Ngày đó, Diệp Khinh bị trọng thương chạy về Độc cốc, Trầm Nguyệt Chi biến mất không thấy tăm hơi, ngay Phong Cô Tình cũng không còn lảng vảng đến Vương phủ nữa…
…..
Hai người Giang Dĩ Bác và Thủy Băng Tuyền ngoài thì thâu tóm thiên hạ, trong thì ‘yêu đương hẹn hò’. Nhưng việc qua lại giữa hai người chỉ giới hạn vào buổi tối, bởi ban ngày cả hai đều bận rộn xử lý chỗ công việc ngập tận mang tai!
Giang Dĩ Bác tay bận quản lý việc làm ăn khổng lồ của Giang gia, mắt bận quan sát mọi thay đổi trên thương trường, phải nói một khắc của hắn còn quý hơn vàng!
Thủy Băng Tuyền cũng không được thảnh thơi là bao, bên này phải đốc thúc hai công trình đang thi công, bên kia lo lắng bách tính ăn mặc thế nào, lại còn phải sắp xếp phân phó kế hoạch cho nửa năm tới, bị quay như chong chóng.
Một tháng thấm thoát trôi qua, mới đó đã tới trung tuần tháng chạp (giữa tháng chạp), năm mới đã gần kề trước mắt.
Mười tám tháng chạp.
Bữa tối vừa qua, bên ngoài đã lất phất bay hằng hà những bông tuyết lớn nhỏ. Chỉ một thoáng, màn trời nhung đen mờ ảo đã hóa thành bức tranh trắng xóa chẳng còn phân biệt trời đất.
Đây là trận tuyết lớn thứ 3 trong năm, tuy hai trận vừa rồi tuyết cũng rơi khá dày, nhưng so ra mà nói, lại chẳng thấm gì với trận đại tuyết này. Hoa tuyết phiêu đãng thi nhau rơi xuống, phô diễn đủ loại tư thế giữ không trung, nào uốn lượn, nào xoay tròn, hay bay thẳng xuống mặt đất. Chưa tới nửa canh giờ mà Bắc Vương phủ đã bị vùi vào thế giới bạch sắc.
Trong gian phòng chính, vài bếp than thi nhau nổ kêu lách tách, nhưng cũng chẳng khiến cho căn phòng được ấm áp là bao. Thủy Băng Tuyền khệnh khạng nhấc từng bước nặng nề, trong lòng hết lời sỉ vả khí trời chết tiệt!
Tuy nói nàng không sợ lạnh, nhưng ông trời cũng có cần phải cho một trận tuyết lớn thế này đến thử thách nàng không?
Cứ xem như cho bách tính đang làm việc trên công trường được nghỉ tết sớm. Nhưng còn những thương nhân đến nhập đợt hàng cuối năm, e sẽ bị trận tuyết này kiềm chân tại Bắc thành vài ngài.
Mà hơn hết thảy, việc khiến nàng đau đầu nhất là số lượng áo bông choàng trên người nàng có khuynh hướng tỷ lệ nghịch với nhiệt độ ngoài trời, cộng thêm cái bụng to tròn quá khổ, nói nàng là quả cầu di động cũng không ngoa chút nào.
“Tiểu thư, trận tuyết hôm nay lớn quá, cứ đà này, e đến sáng mai tuyết sẽ cao đến đầu gối mất!” Hương Hàn cũng đã mặc y phục mùa đông, nhưng mỏng hơn nhiều so với đống y phục trên người Thủy Băng Tuyền!
“Dễ chừng phải đến ba bốn ngày số tuyết này mới tan hết.” Thu Nhi ngập ngừng một lát rồi nói.
“Lâu vậy ư?” Hương Hàn kinh ngạc quay sang nhìn Thủy Băng Tuyền.
Thu Nhi gật đầu đáp: “Hằng năm Bắc cảnh đều có một trận đại tuyết, phải sau vài ngày thì mặt trời mới ló dạng, đến lúc ấy tuyết mới tan được.”
“Vậy, những thương nhân kia phải làm thế nào đây?” Chẳng phải sẽ bị trận đại tuyết làm lỡ hành trình, không kịp trở về trước năm mới?
Thủy Băng Tuyền chau mày căn dặn: “Hương Hàn, ngày mai ngươi đi công trường thị sát, xem tình hình bách tính thế nào, phải chú ý chống rét cho tốt.”
“Hương Hàn hiểu rồi ạ.”
“Bảo Trữ Hy thông báo xuống dưới, nói chỉ cần là dân chúng Bắc cảnh đều được đến phủ nha đăng ký nhận áo ấm chăn bông, còn lương thực thì phát theo đầu người.” May mà Giang Dĩ Bác đã tính trước trường hợp này, nên các chuyến hàng cua Giang gia vẫn ngày đêm lên đường tiếp tế cho Bắc cảnh, không hề bị ngưng trệ.
Không có hắn, e chuyện ăn mặc của mấy vạn người sẽ khiến nàng phải đau đầu một phen, xem ra nàng cần tính toán tiền bạc với hắn rồi!
“Dạ” Hương Hàn nghe tiểu thư dặn vậy, cũng vui thay cho bách tính Bắc cảnh! Nếu không có tiểu thư, mùa đông năm nay không biết sẽ còn sót lại được bao người?
“Thu Nhi, bảo Cảnh An đến chỗ Cao Nho An lĩnh vật dụng cho trên dưới Vương phủ!”
“Thu Nhi biết rồi ạ.” Thu Nhi phúc thân đoạn cung kính lui ra.
“Tiện thể báo xuống dưới, bảo Cao Nho An, Trữ Quận Vương, và Sở tướng quân trưa mai đến Vương phủ gặp ta.” Nàng hiểu được mỗi người đều tự có giá trị của bản thân, nên quyết định mạo hiểm phân chia quyền lực. Và bọn họ đã không khiến nàng phải thất vọng!
Con người ta dù thông minh tài giỏi đến đâu cũng chỉ có hai bàn tay và một cái đầu, chỉ khi có những trợ thủ đắc lực đáng tin cậy thì mới có thể băng băng thẳng tiến trên con đường thành công.
Chờ đến mùa xuân sang năm, Bắc cảnh sẽ đón một mùa xuân mới đầy hy vọng.
“Vương phi, lên giường nghỉ ngơi thôi ạ, lỡ người bị cảm lạnh thì nguy.” Cảnh Trúc lo lắng nói.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, thân thể ngày càng nặng nề, cũng đã được bảy tám tháng, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng chờ ngày lâm bồn rồi.
“Hương Hàn, ngày mai người thay ta sang thăm Yên Nhi một chút!”
“Dạ.” Đỡ Thủy Băng Tuyền lại bên giường, Hương Hàn nhìn thoáng qua cái bụng cồng kềnh của tiểu thư, thầm nghĩ không hiểu sao bụng người lại lớn hơn bình thường như vậy.
Hương Hàn vui vẻ nói: “Tiểu thư, bụng người lớn vậy, có khi nào là song thai không?”
Thủy Băng Tuyền cũng cúi đầu nhìn lại, đoạn ngẩng lên khẽ cười: “Ý ngươi là song sinh ư?
Hương Hàn gật đầu, cười híp mắt: “Nếu trong đây có tới hai tiểu chủ tử thì còn gì vui bằng!”
Thủy Băng Tuyền cười nhẹ, nàng lúc này chỉ cầu mong đứa trẻ được chào đời bình an khỏe mạnh mà thôi!
……….
Giang Dĩ Bác nhìn cả một vùng tuyết trắng xóa bọc lấy Vương phủ,
vận công xua tan khi lạnh trong người rồi mới đi vào…
Hắn điểm nhẹ ngón chân một cái, thân người thoắt cái đã ở trong phòng, đi tới bên giường, nhìn người đang ngủ vùi sâu vào trong chăn, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, ánh mắt hắn đong đầy trìu mến!
Nhẹ cởi áo ngoài đoạn xốc chăn chui vào trong, quàng tay ôm nàng vào lòng. Dạo này thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, nàng luôn miệng kêu ca đêm ngủ không ngon, bảo hắn đến đây sưởi ấm cho nàng.
Nghĩ lại cũng buồn cười, trên đời chắc chỉ nàng mới dám bảo hắn làm lò sưởi như thế!
Thủy Băng Tuyền tự động nhích vào lòng hắn, mắt vẫn nhắm nghiền, giọng ngái ngủ: “Sao tối vậy?” Hại nàng trằn trọc mãi mới chợp mắt được.
“Giải quyết công việc vừa xong, nàng ngủ đi!” Biết tuyết rơi, trời lạnh, nàng nhất định không yên giấc, hắn phải gác lại đóng việc dở dang cao như núi chạy đến với nàng, chứ không thì có qua thêm một hai canh giờ nữa cũng không biết có làm xong việc không!
Thủy Băng Tuyền vẫn nhắm chặt hai mắt, toàn bộ thân người đều dán chặt vào người hắn như có lực hút của nam châm vậy: “Lạnh quá!” Cái khí trời quỷ quái này thật muốn làm người ta đông chết mà, nàng mới chỉ khẽ động một cái, mà hơi lạnh đã luồn lách vào trong chăn, khiến nàng bất giác rùng mình.
Giang Dĩ Bác cười nhẹ, siết chặt vòng tay. Nàng xem hắn là lò sưởi, ôm ngủ ngon lành một mạch tới sáng, chỉ khổ cái thân hắn, vừa phải làm một lò sưởi sống, lại vừa phải chịu đựng hỏa dục thiêu đốt mỗi ngày…
Tựa như lúc này, hắn có thể cảm giác được cái lưng ngọc ngà bên dưới lớp trung y bạch sắc, cái mông căng tròn, cùng đôi chân dài thon thả đang gắn sức dán chặt vào người hắn…
“Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, bất đắc dĩ lên tiếng.
“Ừ…” Thủy Băng Tuyền cứ tiếp tục nhích người sát vào, cứ như hận không thể nhập vào cơ thể hắn, khiến cho ngọn lửa trong người hắn cứ hừng hực bốc lên giữa trời đông lạnh giá…
“…Nàng…đừng…động nữa!” Nàng thật sự xem hắn là người chết ư? Cứ nhích tới nhích lui như vậy, thì sao hắn nhịn nổi chứ!
Giang Dĩ Bác đau lòng khấn vái, lạy cho cái tiết trời giá rét chết tiệt này mau chóng cút đi, chứ mỗi ngày đi ngủ đều chịu đựng loại dằn vặt này, hắn sớm muộn cũng điên mất!
Thủy Băng Tuyền bỗng mở bừng mắt, con ngươi mờ mịt mông lung, cảm giác thân người phía sau càng lúc càng nóng, hơn nữa dưới mông còn như có vật gì cứng rắn đâm vào…
Nàng lập tức đờ người không dám lộn xộn nữa, miệng thì thào giải thích: “A…tại… hôm nay trời lạnh quá!” Nên nàng chỉ theo bản năng xích vào chỗ ấm áp thôi mà!
Giang Dĩ Bác thực sự khóc không ra nước mắt, giọng nói cứng ngắc, cắn răng nhả từng chữ: “Cho nên ta tự biến mình thành lò sưởi cho nàng nè.”
Nghe trong giọng nói cứng ngắc là thanh âm uất ức tủi thân của ai kia khiến Thủy Băng Tuyền chợt nhớ hơn tháng nay, đêm nào nàng cũng xem hắn là lò sưởi ấm, ôm ngủ ngon lành đến tận bình minh…
Nhưng hắn…
Hơi hơi chột dạ… Nàng không cố ý, chỉ vì trời lạnh nên mới bảo hắn đến ngủ cùng mình.
Bọn họ hoàn toàn trong sáng, chỉ ngủ hoặc chuyện phiếm, thậm chí đến hôn sâu cũng không dám, sợ cũng dập được lửa.
Giờ ngẫm lại, hắn cũng thật đáng thương.
“Dĩ Bác.” Nàng dợm nói
“Ừ.”
“Ngày mai đừng tới nữa.” Cảm giác chỉ có thể sờ mà không thể ăn chắc hẳn khó chịu lắm!
Giang Dĩ Bác cười trầm thấp: “Chỉ cần nàng đừng loạn động, cứ ngoan ngoãn ngủ thì ta sẽ không sao cả!” Hắn là nam nhân bình thường khỏe mạnh, ôm người con gái mà ngay đến trong mơ cũng khao khát thì sao có thể không nảy sinh dục vọng chứ?
Đôi môi đỏ mọng của Thủy Băng Tuyền cong lên nụ cười rạng rỡ, lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Gặp được người như hắn, có lẽ ông trời đã quá ưu ái nàng!
“Dĩ Bác…”
“Ừ!”
“Sinh con xong ta sẽ bù đắp lại cho huynh.” Nhưng hình như phải chờ ít nhất 3 tháng thì phải?!
Giang Dĩ Bác giật mình, mặt mày rạng rỡ như hoa, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ đợi đến lúc đó!”
Thủy Băng Tuyền xoay người, vùi đầu dưới cổ hắn nỉ non: “Dĩ Bác, cảm ơn huynh đã đến bên ta.” Hắn như một cột trụ vững vãng, đỡ nàng qua những bước đường chông gai, cho nàng một bờ vai nương tựa an toàn, lại sẵn sàng bao dung hết thảy!
Con ngươi đen rỡ sáng hơn ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác thoáng hiện nụ cười hiền: “Ngốc quá, đó là vì ta yêu nàng!”
Thủy Băng Tuyền nở nụ cười, mắt rưng rưng như có giọt lệ chực rơi…
“Hai năm, đợi hai năm nữa, ta sẽ gả cho huynh, trở thành Giang phu nhân!” Hắn chưa từng bắt nàng hứa hẹn điều gì, chỉ một lòng một dạ đợi nàng. Bây giờ cũng là lúc nên đáp lại sự chờ đợi ấy.
Giang Dĩ Bác nâng gương mặt nàng lên, nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp mà lồng ngực chực nổ tung vì cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. Hắn biết, mọi điều mình làm nàng đều trông thấy, mọi sự hy sinh nàng đều thấu hiểu!
“Giang Dĩ Bác nhất định sẽ mang kiệu tám người khiêng đến rước nàng về làm thê tử, phu nhân duy nhất của Giang gia!” Giọng nói trầm thấp mang lời ước hẹn nặng tựa núi sông.
“Được, đến lúc đó huynh lấy một tặng một.” Đợi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, nàng sẽ giao Bắc cảnh lại cho Trữ Thiên Khang, như vậy Thiên Hợp cũng sẽ an lòng! Thiên Hợp, từ nay về sau, nàng sẽ chôn dấu cái tên này thật kỹ trong một góc trái tim, dùng toàn tâm toàn ý yêu thương nam nhân trước mắt và đứa con của hắn!
“Bắc cảnh ta sẽ giao lại cho Trữ Thiên Khang, huynh nói xem có được không?” Nàng ướm hỏi.
Giang Dĩ Bác híp mắt, con ngươi đen nhánh lóe lên suy nghĩ sâu xa: “Tuyền Nhi, nàng cho rằng Trữ Thiên Khang thích hợp làm hoàng đế ư?” Trữ Thiên Khang nắm giữ binh quyền trong tay, nếu như Bắc cảnh cũng vào tay hắn, Trữ Thiên Kỳ tuyệt đối sẽ không dung tha, đến lúc đó chiến loạn…
Thủy Băng Tuyền hơi giật mình, đoạn mỉm cười đáp: “So với Trữ Thiên Kỳ, Trữ Thiên Khang có nhân tính hơn nhiều. Thanh Lăng hiện giờ cần là một vị hoàng đế nhân nghĩa giữ vững giang sơn chứ không phải một kẻ tàn bạo khai hỏa chiến tranh mở rộng lãnh thổ.”
“Ừ, tùy cả vào nàng!” Có điều Trữ Thiên Kỳ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nàng gả cho hắn… Híp đôi mắt thâm sâu, hắn cũng nên chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn cưới nàng!
Thủy Băng Tuyền nhếch cao khóe miệng, mắt sáng tinh quang! Nàng có thể tạo ra một Bắc cảnh như hiện nay, thì cũng có thể tạo ra được Bắc cảnh thứ hai, thứ ba…
“Chỉ cần nàng luôn ghi nhớ, bên cạnh nàng có ta, có con, và có cả Giang gia nữa!” Giang Dĩ Bác khẽ véo lên cái mũi ngọc của nàng một cái, nói. Quốc khố của Thanh Lăng phân nửa là do Giang gia nộp vào! Đến lúc đó, nàng chính là nữ nhân giàu có nhất thiên hạ, không cần phải phí sức đi tranh giành với người ta nữa.
Thủy Băng Tuyền vùi đầu vào cổ hắn đùa nghịch: “Huynh nói xem chúng ta đào ruỗng quốc khố của Trữ Thiên Kỳ, bắt hắn phải cầu cạnh chúng ta có được không?”
“Được.” Đáp lại nàng là một giọng nói vô cùng trìu mến.
“Được cái gì mà được, trò này nguy hiểm, làm không tốt có khi còn tự dẫn lửa thiêu thân ấy!” Vật cực tất phản, chính là quy luật của tự nhiên, bạc tiền nhiều chưa hẳn đã là điều tốt, tự biết chừng mực mới là kẻ khôn ngoan.
Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ta sẽ không để lửa chạm tới chỗ nàng!”
“Ta tin huynh.” Mà nàng cũng sẽ không để lửa thiêu tới Giang gia!
Lại nhớ tới Trầm Nguyệt Chi, Thủy Băng Tuyền cau mày, nhàn nhạt nói: “Trầm Nguyệt Chi cũng là một phiền phức lớn!”
Giang Dĩ Bác nhếch môi cười lạnh lẽo, Diệp Khinh trọng thương chí ít cũng phải điều dưỡng hai tháng, thời gian này Trầm Nguyệt Chi chắc chắn sẽ không bén mảng tới đây.
“Ta xẻ xử lý gọn gàng.” Không chỉ riêng Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh, còn cả Phong Cô Tình và Trữ Thiên Kỳ nữa. Xem chừng con đường phía trước cũng không lắm ghập ghềnh chông gai.
“Ừ, ngày mai ta sẽ bắt đầu an bài mọi thứ, rồi chuẩn bị chờ sinh con.” Bàn giao xong công việc chắc phải mất chừng một tháng, đến lúc ấy cái thai cũng đã được 9 tháng, chẳng mấy mà tới ngày sinh nở.
“Ta đã cho mời bà đỡ tốt nhất, qua năm sẽ đến! Tuyền Nhi… Ta…” Nói tới đây, vẻ mặt hắn đã vô cùng căng thẳng, lo lắng không biết sinh con có nguy hiểm gì không?
Như cảm nhận được sự lo lắng của hắn, Thủy Băng Tuyên cúi đầu bật cười: “Huynh lo gì chứ, đại ca ta là thần y đấy.”
“Thôi ngủ đi, khuya rồi.” Hắn quàng tay ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn khẽ bên mang tai, nhưng nỗi lo lắng vẫn mơ hồ dấy lên trong lồng ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT