Âu Dương Tuệ Như nhẹ nhàng nói thẳng một câu khiến cho Thế Tông và Giang Ánh Nguyệt đồng loạt đổi sắc mặt.
Trong mắt Thấy Thế Tông chợt hiện lên sự lạnh lùng ác liệt, Âu Dương Tuệ Như hài lòng, lại thấy Giang Ánh Nguyệt thất thố một phen, thấp kém quỳ sát dưới chân nàng, vừa dập đầu liên tục vừa luôn miệng giải thích, trên mặt mang theo sự thảng thốt bàng hoàng lo sợ chưa bao giờ nhìn thấy, nháy mắt ấm ức trong nửa tháng nằm bệnh của Âu Dương Tuệ Như được tiêu tán không ít.
Giang Ánh Nguyệt, thì ra cũng có lúc ngươi sợ ta! Chỉ trách ngươi xem mạng người rẻ mạt, đây là trả vốn thì trả cả lãi, ân oán chúng ta lúc này mới vừa bắt đầu, cứ chờ mà xem đi!
Tự biết mình không có chứng cứ để có thể một lần diệt sạch tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, nhưng có thể khiến cho Thế Tông đề cao cảnh giác nàng ta cũng đã tốt lắm rồi, Âu Dương Tuệ Như lặng lặng thở ra một hơi thở nặng nề, cười nhạt, ra vẻ kinh ngạc nói, “Hóa ra Giang nữ quan cũng bị hoảng sợ à? Nhưng khí sắc Giang nữ quan vẫn tốt như thế, bản cung thật sự nhìn không ra! Giang nữ quan quả nhiên kiên cường, bản cung nên học theo ngươi mới phải.” Có mắt nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Giang Ánh Nguyệt hồng hào, con ngươi trong trẻo, tinh thần sáng láng, làm sao có chút bộ dáng sợ hãi nào?
Giang Ánh Nguyệt bị Âu Dương Tuệ Như chèn ép, chẳng biết là nàng nói thật hay là đang châm biếm, ngoài miệng vẫn thưa thưa dạ dạ, vắt hết óc cũng không biết nên trả lời thế nào. Thôi, dù sao Thế Tông cũng đã sinh lòng nghi ngờ, nàng có giải thích thế nào cũng vô dụng, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít chẳng bằng không nói.
Nghĩ xong xuôi hết, nàng ngậm chặt miệng, sắc mặt tái nhợt, ra vẻ đáng thương cúi sấp bên giường Âu Dương Tuệ Như.
Thế Tông liếc xéo Giang Ánh Nguyệt ra vẻ vô tội một cái, cười nhạt, đưa tay vuốt theo sợi tóc Âu Dương Tuệ Như, giọng nói đầy sủng nịch, “Cứu giá là bổn phận Giang nữ quan, là trách nhiệm nàng ta phải làm, tiểu nha đầu sao có thể đi so với nàng? Nhát gan cũng không sao, không kiên cường càng không vấn đề gì, tóm lại chỉ cần có trẫm thì trẫm sẽ bảo vệ ngươi, chuyện hôm đó sẽ không bao giờ lặp lại.” Câu cuối cùng thận trọng như lời hứa hẹn.
“Phụ hoàng!” Vốn là ngầm châm biếm Giang Ánh Nguyệt một câu, không nghĩ tới Thế Tông sẽ nghiêm túc đáp lời nàng như vậy, thoáng chốc làm Âu Dương Tuệ Như cảm động không thôi, lập tức vứt Giang Ánh Nguyệt sang một bên, mặt mày hạnh phúc ôm Thế Tông cánh tay cọ xát, hai mắt to tròn hồng hồng, lắp bắp nói, “Phụ hoàng, người có thể là phụ hoàng của ta? Thật quá tốt đi!”
Có thần hộ mệnh Thế Tông này ở đây, nàng cảm thấy mình chẳng đánh mà thắng, có thể thẳng tiến không lùi.
Thế Tông được Âu Dương Tuệ Như chân thành cảm thán chọc cho tức cười, lật tay ôm chầm thân mình gầy yếu của nàng, yêu thương lắc lắc, vỗ vỗ, đợi nụ cười trên mặt tắt hẳn, lòng tràn đầy chua xót không ngừng hiện lên: phụ hoàng? Nhưng trẫm không muốn làm phụ hoàng của ngươi nữa.
Giang Ánh Nguyệt quỳ trên mặt đất, thấy hai người quấn quýt lấy nhau, không khí cực kỳ thân mật, nghiễm nhiên đã quên mất nàng, tạm thời thở nhẹ trong lòng, chỉ hy vọng bọn họ vĩnh viễn đừng nhớ tới vụ này của nàng mà thôi.
Làm như ông trời nghe được cầu nguyện của Giang Ánh Nguyệt, Thế Tông và Âu Dương Tuệ Như vô cùng ăn ý, không nhắc lại câu chuyện lúc trước, chỉ nói chút chuyện cỏn con trong cung.
Giang Ánh Nguyệt buông lỏng căng thẳng, tự biết Thế Tông là kẻ thâm tàng bất lộ, che giấu không lộ, nếu muốn loại trừ hoài nghi của hắn, phá tan cảnh giác của hắn, sau này nàng còn một đoạn đường rất dài phải đi. Tóm lại, lúc này nhất định phải lấy hết chiêu thức cả người ra để đối phó.
Âu Dương Tuệ Như chẳng biết bệnh này đến tột cùng là làm sao vậy, cảm thấy ỷ lại vào Thế Tông rất nhiều, thấy hắn liền luyến tiếc để hắn đi, cho dù biết hắn có rất nhiều chính vụ cần xử lý nhưng vẫn quấn quít lấy hắn, cố gắng vực dậy tinh thần nói này nói nọ, hết chuyện để nói thì thậm chí đến móng vuốt trắng nõn cũng vươn ra, túm chặt ống tay áo của hắn để không cho hắn rời đi.
Trước mặt những người thân cận, trước nay Âu Dương Tuệ Như đều lười che giấu biểu cảm thật, Thế Tông thấy vô cùng rõ ràng sự quyến luyến không nỡ rời xa trong mắt nàng, cười thầm trong lòng, cảm thấy cực kỳ vừa lòng. Có quyến luyến thì tốt rồi, hắn sẽ thay đổi môt cách từ từ, làm cho loại quyến luyến này dần dần trở nên sâu sắc, cuối cùng làm cho tiểu nha đầu không rời hắn được mới thôi.
Tuy rằng tuổi tác hai người chênh nhau nhiều một chút, nhưng mà Âu Dương Tuệ Như đã trải qua hai đời, kiến thức rộng rãi, tùy tiện chọn một đề tài cũng có thể lôi kéo Thế Tông vào, dường như hai người nói mãi chẳng hết chuyện, trong điện lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp hùng hậu của Thế Tông, tổng quản thái giám chờ bên ngoài điện cả kinh, trong bụng thì hô to chẳng hể hiểu nổi mà.
Nhìn chung cả hoàng thành, cũng chỉ mỗi Thái tử phi này mới có bản lãnh khiến cho Hoàng Thượng lúc nào cũng có thể cười to thoải mái. Thái tử phi cũng không phải chủ nhân có thể đắc tội được! Các cung nhân không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Đang lúc không khí trong điện sôi trào, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến tiếng thông truyền ‘Thái tử cầu kiến’.
Hóa ra, thái tử nghe nói đại vu sư Gia Tát thế mà được Hoàng tổ mẫu mời đến trừ tà cho Thái tử phi, trong lòng cả kinh, vội vàng phái người đến tìm hiểu thông tin, lại nghe thấy đại vu sư chân trước vừa rời đi, sau đó Thái tử phi liền tỉnh, còn hạ sốt, khiến tới phụ hoàng lập tức đến thăm, rốt cuộc hắn cũng ngồi không yên.
Nghĩ đến mấy ngày trước phụ hoàng mắng hắn ‘Không xứng làm thái tử một nước’, lời nói ấy còn văng vẳng bên tai, giọng nói đầy nghiêm nghị lạnh lùng kia lúc nào cũng đâm nhói bên tai của hắn, thái tử sợ hãi, không thể không mau chóng chạy tới thăm, định biểu hiện sâu sắc tâm ý hối lỗi của mình.
Thái tử đến đây? Âu Dương Tuệ Như đang cười như hoa lập tức thu lại hết, con mắt lấp lánh cũng theo đó mà tối lại.
Thế Tông nghe thấy tiếng thông truyền, phản xạ nhíu mày, nhưng xoay mặt liền thấy biểu tình Âu Dương Tuệ Như trong nháy mắt suy sụp đi, tâm tình lại thấy thoải mái.
“Tiểu nha đầu làm sao vậy? Không muốn gặp thái tử sao?” Thế Tông trực tiếp hỏi, giọng nói lại nghiêm túc.
Âu Dương Tuệ Như cúi đầu, vốn định nói ‘Không có, nào dám’ đại loại thế, nhưng gần đến gần miệng lại sửa chủ ý.
Nàng muốn xem thử một chút, nếu nàng không biết lớn nhỏ, tùy hứng giống trước đây vậy, Thế Tông còn có thể dung túng nàng hay không, nàng rất muốn biết điểm mấu chốt của hắn ở chỗ nào. Từ lúc xuyên qua tới giờ, nàng nhịn thái tử đã đủ lắm rồi, sớm ghét sắm vai diễn cái gì mà vợ chồng tình thâm với hắn. Sau này, nàng muốn làm người thống khoái giống như nguyên thân vậy, ai đối với nàng thật tình, nàng liền hồi báo gấp trăm lần, ai giả ý với nàng, nàng cũng sẽ không vờ vịt nữa. Sống hai kiếp rồi, mang theo gánh nặng sống qua ngày chưa bao giờ là phong cách của nàng.
Ý nghĩ vừa nổi lên, Âu Dương Tuệ Như muốn kiềm chế cũng kiềm chế không được, nhìn thẳng Thế Tông, nhăn đôi mi thanh tú lại, gật đầu thật mạnh nói, “Ưm, không muốn gặp hắn.”
Bị khuôn mặt không chút nào che giấu phiền chán của Âu Dương Tuệ Như lấy lòng, Thế Tông thu mắt, giấu ý cười lại trong con ngươi. Tiểu nha đầu thẳng thắn với hắn, việc này làm hắn cảm thấy rất vừa lòng, chứng minh tiểu nha đầu tin tưởng hắn, hơn nữa hắn cực kỳ thích cái đáp án này.
Trước kia không phát giác tình cảm của mình, Thế Tông chỉ cảm thấy thái tử gần gũi tiểu nha đầu làm hắn chán ghét, bất mãn, nhưng phát hiện tình cảm bản thân rồi, thái tử liền tuyệt đối không thể lại gần tiểu nha đầu nữa. Hai vợ chồng không ở cùng nhau một thời gian, sớm hay muộn tình cảm sẽ phai nhạt đi, đến lúc đó, hắn liền thuận thế mang tiểu nha đầu đi, chỗ thái tử lại bồi thường cho hắn một chính phi khác là được.
Căn cứ thiên tính cường thủ hào đoạt chảy trong xương máu, đoán chừng Thế Tông không hề áy náy, đưa Âu Dương Tuệ Như trở về sạp, giúp nàng kéo chăn, bàn tay vuốt ve hai má trơn mềm của nàng, lại khẽ nhéo nhéo tai nàng, dịu dàng nói, “Không muốn gặp cũng không sao, trẫm cho hắn về. Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, mau chóng dưỡng khỏe lại đi. Nhìn thử xem, trên mặt miếng thịt cũng không có.”
Âu Dương Tuệ Như híp hai mắt lại, nhu thuận gật đầu, được đối xử dịu dàng như vậy, nàng có chút mê muội, bỗng nhiên buồn ngủ hẳn. Con người sắt đá mà dịu dàng gì gì đó, thật sự là làm người ta khó có thể kháng cự lại. Nàng mơ hồ nghĩ ngợi.
Thế Tông thấy đầu nàng vừa chạm gối liền lộ ra buồn ngủ, bộ dáng mơ màng vừa thương vừa yêu, không ngừng trêu chọc trái tim sắt đá của hắn, bỗng nhiên làm cho hắn muốn cúi người xuống, ngậm đôi môi xinh đẹp của nàng thật chặt.
Đôi môi khẽ nhếch, bàn tay dùng sức siết chặt đệm chăn, Thế Tông mất một đống khí lực cuối cùng mới khắc chế xúc động thình lình xuất hiện trong lòng, rất nhanh đưa tay xem thử độ ấm trên trán nàng, xác nhận lần này thật sự đã hạ sốt , không tái sốt trở lại thì cũng bình tĩnh lại, động tác đứng dậy hơi có vài phần chật vật, xụ mặt đi ra ngoài.
Nếu như có thể, hắn thật muốn ở lại cùng ôm chăn ngủ với tiểu nha đầu của mình, hoặc là dứt khoát mang nàng đến Càn Thanh điện luôn. Nhưng không được, vẫn chưa đúng lúc, thợ săn khôn khéo phải đắc thủ trước, tuyệt đối không dọa con mồi của mình hoảng sợ bỏ chạy.
Thái tử đứng yên ngoài điện, chờ Thế Tông triệu kiến, làm như không thấy Hình Phương Lan đang quỳ gối bên cạnh hắn cách đó không xa.
Tới thăm vợ chính của mình, nhưng lại nhiều lần cần phải xin triệu kiến, thái tử cảm thấy chính địa vị Thái tử phi của hắn mơ hồ có xu thế trên cả hắn, trong lòng oán giận lại không thể phát ra, cảm giác với Âu Dương Tuệ Như thật vất vả tăng lên lại nhanh chóng bị đè xuống.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn còn cần Thừa tướng ủng hộ và phụ hoàng sủng ái, không thể không lấy lễ đối đãi Âu Dương Tuệ Như, cũng không thể không tìm vài tên thế thân xe giấu tai mắt người khác để bảo đảm Lưu Văn Thanh được an toàn. Đợi hắn lên ngôi nắm quyền, hắn liền có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, không cần tiếp tục uất ức như vậy nữa.
Thái tử tự mình an ủi mình thì dễ chịu một chút, ngẩng đầu, thấy Thế Tông đang chắp tay sải bước từ trong điện đi ra, hắn vội vàng nghênh đón hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”
“Đứng lên đi.” Thế Tông gật đầu, thản nhiên liếc hắn một cái.”Thái tử phi đã ngủ rồi, ngươi trở về đi. Nàng bệnh nặng mới khỏi, cần được tĩnh dưỡng, ngươi không có chuyện gì thì không cần đến quấy rầy nàng.” Dứt lời, hắn chỉ Hình Phương Lan quỳ gối cách đó không xa, đang mong chờ nhìn bọn họ, mở miệng nói, “Nữ nhân này…”
Sắc mặt Thái tử trắng nhợt, vội vàng hoảng sợ cúi đầu, cam đoan nói, “Nhi thần biết sai rồi, nữ nhân này nhi thần sẽ lập tức xử lý ngay, nhất định sẽ không để nàng quấy rầy thanh tĩnh của Thái tử phi.”
Hai mắt Thế Tông đen tối không rõ ràng liếc thái tử một cái, xua tay nói, “Không cần, nếu như nàng đã hiến kế cứu Thái Tử Phi, trẫm liền tha cho nàng, ngươi mang nàng đi đi. Trẫm từng nhận lời, nếu có thể cứu Thái Tử Phi, có thể để ngươi cho nàng một danh phận, ngươi cứ xem mà làm đi.”
Thế Tông dứt lời, không để ý sắc mặt Thái tử kinh ngạc quá vui mà khóc, Hình Phương Lan liên tục dập đầu tạ ơn, hắn phất tay áo nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa thầm nghĩ: dường như Thái tử đặc biệt thiên vị nữ nhân diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh nhã, lúc đầu là Ngô thị, giờ là Hình Phương Lan này cũng thế, xem ra, sau này trẫm có thể chọn nhiều loại nữ tử thế này đưa đến Dục Khánh cung. Chỉ cần hắn không chạm vào tiểu nha đầu của trẫm, hắn muốn Cửu Thiên huyền nữ trẫm cũng chuẩn bị cho hắn.
Nghĩ xong, lại nhớ tiểu nha đầu ngọt như trái đào, ngọc nhan tinh xảo, tướng mạo tựa phù dung, Thế Tông bước chân hơi dừng một chút, trái tim hơi hơi nóng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT