“Vì sao? Vì sao lại đối với tôi như vậy? Anh ấy chưa hề nói cho tôi biết anh ấy đã có vợ chưa cưới, tôi…, tôi…, tôi thật sự không biết.”

Trên khuôn mặt trong sáng như hoa sen sau cơn mưa của Thủy Băng Tuyền vương hàng nước mắt khổ sở, rung động lòng người. Chỉ cần là đàn ông, thấy vẻ mặt xinh đẹp đáng thương như vậy, đều không đành lòng nhìn cô rơi nước mắt mà muốn ôm người đẹp vàolòng, nhẹ nhàng an ủi.

Thế nhưng trước mắt cô lại là 1 người phụ nữ lòng dạ sắt đá, trên mặt còn tỏ vẻ đắc ý, lời nói trào phúng châm biếm như thể cô gái trước mặt còn chưa đủ bi thảm.

“Đây là 100 vạn, hãy rời khỏi Chấn Phàm.” Chính vì tiện nhân này mà trong mắt Chấn Phàm không có cô. Cô hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta. Nhưng hiện giờ, cô không thể làm gì được. Chấn Phàm dù thích cô ta đến mấy nhưng vẫn chưa hủy hôn với cô. Vậy nên dù có hận cô ta đến nghiến răng, cô cũng không để cho Chấn Phàm có lý do hủy hôn được.

“Bạch tiểu thư…” tiếng khóc thổn thức làm cho lòng người đau xót. Thủy Băng Tuyền ngước mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng kia, giống như cố ý để cho Bạch Lộ thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình. Một trăm vạn? Ha Ha, Bạch Lộ này thật ngây thơ đến đáng thương.

Bạch Lộ nhìn thấy dung nhan rung động lòng người của Thủy Băng Tuyền, lý trí như một sợi dây đàn bất chợt bị cắt đứt.

Cô ta giơ tay lên, dùng hết sức, lúc này bất chấp Chấn Phàm có oán trách hay không, cô nhất định phải đánh cái gương mặt quyến rũ đàn ông này mới được.

Thủy Băng Tuyền khẽ nheo đôi mắt đẫm lệ, nếu lúc này Bạch Lộ để ý, sẽ phát hiện tia lạnh lùng thoáng qua trong đôi mắt cô…Muốn đánh cô, cũng phải xem cô ta có bản lĩnh đó hay không.

Thủy Băng Tuyền vốn đang cân nhắc xem có nên đánh trả cô ta một bạt tai không thì thấy một bóng người chạy vội đến.

“Ba” Bạch Lộ ôm mặt mình, không dám tin nhìn lại Trầm Chấn Phàm.

Nhìn Trần Chấn Phàm tức giận, Thủy Băng Tuyền âm thầm than một tiếng, lúc mà người đàn ông này yêu cô cũng là lúc cô nên rời đi. Khi đã quyết định, cô cũng không muốn cùng anh ta dây dưa lãng phí thời gian nữa,  cô còn muỗn đi Anh tham dự hôn lễ của người bạn tốt nữa… Việc với Bạch Lộ cứ để anh ta tự giải quyết.

“Em không sao chứ? Băng Tuyền?” Trần Chấn Phàm lo lắng nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô.

Bạch Lộ nhìn Trần Chấn Phàm che chở cho Thủy Băng Tuyền mà giận điên lên, dùng hết sức hét vào hai người ” Trần Chấn Phàm, anh…anh vì con tiện nhân này mà đánh em?

“Câm miệng, tôi mà nghe cô nói lại câu đó nữa thì không chỉ là một cái tát đâu…” Xác định Thủy Băng Tuyền không sao, Trần Chấn Phàm mới liếc mắt về phía Bạch Lộ nói.

“Chấn Phàm, em mới là vợ chưa cưới của anh, anh…” Nhìn ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Trần Chấn Phàm, khuôn mặt tái mét, cô không nghi ngờ gì anh ta nói được sẽ làm được!

Trần Chấn Phàm 29 tuổi là chủ tịch của công ty T độc bá thị trường, sau anh ta là tiền tài và địa vị không tưởng.

Trước khi gặp Thủy Băng Tuyền, phụ nữ đối với anh ta không xứng là quần áo mặc trên người. Bởi vì quần áo của anh ta còn có chuyên gia giặt, ủi, xếp ngăn nắp gọn gàng. Nhưng phụ nữ sử dụng qua rồi thì ngay cả tư cách tẩy rửa cũng không có.

Phụ nữ trong lòng anh ta chỉ là thứ động vật tham lam không đáy, anh ta luôn cho rằng đối với phụ nữ một lòng một dạ là không đáng. Anh ta thỏa thích đùa bỡn phụ nữ, mà những người phụ nữ này tuy biết anh ta đùa bỡn nhưng vẫn xà vào lòng anh ta chỉ bởi vì anh ta có tiền. Vì vậy anh ta luôn không xem phụ nữ ra gì.

Anh ta không tin trên đời có người phụ nữ mình thật lòng yêu thương, muốn kết hôn và sinh con với người đó. Bạch Lộ là thiên kim tiểu thư môn đang hộ đối do cha mẹ anh ta lựa chọn, vì vậy anh ta mới châp nhận, thế nên Bạch Lộ mới tự cho mình là vợ chưa cưới của anh ta. Đó đều là chuyện trước khi anh ta gặp Thủy Băng Tuyền.

Thế nhưng sau khi gặp Thủy Băng Tuyền, tư tưởng của anh ta dần thay đổi, sinh ra loại khát vọng che chở, yêu thương mà trước nay chưa hề có. Trải qua ba tháng ngắn ngủi, anh ta càng ngày càng lún sâu, thậm chí ngay anh ta cũng không thể nói rõ cô có cái gì đặc biệt mà làm anh ta mê luyến đến thế!

Về tướng mạo? Băng Tuyền đúng là rất đẹp, nhưng mà, xã hội ngày nay không thiếu nhất là những cô gái đẹp. Đây không phải là điều hấp dẫn anh ta.

Về học vấn? lại càng không thể, những phụ nữ so với cô học vấn cao hơn, thông minh hơn chỉ cần anh ta gọi một tiếng cũng có không ít người xà vào lòng anh ta.

Thế nhưng? Anh ta yêu cô ở điểm nào? Trên người cô, anh ta chẳng tìm được điểm gì đặc biệt cả.

Vậy mà anh ta lại không thể nào khống chế bản thân mình, ánh mắt luôn chuyên chú nhìn cô, mê đắm mỗi cử chỉ của cô.

Trên mặt cô dường như có nét mỉm cười, ẩn trong dịu dàng toát lên vẻ quyến rũ, thanh khiết đẹp đẽ.

“Chấn Phàm, Bạch tiểu thư thật sự là vị hôn thê của anh sao?” Thủy Băng Tuyền nghẹn ngào hỏi.

“Băng Tuyền… không…không phải như thế…” Trần Chấn Phàm nhìn khuôn mặt thương tâm của cô, vội vàng giải thích, nhưng không sao giải thích rõ ràng được.

“Chấn Phàm, em là vợ do bác Trầm lựa chọn, anh sao lại phủ nhận chứ?” Bạch Lộ liếc nhìn Thủy Băng Tuyền đồng thời oán trách Trầm Chấn Phàm. Thứ mà cô đã không có được thì ai cũng đừng hòng có được.

“Chấn Phàm… em không biết anh đã có vợ chưa cưới, em…Xin lỗi…” Thủy Băng Tuyền đẩy Trầm Chấn Phàm ra, không phải bây giờ thì còn đợi lúc nào nữa? Thủy Băng Tuyền nhanh chóng chạy ra ngoài…

“Băng Tuyền…” Trầm Chấn Phàm vội vã đuổi theo, nhưng bị Bạch Lộ ôm cánh tay cầu xin.

“Chấn Phàm, em xin anh, đừng hủy hôn, em xin anh…” Bạch Lộ giữ chặt cánh tay của Trầm Chấn Phàm, không cho anh ta đuổi theo tiện nhân kia.

“Buông ra” Trầm Chấn Phàm giận dữ hét lên…

Thủy Băng Tuyền chạy ra cửa, nhanh chóng đón một chiếc taxi, nhàn nhã dựa vào ghế, nhẹ nhàng khép mắt che đi cặp mắt lạnh lùng có tia trào phúng: “Sân bay Quốc Tế”

Khinh nhẹ một tiếng, nghĩ thầm: thật là một tình huống chẳng ra sao, làm hại cô tốn không ít nước mắt!

Trần Chấn Phàm cũng chỉ là một gã ngựa đực. Là cô đã đánh giá anh ta quá cao rồi. Sớm định dùng 5 ngày để kết thúc chuyện này. Hôn lễ ở Anh cũng chỉ kéo dài 2 ngày, tiếp theo sẽ đi đâu đây?

Ngồi trên máy bay, cô trầm tư suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play