Âu Dương Tuệ Như hăng hái dẫm đạp lên cái đầu vừa lú ra của Giang Ánh Nguyệt, cho nên tâm tình rất tốt, tích cực phối hợp với thái y trị bệnh, không đến hai ba ngày đã có thể đi tản bộ.
Dược liệu và đồ bổ mà Thế Tông với Thái Hậu ban cho như thủy triều chảy vào khố phòng Thái tử phi ở Dục Khánh cung, tẩm bổ cho Thái tử phi đến nỗi thần thái sáng láng, mặt mày hồng hào, hai má trơ xương ngày càng phúng phính.
Âu Dương Tuệ Như ngồi đối diện kính thủy ngân bôi một loại dầu làm da trơn bóng, bóp bóp thấy mặt mịn màng bóng loáng, da trắng như ngọc, vừa lòng nói, “Cái lọ thủy tinh ngưng lộ Tây Vực tiến cống này dùng vô cùng tốt, làn da trơn mát như nước vậy.” So với đồ trang điểm hiện đại cũng không thua kém gì.
Tần ma ma nhận lọ dầu, cẩn thận đóng nắp lọ, cảm thán, “Có thể không tốt được sao? Mỗi năm Tây Vực chỉ tiến cống có hai lọ này. Một lọ dành cho Thái Hậu, một lọ Hoàng Thượng đưa cho người. Trong cung không biết bao nhiêu người ghen đến đỏ cả mắt đâu!”
Con mắt Âu Dương Tuệ Như chợt lấp lánh, cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vội vàng đưa tay giành lấy cái lọ, cẩn thận quan sát như bảo bối một lúc lâu.
“Ây da, lúc phụ hoàng cho cũng không chịu nói một tiếng, ta còn tưởng thứ này rất bình thường cơ đấy!” Âu Dương Tuệ Như cười tủm tỉm một câu, cầm một hộp gấm tinh xảo đến, thận trọng bỏ cái lọ vào trong hộp, thì thào lẩm bẩm một mình, “Nếu tinh quý như vậy, ta vẫn cứ nhận lấy đi. Mốt trời lạnh hanh khô lại lấy ra dùng.” Căn bản là nàng thấy tiếc chẳng nỡ sử dụng.
Tần ma ma gật đầu đồng ý, nhận lại hộp gấm.
Âu Dương Tuệ Như đợi bà cất hộp xong, hỏi han mang theo chút phiền não, “Ma ma, ta nhớ cha, có thể cầu Thái Hậu cho ta gặp ông ấy hay không.”
Từ lúc con trai bị hại, vợ bệnh mất đi thì Âu Dương Tĩnh Vũ cũng có chút nản lòng thoái chí, ở trong phủ mãi không tái giá, cũng không nạp thiếp, Âu Dương Tuệ Như liên hệ với ông ấy, không thể thông qua nữ quyến, chỉ có thể trực tiếp triệu ông vào cung yết kiến. Triệu kiến ngoại thần, hiển nhiên thủ tục phải phiền toái hơn một tí, nàng cần tìm hiểu rõ trước rồi mới làm, tránh cho phạm vào cấm kỵ trong cung.
Tần ma ma ngẩn ra, trong mắt mang theo thương tiếc, tiểu thư giờ mới khỏi bệnh, nhớ cha là đương nhiên. Bà cúi đầu trầm ngâm một lúc mới trả lời, “Nếu tiểu thư muốn triệu kiến nữ quyến, nói một tiếng với Thái Hậu là được rồi, nếu muốn triệu Thừa tướng vào cung thì cần phải được Hoàng Thượng đồng ý.”
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, tròng mắt đảo đảo, cười tủm tỉm phân phó Tần ma ma, “Ma ma đưa ta đến phòng ăn, hầm một chén tuyết cáp* cho phụ hoàng bồi bổ thân thể.”
Đây là muốn đi cửa sau rồi. Tần ma ma hiểu ý, đưa tiểu thư nhà mình đến phòng bếp nhỏ trong Dục Khánh cung, cố gắng nửa canh giờ rốt cục cũng làm ra một chén tuyết cáp thơm ngon tiên hương mỹ vị.
* Ta tra trên mạng thấy đa phần ra món gì gì giống sâm bổ lượng ấy (chắc tại có ngân nhĩ), tuy nhiên, ta tìm được 1 trang cho công thức gồm ngân nhĩ, thịt ếch hoặc nghêu … chẳng biết đúng không, cứ cho là đúng đi nhá ^o^.
images
Âu Dương Tuệ Như mang theo chén tuyết cáp, thản nhiên tiến về Càn Thanh điện, cách đại điện còn khoảng mười thước liền bị thị vệ canh gác ngăn cản, “Thái tử phi xin dừng bước, đây là nơi trọng địa, không có chỉ dụ không thể bước vào.”
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, trong lòng uể oải nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, khẽ gật đầu, mở miệng nhỏ nhẹ nói với thị vệ, “Bản cung đã biết, có thể phiền ngươi thay bản cung thông truyền một tiếng hay không?”
Thị vệ do dự, nhưng có cảm thấy thái độ Thái tử phi bình dị gần gũi, lại xét thấy trong cung thịnh truyền tin tức Thái tử phi rất được sủng ái, cắn răng một cái gật đầu đáp ứng.
Thị vệ đi vào không bao lâu liền tươi cười đi ra, cung kính mời Thái tử phi vào điện, còn chưa tiến vào cửa điện, tổng quản thái giám đã ra đón trước, giúp dẫn đường Thái tử phi. Đừng trách thái độ bọn họ ân cần như vậy, thật sự là khi nghe nói Thái tử phi cầu kiến, trên mặt Hoàng Thượng lộ ra vui sướng quá rõ ràng.
“Nhi tức tham kiến phụ hoàng, đã quấy rầy phụ hoàng làm việc, xin phụ hoàng thứ tội.” Âu Dương Tuệ Như vô cùng thông minh, vào trong điện liền thỉnh tội trước. Cho dù Thế Tông sủng ái nàng, nàng cũng phải cân nhắc cho đúng mực, chỉ có thể làm cho phần sủng ái này từ từ trở nên sâu sắc, không thể để cho phần sủng ái này vì một chút việc cỏn con mà bị tan mất.
“Mau đứng lên. Sao bỗng nhiên hôm nay nhớ đến gặp trẫm?” Thế Tông sớm buông ngự bút, tự mình đi đến trong điện nâng tiểu nha đầu khí sắc tươi tốt đứng dậy, biểu tình sung sướng.
Âu Dương Tuệ Như cười ngọt ngào, bảo Tần ma ma đang bưng chén canh cho hắn xem, vừa khoe khoang lại lấy lòng nói, “Nhi tức vừa làm một chén canh tuyết cáp, phụ hoàng vất vả cả nửa tháng, mang đến cho ngài bồi bổ thân mình.”
Hai mắt Thế Tông sáng ngời, khóe môi đã nhếch lên cao cao.
Tần phi đến Càn Thanh điện đưa canh cho hắn cũng không ít, nhưng phần lớn đều bị hắn cho người ngăn ở ngoài điện, không thể vào ngay từ cửa này, ngẫu nhiên có cho đi vào, cảm giác kia cũng bình thản vô cùng, chưa bao giờ giống hôm nay khiến cho hắn cảm thấy vui sướng như vậy. Xem ra, chuyện giống nhau nhưng người làm không giống thì tự nhiên hiệu quả cũng không như nhau.
Thế Tông ra hiệu bảo Tần ma ma mang chén canh đặt trên trên án ở bên cạnh, kéo Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, mở cái nắp chén ngửi ngửi mùi hương, ánh mắt mang theo ba phần ý cười nhìn về phía nàng, trêu chọc, “Thơm quá đi, tiểu nha đầu thế mà cũng có tay nghề cỡ này sao?”
Hai má Âu Dương Tuệ Như ửng hồng, vô cùng thẳng thắn, “Làm sao có thể! Tuyết cáp, táo đỏ, ngân nhĩ, cẩu kỷ là nhi tức rửa, nước là nhi tức thêm, canh lửa, gia vị gì gì đó đều là công lao của Tần ma ma.”
Nữ nhân hậu cung này, cho dù rõ ràng mười ngón tay các nàng không dính giọt nước nào, mỗi khi đưa canh cho Thế Tông, đều ở trước mặt hắn biểu hiện mình cực khổ ra sao, tay nghề cao đến bậc thế nào, lanh lẹ thẳng thắn như vậy, Thế Tông vẫn là lần đầu nghe thấy, không khỏi giật mình, sau khi lấy lại tinh thần bóp mũi Âu Dương Tuệ Như, bật ngửa cười ngặt nghẽo.
Tính tình này của Tiểu nha đầu cũng quá thẳng thắn rồi đấy, thật là đáng yêu, mỗi khi hắn cảm thấy mình đã thích nàng tới cực điểm, nàng lại vẫn có thể làm ra chút chút chuyện người ta không ngờ đến, điều đó khiến cho hắn càng thích nàng sâu thêm một tầng. Yêu thích tầng tầng không ngừng sâu thêm, cứ như vậy thích tích lũy thành thương, thậm chí là yêu.
Mấy người hầu ngoài điện nghe thấy Hoàng Thượng cười to tiếng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng thán phục mức độ được sủng ái Thái tử phi của Hoàng Thượng. Phải biết là, số lần Hoàng Thượng cười to, tính tổng cộng cả năm thì năm đầu ngón tay cũng có thể đếm đủ rồi. Nhưng ở chung với Thái tử phi thì không giống với lúc trước, cười to, cười nhẹ, cười thầm gì đó đều là chuyện bình thường.
Thế Tông cười xong, đè nén xao động trong lòng, vừa bất đắc dĩ lại hơi yêu thương liếc tiểu nha đầu ngốc nghếch một cái, cầm thìa ăn canh.
“Mùi vị không tệ!” Bị một đôi mắt to sáng ngời tha tha thiết thiết mong đợi bên cạnh, Thế Tông còn chưa kịp thưởng thức đã gật đầu mở miệng khen.
Âu Dương Tuệ Như tay trái chống má, nhìn Thế Tông ăn canh, nghe thấy hắn khích lệ, cảm thấy ngọt ngào, cảm giác thành tựu tràn đầy. Hầm canh, rửa nguyên liệu, thêm chút nước nữa nè, canh này cũng được coi như là nàng làm chứ? Chắc phải tính thế chứ?
Thế Tông liếc tiểu nha đầu đang cười ngây thơ đáng yêu một cái, bỗng nhiên thay đổi đề tài, “Nói đi, cố ý mang canh đến, có chuyện gì muốn xin trẫm đây?”
Tiểu nha đầu cũng không che giấu cảm xúc trước mặt hắn, trong lòng nghĩ đến cái gì đều biểu hiện ở trên mặt, còn không phải thế, trên trán nàng đang hiện lên bốn chữ chói lọi—— ‘Có chuyện muốn xin’.
Tiểu nha đầu lòng dạ ngay thẳng, thành khẩn thẳng thắn và thuần khiết, đúng là chạm đến chỗ xúc động nhất trong trái tim của Thế Tông. Ở cùng tiểu nha đầu, không có âm mưu quỷ kế, không có đấu đá lẫn nhau, không có máu me chết chóc, chỉ có thoải mái và sung sướng.
Âu Dương Tuệ Như không kịp đề phòng bị hắn hỏi trực tiếp như vậy, nụ cười ngọt ngào trên mặt cứng đờ, thả tay chống má xuống, xấu hổ vuốt vuốt mũi, nịnh nọt nói, “Phụ hoàng anh minh! Thấy rõ mọi chuyện!”
Thế Tông cố nhịn cười, gật đầu ra vẻ nghiêm túc.
Thấy biểu tình Thế Tông lạnh nhạt, phảng giống như không hỏi đã biết rõ vậy, Âu Dương Tuệ Như nói chuyện tốc độ nhanh hơn, một hơi nói rõ ý sau này, “Nhi tức bị bệnh lâu như vậy, rất nhớ phụ thân, muốn xin phụ hoàng ban ân huệ, chuẩn cho nhi tức gặp mặt phụ thân một lần.”
Thế Tông trầm ngâm cân nhắc, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Sau này ở trước mặt trẫm tự xưng ‘Ta’, không được xưng là ‘Nhi tức’ .” Nghe quá chói tai!
Gì cơ? Âu Dương Tuệ Như há hốc mồm, sau một hồi lâu mới tỉnh người, cũng không suy nghĩ sâu xa liền liên tục gật đầu, tự xưng đau khổ bị ép buộc kiểu này, nàng khinh bỉ nó đã lâu rồi!
“Vâng! Ta đã biết! Vậy phụ hoàng ngài đồng ý hay là không đồng ý?” Ngài cũng cho đáp án chắc chắn đi mà! Ta không có thích chơi chữ đoán mò với ngài đâu! Âu Dương Tuệ Như khổ não.
“Đương nhiên có thể, ngày mai hạ triều trẫm bảo hắn đến gặp ngươi.” Âu Dương Tuệ Như yêu cầu, trước giờ Thế Tông không thể cự tuyệt.
Trên mặt Âu Dương Tuệ Như lộ ra biểu tình ngạc nhiên mừng rỡ, con ngươi chuyển chuyển, thử mở miệng nói tiếp, “Vậy, nếu ta muốn về nhà ở cha hai ngày, cũng có thể chứ?” Nàng muốn nhìn thử một chút thế giới này rốt cuộc có hình dáng gì.
Thật sự là đứa nhỏ dám vượt rào! Thế Tông cười thầm, lắc đầu cự tuyệt “Không được”, thấy nàng lộ ra thất vọng trong mắt, lại hòa hoãn giọng điệu, dịu dàng giải thích, “Ám sát chưa qua bao lâu, ở ngoài không an toàn. Nếu ngươi muốn về nhà, sau này trẫm mang ngươi trở về, ở lại với ngươi hai ba ngày cũng được.”
Thế Tông ý vị thâm trường nhìn lướt qua tiểu nha đầu vô tri vô giác một cái, trong lòng thầm nghĩ: chờ ngươi với trẫm đại hôn xong, thành hoàng hậu của trẫm, trẫm tự nhiên cùng ngươi về lại mặt.
Âu Dương Tuệ Như bị sự đồng ý của Thế Tông hấp dẫn, không suy nghĩ lại trình tự ý nghĩa của lời này, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Mục đích đã đạt, nàng không thể kéo dài thời gian, cản trở Thế Tông làm việc, hơi có chút lưu luyến cáo từ.
“Phụ hoàng ngài dừng bước, để cho Giang nữ quan đưa ta là được rồi.” Gần ra khỏi điện, Âu Dương Tuệ Như liếc Giang Ánh Nguyệt với tinh thần có chút uể oải đứng phía sau Thế Tông, rồi nói.
Bị tâm lý sợ hãi tra tấn nửa tháng, Âu Dương Tuệ Như xem như chính thức đấu với Giang Ánh Nguyệt, hễ là chuyện có thể đả kích đến nàng ta, khiến nàng ta ngột ngạt, nàng đều vui vẻ mà làm. Nàng muốn hành hạ tinh thần nàng ta, thân phận thì đè lên nàng ta, dù sao nàng cũng có cấm vệ bảo hộ, không sợ chọc Giang Ánh Nguyệt xù lông, cho dù Giang Ánh Nguyệt thật sự bị chọc cho xù lông, hiện giờ nàng ta dám ra tay sao? Vừa ra tay nhất định phải chết!
Thế Tông liếc xéo Giang Ánh Nguyệt một cái rồi lắc đầu cự tuyệt, “Giang nữ quan có việc, để cho An Thuận đưa ngươi đi.” An Thuận là thái giám bên cạnh hắn, đại nội đệ nhất tổng quản, quy cách cao hơn Giang Ánh Nguyệt không biết bao nhiêu lần. Vì để cho đối phương mất cảnh giác, tuy rằng hắn không cố ý xa lánh Giang Ánh Nguyệt, việc nên làm vẫn có thể bảo nàng ta đi làm, nhưng mà tiểu nha đầu không thể để cho nàng tiếp xúc đến. Tất cả nguy hiểm ở cạnh Tiểu nha đầu, hắn đều phải loại bỏ hết.
Giang Ánh Nguyệt bị Thế Tông liếc làm cho lông tóc cả người dựng đứng, thầm run sợ trong lòng. Đây là những ngày khó khăn nhất của nàng kể từ lúc nàng vào cung tới nay, không dám nói nhiều một câu, không dám đi nhiều một bước, thậm chí có đôi khi nàng có cảm giác bản thân mình giống như bị bọc trong tấm chăn dày bỏ vào trong quan tài, chìm trong cảm giác hít thở không thông.
Mà Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ là chợt có ý nghĩ thế thôi, muốn khiến Giang Ánh Nguyệt ngột ngạt, thấy Thế Tông cự tuyệt, trong lòng biết Thế Tông đã có phòng bị Giang Ánh Nguyệt, liếc khuôn mặt tái nhợt của Giang Ánh Nguyệt một cái, dưới sự ân cần dẫn dắt của An tổng quản, tâm tình sung sướng rời đi.
Âu Dương Tuệ Như cao hứng phấn chấn trở lại Dục Khánh cung không lâu liền được Thái Hậu triệu kiến.
“Cung quy? Cung quy gì?” Nàng vô cùng thoải mái nằm vật xuống vào ghế quý phi hoa lệ, tay thì ngắt miếng đậu phụ vàng, hăng hái nhai nhai nuốt nuốt.
“Nói là cung quy ban đầu vốn không tốt, còn thô sơ, lại tăng thêm chút quy củ mới, kêu toàn bộ các quý nhân trong cung đều đến Từ Ninh Cung nghe dạy bảo.” Tần ma ma vừa giúp nàng lau chút điểm tâm dính khóe miệng vừa giải thích.
“Cả một bản cung quy lớn như vậy còn chê thô sơ?” Âu Dương Tuệ Như trợn mắt, chỉ vào một quyển cung quy có thể so độ dày với cuốn《 Tân Từ điển Hoa chữ to 》trên chiếc bên bàn cạnh kinh hoàng kêu lên.
Tiểu thư vẫn chán ghét quy củ như vậy à! Tần ma ma bất đắc dĩ, dịu dàng khuyên nhủ, “Quy củ ấy, đương nhiên phải càng nhiều càng chi tiết mới tốt. Lấy việc có cái để làm theo, cũng bớt cho ta đi sai bước nhầm.”
Âu Dương Tuệ Như ngẫm lại cũng đúng, quy củ không sợ nhiều, chỉ sợ trình bày không rõ, ba phải cái nào cũng được. Cuộc dạy bảo này rất quan trọng, phải nghe cẩn thận. Nghĩ xong, nàng sửa sang lại dung nhan cho tốt, chầm chậm đi về phía Từ Ninh Cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT