Edit: Boringrain

Diệp Khinh chau mày, đứa trẻ đó…

Nếu hắn nói cho Nguyệt Nhi biết, đứa trẻ trong bụng nữ tử kia là con của Giang Dĩ Bác, nàng ấy hẳn sẽ đau đớn vạn phần! Thêm nữa, chuyện xảy ra ở Độc cốc, lại do một tay hắn tạo thành. Dù ban đầu hắn không lường được chuyện này, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến Giang Dĩ Bác và nữ tử kia gắn kết cùng nhau. Một khi Nguyệt Nhi biết được, nhất định sẽ trách cứ hắn…

Nhưng bảo hắn cứ giương mắt nhìn Giang Dĩ Bác hạnh phúc vui vẻ, còn Nguyệt Nhi lại thương tâm lệ tràn, hắn không làm được…

Tâm trí hắn vẫn rõ mồn một ngày đó nữ tử kia vô tình lãnh khốc ra sao, Giang Dĩ Bác lại đau đớn đến nhường nào…

Cũng được, Giang Dĩ Bác khiến Nguyệt Nhi chìm trong nỗi khổ tương tư, vậy hắn cũng nên gánh chịu nỗi dằn vặt đau đớn bị người mình yêu quay lưng vất bỏ…

“Ta không cam tâm, Diệp Khinh, ta thực sự không cam tâm!” Trầm Nguyệt Chi khôi phục vẻ lạnh lùng, đôi mắt hoang mang bỗng hóa băng hàn. Tròn 6 năm nàng ngậm đắng nuốt cay, cắn răng nỗ lực không ngừng, chỉ dựa vào một chấp niệm duy nhất, ấy là phá vỡ kỷ lục 11 năm của tổ tiên, sớm ngày luyện thành cầm công để được ở bên chàng.

Nàng sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, nhất định không…

Diệp Khinh nhìn ánh mắt lạnh toát của Trầm Nguyệt Chi, lòng càng thêm phần kiên định…

……..

Lúc này, Thủy Băng Tuyền đang cầm một tờ bái thiếp trong tay, hàng mày không thôi nhíu chặt…

Bái thiếp này do Cung Thác đưa tới, bên trong chỉ ghi vọn vẹn năm chữ! Nàng nheo mắt nghĩ tới gã đàn ông mặt mũi bình thường ngồi cạnh hắn hôm qua.

“Nói với hắn bản Vương phi không khỏe, không tiện tiếp khách!” Đưa trả tờ thiếp cho Cảnh Trúc, Thủy Băng Tuyền thờ ơ lên tiếng. Lúc này đây chuyện Bắc cảnh đã rình rang khắp chốn, nàng không thể tiếp tục mạo hiểm kết thân với Nam Vương!

Bây giờ Trữ Thiên Kỳ vẫn đang trong vòng dự liệu của nàng, không những không ngoan tuyệt xuất thủ đối phó Bắc cảnh, mà ngược lại, sẽ giúp nàng một tay kiến thiết nơi này. Những ngộ nhỡ nàng bắt tay cùng Nam Vương thật, thì e vận số của Bắc cảnh cũng tiêu tan như bong bóng xà phòng…

“Dạ, Vương phi.” Cảnh Trúc cung kính lui xuống.

Còn lại mình nàng, Thủy Băng Tuyền lại mông lung suy nghĩ đến thứ vũ khí có thể phòng thân.

Ở cái thời đại mà ai ai cũng biết võ công như này, nàng quả vô cùng thiệt thòi bởi chẳng cách nào tự bảo vệ mình…

Hơn nữa, lúc này nàng bụng mang dạ chửa, đừng nói đến những kẻ ấy công phu tuyệt đỉnh, ngay người bình thường muốn hại nàng cũng dễ như trở bàn tay…

Nghĩ tới nghĩ lui, thứ nhanh chóng và hữu hiệu nhất bây giờ chính là một khẩu súng, nhưng ở nơi thậm chí còn chẳng có nổi quả pháo ra hồn thì biết đào đâu ra súng ống bây giờ?!

Nàng cũng chẳng thể cứ mãi chôn chân trong Bắc vương phủ được, nhất định phải có cách gì đó…

“Thu Nhi, Hương Hàn vẫn còn tự nhốt mình trong phòng ư?” Không biết nàng ấy đã nghĩ thông suốt chưa?!

“Dạ phải thưa Vương phi.” Thu Nhi trả lời mà lòng đầy nghi vấng, từ hôm qua, Hương Hàn tỷ đã hành xử vô cùng khác thường, chẳng biết có chuyện gì với tỷ ấy nữa!!!

“Ừ, cứ để nàng ấy được yên tĩnh một mình! Ngươi cũng lui ra đi.” Mà kể ra thì miệng nàng cũng linh thật, nhớ lúc trước, nàng từng hỏi riêng Hương Hàn chủ nhân trước của nàng ấy là nam hay nữ?!

“Dạ.” Thu Nhi cung kính phúc thân đoạn nhẹ nhàng lui xuống.

Chợt một ý nghĩ lóe sáng trong đầu nàng, một thứ vũ khí vừa gọn nhẹ đơn giản lại có lực sát thương cực lớn! Còn muốn chế tạo ra thứ ấy dưới điều kiện này…

……………………

“Chủ nhân, mọi việc đã an bài đâu vào đấy.” Vô Tâm vừa bẩm báo vừa nhìn chủ tử nhà mình bằng đôi mắt kính ngưỡng. Một lượng lớn hỏa dẫn tử đã bị các thương nhân tranh mua bằng sạch, thậm chí còn chuyển sang lăm le những lô hàng vẫn đang sản xuất nữa!

Hắn thật không ngờ, chủ tử lại tài năng xuất thế đến vậy, có thể tạo ra loại hỏa dẫn tử có một không hai trên đời, đưa danh tiếng của Giang gia bay xa vạn nẻo!

“Ừ, Hồng Hồ vẫn chưa đến ư?” Giang Dĩ Bác điềm đạm hỏi.

“Hồi chủ tử, đang trên đường, có lẽ đêm nay sẽ đến.” Vô Tâm cung kính trả lời. Chủ tử gấp rút gọi Hồng Hồ trở về, dĩ nhiên là vì người đó!

Ngoại trừ chủ tử, Hồng Hồ là người có võ công cao nhất Giang gia, người này quanh năm bôn ba bên ngoài, thân thế vô cùng bí ẩn!

Giang Dĩ Bác giọng trầm thấp nói: “Bảo Vô Hình mau chóng đốc thúc phủ đệ hoàn công.” Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh tuyệt sẽ không dễ dàng rời khỏi Bắc Thành. Với tình cảm của Diệp Khinh, hắn nhất định không nói chuyện ở Độc cốc với nàng ta, nhưng… Chắc chắn hắn sẽ đơn phương đến tìm nàng!

“Dạ! À, Vân thiếu gia muốn gặp người!”

Giang Dĩ Bác rủ mi mắt: “Nói với hắn, ta không rảnh!” Khi chọn đứng trên hai đầu chiến tuyến, số phận đã định sẵn bọn họ chẳng thể trở lại như xưa.

“Dạ.” Vô Tâm lui xuống.

Giang Dĩ Bác thư thả nghỉ ngơi, mắt lim dim trông như đang ngủ, nhưng kỳ thực lại đang cân nhắc xem còn thiếu sót chỗ nào chăng?!

Hiện tại Vân Tại Viễn và Trữ Thiên Kỳ còn chưa có động thái gì lớn. Hơn nữa hắn sẽ luôn dè chừng cẩn mật, không chừa cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào…

Cấp bách bây giờ là làm sao giải quyết Trầm Nguyệt Chi. Cầm công của Trầm gia, là mối phiền toái không nhỏ chút nào!

……..

Thư phòng Cung gia

Cung Thác nâng ly rượu, điệu bộ vô cùng cung kính: “Vương gia, mời!”

“Mời!” Kẻ đối diện chính là gã nam tử có khuôn mặt hết sức bình thường, chẳng chút nổi bật, khó lòng khiến người ta chú ý.

“Bẩm chủ tử, Vương phủ đưa hồi thiếp, nói Vương phi không khỏe, không tiện gặp khách.” Cung Trụ thận trọng bẩm báo.

Cung Thác thoáng nhìn sắc mặt của người đối diện, phất tay ra hiệu cho Cung Trụ lui ra, đoạn lên liếng: “Vương gia, người xem…”

Nam tử bình thường ấy chính là Nam Vương Trữ Thiên Dung. Lúc này hắn khoan thai nâng ly rượu, từ tốn nói: “Không sao, trong dự liệu cả!” Nhưng cũng vượt ngoài dự liệu của hắn, bởi một nữ nhân có tâm tư nhường này, quả là bất phàm!

Cung Thác gật đầu lại hỏi: “Vậy, Vương gia tính sao ạ?”

“Ngay hôm nay quay về Nam Thành.” Trữ Thiên Dung híp mắt ngẫm nghĩ, nhớ Thủy Băng Tuyền hắn vài lần gặp gỡ khi trước, nhưng chẳng hề có mảy may phong thái cùng năng lực như lúc này. Là nàng ta giấu mình quá kỹ, hay chăng hắn có mắt không tròng?

Là vị hôn thê của Lục hoàng đê, từ nhỏ nàng ta đã hoành hành ngang ngược khắp chốn kinh thành, khiến người người chướng mắt khinh thường. Nhưng Lục hoàng đệ này của hắn cũng không phải vừa gì, dùng vị hôn thê của mình làm tốt thí, đổi lấy giang sơn vạn dặm!

Thế trận này, ngày càng thú vị! Hoàng thượng lúc này mặc cho Bắc cảnh ra sức phát triển, nghĩa là hắn đã nắm thóp Bắc cảnh từ lâu.

Thủy Băng Tuyền ơi là Thủy Băng Tuyền, ta muốn xem thử ngươi tài cán đến đâu, có thể thoát khỏi vòng kìm kẹp của triều đình hay chăng mà dám đòi thành ý của ta!

Thủy Băng Tuyền, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi!

……..

Thủy Băng Tuyền ngắm nghía bản vẽ trong tay mà gật gù không ngừng, cái này, hẳn sẽ thích hợp với nàng đây…

“Thu Nhi, giờ nào rồi?”

“Dạ, giờ Thân ạ!” Thu Nhi đẩy cửa ra, cung kính trả lời.

Nàng kẹp bản vẽ vào trong tập sách, nghĩ đến tối bảo Giang Dĩ Bác nghĩ cách chế tạo mới được!

“Chúng ta ra ngoại đình tản bộ đi.”

“Dạ.” Thu Nhi cầm lấy áo choàng, nhanh bước theo chân Thủy Băng Tuyền.

Bên trong đình, nắng chiều vàng vọt hắt xuống những ngọn cây xơ xác, nhuộm màu tiêu điều. Vầng thái dương rõ ràng còn lấp ló trên cao, nhưng trong nắng lại chẳng thấy chút ấm áp dễ chịu. Tưởng chừng như có tấm màn vô hình nào đấy, ngăn cách giữa bầu trời ấm áp và mặt đất lạnh giá vậy.

Gió miên man lướt qua từng cơn, tuy không lớn lắm nhưng lại cuống theo cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét!

Mặc Thu Nhi ở phía sau vội vã choàng áo lên lưng nàng, Thủy Băng Tuyền vẫn ung dung thả bộ theo hàng hiên…

Tuy mùa đông trời rất lạnh, nhưng tiến độ công trình vẫn duy trì không giảm. Hơn nữa, chuyện thi công ấy đã có Sở Vĩ Tín lo liệu ổn thỏa, còn ở phủ nha, Trữ Hy cũng giải quyết vẹn toàn, có hai người này giúp nàng san bớt gánh nặng, nên cũng phần nào an tâm!

Bàn tay nhỏ nhắn vô thức đưa lên bụng vuốt ve, ở đây có một sinh mệnh, cũng giống như Giang Dĩ Bác, bước tới đời nàng mà không hề báo trước, lại giúp nàng nguôi ngoai nỗi đau mất Thiên Hợp, xoa dịu nỗi cô đơn trống trải trong lòng!

Chớp mắt, đã một năm kể từ ngày nàng lạc đến thế giới này, ngay thai nhi cũng đã tròn 6 tháng, sự đời quả như một giấc mộng…

Không biết mẹ nàng lúc này ra sao? Đã… mệt mỏi hay chưa? Từng có lúc, nàng nghĩ, chỉ cần mẹ mỏi mệt dừng bước, nàng cũng sẽ theo bà sống bình lặng chẳng trêu đùa thế gian…

Nhưng thế sự vô thường, nào ai có số phận như ai, nàng đã không thể sống như mẹ, cũng không muốn sống như bà ấy, nàng là Thủy Băng Tuyền, vĩnh viễn cũng không thể trở thành Thủy Hàm Thư được…

Nở nụ cười nhẹ nhõm, nàng tự nhủ, đúng vậy, nàng chỉ là Thủy Băng Tuyền mà thôi!

Ở thế giới này, nàng có một đứa con chưa chào đời, có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, lại có một tình yêu chân thành dịu dàng, còn đòi gì hơn nữa?

Đứa trẻ trong bụng như cũng thấu những suy nghĩ trong lòng nàng mà đạp liên hồi.

Đưa tay đến chỗ thai nhi vừa động, Thủy Băng Tuyền cười khẽ: “Tiểu tử kia, đây là chân hay là tay con đấy hả?” Cũng đến lúc nên nghĩ một cái tên cho nhóc con này rồi chứ nhỉ?

Thấy Thủy Băng Tuyền vui vẻ thủ thỉ chuyện trò cùng con, chúng tỳ nữ, lính gác, ai nấy cũng đều vui lây ra mặt!

Vương phi vốn chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, lại có thể thay vương gia quản lý cả một vùng Bắc cảnh khổng lồ, khiến cho trăm họ được ăn no mặc ấm. Một Vương phi thế ấy, đã vượt hẳn những quan niệm về nữ nhân thông thường, trở thành thần thánh trong mắt bọn họ!

………………..

Chiều đông, bức màn nhung đen thẳm nhanh chóng phủ xuống, nhấn chìm vạn vật trong bóng tối u mờ. Ngoài cửa sổ, từng đợt gió rét thi nhau rít gào, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm hẳn.

“Vương phi, trời lạnh lắm, người ngồi trên giường thôi, e chừng sẽ lại có tuyết đấy ạ!” Thu nhi lo lắng, săn sóc nói.

Thủy Băng Tuyền nghe những tiếng gió vù vù bên ngoài, hàng mày nhíu chặt vào một chỗ? Tuyết lại rơi nữa ư? Mùa đông Bắc cảnh quả khắc nghiệt vô cùng! Xem ra việc trên công trường phải đình lại vài ngày, cứ tiến độ này, chắc phải đến sang năm họa may mới xong được…

“Tiểu thư!” Hương Hàn mang nước nóng đi vào.

Ngước thấy Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy có thể ra khỏi phòng, nàng cũng yên tâm phần nào!

Thủy Băng Tuyền đứng lên, để mặc Thu Nhi cởi đống y phục nặng nề trên người, đoạn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Thu Nhi cung kính lui ra, cũng không quên đóng cửa.

Còn lại hai người, Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn bằng ánh mắt dịu dàng, ôn hòa nói: “Con người ta sống nhìn về phía trước, không thể mãi ôm quá khứ trong lòng!”

“Hương hàn hiểu ạ.”

“Được rồi, xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt, không cần đêm nào cũng đứng gác ngoài cửa đâu.” Thủy Băng Tuyền thờ ơ lên tiếng. Từ lần đầu tiên Giang Dĩ Bác nửa đêm viếng thăm, Hương Hàn mỗi đêm lại đến trước cửa đứng gác, bất kể mưa giông gió tuyết.”

Hương Hàn sửng sốt ngước mắt, rồi lại cúi đầu nói: “Hương Hàn xin cáo lui!” Thì ra, việc gì tiểu thư cũng đều biết.

Nhìn bóng lưng Hương Hàn khuất dạng, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười hiền. Thật ra, có thể gặp được một trợ thủ đắc lực như Hương Hàn, chính là may mắn của nàng. Giá trị của Hương Hàn, vượt xa năm nghìn lượng bạc khi ấy, trong mắt nàng, nàng ấy là vô giá…

Đêm càng lúc càng mịt mù tối tăm!

Nhưng chẳng hiểu sao Thủy Băng Tuyền lại không hề có chút cảm giác buồn ngủ, nàng nằm trên giường, đôi mắt trân trân nhìn trướng mạn, đầu óc trống rỗng không có bất cứ suy nghĩ gì, nhưng lại chẳng cách nào đi vào giấc ngủ!

Lúc Giang Dĩ Bác đến, thấy nàng mở to hai mắt nhìn lên đầu giường mà kinh ngạc đánh tiếng: “Tuyền Nhi?”

“Đêm nay huynh ngủ cùng ta đi!” Thủy Băng Tuyền quay sang lẳng lặng nhìn Giang Dĩ Bác, lòng bỗng dâng lên cảm giác nặng nề không tên! Phải chăng vì những hồi ức cũ chợt đâu lùa về? Hay bởi trái tim lạnh giá đã xuất hiện những vết rạn mơ hồ? Lúc này, nàng chỉ một lòng muốn xua tan đi cảm giác nặng nề bóp nghẹn ấy.

Giang Dĩ Bác nghe vậy, đờ người ra trong giây lát…

Thấy bộ dạng hắn như thế, Thủy Băng Tuyền nhướng mày nghi hoặc, đưa mắt nhìn hắn ý hỏi có gì không đúng sao?

Giang Dĩ Bác được lời như mở tấm lòng, lập tức cởi áo khoác ngoài, xốc chăn nằm xuống cạnh nàng, nhẹ ôm lưng nàng vào lòng. Bởi cái bụng nhô cao quá khổ, hắn chỉ có thể ôm nàng từ phía sau.

Một tiếng thở dài như có như không thoảng qua bên tai, kèm đó là giọng nam trầm thấp trìu mến: “Mệt mỏi ư?”

Đưa lưng về phía hắn, Thủy Băng Tuyền nhẹ nhắm mắt, vùi đầu vào chăn đáp: “Không biết nữa, một cảm giác không nói nên lời cứ nghèn nghẹn trong lòng.” Cảm giác phiền muộn nặng nề chẳng biết nguyên cớ từ đâu, tràn tới xâm nhập vào mọi giác quan của nàng.

Giang Dĩ Bác rủ mi không nói, chỉ siết chặt thêm vòng tay ấm! Hai người tựa sát vào nhau, không một khe hở.

Ở bên ngoài gió lạnh thét gào, như đệm những tiếng nhạc hùng tráng trên khung cửa sổ, hàn khí cũng len lỏi lần dò vào phòng trong.

Giang Dĩ Bác nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, bàn tay ấy dịu dàng ôn nhu như chất chứa cả niềm yêu thương: “Nếu mệt mỏi thì cứ bình thản dựa vào lòng ta, đừng nghĩ đến chuyện gì cả! Mọi chuyện ta sẽ gánh vác thay nàng.” Nàng là vậy, kiên cường, mạnh mẽ khiến hắn thêm yêu thương trân trọng, cho nên, hắn chưa từng muốn nàng thay đổi, chưa từng nghĩ biến nàng thành người phụ nữ chỉ biết cả ngày an phận nơi hậu viện! Hắn yêu nàng, yêu hết thảy những thứ thuộc về nàng, yêu dáng vẻ nàng lạnh lùng ngạo mạn, yêu nụ cười tự tin ngạo nghễ túc trực bên môi, cũng yêu cả những phút giây nàng vô tình hờ hững…

Hắn đam mê thứ ánh sáng rạng ngời bên trong nàng, cả linh hồn, lẫn tính cách của nàng. Bởi thế, hắn càng phải trở nên mạnh mẽ, để có thể là cánh tay đắc lực của nàng, là bức tường chắn không thể phá vỡ, để khi an bình nhìn nàng chao lượn, còn lúc bão giông cùng nhau chống đỡ…

Trong vòng tay ấm áp của hắn, tâm trạng phiền muộn của Thủy Băng Tuyền cũng dần tiêu tan, lúc này dựa vào lòng hắn, nàng mới phát hiện, hóa ra nàng cũng có lúc mệt mỏi và yếu đuối, cần có người bảo vệ, an ủi.

Rồi nàng hoàn toàn thả lỏng tâm trí, dần đi vào giấc ngủ lúc nào không hay…

Nghe từng tiếng thở đều đều bên tai, đôi tay Giang Dĩ Bác vô thức siết chặt, tận hưởng niềm hạnh phúc hiếm hoi.

Dưới chăn, bàn tay to lớn vuốt ve lên cái bụng đã nhô cao, thỉnh thoảng còn cảm thấy như có gì nhúc nhích động đậy, tượng trưng cho sinh mệnh nhỏ gắn kết hắn và nàng.

Hắn hứng khởi ra mặt, rốt cuộc cũng hiểu vì sao nàng lại thích vuốt ve bụng mình đến vậy, hóa ra ở đây, có thứ sức mạnh có thể hòa tan tất thả vạn vật trên đời…

Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn mỹ chẳng thể che dấu nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Có thể ôm nàng, cùng đứa con chưa chào đời vào lòng, còn niềm hạnh phúc nào lớn lao hơn?

Rồi nhẹ nhắm mắt, theo nàng tiến vào giấc mộng. Đây có lẽ là lần đầu tiên, hắn có được giấc ngủ an lành đến thế…

......

Ngoài trời, gió thét gào giữa đêm đông mù mịt.

Phòng trong, đôi tình nhân thắm thiết ngủ bên nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play