Vội vàng trở về phủ Thừa Tướng, Âu Dương Tuệ Như cố ý dặn cha già Âu Dương nhà mình không được mời Thái Y, mà tìm một lão đại phu có y đức và y thuật tốt trong thành là được rồi.
Thừa Tướng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, rồi cho người đi mời người như đúng yêu cầu của nữ nhi mình, nhìn nữ nhi gương mặt tiều tụy, không chút sức lực ngả người trên nhuyễn tháp chợp mắt, rõ ràng đang vô cùng mệt mỏi, cũng không truy vấn chuyện của nàng và Hoàng Thượng nữa, mà chỉ canh giữ bên người nàng, yên lặng không nói.
Lão Đại phu được gia đinh của phủ Thừa tướng ba thúc bốn giục mời đến, vừa bước vào cửa, ngay cả ngụm nước cũng chưa kịp uống đã bị thỉnh vào trong bắt mạch cho Âu Dương Tuệ Như.
Âu Dương Tuệ Như không quan tâm đến ánh mắt hoài nghi của Thừa Tướng, bảo mọi người lui hết ra ngoài, chỉ để lại đại phu và Tần mama mà thôi.
“Mạch tượng thế nào? Cứ nói đừng ngại.” Thấy lão đại phu đã buông bàn tay bắt mạch xuống, nhưng gương mặt lại lộ vẻ chần chừ, trong lòng Âu Dương Tuệ Như như hiểu được đôi chút nên bình thản nói.
“Mạch của Tiểu thư đây là hoạt mạch.” Lão đại phu chắp tay, cẩn thận nói: “Mang thai được một tháng, e là hôm nay tiểu thư đã hít phải thuốc khiến cơ thể suy yếu, nên bị động thai, lát nữa lão phu sẽ kê cho tiểu thư vài thang thuốc an thai, uống tầm ba đến năm ngày thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.”
“Ừ, vậy nhờ ông.” Âu Dương Tuệ Như vuốt bụng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Lão đại phu lập tức ra ngoài kê đơn, Âu Dương Tĩnh Vũ được Tần mama mời vào, sắc mặt có chút khẩn trương, còn chưa an vị đã gấp gáp hỏi: “Bảo nhi con bị sao vậy? Phụ thân hỏi lão đại phu, ông ta lại không nói gì, có phải rất nghiêm trọng không?” Cha già nhà nàng lo lắng đến mức khóe mắt ửng đỏ cả lên.
“Cha, để con nói, nhưng cha phải chuẩn bị tâm lý trước nhé.” Âu Dương Tuệ Như cúi đầu, ngập ngừng nói.
“Nói đi, cha chịu đựng được, mặc kệ là bệnh gì, cha nhất định sẽ chữa khỏi cho con, cha không chữa khỏi được, không phải còn có Hoàng Thượng hay sao?” Âu Dương Tĩnh Vũ dịu dàng vỗ lưng nữ nhi, cũng không quản chuyện Hoàn Nhan Bất Phá mang danh nghĩa cha chồng cùng với nữ nhi mình có mối quan hệ trái với luân lý.
“Cha, con mang thai!” Âu Dương Tuệ Như có chút dở khóc dở cười nói. Nhìn bộ dạng của cha nàng thế này, không phải cho rằng nàng mắc bệnh nan y đấy chứ?
“Hở?” Thừa Tướng kinh ngạc, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Của ai? Thái Tử?” Câu hỏi sau cùng, trong lòng Thừa Tướng có chút không chấp nhận được, giọng nói hơi run run. Ông tuyệt nhiên không cho rằng là của Hoàn Nhan Bất Phá, vì dù sao thì lời châm chọc Hoàng Thượng là “nửa hoạn quan” của Giang Ánh Nguyệt quá mức kinh khủng, đến giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng ông.
Âu Dương Tuệ Như che miệng cười khẽ, những khẩn trương lo lắng ban đầu lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Thật sự nàng đã bị vị Thừa Tướng phụ thân luôn đối ngoại khôn khéo nhưng đối nội lại vụng về của mình đánh bại.
“Là của Hoàng Thượng.” Nàng ngừng cười, trong lúc Thừa Tướng càng không biết sao là sao thì đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể ra.
“Của Hoàng Thượng sao? Nhưng không phải ả Giang Ánh Nguyệt kia nói là….” Thừa Tướng chợt ý thức được lời mình sắp nói chính là đang nghi ngờ đức hạnh của nữ nhi, nên vội vàng ngậm miệng.
“Giang Ánh Nguyệt nói là Giang Ánh Nguyệt nói, chính xác là con đang mang thai, hơn nữa, đây cũng chính xác là của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng chỉ gián tiếp trúng độc thôi, có lẽ tình hình không đến mức nghiêm trọng như lời ả Giang Ánh Nguyệt đó nói đâu.” Âu Dương Tuệ Như nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, phỏng đoán.
“Bảo nhi nói đúng, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thừa Tướng hơi lo lắng việc Hoàng Gia không chịu thừa nhận đứa bé này. Dù sao thì Hoàng Thượng và nữ nhi nhà mình vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, lại có lời nói quả quyết của Giang Ánh Nguyệt như thế, lỡ như Hoàng Thượng nghi ngờ đức hạnh của nữ nhi mình thì làm sao?
Nữ nhi đã trãi qua nhiều đau khổ như vậy, bây giờ lại đang mang thai, Thừa tướng sao nỡ trách mắng nàng, chỉ lo lắng cho tương lai của nàng mà thôi.
“Còn sao nữa chứ? Đương nhiên là tiến cung bắt Hoàn Nhan Bất Phá chịu trách nhiệm rồi! Con sẽ không để con mình mang ô danh “con ngoài giá thú” đâu, nhân lúc bụng vẫn chưa lộ rõ, phải bảo Hoàn Nhan Bất Phá nhanh chóng tiến hành hôn sự mới được.” giọng điệu Âu Dương Tuệ Như không được tốt lắm. Nếu Hoàn Nhan Bất Phá dám nghi ngờ con nàng, nàng sẽ lập tức phất tay rời đi, mang theo con mình tự lập môn hộ.
Tuy rằng ban đầu nàng thật sự không muốn bước chân vào Hoàng Gia, nhưng trước khác nay khác, nàng đã không có quyền “già mồm cãi láo” nữa, bởi vì nàng còn có con của mình. Con của nàng phải có được tất cả những thứ tốt nhất trên đời, phải được mẫu thân yêu thương, được phụ thân hết lòng dạy dỗ, còn phải có cuộc sống giàu có, và cả địa vị cao quý nữa. Nếu vì tương lai của con mình, nàng sẽ lập tức biến thành dũng sĩ không quản sống chết, cung đấu, gia đấu, triều đấu, cứ đến hết đi! Huống hồ, nếu thật đúng như lời Giang Ánh Nguyệt nói, là Hoàn Nhan Bất Phá bị trúng độc, thì đứa trẻ này, có thể sẽ là người nối dõi cuối cùng của hắn, nàng cũng không thể ích kỷ được.
“Đúng, bảo nhi nói đúng! Hoàng Thượng phải chịu trách nhiệm!” Như bừng tỉnh từ giấc mộng, Âu Dương Tĩnh Vũ vỗ mạnh vào đùi mình, lớn tiếng phụ họa rồi lập tức bật người đứng dậy, bước ra phân phó cho tên gia đinh bên ngoài cửa: “Nhanh, chuẩn bị xe ngựa, bổn tướng phải vào cung diện Thánh.”
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Vốn Hoàn Nhan Bất Phá chỉ giả vờ suy yếu để Giang Ánh Nguyệt mắc bẫy mà ra tay. Tất cả những bày bố của Giang Ánh Nguyệt, ngoài trừ chuyện Tiểu Nha Đầu bị bắt cóc, hắn đều nắm rõ tất cả.
Nếu Thành Vương muốn nhân lúc hắn bị bao vây mà công chiếm Hoàng Thành thì cũng phải có thực lực rất lớn. Thành Vương có thực lực đến mức đó sao? Rất rõ ràng, hắn không có, vì vậy, chỉ vừa vọt đến ngoài rìa Hoàng Thành, còn chưa chạy đên cửa đã bị Thuận Vương bắt giữ. Tên Tiếu Diệp muốn thừa lúc hỗn loạn ám sát hai Vương, cũng bị nhóm cận vệ của Thuận Vương, vốn đã phòng bị từ sớm, băm thành thịt vụn.
Đến lúc Hoàn Nhan Bất Phá hổi cung, cũng chỉ dùng một canh giờ, đã có thể ổn định cục diện, Thành Vương giữ được tính mạng, nhưng từ nay sẽ bị cấm túc. Rồi theo đó tiếp tục thanh trừ, nhóm ám cọc của Giang Ánh Nguyệt trong quân đội, trên triều đình, trong hậu cung đều bị truy bắt, nhóm quan viên tham dự vụ tạo phản của Thành Vương cũng bị bắt giam, trong lúc nhất thời đã có vô số đầu người rơi xuống đất, có thể nói là nơi nơi chốn chốn máu chảy thành sông.
Hoàn Nhan Bất Phá giao việc khắc phục hậu quả cho nhóm quan viên tâm phúc, cũng không tự mình ra mặt đốc thúc, chính vì hắn vừa vào Hoàng Thành đã bị Thái Hậu kéo vào Từ Ninh cung, sau đó là sáu vị Thái Y thay nhau bắt mạch cho hắn.
Mạch tượng không thể hiện điều gì, vẫn là Trưởng Thái Y viện kiến thức phong phú, nhìn thấy móng tay Hoàng Thượng tím bầm, nên cả gan xin lấy một chút máu của Hoàng Thượng, rồi nhỏ vào một bát nước thuốc màu xanh nhạt, nước thuốc bị máu nhỏ vào lập tức nhiễm bẩn, rồi cũng lập tức đổi thành màu đen.
“Là cỏ hoán hoa và độc thủy ngân, không thể sai được.” Thái Y lẩm bẩm, sắc mặt nặng nề dập đầu với Hoàn Nhan Bất Phá và Thái Hậu, nói: “Hổi bẩm Thái Hậu, nô tài đã tra ra, đúng là Hoàng Thượng bị trúng độc.”
“Cái gì?” Thái Hậu vỗ bàn, sợ hãi hô lên, “Có cách gì giải độc không?”
Thái y lộ vẻ khó xử, chần chừ nói: “Có lẽ là do lần bệnh nặng ở hành cung Ly Sơn, cũng khá lâu chưa lâm hạnh hậu cung, nên tình trạng trúng độc hiện tại của Hoàng Thượng cũng không tăng lên nữa, nếu uống thuốc điều trị lâu dài, có thể sẽ còn có hi vọng.”
“Lâu dài là bao lâu?” Thái Hậu thấy vẻ mặt Thái Y không được lạc quan, nên lập tức nắm lấy trọng điểm.
Thái Y dừng một chút, rồi quyết tâm nói: “Có thể là mười năm, cũng có thể là hai mươi năm, chỉ cần kiên trì uống thuốc, có lẽ sẽ còn có hi vọng.”
Mười năm? Hai mươi năm? Độ tuổi cường tráng nhất của một nam nhân cũng đã qua đi, chưa nói đến chuyện điều trị hết hay không, lúc đó muốn làm một nữ nhân thụ thai đã là chuyện không dễ dàng gì. Thái Hậu chán nản, gương mặt ngẩn ngơ.
Hoàn Nhan Bất Phá vỗ vai Thái Hậu an ủi, nhưng sắc mặt lại tối tăm, trong lòng dậy sóng.
Thấy vẻ mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng đều vô cùng khó coi, Thái Y nuốt nước miếng, cẩn thận nói lời an ủi: “Thật ra chuyện này cũng không phải là không còn hi vọng, nếu được trời cao phù hộ, sau này có thể sẽ may mắn có được lân nhi” (Lân nhi: Con lân. Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra. Nên Lân nhi cũng là từ chỉ con cái của đấng vương giả, cụ thể là con trai.)
Kiểu khuyên này chẳng khác nào bảo người ta đi mua xổ số, trình độ an ủi người của Thái Y quả thật thấp kém vô cùng, dẫn đến việc Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn ông một cái. Thái Y vội vàng ũ rũ cúi đầu, không dám động đậy, cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Đang lúc không khí trong điện lạnh muốn đóng băng, thì ngoài điện truyền đến giọng thông truyền “Thừa Tướng và nữ nhi cầu kiến”.
Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá nhìn nhau, cho Thái Y lui, đồng thời phất tay nói, “Cho mời.”
Không đợi phụ tử hai người hành lễ xong, thì Hoàn Nhan Bất Phá đã đứng dậy, nâng Tiểu Nha Đầu lên, rồi đỡ nàng ngồi bên cạnh mình, còn với Thừa Tướng thì chỉ gật đầu một cái, ý bảo ông đứng dậy rồi tự mình ngồi xuống.
Thừa Tướng vô cùng hài lòng với thái độ bên trọng bên khinh của Hoàng Thượng, gương mặt già nua tràn ngập ý cười. Âu Dương Tuệ Như liếc nhìn Hoàn Nhan Bất Phá một cái, mai gò má trắng ngọc ửng hồng, đôi mắt trong veo sáng ngời rực rỡ.
Tinh thần thoải mái sảng khoái của đôi phụ tử rõ ràng đối lập hoàn toàn với vẻ mặt xám tro của đôi mẫu tử Hoàn Nhan Bất Phá, nhưng mà, cục diện này chỉ là tạm thời thôi, vì một khi Thừa Tướng mở miệng, thì mẫu tử nhà này sẽ lập tức nở gan nở ruột.
“Hoàng Thượng, vi thần mặt dày, lần này tiến cung là muốn thay tiểu nữ cầu hôn Hoàng Thượng.” Âu Dương Tĩnh Vũ giản lược lời lẽ khách sáo, dùng đúng phong cách của nữ nhi mình, nói trắng ra.
Bờ má Âu Dương Tuệ Như từ ửng hồng chuyển sang đỏ ửng, giương mắt nhìn Hoàn Nhan Bất Phá, quan sát vẻ mặt của hắn.
“Hả?” Thái Hậu giật mình.
“Thừa Tướng nói thật sao?” Những nặng nề trong ngực Hoàn Nhan Bất Phá lập tức biến thành hư không, mặt mày hớn hở hỏi lại, sợ bản thân nghe nhầm. Lúc này hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện bị nhà gái cầu hôn trước là chuyện xấu hổ cỡ nào.
“Nhưng mà, Hoàng Thượng bị trúng độc, đời này sẽ khó có con. Thừa Tướng đã cân nhắc kỹ chưa?” Thái Hậu hoàn hồn, vẻ mặt lo lắng lên tiếng nhắc nhở, kiên quyết tạt ngay một chậu nước lạnh lên đầu đứa con đang mừng như điên của mình.
Tuy rằng trong lòng bà cũng rất vui vẻ, nhưng ở đây là kết thân gia, không phải oan gia, Thái Hậu nghĩ cần phải nói rõ ràng mới tốt.
“Cũng là vì việc con cái nên lão phu mới mặt dày tiến cung nhắc việc kết thân.” Thừa Tướng xấu hổ vuốt râu, “Tiểu nữ đã mang thai một tháng, đứa bé là của Hoàng Thượng.”
Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá đều đồng thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó là vô cùng vui mừng, đồng thanh gào ra ngoài điện: “Thái Y còn chưa đi xa. Nhanh, nhanh gọi lại!”
Nhóm Thái Y vừa mới rời đi không lâu đã bị nhóm cung nhân mang vẻ mặt lo lắng túm lại, đưa vào bắt mạch cho vị tiền Thái Tử Phi.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Âu Dương tiểu thư có thai, đã được một tháng rồi ạ.” Dưới ánh mắt sáng quắt và chằm chằm của Thái Hậu và Hoàng Thượng, Thái Y ngập ngừng nói.
“Ha ha, tốt! Qủa nhiên là mệnh quý nhân của ta! Là hóa kỵ tinh, đương nhiên sẽ có Trời Đất phù hộ rồi! Cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim ta an ổn rồi!” Thái Hậu vỗ tay cười lớn, không chút nghi ngờ lai lịch của đứa bé này, vì trong lòng bà đã sớm nhận định, cứ là tai ương, gặp phải Tiểu Như đều thành may mắn cả.
Tuy rằng vẫn thắc mắc ý tứ trong lời nói của Thái Hậu, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá cũng không có tâm tư đâu mà truy hỏi. Hắn ôm lấy Nha Đầu, định xoay vòng một cái, nhưng chợt nhớ là nàng đang mang thai, lại vội vàng cẩn thận buông nàng xuống, không chút e dè cúi đầu dịu dàng hôn lên môi nàng.
Ngẩng đầu, nhìn về phía nhóm Thái Y đang sững sờ không hiểu ra sao, cao giọng tuyên bố: “Ha ha, hôm nay Trẫm rất vui, mọi người đều được thưởng! Đều đi xuống lĩnh thưởng đi!”
Tất cả cung nhân trong cung đồng loạt quỳ xuống tạ ơn, hoàn toàn cảm nhận được thế nào là giây trước ở địa ngục, giây sau đã ở trên thiên đường. Nhóm Thái Y thì tỉnh tỉnh mê mê quỳ xuống tạ ơn mới lờ mờ nghĩ ngợi: Hoàng Thượng và Thái Hậu vui mừng như vậy, vậy đứa trẻ này là của Hoàng Thượng sao? Qủa nhiên là trời phù hộ Đại Kim ta!
Hoàng Thượng và Thái Hậu đều lập tức thừa nhận đứa bé này, không chút chần chờ, khiến Thừa Tướng vô cùng hài lòng, đợi mẫu tử hai người vui mừng xong, lập tức đem hôn kỳ định xuống, chính là một tháng sau. Đứa trẻ này có thể nói là con nối dõi cuối cùng của Hoàng Thượng, đương nhiên quý giá vô cùng, cần phải được danh chính ngôn thuận sinh ra.
Tuy rằng công tác chuẩn bị cho đại hôn vô cùng gấp gáp, nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy sơ sài, ngược lại là vô cùng long trọng.
Nhóm quý tộc cứ nói ra nói vào dè bỉu Thừa Tướng vì muốn dựa thế Hoàng Thượng mà tình nguyện đưa con gái mình vào cung làm một quả đầu Hoàng Hậu (gần như quả phụ vì Hoàng Thượng không thể có con) nhưng lại hoàn toàn không chỉ trích thân phận không hợp đạo lý của hai nhân vật chính, vì dù sao thì Thái Tử cũng đã chết, theo quy củ của tộc Nữ Chân, thì sự kết hợp của hai người là vô cùng bình thường. Còn có người nói hành động lần này của Thừa Tướng rất thiển cận, không chịu nghĩ xem sau này nếu Hoàng Thượng trăm tuổi thì nữ nhi của ông sẽ thê thảm thế nào. Sau này, người kế vị chắc chắn sẽ là con cháu của Hoàng Thất. Hoàng Thượng không thể có con nữa, Thuận Vương lại tật nguyền, không thể kế vị, vì tương lai hưng thịnh trăm năm của Hoàng Gia, sau này nhất định Hoàng Thượng sẽ nhận một đứa trẻ trong Hoàng Thất làm con thừa tự rồi bồi dưỡng.
Nhóm người trong tộc họ cũng âm thầm đắc chí, đang cố gắng chọn ra đứa trẻ xuất sắc nhất trong gia tộc mình, chuẩn bị tiến cung để Hoàng Thượng và Thái Hậu nhìn qua, lại không ngờ, sau Đại hôn một tháng lại truyền ra tin tức Hoàng Hậu mang thai, triều thần lập tức khiếp sợ.
Dưới sự bảo vệ không chút sơ hở của Hoàng Thượng, trong sự chú ý của văn võ bá quan triều đình, Hoàng Hậu mang thai bảy tháng bị sinh non, sinh ra một đôi Lân nhi (song sinh con trai), một đứa da ngâm, giống phụ thân, một đứa da trắng, giống mẫu thân, diện mạo lại không giống nhau như những đôi song sinh bình thường khác, Thái Hậu vốn rất lo lắng, lo lắng vì sẽ phải vứt bỏ một đứa (*) nhưng khi nhìn thấy diện mạo hai đứa trẻ thì lập tức vui mừng hớn hở lên, đồng thời cũng làm cho nhóm người trong tộc họ vốn hi vọng Hoàng Hậu sinh nữ nhi hậm hực bóp cổ tay.
(*) Đối với người thừa kế ngai vị thì song sinh giống nhau phải bỏ một, tức giết một, hoặc song sinh sẽ không được thừa kế.
Âu Dương Tuệ Như này cũng tà môn quá rồi! Bản thân không những dũng mãnh khôn khéo, ngay cả sinh con cũng lợi hại như vậy, sinh con trai thì cũng thôi đi, đã vậy còn sinh cả đôi nữa chứ! Diện mạo lại còn không giống nhau! Còn muốn người khác sống không vậy! Nhóm người trong tộc họ đồng loạt ai oán.
Lại thêm ba năm nữa, hai Hoàng Tử lớn lên vô cùng khỏe mạnh, cũng không hề có chút di chứng nào do bị sinh non, được Thái Hậu và Hoàng Thượng che chở như tròng mắt, quanh người phòng vệ đến gió cũng không lọt nổi, nhóm tộc họ không thể xuống tay, cũng dần buông lỏng tâm tư, lại không ngờ, Hoàng Hậu lại được chẩn đoán mang thai lần nữa, sau mười tháng thuận lợi hạ sinh, không ngờ lại là một Hoàng Tử.
Hoàn Nhan Bất Phá mừng như điên, lập tức đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm.
Chỉ có nhóm người trong tộc họ là uể oải oán hận, triệt để cắt đứt tâm tư đem người làm con thừa tự cho Hoàng Thượng, trong lòng còn ác độc thầm mắng Giang Ánh Nguyệt: Đúng là ả nghịch tặc! Dám nói Hoàng Thượng bị trúng độc tuyệt hậu! Một năm ôm hai, ba năm ôm ba, thế này mà là tuyệt hậu sao?! Thấy bọn ta đơn thuần rồi muốn lừa gạt chứ gì! Xứng đáng bị lăng trì từng bốn tiền thịt một!
– HOÀN –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT