Dạ tiệc từ thiện được tổ chức ở một hội quán nghệ thuật lâu đời vô cùng nổi danh, đêm đó khách quý đến tham dự rất đông, trong khoảng sân rộng từng chiếc siêu xe sang trọng trị giá trăm vạn, ngàn vạn nối đuôi nhau xếp thành hàng, chẳng khác nào như đang mở một cuộc triển lãm xe vậy.
Bữa tiệc quy mô lớn như thế tất nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của giới truyền thông, mấy chục nhà báo tay lăm lăm máy ảnh đứng chờ ở cửa ra vào, đèn flash nháy lên không ngừng, quả thật muốn đem nơi này thành một đêm trắng.
Lúc Tô Lưu Cảnh vừa xuống xe, liền bị ánh đèn không ngừng lóe sáng kia vây lấy hoa cả mắt, không khỏi chần chừ, không hiểu sao cô lại cảm thấy thực sợ hãi với những thứ này. Nó căn bản không chỉ là ánh đèn, mà là thuật nhiếp hồn gì đó, có thể khiến cho mọi điều giấu kín trong linh hồn tránh né co rúm lại, cố gắng thoát khỏi con mắt soi mói của giới truyền thông.
Thương Thiên Kỳ thấy sắc mặt của cô không được tốt, vội vàng khoác tay của cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?".
"Không có, không có gì". Tô Lưu Cảnh miễn cưỡng cười nói, nhưng trên cái trán trơn bóng lại rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng chứng tỏ cô đang sợ hãi điều gì đó.
Trong lòng Thương Thiên Kỳ khẽ động, thương yêu cầm lấy tay cô, đưa thân mình lên trước người cô, cố gắng ngăn trở những thứ ánh đèn thô lỗ kia.
Anh biết mặc dù Tô Lưu Cảnh mất trí nhớ, nhưng nhiều thói quen vẫn bị quá khứ trước đây ảnh hưởng. Ví dụ như cô không muốn đối mặt với đại chúng, không muốn bại lộ dưới ánh đèn flash, cũng không phải vì cô kiêu ngạo, mà là những sự kiện năm đó đãgây ảnh hưởng quá lớn, mặc dù mất đi kí ức, nhưng trong tiềm thức, vẫn còn thấy sợ hãi.
Nghĩ như vậy, trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên tia thương yêu, nhưng đã đến nơi này, nếu bây giờ quay về ngay thật sự không thích hợp.
"Lưu Cảnh, không việc gì đâu, anh ở đây rồi". Chỉ vài lời ngắn ngủi nhưng lại làm cho Tô Lưu Cảnh an lòng hơn nhiều.
Bọn họ khoác tay nhau bước vào hội trường, bên trong đã có mặt không ít danh môn chính khách. . . . . . Từ quần áo đến cách nói năng hành xử, đều tỏ rõ là những nhân vật bất phàm bên cạnh họ là những mỹ nữ xinh đẹp thời thượng, càng làm cho hội trường thêm gấm thêm hoa, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, rực sáng cả khán phòng.
Tại vị trí trung tâm của bữa tiệc, có một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, không cần nghĩ cũng đoán được, đây nhất định là Phong Hành Niên, mặc dù đã sáu mươi, nhưng không hề giảm phong độ chút nào, mái tóc hoa râm, sắc mặt cũng cực kỳ phương phi, giữa hai lông mày tỏa ra khí độ thâm trầm tương đối bức người, không hổ danh là người hô mưa gọi gió, lãnh tụ tinh thần của giới thương nhân người Hoa, cũng không trách được có thể đạt tới địa vị cao quý như ngày hôm nay.
"Phong lão tiên sinh, xin chào, chúc ngài ‘Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’!", Thương Thiên Kỳ dắt Tô Lưu Cảnh đi tới trịnh trọng chúc mừng. Cái khác không nói, chỉ riêng những gì Phong lão tiền bối đạt được trên thương giới, đã đủ để cho người ta kính trọng không thôi, cũng không hiếm người muốn nhân cơ hội này để hợp tác với ông? Đây cũng là một quy luật của thương trường.
"Ha ha, cháu cần gì phải khách khí như thế, nói cho cùng chúng ta đều là con em Trung Hoa, không giống với những tên tóc vàng mắt xanh kia, cứ gọi ta bác Phong là được rồi. Hậu Sinh Khả Úy, không chừng vài năm sau, cháu đã vượt qua ta đứng vào vị trí này ấy chứ!". Phong Hành Niên không hổ là tiền bối chinh chiến trên thương trường ba mươi năm, nói chuyện giọt nước cũng không lọt, vô cùng khéo léo. Chỉ hai ba câu sẽ khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác, cũng mang lại ấn tương tốt vô cùng.
"Vậy thì cháu liền cả gan gọi một tiếng bác Phong vậy!", Thương Thiên Kỳ cũng cười ha hả đáp.
"Cha!", một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi tới nói.
"Trác à, tới đây chào hỏi Thương Thiên Kỳ đi, đứa con trai này của ta vẫn còn kém nhiều mặt, sau này nếu cớ cơ hội phải nhờ cháu dìu dắt nhiều hơn". Phong Hành Niên sảng lãng cười nói.
"Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu". Phong Trác mỉm cười vươn tay nói, chàng trai này chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bề ngoài cực kỳ tuấn tú, trên mắt là đôi kính gọng vàng, mà đôi mắt ẩn giấu ở sau đó, có vẻ ôn nhu vô hại.
Thương Thiên Kỳ làm sao lại không biết ý tứ của Phong lão hồ ly chứ, tuy bữa tiệc từ thiện này được tổ chức mừng đại thọ sau mươi của ông ta, nhưng mục đích chính lại là giới thiệu phong đại thiếu gia với bên ngoài, vì trong tương lai anh ta chính là người kế thừa, tiếp quản gia nghiệp của dòng tộc.
Ngay sau đó, anh liền chìa tay đến trước mặt người kia nói: "Không dám nhận, một nhân tài nhưPhong đại thiếu đây, về sau phải chỉ bảo tôi nhiều hơn mới đúng".
Phong Hành Niên cười sang sảng nói: "Được rồi, mấy đứa cứ nói chuyện đi, người trẻ tuổi thường có chung đề tài, không giống với lão già như ta, nói thêm chút nữa sẽ chỉ làm người khác thêm phiền". Nói xong, liền xoay người đi đến chỗ của tân khách khác.
"Vị này là. . . . . .", Phong Trác liếc nhìn Tô Lưu Cảnh đang đứng sau lưng Thương Thiên Kỳ hỏi. Theo anh ta được biết, Thương Thiên Kỳ cũng chưa kết hôncũng không thấy anh ta mang người nào ra ngoài, trong cộng đồng người Hoa này, cuộc sống riêng của Thương Thiên Kỳ quả thật sạch sẽ đến mức khiến cho người ta kỳ quái.
Tô Lưu Cảnh không quen trường hợp xã giao lá mặt lá trái như vậy, giờ phút này thấy Phong Trác hỏi đến mình liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.
Vừa nhìn thấy đôi mắt trong suốt như nước, còn cả dung nhan tuyệt mỹ lại thuần khiết của người con gái trước mặt, tim Phong Trác khẽ run lên, thật sự là kinh diễm, một cô gái như vậy lại tồn tại ở một nơi vàng thau hỗn tạp này quả thực rất hiếm có.
Thương Thiên Kỳ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, liền vội vàng nghiêng người, ngăn ánh mắt lỗ mãng kia lại, rồi cười nói: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, hôm nay mang đến đây làm quen một chút, nên không quá quen thuộc với những trường hợp giao tế như thế này, mong Phong đại thiếu tha lỗi".
"Không sao, thực sự chúc mừng Thương tiên sinh, được bầu bạn với giai nhân thế này, thật là một việc rất may mắn đấy". Phong Trác nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cười nói. Thấm nhuần thương đạo nhiều năm, mọi việc nên dừng ở giới hạn nào, ắt hẳn anh ta còn nắm rõ hơn ai hết.
Hai người lại cười nói mấy câu, sau đó Phong Trác liền đường hoàng lấy một lý do rời đi. Nhưng trước khi đi, Tô Lưu Cảnh rõ ràng còn nhìn thấy anh ta xoay người, quét mắt lên trên người mình, ánh mắt kia quá mức thẳng thắng, lại mang dã tính xâm lược, khiến cho cô cực kỳ không thoải mái.
"Thế nào? Không quen sao?", Thương Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.
"Không có, em không sao cả". Tô Lưu Cảnh không muốn anh bị chính mình ảnh hưởng, miễn cưỡng cười đáp lại. Cô hiểu Thương Thiên Kỳ đã hết lòng bảo vệ mình, cho nên tối nay cô không muốn kéo chân anh nữa, cho dù là một chút.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa một tiếng cười nói sảng lãng truyền tới tai: "Hình, sao chú lại tới đây, thật là làm cho anh đây càng thêm vẻ vang mà".
Ánh mắt Thương Thiên Kỳ đột nhiên biến đổi, dùng sức túm chặt tay Tô Lưu Cảnh. Quả nhiên Hình Hạo Xuyên cũng tới, anh ta thật đúng là không chừa bất cứ thủ đoạn nào mà!
Tay Tô Lưu Cảnh tay bị cầm đau nhói, nhẹ giọng rên một tiếng, theo ánh mắt Thương Thiên Kỳ nhìn sang, đột nhiên liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, sắc bén y hệt lưỡi dao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT