ đi múc nước, không ngừng giội lên người hắn. Trong phòng vang lên tiếng nước “ào ào”, lượng nước quá nhiều, nên tràn ra khắp sàn nhà, tràn ra phía cửa, chảy ra ngoài.

Cứ vậy khoảng một khắc sau, Lưu Văn Thanh dần dần tỉnh táo lại, sắc môi tái xanh, thân mình run rẩy.

Hồng hoàn được xưng là đẳng cấp xuân dược chính vì nó có thể giúp giữ lại tất cả ký ức khi người ta vẫn đang chìm trong cao trào mãnh liệt, sau đó cũng không mất đi, tiếp đó là trầm mê rồi nghiện ngập.

Lúc này, Lưu Văn Thanh đã tỉnh táo, nhưng lại muốn mình vĩnh viễn mơ hồ. Hắn nhớ đến cảnh tượng mình phóng đãng đong đưa dưới thân Hoàn Nhan Cảnh, nhớ cảnh Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như lạnh lùng bàng quang như xem diễn, lại nhớ đến Hoàng tỷ kích động xông đến cứu mình, nhìn thấy dáng dấp không chịu nổi của hắn, mà không chịu nổi ngất đi.

Những ký ức này liên tục tàn phá đầu óc Lưu Văn Thanh, hắn cắn răng, cuộn người lại, nhắm chặt hai mắt nhằm trốn tránh hiện thực đang bày ra.

Nhưng mà, có người không để cho hắn trốn tránh, Âu Dương Tuệ Như đứng bên ngoài cửa, nhẹ nhàng mở miệng nói: “A! Thì ra lời đồn trên phố là thật. Lưu đại nhân thật sự có long dương chi, chẳng những có long dương chi mà còn là một kẻ bán sắc đổi cưng chiều nữa. Hạng người ti tiện như vậy sao có tư cách chỉ trích phụ thân ta kéo bè kết phái, loại trừ đối thủ được chứ?!”

Thật là một tiểu cô nương bao che khuyết điểm, lúc này còn muốn hả giận thay cha mình. Hoàn Nhan Bất Phá quay đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười cưng chiều. Ngược lại khi nhìn về phía Lưu Văn Thanh, vẻ mặt lập tức trầm xuống, cất giọng lạnh lẽo nói: “Thiếu Chiêm Sự không biết mẫu mực, thật làm bẩn mắt người khác, chẳng lẽ không biết làm mình sạch sẽ hơn sao? Trẫm ở trước điện chờ ngươi, xử lý xong thì tự mình đến thỉnh tội.”

Dứt lời, hắn để lại vài cấm vệ ở lại trông coi thư phòng, còn bản thân thì dẫn theo Âu Dương Tuệ Như ra trước điện.

Thấy nha đầu vẫn lề mề, hai mắt tinh quái vẫn còn liếc nhìn tình cảnh bên trong, hắn thầm than thở nha đầu này thật hoang dã, lúc nào cũng khiến mình không biết làm sao, nhưng lại yêu chết cái nết cuồng dã ấy, trong lòng cảm thấy thật mâu thuẫn, đi tới nhéo mạnh vào hai má nàng, nghe thấy nàng nũng nịu kêu đau mới dừng tay lại.

Hai người nhàn nhã ra trước điện uống trà, nghĩ xem nên xử lý Lưu Văn Thanh thế nào mới đáng. Trò chơi hôm nay đã rành rành như thế, biết bao con mắt nhìn vào, hiệu quả còn kinh người hơn vụ Âu Dương Tuệ Như hòa ly lần trước, chỉ trong chớp mắt, sự việc đã truyền khắp hoàng cung.

Mang tội danh “Dâm loạn cung đình” trên người, lần này Lưu Văn Thanh khó có thể thoát khỏi tội chết, thậm chí sẽ phải chết vô cùng nhục nhã, bị người đời phỉ nhổ.

Hiển nhiên, kẻ ở lại một mình trong thư phòng – Lưu Văn Thanh cũng tự biết kết cục của mình, hắn chật vật ngồi dậy, căm ghét liếc nhìn những vết tích trên người mình, lê từng bước một gọi người mang nước tắm, rồi tỉ mỉ chà rửa cơ thể.

Hai mắt hắn vô cùng bình tĩnh, những đau khổ, bối rối, tuyệt vọng lúc vừa tỉnh lại đều biến mất không còn một mảnh, như một em bé sơ sinh, gương mặt treo nụ cười đơn thuần không màng danh lợi.

Cẩn thận tỉ mỉ chà rửa chính mình xong, hắn lại cẩn thận thay bộ quần áo mới, chậm rãi đi đến bức tường trong thư phòng, cầm lấy thanh kiếm đang treo trên tường xuống, rút kiếm ra, không chút do dự gác lên cổ mình, nhẹ nhàng cứa thẳng.

Động mạch cổ bị cắt đứt, máu phun thẳng ra ngoài, bắn ướt lên bức tường trắng xóa, biến nó thành màu của máu, ba mươi giây sau, Lưu Văn Thanh lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nằm xuống đất. Ba mươi giây, một sinh mạng cứ thế lìa đời.

Trước mắt bao người, bị một nam nhân ô nhục đùa bỡn, bị gắn cái mác “Dâm loạn cung đình”, cho dù kế hoạch của tỷ đệ hắn thành công thì sao? Lưu Văn Thanh đã không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa!

(Càfé: Nói thật làm đoạn này ta cảm thấy rất thê lương. Biết là Lưu Văn Thanh tự làm tự chịu, tự chọn cách dùng mỹ nam kế thì phải tự biết nhận lấy hậu quả của kế này, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy xót xa cho hắn quá. Có lẽ tác giả muốn chúng ta vừa khinh bỉ hành vi của hắn, nhưng cũng vừa muốn chúng ta thấu hiểu cho hắn, đến cuối cùng, khi buông xuống danh lợi và trách nhiệm, hắn cũng chỉ như một đứa trẻ đơn thuần mà thôi. Trách là trách cho thân phận của hắn, thân phận của hậu duệ Hoàng tộc tiền triều. ~~~~Ôi, ta thật thánh mẫu!!!)

Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như ngồi trước điện đợi hồi lâu vẫn không thấy Lưu Văn Thanh đâu, phái người đi xem, lúc nghe tin thì vội vã tới nhìn, chỉ nhìn thấy Lưu Văn Thanh mang vẻ mặt bình thản nằm trên vũng máu.

Trong kịch bản gốc có miêu tả về cái chết của Lưu Văn Thanh, cũng đồng dạng là động mạch cổ bị cắt đứt, cũng đồng dạng là máu văng khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm, tình cảnh trước mắt này đúng vậy còn gì? Hắn hôm nay, về bản chất, cũng là chết trên tay Âu Dương Tuệ Như, chẳng lẽ đây chính là việc nhân vật không thể thoát khỏi số phận mà kịch bản đưa ra?

Âu Dương Tuệ Như cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu, lại nhớ đến kết cục của chính mình, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hoàn Nhan Bất Phá kéo nàng vào lòng, mạnh mẽ ấn đầu nàng vào ngực, không để nàng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu trước mắt, trong lòng lạnh lùng nghĩ: Biết tự mình xử lý như vậy thì tốt, đỡ mất công Trẫm ra tay. Chỉ là, tỷ tỷ của ngươi sẽ không được may mắn như vậy, Trẫm không đem nàng ta băm thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro, thì quyết không từ bỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play