Từ ngày cô tát Hình Hạo Xuyên một cái, thì quả thật không thấy anh xuất hiện lần nào nữa, giống như là chưa từng xuất hiện, lại một lần nữa tan biến vào hư không. Người đàn ông này, khiến cho cô cảm thấy thực mơ hồ, như có một tầng sương mù che phủ, loáng thoáng quen thuộc, nhưng từ trong đáy lòng lại sợ hãi, bất an đặc biệt là đôi mắt đen nhánh sâu hun hút kia nhìn không đến đáy ánh mắt. . . . . .
Lisa đưa lễ phục mới tới để tối nay cô đi dự tiệc cùng với Thương Thiên Kỳ.
Tô Lưu Cảnh vội vàng lắc lắc đầu, muốn xóa bỏ những ý tưởng không nên có trong đầu, cô không nên suy nghĩ lung tung nữa, cô chính là Tô Lưu Cảnh, là mẹ của Tiểu Mễ, cũng là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ .
Thương Thiên Kỳ đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy dài màu đỏ, thiết kế lệch vai, giống như dải cầu vồng vắt qua xương quai xanh tinh tế, chạy suốt đến thắt lưng, được ghim lại bằng môt chiếc nơ bướm xinh đẹp, làn váy thướt tha giống như chiếc đuôi của Mỹ Nhân Ngư, hào phóng, mà lại không mất vẻ duyên dáng, chẳng khác nào ngọn lửa bùng cháy, hoàn toàn làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết.
Người trong gương, trong nháy mắt, vô cùng nóng bỏng yêu kiều. Không trách được mọi người vẫn luôn ca tụng anh là Bàn tay của Thượng Đế, bởi vì bàn tay đó có ma lực, chỉ cần lướt qua liền có thể tạo nên một tác phẩm hoàn mỹ rực sáng, làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Cửa khe khẽ mở ra, Thương Thiên Kỳ đi tới hỏi: "Lưu Cảnh, chuẩn bị xong chưa?"
Tô Lưu Cảnh ngoái đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười với người đối diện, nụ cười yếu ớt, chẳng khác nào nụ hoa e ấp chúm chím, khiến cho lòng người rung động không thôi.
Thương Thiên Kỳ bước đến gần, nắm lấy eo của cô, mắt si mê nhìn người trong gương nói: "Có bao giờ anh nói với em rằng em vốn cực kỳ xinh đẹp chưa nhỉ! Tối nay, em nhất định sẽ làm cho mọi người trầm trồ kinh ngạc!".
Tô Lưu Cảnh đỏ mặt, nói: "Nào có khoa trương như vậy chứ?"
Thương Thiên Kỳ chống cằm lên đỉnh đầu cô, đáp: "Khoa trương sao? Tuyệt không đâu, em không biết em tốt đẹp như thế nào đâu, tốt đến mức có quá nhiều người muốn giành em với anh, cho nên anh muốn giấu em ở bên cạnh, không để cho bất luận kẻ nào cướp đi mất".
Tô Lưu Cảnh sửng sốt một chút, không biết vì sao, cô lại thấy những lời này của thoáng qua hàn ý.
"Sao vậy?", Thương Thiên Kỳ dịu dàng cúi đầu cười hỏi.
"Không, không có gì!", Tô Lưu Cảnh khẽ trả lời, ở trong lòng lại âm thầm tự nhủ, mới vừa rồi mình đã nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ? Thương Thiên Kỳ vốn là một người đàn ông vô cùng hiền hòa mà.
"Đúng rồi, còn thiếu một thứ!", Thương Thiên Kỳ bỗng nhiên nói.
"Cái gì?"
Thương Thiên Kỳ nghịch ngợm nháy nháy mắt, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, vừa mở ra, một tia sáng chói như dải Ngân Hà nhất thời đập vào mắt, mười hai viên kim cương tỏa ra ánh hào quang thật mê người, màu vàng kim lấp lánh hòa cùng ánh sáng màu bạc quả thật như này bầu trời đầy sao, đúng như cái tên của nó"Ngân Hà" .
"Đây là. . . . . ." Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nói.
"Đây là tác phẩm thiết kế đầu tiên của em, anh đã mua nó, muốn ngày nào đó sẽ tạo cho em một sự kinh hỉ, như thế nào? Thích không?". Thương Thiên Kỳ nói xong, liền lấy sợi dây chuyền ra, sau đó cúi đầu đeo lên cổ Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh khẽ vuốt ve sợi dây chuyền sáng chói trên cổ, mắt lại thấy cay cay, đây là tác phẩm đầu tay của cô, đối với cô mà nói ý nghĩa của nó thật sự quá lớn. Người đàn ông này, vì sao luôn dịu dàng thấu hiểu lòng người đến thế, khiến cho người ta cảm động không thôi, lại càng khiến cho cô rung động, cùng áy náy. Anh cứ yên lặng vì mình làm từng việc, từng việc, vẫn yên lặng che chở cho cô, che chở cho Tiểu Mễ.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình thật sự nợ anh quá nhiều, lần đầu tiên, cô cảm thấy nếu như cả đời có một người như vậy che chở, may mắn đến dường nào, cũng hạnh phúc đến dường nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT