Edit: Boringrain

“Hồng Hồ, thứ ta sai ngươi chuẩn bị đây ư?” Thủy Băng Tuyền xăm xoi một bình nhỏ trong tay, thuận miệng hỏi.

“Dạ!” Hồng Hồ cung kính đáp.

“Được rồi, từ bây giờ việc của ngươi là gác ngoài này, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy ta. Có việc ta sẽ gọi ngươi.” Nói đoạn, Thủy Băng Tuyền quay ngoắt người đi thẳng một mạch đến gian phòng cuối cùng trong hậu viện.

“Tuân lệnh.”

Qua một tháng điều trị, vết thương trên chân Hồng Hồ gần như đã khỏi hoàn toàn, nhưng nổi hổ thẹn không bảo vệ được phu nhân và tiểu chủ tử lại chẳng vơi được là bao. Tuy phu nhân ngăn không cho chủ tử trách phạt, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn canh cánh trong lòng. Do vậy, hắn luôn cố gắng hoàn thành thật tốt mọi nhiệm vụ phu nhân giao phó. Có điều, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, phu nhân cần thứ đó để làm gì?

Thủy Băng Tuyền đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, phăng phăng bước vào căn phòng rộng lớn chứa đầy lọ sứ xếp thành dãy trên bàn, nom hệt như một phòng thí nghiệm, dù vẫn có phần thô sơ. Phải, đây chính là phòng thí nghiệm nơi nàng chế ra bao diêm và pháo hoa.

Lúc cầm trên tay mảnh tin thạch do Sở Vĩ Tín đưa tới, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu nàng, không phải là bao diêm gọn nhẹ hữu dụng, không phải là pháo hoa rực rỡ muôn màu, mà là thuốc nổ với khả năng phá hủy vô biên. Nhưng khi ấy, nàng một lòng muốn xây dựng Bắc cảnh, giúp đỡ dân chúng, hoàn thành tâm nguyện của Thiên Hợp, chẳng hơi sức đâu mà chế ra thứ vũ khí hủy diệt ấy. Dù có chăng nữa nàng cũng không thể làm vậy, bởi một khi thuốc nổ xuất thế, sẽ giống như cơn đại hồng thủy nhấn chìm Thanh Lăng và cả thiên hạ này trong khói lửa chiến tranh. Đến lúc đó, Trữ Thiên Kỳ sẽ lập tức đưa binh đến bình định Bắc cảnh. Còn nói chi đến ăn no mặc ấm, chỉ sống thôi đã là ước muốn xa xỉ cao vời!

Nhưng bây giờ, lòng nàng chỉ còn thù hận. Từng giờ từng khắc, nàng chỉ nghĩ đến đứa con đã thành hình phải chết yểu, người tỳ nữ sớm trở thành tỷ muội thân thiết lại chết thảm thay nàng. Nàng thề với trời, nợ máu phải trả bằng máu!

Mang đôi bao tay và khẩu trang bằng vải bố trắng do Hương Hàn chuẩn bị trước kia, khuôn mặt nàng chỉ còn lộ ra đôi mắt băng hàn lạnh lẽo, sắc bén hơn cả gươm đao, rét buốt hơn cả băng tuyết…

………….

Năm ngày sau, vào một đêm thanh vắng, bỗng từ góc ngoại ô hiu quạnh vang lên một tiếng ‘bùm’ vang dội, nghe như sấm nổ giữa trời, khiến cả Bắc thành đang im lìm yên giấc cũng phải bàng hoàng sực tỉnh.

Đừng nói chi đến Hồng Hồ, người được tận mắt chứng kiến vụ nổ kinh thiên ấy, chỉ còn thiếu điều rớt luôn tròng mắt, nuốt luôn lưỡi của chính mình. Hắn chăm chăm nhìn vùng rừng núi bị san bằng trước mặt mà không thốt nổi nên lời, ánh mắt bất giác lia tới Thủy Băng Tuyền vẫn điềm nhiên thong dong trước sức mạnh kinh hoàng, không dấu nổi tia sùng bái nơi đáy mắt. Thật không ngờ phu nhân lại tài hoa trác tuyệt đến vậy, chỉ bằng một thứ đen thui thủi to chưa bằng bàn tay mà người có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp biến cả vùng rừng núi trở thành bình địa.

Vốn hắn còn đang thấp thỏm vì phu nhân tự nhốt mình trong hậu viện mãi năm ngày vẫn chưa ra. Vừa thấy người xuất hiện, hắn chưa kịp vui mừng đã phải chưng hửng, hoảng hốt liệu phu nhân có phải hóa rồ rồi không mà nửa đêm khuya khoắt bắt hắn hộ tống đến vùng ngoại thành xa xôi hẻo lánh không một bóng người này. Thật không ngờ…

Thủy Băng Tuyền nheo mắt, thầm nghĩ, tốt lắm, thành công hơn cả mong đợi. Nhưng nàng cũng không tính tặng Trầm gia món lễ vật lớn như này. Nàng muốn bọn họ sống, tất cả phải sống. Sống không bằng chết!

…………..

Ngày mới đã đến, vầng dương chói lọi lơ lửng trên cao, tỏa ánh vàng rực rỡ sưởi ấm vạn vật thế gian. Chìm trong bầu không khí tươi mới, ấm áp này, dường như ai nấy đều quên bẵng tiếng nổ như sấm rền đêm qua. Bước sang năm mới, tuy khí trời vẫn còn thanh lãnh, nhưng sắc xuân đã nhen nhóm lộ dần.

Vì Giang Dĩ Bác đã có thể xuống giường, sức khỏe cùng dần khởi sắc, nên Vô Tâm, Vô Hình cùng đưa hắn về phủ giải quyết những công việc ứ dồn từ nhiều ngày nay.

………….

Lúc này, cả Hồng Hồ lẫn Hắc Bạch lưỡng ưng đều khoác lên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nhận bọc vải do Thủy Băng Tuyền đích thân đưa cho, kiên định nói: “Chúng thuộc hạ sẽ không phụ sự ủy thác của người.” Bọn họ cũng nôn nóng báo thù đến ngứa ngáy chân tay rồi.

Thủy Băng Tuyền chỉ nhàn nhạt gật đầu, đoạn dặn thêm: “Nhớ đấy, ta muốn người sống.” Để bọn họ chết một cách nhanh gọn sảng khoái như vậy thì còn gì là thú vị nữa. Nàng muốn Trầm Nguyệt Chi đến đây tự mò đến đây, muốn ả mở to mắt ‘tận hưởng’ cảm giác bị xẻo từng miếng da, lóc từng miếng thịt.

Nàng ngếch đầu, nheo mắt đón nhận tia mặt trời le lói. Chẳng biết tự lúc nào tiết trời đã sang xuân, mà sao lòng nàng vẫn âm u đến lạ!

Tháng giêng này, nàng chưa kịp cảm nhận đến một ngày, đã lặng lẽ ra đi không một lời báo trước. Thời gian, quả là thứ vô tình nhất thế gian.

…………

Hôm nay lại đến ngày Thủy Hoằng Văn kiểm tra định kỳ cho Tiểu Miêu. Hầu như ba ngày một lượt, hắn đều chạy đến thăm Tiểu Miêu một chút lại đi.

Mà mới đó, đã sắp đến ngày đầy tháng rồi. Nhưng nỗi đau mất đi một đứa con vẫn còn âm ỉ trong tim, thân thể Tiểu Miêu cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam, nàng chẳng tâm tình đâu mà tổ chức lễ mừng long trọng.

“Oa...... Oa...... Oa......” Tiếng Tiểu Miêu oe oe khóc vang vọng cả phòng, Thủy Băng Tuyền đã ra sức vỗ về an ủi, mà chẳng làm đứa trẻ ngớt sợ hãi, vẫn cứ ra sức quấy đạp không ngừng.

Thủy Hoằng Văn không tỏ chút mềm lòng, vẫn ra hiệu bảo Thủy Băng Tuyền cởi y phục của đứa bé, để hắn kiểm tra toàn thân một lượt!

Thu Nhi và Cảnh Trúc nhanh nhẹn ôm lò sưởi nhích lại gần hơn, còn Thủy Băng Tuyền lưu loát cởi chăn bông và quần áo trên người Tiểu Miêu. Tuy đã ra Giêng, nhưng khí trời vẫn còn hơi hướm của mùa đông rét buốt, huống chi thân thể Tiểu Miêu lại yếu nhược vô cùng, tránh sao khỏi xót xa.

Thủy Hoằng Văn điềm tĩnh, thoăn thoắt ấn nhẹ vài huyệt trên người Tiểu Miêu.

Nàng vốn mang song bào, nên thể trọng của Tiểu Miêu đã bé nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường, nay lại bị tổn thương nghiêm trọng như này, mỗi lần nhìn Tiểu Miêu, lòng dạ nàng đều đau đớn như có ngàn vạn côn trùng cắn xé!

Thủy Hoằng Văn lấy một cái lọ sứ từ trong hộp thuốc, nói: “Tuyền Nhi, cho Tiểu Miêu há miệng ra nào!” Thuốc bột này toàn là kỳ trân dị thảo của thế gian do hắn đích thân điều chế. Chỉ hy vọng có thể khiến thể trạng Tiểu Miêu thêm chút cường tráng dẻo dai. Nhưng, lòng hắn hiểu rõ, dù điều dưỡng, tẩm bổ thế nào, thì Tiểu Miêu sẽ mãi mãi chỉ là một đứa bé yếu nhược mà thôi.

Thủy Băng Tuyền gật đầu, nhẹ tay giữ lấy cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của Tiểu Miêu, để Thủy Hoằng Văn dễ dàng cho thuốc vào. Thấy Tiểu Miêu khó chịu khóc ức, lòng nàng lại càng thêm uất hận! Trầm Nguyệt Chi, con ta phải chịu đủ loại đau đớn dày vò, ngươi lấy gì đền lại được đây? Dẫu có lăng trì ngươi thành trăm nghìn mảnh, cũng không thể thỏa được mối hận này.

“Xong rồi.” Thủy Hoằng Văn ngước lên mỉm cười với Thủy Băng Tuyền.

Nàng nhanh tay mặc lại y phục cho Tiểu Miêu, rồi dùng chăn bông quấn thật kỹ, mới nhàn nhạt nói: “Cảm phiền đại ca quá.” Nàng thật tâm cảm kích Thủy Hoằng Văn. Nếu không có hắn, e nàng cũng không giữ nổi đứa bé này.

Thủy Hoằng Văn nhẹ xoa đầu Thủy Băng Tuyền, ra dáng anh cả, thở dài thườn thượt nói: “Muội nói gì vậy, đó là việc đại ca nên làm mà.”

Những nỗi đau Tuyền Nhi phải trải qua, khiến người đại ca như hắn phải chạnh lòng. Mong ông trời đừng thử thách sự kiên cường của muội ấy thêm nữa. Hy vọng khổ tận rồi sẽ đến ngày cam lai. Có lẽ Giang Dĩ Bác là niềm hạnh phúc ấy chăng?

Nhưng hắn không hiểu, sao Tiểu Miêu lại là con của Giang Dĩ Bác? Mà cũng may, nhờ thế nó mới được sống sót đến bây giờ.

Rồi thời gian sẽ xóa mờ những nỗi đau trong quá khứ!

Thủy Băng Tuyền vỗ về Tiểu Miêu một lát, đứa bé thút thít một hồi rồi thiu thiu ngủ mất. Chẳng biết có phải do thân thể suy nhược hay không, mà Tiểu Miêu ham ngủ đến lạ kỳ, lại ít khi khóc quấy. Trừ những lúc đại ca đến thăm bệnh, nó mới oe oe một hai tiếng rồi thôi.

“Đại ca, huynh về đi, Yên Nhi chắc đang đợi huynh đó.”

“Ừ, có chuyện gì nhớ sai người đến gọi ta, mà Dĩ Bác sao rồi?” Từ dạo đó Giang Dĩ Bác ở lại trong vương phủ điều dưỡng luôn.

Thủy Băng Tuyền thong thả trả lời: “Huynh ấy khỏe lên nhiều, trở về phủ xử lý công việc rồi.”

Thủy Hoằng Văn gật đầu không hỏi thêm nữa. Chuyện giữa hai người họ, cứ thuận theo tự nhiên. “Ta về đây.”

......

Trữ Hy nhìn Thủy Băng Tuyền dịu dàng vỗ về đứa bé trên tay, cơn nhói đau bỗng dâng lên trong lòng. Tiếng thét xé lòng của nàng ngày đó khiến tim hắn như ngừng đập, tưởng chừng cả hơi thở cũng bị rút cạn đến tận cùng.

Nhưng hắn chỉ có thể mở to mắt, nhìn trong bất lực.

Cũng may, mẹ con nàng đều được bình an…

“Triều đình đã phái Khang vương tới, chắc ít ngày nữa sẽ đến Bắc thành.”

Thủy Băng Tuyền lơ đãng cúi đầu vuốt những sợi tóc nhỏ mềm thưa thớt của Tiểu Miêu, thờ ơ nói: “Việc ấy huynh cứ tự an bài. Tân thành thế nào rồi?”

“Các thương hộ đều đã bắt đầu mở cửa.” Trữ Hy thu hồi tâm tình xao động, cố giữ sắc mặt bình tĩnh đáp lời nàng. Nàng kiên cường, nàng mạnh mẽ, nàng không cần sự lo lắng, quan tâm của hắn, nên hắn sẽ giữ lại nỗi niềm thương tiếc ấy sâu tận tim mình.

Lúc này, Thủy Băng Tuyền mới ngẩng đầu nói: “Huynh mau đốc thúc chuyển phủ nha đến Tân thành, sắp xếp phủ Bắc vương ở mặt sau phủ nha.” Đợi Trữ Thiên Khang đến, nàng sẽ dời đi. Nơi đây… sẽ chỉ còn là hồi ức!

Trữ Hy gật đầu tán đồng, phủ đệ phía sau phủ nha tuy không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ, rất thích hợp cho mẹ con nàng ở lại.

“Nhà xưởng cũng nhanh hoàn công đi.”

“Ta biết rồi.”

Thủy Băng Tuyền lại hạ tầm mắt, im lặng hồi lâu mới dịu giọng nói: “Cảm ơn huynh đã lo hậu sự cho Hương Hàn.” Trong lúc hỗn loạn ấy, nàng không có sức lực lẫn tâm trí để giải quyết hết mọi chuyện. Còn nhớ lúc Thu Nhi bẩm báo lại chuyện của Hương Hàn, nàng khi tỉnh khi mê, nghe bập bõm cũng chẳng có sức đáp lại.

Trữ Hy cúi đầu, trên mặt hiện vẻ ưu thương mơ hồ, con ngươi đen như lọt vào cõi đê mê mờ ảo…

Thấy Trữ Hy thất thần không đáp, đáy mắt Thủy Băng Tuyền thoáng xoẹt qua một tia đau xót, tim rát đau như có nhát kiếm chém qua rớm máu. Bởi tới phút cuối ấy, Hương Hàn nằng nặc đòi gặp bằng được Trữ Hy.

Hương Hàn, phải chăng tim muội đã rung động, Trữ Hy phải chăng huynh đã xuyến xao? Hai người vốn trai tài gái sắc, tình chưa tỏ đã vội lướt qua nhau…

Hương Hàn, chẳng biết từ bao giờ, muội cũng đã trở thành một niềm đau trong lòng ta.

………….

Bóng đêm lặng lẽ xâm chiếm khắp trời đất, bầu không khí thanh lãnh lẫn quất cả không gian.

Thủy Băng Tuyền ngồi ôm Tiểu Miêu vẫn còn thơm hương sữa ngọt ngào, lặng im ngơ ngẩn. Giữa đêm vắng, thần trí nàng lại phiêu đãng trong những niềm đau, lạc lõng trong sự cô quạnh vắng vẻ đến chạnh lòng.

Vẫn biết rằng trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, Hương Hàn cũng chẳng thể mãi mãi bên nàng cả đời. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới muội ấy sẽ rời xa mình theo cách này. Nàng vẫn hy vọng được nhìn thấy Hương Hàn trong bộ y phục đỏ thắm, tiễn muội ấy cập bến hạnh phúc trọn đời.

Hóa ra, con người ta ngạo nghễ tự cho mình đoán định được mọi thứ trong tay, lại không thoát nổi sự tính toán của ông trời.

Giang Dĩ Bác nhẹ nhàng ngồi xuống giường, thấy ánh mắt đăm chiêu của Thủy Băng Tuyền, cười dịu dàng hỏi: “Tiểu Miêu đã ngủ chưa?”

“Đã dặn huynh đừng chạy tới chạy lui rồi mà, sức khỏe huynh đâu đã hồi phục hoàn toàn?” Nghe giọng hắn, Thủy Băng Tuyền ngẩng lên nhìn, đôi mày liễu nhíu chặt, tỏ vẻ trách cứ.

Giang Dĩ Bác cười cười, quàng tay ôm nàng, đáp: “Ta nhớ nàng và con.”

Thật ra thân thể hắn gần như đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua khí sắc vẫn còn nhợt nhạt, mới khiến nàng lo lắng như vậy!

Thủy Băng Tuyền nhích người vào trong, chừa ra một chỗ trống trên giường: “Huynh mau nằm xuống đi.”

Mất đi nhiều rồi con người ta sẽ học được cách trân trọng. Thiên Hợp, Hương Hàn và đứa con nàng chưa kịp nhìn mặt lần lượt bỏ ra đi, nàng càng phải trân trọng Dĩ Bác và Tiểu Miêu. Nếu nhất thiết phải tranh đấu để có thể giữ lại bên mình những điều quý giá, nàng sẽ mạnh mẽ giành giật tới cùng, dù đó có là ông trời đi nữa. Nếu nhất thiết phải có người chết đi, thì đó, sẽ là kẻ thù của nàng.

Trong lòng Giang Dĩ Bác đan xen nhiều loại cảm xúc phức tạp. Trải qua lần này, hắn thấy được nàng càng trở nên kiên cường mạnh mẽ. Hắn yêu thương mà lại xót xa cho sự kiên cường ấy.

Khó khăn lắm mới kéo nàng ra khỏi nỗi đau thương sau cái chết của Trữ Thiên Hợp, giờ phải mất thêm bao lâu nữa mới có thể giúp nàng vơi đi nỗi mất mát này, và phải mất thêm bao lâu nữa mới có thể tiến vào góc sâu nhất trong tim nàng, lấp đầy tình yêu thương trong lòng nàng?

Hắn biết, điều mình có thể làm lúc này, chính là chỗ dựa vững chắc cho nàng tựa vào, là trụ cột giúp nàng chống đỡ cả ông trời.

“Con ngủ rồi, nàng cũng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Đêm chăm chăm nhìn Tiểu Miêu không ngủ, ngày bận rộn quản chuyện Bắc cảnh chẳng chút nghỉ ngơi, nhìn nàng hao sức đến độ thân thể gầy gò tựa lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mà lòng hắn chua xót.

Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng đặt Tiểu Miêu xuống giường, rồi cũng nằm xuống bên cạnh hắn.

Nàng ôm Tiểu Miêu, Dĩ Bác ôm nàng, vòng tay ôn nhu ấm áp xua bớt đi nỗi đau xót trên gương mặt héo hon.

Nhắm mắt cảm nhận cảm giác yên bình này, Thủy Băng Tuyền từ tốn nói: “Một hai ngày nữa chắc Trữ Thiên Khang sẽ đến Bắc thành.”

“Ừ, chính xác là trưa mai.” Giang Dĩ Bác nheo mắt đáp lời, đoan chắc Trữ Thiên Khang lần này tỏ thái độ vô cùng quyết liệt, nên Trữ Thiên Kỳ mới để hắn đến đây.

“Ta tính sẽ nói rõ với hắn suy nghĩ của mình.” Thủy Băng Tuyền vòng tay ôm chặt Tiểu Miêu, nàng sẽ dùng mọi cách bảo vệ đứa con này.

Đáp lại nàng là nụ cười nhẹ của Giang Dĩ Bác: “Nàng muốn làm sao cũng được.” Hắn tôn trọng mọi quyết định của nàng.

Thủy Băng Tuyền chậm rãi nhắm mắt, chuyển đề tài: “Ta sẽ tận tay hủy sạch Trầm gia không chừa một mống. Về phần Diệp Khinh, huynh muốn thế nào?” Thực ra nàng vô cùng cảm kích Diệp Khinh khi đó dùng Nhiếp hồn thuật niêm phong ký ức của nàng. Để nàng không tàn nhẫn tổn thương đến Thiên Hợp trên đoạn đường cuối. Dẫu cho hắn chẳng hề có thiện ý.

Hơn nữa, có được Tiểu Miêu một phần cũng do tay hắn tác thành. Dẫu cho hắn chẳng hề chủ tâm.

Thế nhưng, nỗi đau hắn gián tiếp gây ra cho nàng, đã lấp trọn niềm cảm kích ấy.

Đôi con ngươi Giang Dĩ Bác bỗng chốc hóa lạnh: “Trúng một kiếm của ta, Trầm Nguyệt Chi bị thương cũng không nhẹ, chắc chắn đang dưỡng thương tại Đốc cốc. Nghe tin nàng bắt người của Trầm gia, ả nhất định sẽ đến đây, Diệp Khinh nhất định sẽ theo chân ả.”

“Ta quyết mượn tay Trữ Thiên Khang san bằng Độc cốc, nhưng ta sẽ khoan dung tha cho Diệp Khinh một mạng.” Nói đến đây, đáy mắt Thủy Băng Tuyền ánh lên một tia tàn độc.

Xuất thủ đối phó với Trầm gia đã đủ kinh động lắm rồi, nếu nàng còn tận tay giải quyết Độc cốc, e sẽ khiến cả giang hồ lẫn triều đình đều chú mục vào Bắc cảnh, dè chừng không thôi. Còn nếu nàng mượn tay Trữ Thiên Khang, thì ai sẽ nghĩ ra một thiếu phụ chân yếu tay mềm có thể im hơi lặng tiếng diệt sạch nhị đại thế lực giang hồ?

Nàng phải giấu mình, che thực lực. Có giết người diệt gia, buộc phải lặng lẽ mà làm!

“Trầm Nguyệt Chi chết rồi, Diệp Khinh sẽ không sống một mình.” Giang Dĩ Bác lạnh nhạt lên tiếng.

“Đó chẳng phải vấn đề của ta nữa, giữ cho hắn một mạng đã là ân đức lắm rồi. Sống chết thế nào thì mặc hắn” Mà dù sống, cũng sẽ là sống không bằng chết! Còn Trầm Nguyệt Chi…

Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười lạnh, nàng sẽ khiến ả mãi mãi không thể siêu sinh!

Giang Dĩ Bác kéo nàng sát vào lòng, thấp giọng trầm ấm: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.” Hắn cũng đang nóng lòng chờ đám người Hồng Hồ trở về, không biết thu hoạch thế nào đây…

…………

Quả đúng y lời Giang Dĩ Bác, chỉ trưa hôm sau đã thấy đoàn người ngựa của Trữ Thiên Khang thấp thoáng đến dưới cổng Bắc thành!

Nhưng chưởng quản Bắc cảnh là Thủy Băng Tuyền lại điềm nhiên thong thả ngồi xem công văn trong thư phòng, thi thoảng tiện tay đung đưa nôi của Tiểu Miêu ở cạnh bên, chẳng có vẻ gì sẽ đi đón vị Khang Vương kia cả.

“Bẩm Vương phi, Khang Vương đã tới.” Cảnh Trúc gõ cửa bên ngoài, cung kính báo.

Nghe vậy, Thủy Băng Tuyền nhếch cười lạnh lùng: “Mời Khang vương gia đến thư phòng bàn chuyện.”

“Dạ.” Cảnh Trúc đáp rồi lui xuống.

Trữ Thiên Khang hối hả rảo bước vào thư phòng, nhưng ánh mắt đầu tiên của hắn, không hề hướng tới đứa trẻ đang ngủ trong nôi, mà ngược lại thẳng nhìn Thủy Băng Tuyền không chớp.

Thủy Băng Tuyền dừng bút, cười nửa miệng, xem ra tin tức của Trữ Thiên Khang linh thông hơn Trữ thiên Kỳ nhiều.

Nàng thong thả đứng lên, chậm rãi bế Tiểu Miêu, lại từ tốn ngồi xuống ghế, đồng thời nhướng mày ra hiệu cho Trữ Thiên Khang cùng ngồi.

“Thất tẩu, là chuyện gì vậy, sao tẩu lại có ân oán với Trầm gia và Độc cốc?” Trữ Thiên Khang chưa kịp đặt mông xuống đã nhấp nhỏm không yêu vội hỏi.

“Ngươi đưa theo nhiều ít binh lính?” Thủy Băng Tuyền không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.

“Một nghìn.” Nhớ tới chuyện này, sắc mặt Trữ Thiên Khang liền đanh lại. Hoàng thượng nhất quyết không cho hắn xuất đại binh, chỉ để hắn đưa theo ngàn lính quèn.

Thấy mặt mũi Trữ Thiên Khang thoáng cái tối sầm, Thủy Băng Tuyền liền rõ. Chắc chắn Trữ Thiên Kỳ cho rằng chỉ với một nghìn binh lính ít ỏi sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì? Được, vậy nàng càng phải dùng số lính ấy quét sạch Độc cốc cho hắn xem.

“Ngọc Nhi sao rồi?” Thủy Băng Tuyền lại đổi giọng thờ ơ, mắt phượng sắc bén đảo qua, nắm bắt mọi thần sắc của người đối diện. Được tôi luyện trong cảnh minh tranh ám đấu từ thưở lọt lòng, con cháu hoàng thất so với người thường đều thêm mấy phần rắn rỏi, ngoan độc. Tuy Trữ Thiên Khang không bì nổi với một Trữ Thiên Kỳ không từ thủ đoạn, nhưng hắn cũng chẳng phải loại lương thiện gì cho cam.

Quan hệ giữa nàng và hắn, trước là vì Thiên Hợp, còn nay lợi ích đặt hàng đầu.

Hàng mày nhíu chặt thoáng cái giãn ra, trên mặt Trữ Thiên Khang thoáng tia nhu tình: “Nàng ấy vẫn khỏe, đã có thai rồi.”

Thủy Băng Tuyền ưu nhã dựa lưng vào ghế, rèm mi buông rủ, nói nhẹ bẫng: “Muốn làm hoàng đế không?”

Trữ Thiên Khang tức thì cả kinh, cụp mắt chừng như muốn tránh né tia nhìn sắc bén của người đối diện, nhàn nhạt trả lời: “Tẩu đừng đùa.” Hắn vẫn biết Thất tẩu là người thông minh, tinh tường, nhưng không ngờ tẩu ấy lại thẳng thừng đến mức này. Có thể mở miệng nói ra lời đại nghịch bất đạo mà không hề chớp mắt.

“Vậy là không muốn?” Giọng nói Thủy Băng Tuyền vô cùng trầm tĩnh thản nhiên, cứ như trong ý nói không phải mưu tính soán vị đoạt ngôi, kinh hãi thế tục, dấy bao sóng gió, mà chẳng qua hỏi chú em chồng có muốn dùng điểm tâm sáng chăng?

Trữ Thiên Khang nhíu chặt mày kiếm, trân trân ngước nhìn Thủy Băng Tuyền, như muốn tìm hiểu ý nghĩ thật sự của nàng trong ánh mắt. Nhưng đáy mắt ấy, ngoại trừ tia hàn khí lạnh lẽo không thể nào giấu hết, thì chẳng còn gì cả. Lẽ nào…là nói thật?

“Thôi tẩu đừng đùa nữa. À phải, tiểu thế tử đã có tên chưa?” Trữ Thiên Khang gượng cười chuyển đề.

Thấy thế, Thủy Băng Tuyền chỉ giễu cười. Hoàng thất quả là hoàng thất, mãi mãi dựng lớp tường phòng bị cao ngất, dù là trước mặt người thân.

“Nội trong hai năm, ta sẽ giao cho ngươi một Bắc cảnh hùng mạnh.” Ngay từ đầu, nàng đã nghĩ sẽ giao Bắc cảnh lại cho hắn, bởi vì, hắn là người duy nhất cho Thiên Hợp sự ấm áp của thân nhân.

Ánh mắt Trữ Thiên Khang thoáng dao động. Hắn lặng nhìn Thủy Băng Tuyền hồi lâu, cười phản bác: “Tẩu nói bậy gì vậy? Vẫn còn thế tử đây mà.” Dẫu cho…

Thủy Băng Tuyền nhẹ vén lại chăn bông bị Tiểu Miêu quẫy đạp, môi nhếch cười trào phúng: “Thiên Khang à, Tiểu Miêu là con ai, lòng ngươi hẳn cũng đã rõ, còn cần gì bày lắm trò như vậy?”

Trữ Thiên Khang mỉm cười lật bài ngửa: “Bất ngờ thật, tẩu thẳng thắn quá đó.”

Chằng màng những lời lẽ ấy của Trữ Thiên Khang, Thủy Băng Tuyền cười đáp: “Còn ta lại chẳng hề bất ngờ trước lòng trung thành của Cảnh Trúc.” Đây mới đúng là Trữ Thiên Khang. Tin rằng trước khi bước vào Bắc Thành, hắn đã biết rõ Tiểu Miêu không phải con của Thiên Hợp rồi. Người báo tin này, còn ai nữa ngoài Cảnh Trúc đây.

Thật ra nàng cũng chẳng ngại cho hắn biết sự thật. Lúc này giữa họ, đơn giản chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nàng cần hắn đối phó Trữ Thiên Kỳ, hắn cần nàng ủng hộ bước khởi đầu. Thiên Hợp là sợi dây kết nối cho họ thêm sự tin tưởng.

Trữ Thiên Khang gật đầu đổi giọng: “Thật ra Giang Dĩ Bác là lựa chọn không tồi!” Đẩy người mình yêu vào vòng tay kẻ khác, chắc cũng chỉ Thất ca mới làm được.

Thủy Băng Tuyền cười buồn: “Chàng mãi mãi ở trong lòng ta.”

Trữ Thiên Khang hơi ngẩn người nói: “Huynh ấy quá yêu tẩu” Yêu đến mức chưa từng nghĩ đến bản thân mình. Một tình yêu cao thượng hơn hẳn mọi nam nhân trên đời, yêu vô vọng, yêu cuồng si!

“Ta biết, nên chi chẳng thể hận chàng!”

“Vậy nói xem tẩu muốn đệ làm gì?” Trữ Thiên Khang lấy lại tinh thần, thay đổi sắc mặt nhanh hơn chong chóng. Hắn từng nghĩ, ai chọc vào tổ ong như tẩu ấy, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp! Lần này tẩu ấy phải chịu nỗi đau mất con, người thường còn chẳng thể nuốt trôi nỗi uất hận, huống hồ là loại nữ nhân ngoan độc như này?

Khóe môi Thủy Băng Tuyền tức thì cong lên một nụ cười, nhưng ý cười chẳng đong đầy đến đáy mắt! Toàn thân nàng hừng hực toát ra luồng sát khí lạnh lẽo bức người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play