Thế Tông đến gần tẩm điện Thái tử phi, từ xa đã thấy Hình Phương Lan lại quỳ ở ngoài điện, trong lòng chán ghét, bước chân liền chậm lại chút, vừa vặn bắt gặp vở kịch vừa diễn ra, lập tức cảm thấy vui vẻ.
Hắn quát làm động tác rút đi của hai người phải ngừng lại, lạnh lùng liếc Hình Phương Lan một cái, giọng điệu lạnh như băng, “Chẳng phải lúc trước ngươi có nói, không được Thái tử phi tha thứ thì ngươi liền quỳ mãi không đứng dậy sao? Thế tại làm sao Thái tử phi cự tuyệt ngươi mới một lần, thì ngươi đã muốn đi rồi? Là định diễn trò cho ai xem, hử?” Hừ! Lại là một nữ nhân xảo trá giả tạo. Thủ đoạn tranh thủ tình cảm này quá thấp kém! Đáng giận nhất là không nên tính kế trên đầu tiểu nha đầu của trẫm!
Hình Phương Lan quỳ đã nửa tháng, Thế Tông lần nào đến cũng làm như không nhìn thấy nàng, hôm nay lần đầu tiên tỏ ra quan tâm nàng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ không tốt, nàng thầm kinh hãi trong lòng. Việc này không giống như dự đoán của nàng! Đừng nói là không giống, quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược! Thế Tông hẳn là phải bị sự hiền lương ngoan ngoãn thuận theo của nàng làm cho cảm động mới phải, rồi quay ra chán ghét cái tính điêu ngoa ngang ngạnh của Âu Dương Tuệ Như mới đúng chứ?
Nàng bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho kinh sợ, ấp a ấp úng a a mãi mà không trả lời nổi.
Thế Tông cười xùy một tiếng, “Hừ, nếu muốn thể hiện mình ngoan ngoãn nghe lời, làm thì làm cho trót, đừng tưởng vừa có người dựa vào liền để lộ bản chất, trẫm cũng không giống ai kia dễ qua mặt như vậy đâu!” Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc thái tử một cái.
Thái tử sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch. Phụ hoàng bất mãn hắn, hình như mỗi ngày lại càng nhiều hơn, lòng hắn e ngại, do dự không ngừng.
Thế Tông không đợi hai người đáp lại, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, lạnh lùng ra lệnh, “Ngươi quỳ xuống! Thái tử phi không quan tâm ngươi, ngươi liền quỳ đến chết mới thôi!” Tiểu nha đầu đang bệnh, nữ nhân này còn mỗi ngày tới tăng thêm sự khó chịu cho nàng, đã thế thái tử lại chẳng quản, cuối cùng hắn thấy không ổn phá lệ nhúng tay vào chuyện nhà thái tử. Nếu đã quỳ, thì phải quỳ cho thành thật đàng hoàng với tiểu nha đầu của hắn! Không quỳ thành một đống xương trắng thì đừng hòng rời đi!
“Phụ hoàng!” Giọng Thái Tử mang theo sự cầu xin kinh hãi kêu lên một tiếng.
“Ngươi câm miệng đi! Mấy ngày trước trẫm giao phó cho ngươi, nhất thiết không được yêu thiếp bỏ vợ, ngươi đã quên hết rồi sao? Ngay cả việc nhà cũng giải quyết không xong thì sao xứng làm thái tử một nước? Trở về tự kiểm điểm lại đi!” Thế Tông phất tay, lớn tiếng bảo thái tử lui về.
Sắc mặt Thái tử trắng bệch, không dám mở miệng, bước chân loạng choạng thối lui.
Nhìn bóng dáng Thái tử lảo đảo thối đi, Thế Tông híp hai mắt lại, mâu sắc sâu thẳm như hai đầm nước lạnh, trong lòng suy ngẫm xa xôi: thái tử như vậy, làm sao có thể bảo vệ tiểu nha đầu của trẫm? Thôi! Như vậy cũng tốt, nếu hắn không có ý với tiểu nha đầu, vậy thì cứ tiếp tục thế đi, tiểu nha đầu đã có trẫm trông chừng, thế đã đủ.
Nghĩ như vậy, hắn thâm thúy liếc Hình Phương Lan đang quỳ một cái, trong nháy mắt suy nghĩ muốn xóa bỏ nàng ta đã phai nhạt bớt. Để cho nàng ta ở cùng với thái tử cũng tốt!
Thế Tông thầm gật đầu, bước nhanh đi vào trong điện.
Hình Phương Lan đợi Thế Tông vừa đi khỏi, thân hình lập tức rũ xuống, quần áo trên lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng. Nguy hiểm quá, mới vừa rồi rõ ràng nàng cảm giác được sát khí trên người Thế Tông, lại không biết vì sao, nháy mắt liền không thấy nữa, sợ hãi đến nỗi trái tim nàng thiếu chút nữa ngừng đập.
Nàng lau mồ hôi lạnh, vừa vặn phát hiện Giang Ánh Nguyệt quay đầu liếc nàng liếc một cái, nàng vội vàng nghiêm chỉnh, vắt nát óc nghĩ làm sao mới có thể cứu vãn cục diện, để cho Hoàng Thượng thay đổi cái nhìn với nàng.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Thế Tông không đợi vào trong liền phát hiện không khí trong điện vô cùng yên tĩnh, bất giác liền thả nhẹ bước chân, dùng tay làm động tác ngăn cung nhân hành lễ thông truyền.
Tần ma ma không nghe tiếng thông truyền đã thấy Hoàng Thượng vào tẩm điện, thoáng giật mình, lập tức liền muốn quỳ xuống vấn an.
Thế Tông lắc đầu, làm thủ thế đừng lên tiếng, tự mình đi đến ngồi xuống cạnh giường Âu Dương Tuệ Như, vươn tay chạm nhẹ trán nàng, phát hiện nhiệt độ trên tay vẫn cao khiếp người như cũ, thu hồi tay về sắc mặt tối tăm, nhìn chăm chú tiểu nha đầu ngủ rất không an ổn, lòng quặn đau khôn kể.
“Uống thuốc chưa?” Thế Tông quay đầu, đè nhỏ giọng xuống hỏi Tần ma ma.
“Bẩm Hoàng Thượng, đã uống.” Tần ma ma cung kính nhỏ giọng trả lời.
Thế Tông gật đầu, mày nhíu càng chặt. Người đứng đầu Thái Y Viện bó tay hết cách, hắn phải thế nào mới được đây? Nếu ai có thể cứu tiểu nha đầu của hắn, thân phận, địa vị, của cải, nếu có thể ban thưởng, hắn tuyệt sẽ không keo kiệt!
Lòng đau như cắt, Thế Tông cúi người, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve hai má ửng hồng của Âu Dương Tuệ Như, thật lâu cũng không muốn dừng tay, trong mắt đầy thương tiếc, cho dù có đơn thuần như Tiểu Vũ cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong điện lấy Thế Tông làm trung tâm, tràn ngập hơi thở vô cùng đè nén ủ dột, khiến cho người ta cảm thấy áp lực gấp bội phần.
Tần ma ma cúi đầu, trong lòng vừa vui vừa lo. Vui là tuy rằng tiểu thư nhà mình không được thái tử chào đón, nhưng may mà Hoàng Thượng vô cùng yêu thích, lo là, bệnh này của tiểu thư rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Khi nào thì mới khỏi đây?
Thế Tông vuốt ve hai gò má của Âu Dương Tuệ Như, lại giúp nàng vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán, dịu dàng vén ra sau tai, bình tĩnh ngắm nhìn dung nhan ngủ say của nàng thật lâu, bỗng nhiên đứng dậy sải bước rời đi, khi đi không quên giao phó cho Tần ma ma, “Chăm sóc Thái Tử Phi cẩn thận, trẫm lập tức dán thông báo cầu danh y cả nước, bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi cho nàng. Các ngươi đừng nản lòng, ngày thường phải giữ khuôn mặt tươi cười nhiều chút, Thái tử phi thấy, tâm tình cũng có thể dễ chịu hơn, có thể có ích cho bệnh của nàng.”
Từ trước đến nay, khi nào thì Hoàng Thượng lãnh khốc kiên cường đã từng hết lòng chăm sóc ai như vậy bao giờ? Tần ma ma liên tục gật đầu đồng ý, vẻ mặt được yêu mà sợ.
Thế Tông nhếch môi, nhanh chóng ra khỏi tẩm điện, vội vã định ra Hoàng bảng, chỉ thấy Hình Phương Lan quỳ đối mặt hắn liên tục dập đầu kêu gào, “Hoàng Thượng xin dừng bước! Hoàng Thượng tha cho tội thiếp vô lễ, tội thiếp có lời muốn nói!”
Thế Tông làm như không thấy nàng, lập tức bước nhanh qua, không có chút ý muốn dừng lại.
Hình Phương Lan không còn cách nào, vứt bỏ rụt rè, la lớn: “Bẩm Hoàng Thượng, là về bệnh tình của Thái tử phi! Tội thiếp có cách cứu Thái Tử Phi!”
Thế Tông kìm hãm bước chân, quay đầu nhìn nàng, tinh quang trong mắt chớp giật. Phàm là có liên quan đến tiểu nha đầu, hắn đều không thể khinh thường sơ sót, cho dù chán ghét nữ nhân này đến cực độ, hắn vẫn muốn nghe thử nàng ta định nói cái gì.
Giang Ánh Nguyệt đứng phía sau Thế Tông, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng nghĩ thầm: nữ nhân này muốn trèo cao đến điên rồi, chết sống Âu Dương Tuệ Như dính dáng gì đến nàng ta? Chết đi mới tốt!
Nhưng lại nghĩ đến Âu Dương Tuệ Như với một loạt hành vi không đầu óc khi bị ám sát, nàng lại bình thường trở lại. Ngu ngốc như vậy, để lại cũng tốt, sau này còn có thể lợi dụng một hai phần!
Nghĩ thế, nàng hơi nhếch miệng cười không thể nhận ra, như con rắn độc thè lưỡi.
“Ngươi muốn nói gì, nói đi! Nếu có thể cứu Thái Tử Phi, trẫm liền miễn tội chết cho ngươi.” Thế Tông hất hàm, lạnh lùng nói.
Hình Phương Lan hít sâu, dập đầu nói: “Mấy hôm trước Thái tử phi bị kinh hách quá lớn mới sinh bệnh, bệnh lâu không khỏi, chỉ là tà ma quấy phá, không bằng mời pháp sư đến trừ tà, có lẽ trị tận gốc.”
Tà ma? Rất nhiều người bị kinh hách, quả thật sẽ bệnh nặng một thời gian, đều nói là trúng tà, sau khi trừ tà thì phần lớn đều khỏi. Thế Tông giật mình, hơi hơi gật đầu.
Hắn liếc Hình Phương Lan một cái, giọng điệu không lạnh lùng nghiêm nghị như lúc trước, nâng tay nói: “Tốt lắm, nếu sau khi trừ tà mà Thái tử phi khỏi hẳn, trẫm liền tha tội cho ngươi, còn bảo Thái tử cho ngươi một danh phận, nếu trừ tà xong mà Thái tử phi vẫn không khỏi, ngươi cứ quỳ đến chết đi.”
Dứt lời, hắn vung tay rời đi, vừa đi vừa lớn tiếng ra lệnh: “Bãi giá đến Từ Ninh Cung!”
Các tùy tùng đồng loạt đáp lại, chậm rãi đi đến Từ Ninh Cung, Hình Phương Lan nhìn theo đoàn người đi xa, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, như con cá thoi thóp sắp chết, há miệng thở từng hơi từng hơi. Hôm nay, nàng bị Hoàng Thượng dọa khiếp sợ không nhẹ.
Giang Ánh Nguyệt cúi đầu theo sát phía sau Thế Tông, trong lòng thất kinh: sao nói đến trừ tà liền lập tức bãi giá đến Từ Ninh Cung? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ để cho Thái Hậu đi mời đại vu sư Gia Tát sao? Hoàn Nhan Bất Phá coi trọng Âu Dương Tuệ Như như vậy? Vì sao?
Đừng trách Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc như vậy, địa vị của đại vu sư Gia Tát vô cùng đặc biệt, trên người có danh hiệu quốc sư, có quyền tham dự triều chính, chỉ có chuyện liên quan đến quốc thể mới có thể mời ông ta rời núi. Bình thường ông ta xử lý công việc không hề lộ diện, càng không nói đến thay người làm phép?
Vội vàng đến Từ Ninh Cung, Thế Tông hành lễ với Thái Hậu, cũng không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu hậu, lần này nhi tử đến, muốn cầu ngài mời đại vu sư Gia Tát ra mặt, giúp Thái tử phi trừ tà. Thái tử phi sốt cao không hạ, cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm!”
Cầu! ? Thế Tông lần đầu tiên ở trước mặt Thái Hậu dùng một chữ ‘Cầu’, tình cảm chân thành tha thiết, khuôn mặt tiều tụy này, có thể thấy được vì Thái tử phi mà tan nát tim gan rồi. Thái Hậu trong lòng xoắn lại, ngắm kỹ hắn thật lâu, cuối cùng thản nhiên mở miệng, “Hoàng Thượng, người phải biết rằng bản thân mình đang làm gì mới phải!”
Thế Tông mím môi, kiên định mở miệng, “Nhi tử từ nhỏ liền biết mình muốn làm cái gì. Mẫu hậu không cần bận tâm cho nhi tử, nhi tử tự có chừng mực.” Chính mình muốn gì đó, hắn có đủ kiên nhẫn để đạt được. Khi hắn không chút suy nghĩ liền dùng tay không bắt lấy lưỡi dao sắc bén kia, hắn biết, hắn đã không buông tay được rồi.
Thái tử phi dù sao cũng là Thái Hậu nhìn lớn lên, cũng yêu chìu như tâm can bảo bối, Thái Hậu sao có thể nhẫn tâm thấy nàng chịu khổ? Thấy vẻ mặt nhi tử kiên quyết, e là chủ ý trong lòng đã định, khuyên cũng vô dụng, bà thở dài, xua tay nói: “Thôi, ai gia liền mất mặt già này, đi cầu hắn một lần! Chỉ là, hắn có chịu hay không là chuyện khác, ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn!”
Đại vu sư Gia Tát đã mấy mươi năm không làm phép cho người khác, Thái Hậu cũng rất rõ ràng.
Thế Tông nghe vậy lộ ra tươi cười thoải mái mà trong những ngày gần đây thì đây là cái đầu tiên, chắp tay nói với Thái Hậu: “Mẫu hậu hết sức là được, nếu không thành, nhi tử lại đi ra Hoàng bảng cầu danh y.”
Thái Hậu gật đầu, nhắm chặt mắt, mỏi mệt phất tay: “Ngươi còn việc thì đi làm đi, ai gia sẽ phái người triệu đại vu sư tiến cung.”
Thế Tông hành lễ cáo từ, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Giang Ánh Nguyệt phía sau hắn lại gào thét điên cuồng trong bụng: quả nhiên là muốn mời Đại vu sư Gia Tát! Âu Dương Tuệ Như, ngươi một kẻ ngu xuẩn, có tài đức gì?
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Đại vu sư Gia Tát được Thái Hậu triệu kiến, không lâu liền đến Từ Ninh Cung.
“Không biết Thái Hậu vội vàng triệu bổn tọa tiến cung như vậy là vì chuyện gì?”
Không có mặt nạ che, Đại vu sư Gia Tát tóc bạc mà sắc mặt vẫn hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, hơi có vài phần tiên phong đạo cốt. Lúc này, hắn đang vuốt vuốt chòm râu cằm, thong thả đặt câu hỏi với Thái Hậu.
Thái Hậu nhíu mi, đắn do cân nhắc dùng từ, hòa hoãn nói: “Ai gia quả thật có việc muốn nhờ.”
“Ồ? Nói nghe thử một chút.” Gia Tát là anh chị em cùng mẹ với Thái Hậu, địa vị lại đặc biệt, khi nói chuyện bớt đi vài phần câu nệ, thêm vài phần tự nhiên.
Thái Hậu sau một lúc do dự, rốt cục nói thật, “Ai gia muốn mời ngươi trừ tà giúp Thái tử phi. Mấy ngày trước nàng bị kinh hãi ở bãi săn, sốt cao không giảm, thuốc thang hay châm cứu đều không có tác dụng, chỉ có thể nhờ ngươi .”
Gia tát xua tay, khéo léo từ chối, “Bổn tọa mấy mươi năm chưa từng giúp người khác làm phép trừ tà, e là pháp lực không tốt, không thể làm. Không bằng, bổn tọa giới thiệu cho ngài một đại tế ti thì thế nào?”
Thái Hậu lộ vẻ đau thương, thở dài: “Haìz~, ai gia nhìn đứa nhỏ này lớn lên, giống như cốt nhục ruột thịt vậy. Nàng hồi giữa thu mới bệnh nặng một lần, cũng là một chân bước vào Quỷ Môn quan, lúc này mới tốt lên không được bao lâu, lại gặp đại nạn này, ai gia thật không đành lòng! Ngươi cứ xem như cho ai gia mặt mũi thì thế nào?” Đây là hát bài tình thân, bày khổ nhục kế .
Gia Tát nghe vậy, mâu quang thay đổi một chút, thận trọng mở miệng hỏi, “Đứa nhỏ đó từng bệnh nặng vào giữa thu? Cụ thể khi nào?”
Thái Hậu nhắm mắt nhớ lại, sau một lúc lâu rồi khẳng định trả lời, “Ngày thứ hai sau dạ tiệc Trung thu.”
Thái tử phi không phải bị bệnh, là tranh chấp với thái tử không cẩn thận bị ngã, Thái Hậu lòng như gương sáng, nhưng cũng không đành lòng trách móc nặng nề. Vừa tân hôn xong, ai có thể chịu được cảnh một mình phòng không? Cũng là thái tử quá lạnh nhạt nàng.
Ngày thứ hai sau dạ tiệc Trung thu? Vậy đó là lúc có ngôi sao đột nhiên rơi xuống hoàng cung! Thái tử phi bệnh đúng lúc đó, đi xem cũng tốt.
Gia tát thầm nghĩ trong lòng, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Được, bổn tọa liền đi xem Thái Tử Phi một cái, có thể cứu hay không, đợi xem xong nói sau.”
Thái Hậu ngây người giật mình, một cái sọt đầy lời khuyên chuẩn bị sẵn đều nuốt lại vào trong bụng, khôi phục tinh thần vội vàng đứng dậy, mang theo Gia Tát đến Dục Khánh cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT