Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền giương mắt lạnh nhìn Trầm Nguyệt Chi. Nhiều ngày nay, không lúc nào nàng thôi liên tưởng đến giây phút này, giây phút đối diện với kẻ thù. Vốn nghĩ rằng tâm đã bình, lòng đã nguội, nhưng bóng dáng ả vừa xuất hiện, thì máu huyết nàng lại sục sôi lưu chuyển, lửa hận thù phừng phực trong tim, như muốn thiêu đốt cả chính mình. Cảm giác hừng hực ấy khiến nàng phải hơi hé môi, lặng hít thở sâu mới giữ được nét điềm nhiên trên gương mặt.

Không biết vì cảm nhận được sự biến hóa của nàng, hay vì lực tay bất giác siết mạnh mà Tiểu Miêu trong lòng bỗng khóc ré thất thanh. Tiếng khóc ấy làm Thủy Băng Tuyền như sực tỉnh khỏi cơn mê, lồng ngực phập phồng căng cứng được thả lỏng đi phần nào. Nàng cúi đầu, nhẹ vỗ về: “Ngoan nào, Tiểu Miêu đừng khóc.”

“Tuyền Nhi, để ta bế con.” Dáng người cao lớn của Giang Dĩ Bác lừng lững đi ra từ nội đường, chẳng thèm đếm xỉa khách đến cửa, hắn đi thẳng đến bên người Thủy Băng Tuyền, nhận đứa bé từ tay nàng, đôi cánh tay cường tráng dịu dàng đung đưa.

Lúc này, ánh mắt Trầm Nguyệt Chi liền dời từ đứa bé kia sang gương mặt Giang Dĩ Bác. Nhưng tiếng khóc trẻ thơ văng vẳng bên tai, ánh mắt chàng ôn hòa từ ái, lại cứ như lưỡi kiếm khoét sâu vào lòng nàng… Ghen tuông, căm hờn khiến nàng như ngột thở.

Nhìn gia đình 3 người đầm ấm trước mắt, lại nhìn sang Trầm Nguyệt Chi chực nổi cơn cuồng phong, Diệp Khinh bỗng thấy bồn chồn không yên. Mê chướng này, Nguyệt Nhi đã không thể thoát nổi.

“Trầm thiếu chủ, bốn mươi tám ngày ba canh giờ, không lúc nào Thủy Băng Tuyền thôi nhớ đến ngươi. Hôm nay được thỏa nguyện gặp mặt, phải chăng ta nên từ tốn ôn chuyện?” Ung dung thả tay lên đùi, nhẹ tựa lưng vào thành ghế, rèm mi cong khuất đôi mắt phượng, che đi mọi tâm tình của Thủy Băng tuyền. Chỉ nghe thấy giọng nói nàng ôn hòa đằm thắm, nhưng khí tức quanh người lại chẳng chút hiền từ.

Giọng nói ấy, phảng phất còn đọng lại dư âm, tựa muốn đóng băng bầu khí quyển đang chuyển động, sự bí bách như rút cạn hơi thở của mọi người.

Thôi không đăm đăm nhìn Giang Dĩ Bác nữa, Trầm Nguyệt Chi quay sang Thủy Băng Tuyền, đanh giọng hỏi: “Người Trầm gia đâu?” Dọc đường đi, nàng vẫn luôn thắc mắc, tài sức gì Thủy Băng Tuyền có thể bắt trọn toàn Trầm gia? Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi, vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

Thủy Băng Tuyền nhướng cao hàng mày, nở nụ cười như có như không: “Người Trầm gia? Không rõ thiếu chủ đây có bao gồm cả Trầm gia chủ trong đó không?”

Đáy mắt Trầm Nguyệt Chi tức thì xoẹt qua một tia hoang mang ngờ vực, ngay cha cũng bị bắt ư?

“Bắc vương phi, chúng ta đã đến đây theo yêu cầu của ngươi, vậy cũng nên đưa người ra chứ?” Đánh mắt một vòng, Diệp Khinh thầm tính phần thắng được nhiêu phân.

Bên đó chỉ mỗi Giang Dĩ Bác là cao thủ. Còn phía này, có hắn, Nguyệt Nhi, tứ trưởng lão cùng các cao thủ Độc cốc, còn có tiểu tỳ của Nguyệt Nhi, lại không có Phong Cô Tình cản lối ngăn đường, so với cuộc giao tranh lần trước, phần thắng xem bộ cũng nhiều hơn. Vả chăng, nếu người Trầm gia đều ở đây cả, thì cứu một hai người chắc cũng không mấy khó khăn…

“Diệp cốc chủ suy tư như vậy, phải chăng đang lường tính sức lực đôi bên?” Thủy Băng Tuyền vẫn giữ lối nói đạm nhiên, ơ hờ như cũ.

Diệp Khinh chau mày, lòng liền chùng xuống. Đúng vậy, Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác là ai chứ, đã dám cho hắn dẫn theo người vào đây, chứng tỏ số mai phục cũng không ít…

Dẫu thế nào, cứ phải cứu người trước đã!

“Hồng Hồ, mời khách ra đây.” Thủy Băng Tuyền nhếch môi, khóe cười như gió ấm mùa xuân, lại khiến Diệp Khinh càng thêm bất an lo lắng!

Đã tận mắt chứng kiến sự lãnh khốc của Thủy Băng Tuyền, nay đối diện với gương mặt hiền từ, giọng điệu nhỏ nhẹ ôn hòa của nàng ta càng khiến hắn sởn gai ốc, bất giác sợ hãi rùng mình!

“Dạ.” Nhanh như cắt, tà áo đỏ liền biến mất về phía nội đường. Lát sau, lại thấy hắn thản nhiên ném ra một người…

Diệp Khinh nheo mắt nhìn kỹ, rồi không kiềm được mà bật lên tiếng thở hắt kinh hoàng. Đây…

Trầm Nguyệt Chi liếc nhìn phụ thân mình, chân mày khẽ giật chưa đến một giây, nhưng lại không thoát nổi đôi mắt sắc bén của Thủy Băng Tuyền.

Tức thì, nàng nhoẻn miệng cười, đẹp như hoa khai nụ nở, vừa bao trùm tà khí cổ quái, lại ẩn hiện phong tình quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Kẻ co quắp dưới đất nom đến tội nghiệp, chỉ khẽ nhích người một cái đã bật lên tiếng rên rỉ đớn đau.

Diệp Khinh trợn tròn mắt như không thể tin vào tai mình. Từ bao giờ chủ nhân Trầm gia lại biến thành con người khiếp nhược đến mức ấy?! Đường đường là Trầm gia chủ vang danh thiên hạ, cốt khí ngạo cường, rắn rỏi, phong thái đĩnh đạc, tinh tường, nhưng sao…

Thủy Băng Tuyền đã làm gì khiến cho tiếng rên yếu hèn ấy có thể bật thốt từ miệng người?

Trầm Nguyệt Chi chậm rãi ngước mắt, đối diện với Thủy Băng Tuyền ung dung tựa ghế cao, gằn từng chữ: “Ngươi cho rằng như vậy có thể uy hiếp được ta?”

Nữ nhân này, thủ đoạn quả có thâm hiểm khó lường, nhưng đừng mơ đến chuyện nàng quỳ xuống van lơn!

Thủy Băng Tuyền ưu nhã ngắm những ngón tay thon dài của mình, khóe môi càng sâu, khóe mắt càng lạnh, lập tức khiến bầu không khí vốn đã ngưng trọng càng trở nên nặng nề đến đáng sợ.

“À, Trầm thiếu chủ đã lãnh tĩnh đến vậy, Thủy Băng Tuyền sao dám để ngươi thất vọng? Bắt đầu đi!”

“Dạ.” Hồng Hồ ngoắc tay, hai gã đao phủ hung hãn, tay lăm lăm thanh tiểu đao nom sắc bén vô chừng liền theo lệnh tiến lên.

“Thủy Băng Tuyền, ngươi muốn làm gì?” Diệp Khinh lớn giọng quát.

“Cho các ngươi thưởng thức cảnh lăng trì.” Thủy Băng Tuyền đứng lên, đến cạnh Giang Dĩ Bác, vừa ôn nhu trêu đùa Tiểu Miêu vừa đáp.

Trầm Nguyệt Chi lùi sau một bước, vận lực toàn thân, dợm đẩy tay lấy đàn…

Nhưng nào dễ dàng đến thế. Hồng Hồ nhanh như chớp cản động tác của nàng ta, Y ra sức kiềm kẹp, tuyệt đối không cho Trầm Nguyệt Chi sờ được một ngón tay vào dây đàn…

Thấy Hồng Hồ giao thủ với Trầm Nguyệt Chi, sợi tơ vàng trong ống tay áo của Diệp Khinh cũng nhốn nháo chực bay ra…

Đưa Tiểu Miêu cho Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác cũng hăng hái xông vào vòng chiến, hắn vừa nhón chân phi ra, đã đến ngay trước mặt Diệp Khinh, một chiêu chớp nhoáng, toàn bộ đại huyệt trên người Diệp Khinh đều bị chế trụ hoàn toàn, lại thêm hai người Vô Tâm, Vô Hình kè sát bên khiến Diệp Khinh không cách gì nhúc nhích.

Đánh rắn đập đầu, có được Diệp Khinh trong tay, Giang Dĩ Bác liền liếc mắt qua tứ trưởng lão vốn đã rục rịch, dợm tung độc ra, uy hiếp: “Các ngươi muốn Diệp Khinh mau chết ư?” Nghe vậy, cả bọn lập tức hạ tay lùi bước.

“Diệp Khinh, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, lại vì cứu Trầm Nguyệt Chi mà tiêu hao bảy phần công lực, ngươi nghĩ mình thắng ta được ư?” Lại nhìn qua số cao thủ của Độc cốc, nói thêm: “Ai chẳng biết Độc cốc các ngươi nhờ độc thành danh, nhưng hôm nay Giang mỗ mời khách, há lại để các ngươi mang thứ đồ chơi ấy đến ư?”

………..

Hồng Hồ vì ngăn không cho Trầm Nguyệt Chi lấy đàn, mà giao tranh ngót nửa canh giờ vẫn bất phân thắng bại…

“Ra tay đi.” Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn cục diện, chỉ nói ra ba chữ.

Hai gã đao phủ không chút nao núng vung dao xẻo thịt kẻ nằm lê lết trên mặt đất, từ tốn ‘bắt chuyện.’

“Ta muốn nghe giọng hắn rên rỉ van lơn.” Thủy Băng Tuyền nhẹ nói, lại không hề ngẩng đầu lên, như đang tập trung chơi đùa với Tiểu Miêu vậy.

Nghe vậy, thủ pháp của hai gã liền thay đổi, từng nhát chém xuống như hoa khai nở rộ, máu tươi lênh láng đẹp đến ghê ngươi.

Có thể chịu đựng được đến tận bây giờ, Trầm gia chủ cũng thật có nghị lực phi thường. Nhưng, cùng với những nhác kiếm liên tiếp vung lên, là từng cơn co giật run rẩy toàn thân. Phong thái chủ nhân đạo mạo đĩnh đạc đã biến mất hoàn toàn, còn lại chỉ là lão già khốn khổ với những tiếng rên xin ai oán.

Trầm Nguyệt Chi choáng váng, phẫn nộ, chiêu thức càng lúc càng hung hăng, liều mạng. Trái lại, Hồng Hồ thong thả né tránh, lại cũng thong thả kiềm chặt, không cho ả ta có chút thế thượng phong.

“Trầm Nguyệt Chi, vẫn chưa chịu ngừng tay ư?” Từ đầu đến cuối, Thủy Băng Tuyền chỉ chăm chú nhìn Tiểu Miêu, khóe cười nồng đượm, buông một câu hờ hững…

“Ngừng…Nguyệt…Nhi….ngừng tay….” Dường như đã đến giới hạn cuối cùng, Trầm gia chủ hổn hển gượng nói từng từ ngắt quãng.

Trầm Nguyệt Chi phi thân thoát khỏi vòng vây của Hồng Hồ, sống lưng thẳng tắp ngay giữa đại đường. Mặt lạnh, mày chau, sát khí ngút trời, trừng mắt gằn: “Ngươi muốn gì?”

Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu, tia hiền hậu tiêu tan trong đôi mắt phượng, thay vào đó là ánh mắt âm u bạo liệt. Tuy không đề cao, nhưng giọng nàng lại rõ đến từng câu chữ: “Ngươi buông tay đầu hàng, ta lập tức thả kẻ này ra. Dẫu sao hắn cũng đâu có tội tình gì, phải không? Nếu ngươi còn chút cốt khí hay hiếu đạo, thì đừng nên kháng cự vô ích nữa.” Mặc kệ quá trình, thủ đoạn thế nào, đê hèn cũng được, tiểu nhân cũng không sao, thứ nàng quan tâm là kết quả. Nàng muốn Trầm Nguyệt Chi phải khom lưng quỳ gối tùy nàng xả hận!

Trầm Nguyệt Chi trân trân nhìn Thủy Băng Tuyền, ánh mắt ngoan lệ sắc bén, đáp: “Không đời nào.” Nàng tuyệt đối không thể thúc thủ chịu trói.

Thủy Băng Tuyền nhún vai ra chiều bất đắc dĩ: “Vậy ta đành tiếp tục thôi.”

Hai gã đao phủ nghe thế lại hung hãn vung kiếm tiếp tục hình phạt lột da…

Nếu ánh mắt có thể giết người, đoan chắc Thủy Băng Tuyền đã chết cả vạn lần dưới cái nhìn hận không thể ăn tươi nuốt sống, băm vằm nàng thành vạn mảnh của Trầm Nguyệt Chi.

“Hận sao? Hãy hận nữa đi Trầm Nguyệt Chi. Lòng ta bao nhiêu hận, ta cũng muốn ngươi có bấy nhiêu thù. Ta muốn ngươi nếm trải cảm giác bất lực đến tuyệt vọng. Muốn dáng vẻ cao ngạo, lãnh tĩnh của ngươi bị bóc trần bằng sạch trước mắt ta. Muốn ngươi cúi đầu, quỳ gối van lơn, có như vậy, mới thỏa được nỗi đau mất con trong lòng ta…” Giọng điệu Thủy Băng Tuyền càng về sau càng gay gắt, phẫn nộ như chính lòng nàng lúc này. Từng câu từng chữ lọt vào tai Trầm Nguyệt Chi, khiến ả…

… giật mình sửng sốt, con ư?

“Ha ha… ha ha… Hóa ra đứa trẻ đó không phải con ngươi, con ngươi đã chết rồi, chết rồi, ha ha… Thủy Băng Tuyền, ngươi cũng phải chịu đau đớn” Trầm Nguyệt Chi điên cuồng thét lớn.

Tiếng cười dữ tợn ấy làm Tiểu Miêu đang say giấc cũng phải giật mình, hét toáng lên…

Thủy Băng Tuyền chỉ nhếch cao khóe miệng, cười ôn nhu, lại ngoan tuyệt…

Đáy mắt Giang Dĩ Bác lóe qua tia âm trầm, hắn lập tức chớp thời cơ, phi tới trước mặt Trầm Nguyệt Chi. Ả ta cả kinh, toan lách người né tránh, nhưng chỉ tích tắc, bàn tay to lớn của hắn đã thít chặt yết hầu ả.

Lực tay mạnh đến nỗi Trầm Nguyệt Chi không có lấy một cơ hội phản công hay vùng vẫy, khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc chốc lát hóa ra tím xanh, lồng ngực phập phồng, hơi thở thoi thóp.

“Không…” Diệp Khinh vừa mới hô to một tiếng, đã bị Hồng Hồ điểm vào á huyệt! Hắn gào thét toan xé tang cổ họng, cũng chẳng thể phát ra một thanh âm nào.

“Dĩ Bác, ả tốn nhiều năm mới học thành cầm công. Nếu không còn dùng môn võ này được nữa, liệu ả sẽ ra sao?” Thủy Băng Tuyền đung đưa Tiểu Miêu trên tay, đạm nhiên hỏi.

Giang Dĩ Bác nhướng mày, cánh tay rảnh rang không chút do dự vận lực đánh vào kinh mạch trên tay Trầm Nguyệt Chi.

“Không…” Lúc Giang Dĩ Bác thả lỏng cổ họng nàng ta, Trầm Nguyệt Chi chỉ còn có thể thê lương thét lớn.

Trầm Nguyệt Chi mềm oặt ngã nhào xuống đất, nội lực toàn thân đã bị hủy hoàn toàn, giờ đây, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là hạng nữ lưu yếu đuối trói gà không chặt mà thôi..

Vì sao? Vì sao hắn lại tàn nhẫn với nàng như thế?

“Vì sao chứ? Giang Dĩ Bác?” Nỗi hờn căm lan tràn trong đáy mắt Trầm Nguyệt Chi. Ánh mắt nhu tình giành cho Giang Dĩ Bác đã hóa thành sự thù hận. Sao hắn có thể dễ dàng phá đi nội lực bao nhiêu năm trời nàng khổ công rèn luyện? Đó không chỉ là mồ hôi mà còn là máu và nước mắt của nàng…

“Giang Dĩ Bác ta hận ngươi… Ta phải giết ngươi!” Như bị từng cơn bão lòng ập đến quần tơi tả, Trầm Nguyệt Chi chẳng gượng nổi sức để đứng lên, chỉ có thể không ngớt lời chửi rủa.

Giang Dĩ Bác nhếch môi cười, lấy khăn lau tay như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm. Ánh mắt âm trầm, giọng điệu sắc bén, nói: “Trầm Nguyệt Chi, điều khiến Giang mỗ hận nhất đời này, chính là năm xưa đã cứu ngươi.”

Những lời ấy khiến Trầm Nguyệt Chi suy sụp hoàn toàn, miệng im bặt, mặt nguội lạnh như tro tàn…

Để Giang Dĩ Bác bế Tiểu Miêu, Thủy Băng Tuyền thong thả bước đến trước mặt Trầm Nguyệt Chi đang chật vật đờ đẫn, nhìn ả ta bằng ánh mắt kẻ cả, cợt nhả nói: “Ta hoài song thai, mất trưởng tử ta vẫn còn thứ tử. Nhưng ngươi, Trầm Nguyệt Chi, ngươi có gì nào? Trầm gia ư? Ta quyết không tha một ai. Diệt cỏ ấy mà, phải làm sạch một chút, mới trừ được hậu họa! Phần ngươi, ta nên hành hạ ngươi thế nào đây?”

Lời lẽ ấy, ngữ điệu ấy, lọt vào tai Trầm Nguyệt Chi tựa sét đánh ngang trời, khiến ả nhào dậy mắng nhiếc: “Thủy Băng Tuyền…Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu…”

Thủy Băng Tuyền cúi mắt, lẩm bẩm: “Không chết tử tế ư?” Tay đã nhuốm máu, còn mong chi chết được an lành?!

Bỏ mặc Trầm Nguyệt Chi đó, nàng bước tới chỗ Diệp Khinh, nhìn ánh mắt bi thương tuyệt vọng của hắn, Thủy Băng Tuyền nheo mắt hỏi: “Diệp Khinh, có hối hận không?”

Hồng Hồ liền giải á huyệt cho Diệp Khinh!

“Thủy Băng Tuyền, nếu không nhờ ta dùng Nhiếp hồn thuật, không biết ngươi sẽ vì sự đau đớn trong lòng mà tổn thương đến bao người? Trữ Thiên Hợp? Giang Dĩ Bác? Thậm chí, đứa con ngươi nâng niu ẵm bồng bây giờ liệu sẽ có mặt trên đời chăng? Nhân tình này, ngươi định tính thế nào đây?” Mặc dù không phải hắn cố tâm làm người tốt, nhưng luận kết quả mà bàn, không có hắn, nàng ta cũng không có được ngày hôm nay.

Hắn vẫn nghĩ, nếu nàng ta đã có thể nhẹ nhàng diệt gọn Trầm gia, hà cớ gì không quét sạch Độc cốc, mà lại nhất quyết bảo Nguyệt Nhi tự đến Bắc thành?

Bằng vào việc ngày đó, vì Trữ Thiên Hợp, nàng ta nóng nảy chọc hắn tức giận, lại có thể thản nhiên xin lỗi nhận sai, hắn quyết cuộc một phen. Cuộc rằng nàng ta ân minh oán bạch.

Thủy Băng Tuyền tức thì cười rộ, nói: “Diệp Khinh, thông minh đấy.” Đáng tiếc, kẻ thông minh như hắn, lại vì Trầm Nguyệt Chi mà dấn vào con đường không thể quay đầu.

“Không phải, ta chỉ muốn…”

“Ta thừa nhận, mọi thứ ta có hôm nay, đều nhờ tay ngươi tác thành.”

Lại đánh mắt qua Trầm Nguyệt Chi, nàng lạnh lùng chêm tiếp: “Nhưng, việc ngươi lợi dụng ta dùng nhiếp hồn thuật, đã phạm vào điều tối kỵ của ta. Vì phần nhân tình ngươi nói, ta không tính toán với ngươi việc ấy. Đó chính là thành ý của Thủy Băng Tuyền ta.”

Diệp Khinh hốt hoảng mở lời: “Ngươi…”

“Huống chi, vì Trầm Nguyệt Chi, ngươi không chỉ một hai lần đến thách thức ta, lại khiến ta mất đi đứa con mới lọt lòng, mất đi một thị nữ trung thành, món nợ này, ta phải tính thế nào đây?” Lời nàng nói về sau càng gay gắt, khiến Diệp Khinh bất giác im bặt, cúi đầu. Bởi tất cả đều là sự thật, nếu không vì Nguyệt Nhi, hắn đã chẳng đi đến nước này.

Nhưng hắn lập tức ngẩng nhìn Thủy Băng Tuyền, giọng tha thiết van lơn: “Cầu xin ngươi tha cho Nguyệt Nhi!”

Thủy Băng Tuyền chỉ lạnh lùng xoay người gọi: “Hồng Hồ.”

“Dạ.” Nghe thấy Thủy Băng Tuyền gọi mình, giữa ngón tay Hồng Hồ không biết tự lúc nào đã xuất hiện thêm một viên thuốc đen xì. Không để Trầm Nguyệt Chi kịp phản kháng, bàn tay hắn liền ngoan độc nắm lấy cằm, ta kia nhét gọn viên thuốc vào miệng ả…

“Ngươi cho ta uống gì?” Trầm Nguyệt Chi ho sù sụ, kinh hãi hỏi.

Diệp Khinh lại trợn tròn mắt kinh hoàng, thuốc đó…

“Thủy Băng Tuyền, ngươi muốn làm gì?” Là xuân dược, thứ có dược tính mạnh nhất trên đời. Nàng ta, muốn làm gì Nguyệt Nhi?

Thủy Băng Tuyền không quay đầu lại, chỉ ném cho Diệp Khinh một câu: “Diệp Khinh, đây chính là ân tình ta trả lại cho ngươi.”

“Hồng Hồ, đưa Diệp cốc chủ và Trầm thiếu chủ vào sương phòng ở hậu đường. Nể phần chân tình thắm thiết của Diệp cốc chủ, hôm nay Thủy Băng Tuyền tác hợp cho ngươi!” Trầm Nguyệt Chi, có được một nam nhân như Diệp Khinh yêu thương, ngươi lại không biết quý trọng…

“Dạ.” Hồng Hồ đánh mắt ra sau ý bảo những người hầu áp giải Trầm Nguyệt Chi đi…

Trầm Nguyệt Chi đã bắt đầu không khống chế được mình, nghe những lời nói của Thủy Băng Tuyền mà không tin nổi vào tai mình. Thủy Băng Tuyền muốn làm gì? Ả ta muốn làm gì?

Diệp Khinh chấn động, hắn biết, Nguyệt Nhi sẽ không chịu nổi loại khinh rẻ này, nàng sẽ hóa điên mất…

“Thủy Băng Tuyền…” Thấy đôi mắt trắng dã gần như hoảng loạn của Trầm Nguyệt Chi, Diệp Khinh cũng không cất nổi nên lời.

“Nếu Diệp cốc chủ không muốn, ta chỉ còn cách đổi người, dù sao nam nhân ở đây cũng chẳng thiếu.” Ngữ khí lạnh băng của Thủy Băng Tuyền khiến Diệp Khinh phải thất thố gào to: “Thủy Băng Tuyền, ngươi không thể làm vậy.” Không, không… thể!

“Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không chịu, ta đành chọn một người khác vậy! Một…Hai…”

“Ta… đồng ý.” Biết Thủy Băng Tuyền nói được làm được, Diệp Khinh đành tuyệt vọng trả lời. Hắn không thể để mặc Nguyệt Nhi bị kẻ khác vũ nhục.

Nghe Diệp Khinh trả lời như vậy, Trầm Nguyệt Chi toan cắn lưỡi tự vẫn, nhưng lại bị Hồng Hồ nhanh mắt ngăn lại…

Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu, nhìn cục diện trước mắt, lại chẳng thấy vui mừng như mình vẫn tưởng. Cho dù có đọa đày Trầm Nguyệt Chi đến thế nào chăng nữa, thì những người đã mất vẫn không thể về lại bên nàng…

Nhác thấy đáy mắt nàng bỗng hóa ưu thương, Giang Dĩ Bác liền nhẹ giọng an ủi: “Đừng buồn, nàng còn ta và Tiểu Miêu mà.”

Thủy Băng Tuyền ngẩng nhìn Giang Dĩ Bác kề cạnh bên mình, mỉm cười gật đầu, phải, nàng may mắn còn có hắn bên đời!

…….

“Bẩm Vương phi, Diệp Khinh tự sát!” Hồng Hồ cúi đầu bẩm báo.

Thủy Băng Tuyền hơi ngẩn ra giây lát, âu cũng là chuyện nằm trong dự tính. Diệp Khinh yêu Trầm Nguyệt Chi, đã đến mức khắc cốt ghi tâm…

“Thủy Băng Tuyền, ngươi sẽ bị báo ứng! Thủy Băng Tuyền…” Từ trong hậu đường, văng vẳng vọng đến giọng Trầm Nguyệt Chi mắng chửi điên cuồng.

Thủy Băng Tuyền đạm nhiên cất bước vào trong, Giang Dĩ Bác theo sau, sát khí trùng trùng…

Quang cảnh bên trong là một mớ lộn xộn ngổn ngang quần áo chăn mền, Trầm Nguyệt Chi lõa lồ nằm rạp trên giường, thân thể Diệp Khinh cũng ở sát bên. Thủy Băng Tuyền đi đến ngồi chồm hổm xuống, nhìn mắt hắn nhắm nghiền, vô cùng an nhiên bình tĩnh. Chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt, hồng y phiên phiên, mắt thấu hồng trần… Ấy vậy mà, hắn lại chẳng thể bước qua khỏi ải ái tình.

“Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất cho ngươi.” Nàng không giết hắn, không có nghĩa sẽ quản việc sống chết của hắn.

Nàng làm vậy, phân nửa vì Diệp Khinh, phân nửa, vì muốn bức điên Trầm Nguyệt Chi…

“Tuyền Nhi, không thể giữ lại Trầm Nguyệt Chi.” Giang Dĩ Bác lạnh lùng nhắc nhở, trong giọng nói không che được sát khí ngút trời. Trầm Nguyệt Chi lúc này đã không còn khả năng uy hiếp đến Tuyền Nhi, nhưng hắn quyết không để một kẻ hận Tuyền Nhi như ả sống sót trên đời…

Thủy Băng Tuyền đứng lên, ngồi lại bên mép giường, nhìn Trầm Nguyệt Chi bị dồn đến nước đường cùng, rút vào trong góc như con thú nhỏ run sợ…

Rồi như không chịu nổi ánh mắt của Thủy Băng Tuyền nữa, Trầm Nguyệt Chi liều mạng tóm lấy cổ Thủy Băng Tuyền bằng đôi tay mềm yếu vô lực, hô: “Thủy Băng Tuyền, ta phải giết ngươi.”

Nhưng còn đâu nữa thiếu chủ Trầm gia võ công tuyệt thế, oai phong lẫm liệt, ả lúc này có hơn gì đám nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt?!

Vẫn biết Trầm Nguyệt Chi không thể làm hại đến Tuyền Nhi, nhưng thấy ả ta khí thế hùng hổ, như chó cuồng bất giậu, thì con ngươi đen không khỏi trầm xuống, toan giơ tay…

Thủy Băng Tuyền lại tinh ý thấy được, phất tay bảo hắn đừng tiến lên, đoạn nắm chặt tay Trầm Nguyệt Chi, dùng lực siết chặt một chút, đã có thể không chế, khiến ả ta không thể vung loạn.

Nếu có giết, thì cũng phải tự tay nàng giết chết ả ta…

“Trầm Nguyệt Chi, nếu vì việc hôm nay mà ta bị đày xuống địa ngục, Thủy Băng Tuyền ta cũng không hề nao núng. Vốn định bắt ngươi phải sống, sống không bằng chết. Nhưng nể tình Diệp Khinh, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi.”

“Thủy Băng Tuyền, tốt nhất là ngươi giết ta đi, bằng không…” Lời kế tiếp thế nào vĩnh viễn không ai có thể nghe được nữa.

Thủy Băng Tuyền từ tốn buông tay, thân thể Trầm Nguyệt Chi liền ngã oặt xuống giường, vặn vẹo đến đáng thương…

Giang Dĩ Bác chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi quàng tay ôm Thủy Băng Tuyền: “Đi thôi.” Chỉ vặn gãy cổ, xem như là dễ dàng với ả ta. Hừ, vào phải tay hắn thì…

Thủy Băng Tuyền nhẹ tựa vào lòng Giang Dĩ Bác, thở ra một hơi dài…

“Hồng Hồ, những kẻ còn lại, giải quyết không chừa một mống!” Nhổ cỏ tận gốc, chính là nguyên tắc làm việc của Giang Dĩ Bác hắn. Khiến hắn mất đi đứa con, dù là ai cũng đừng mơ giữ mạng.

Con cháu Trầm gia, cầm công Trầm gia, từ nay về sau, sẽ vĩnh viễn biến mất trong chốn giang hồ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play