Edit: Boringrain

*Máy thai: thai động đậy đó bà con.

Sát phạt thâu đêm, trắng đen chém giết, Thủy Băng Tuyền liếc nhìn trời đêm qua khung cửa sổ, cảm thán nói: “Trời sắp sáng rồi!”

Bàn tay thon dài hạ quân đen xuống, Giang Dĩ Bác cũng ngẩng đầu bắt chước nàng ngoái nhìn màn trời, mới đó mà đã hửng sáng.

Thủy Băng Tuyền dời mắt liếc qua bàn cờ, cười nói: “Huynh thắng rồi.”

Giang Dĩ Bác cong môi cười đáp: “Cả thảy 6 ván, nàng thắng 4, tận hai ván cuối ta mới chiếm chút thượng phong! Haizz, chỉ cho thấy Tuyền Nhi nàng lơ đễnh không nghiêm túc đánh cờ mà thôi!” Hắn biết nàng mỏi mệt, nhưng lòng nặng trĩu chẳng đặng chợp mắt, nên bèn dẹp nỗi xót xa, làm bạn cờ thâu đêm suốt sáng.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười không đáp, nói trắng ra là nàng sức lực không bằng người, nên tới cuối cùng mới không thể tập trung.

Vươn mình đứng dậy, bỗng đâu trời đất quay cuồng sầm tối, Giang Dĩ Bác lẹ mắt nhanh tay, vững vàng đỡ lấy nàng, đoạn ôn nhu nói: “Đến lúc nghỉ ngơi rồi.”

Thấy nàng uể oải tiều tụy, Giang Dĩ Bác khom người bế xốc nàng lên, đoạn thẳng đến bên giường đặt xuống, cởi giầy, vén chăn chu đáo vô cùng, đôi mắt lấp lánh, chăm chú nhìn Thủy Băng Tuyền nói: “Ngủ đi, nếu không ngủ được ta sẽ điểm huyệt ngủ giúp nàng.”

Thủy Băng Tuyền sụp mi che mắt, giấu đi những suy tư nơi đáy tâm hồn trước ánh mắt nhiệt tình của Giang Dĩ Bác?

“Cảm ơn huynh!” Thủy Băng Tuyền đột nhiên lên tiếng.

Giang Dĩ Bác mỉm cười xót xa, một lời cảm ơn, nghìn trùng xa cách.

Nàng lặng im nhắm mắt, Giang Dĩ Bác nhẹ phớt hôn trán, rồi lướt xuống môi.

Cảm thấy hơi thở ấm nóng tiến gần, toàn thân nàng bỗng chốc cứng đờ…

“Tuyền Nhi, thử tiếp nhận tình cảm của ta không được sao?” Giang Dĩ Bác dợm hỏi, lòng khấp khởi chờ mong nàng mở mắt nhìn hắn, nhìn tấm chân tình của hắn.

Nhưng không, đôi mắt Thủy Băng Tuyền vẫn nhắm nghiền, lòng phức tạp rối bời, không biết nên đối mặt với hắn ra sao.

Giang Dĩ Bác nói đúng, nàng tin tưởng hắn, tín nhiệm hắn, nên không muốn cùng hắn tuyệt tình tới bước đường cùng. Giờ buộc phải đối diện với hắn, nàng cảm thấy vô cùng hoang mang khó xử. Có thể y theo lời hắn, rằng hắn trong lòng nàng đôi chút đặc biệt, nhưng thứ đặc biệt ấy là gì, chính nàng cũng chẳng rõ.

Giang Dĩ Bác cười buồn: “Nàng nghỉ ngơi, ta đi đây!” Tự nói chính mình cho nàng thời gian, rồi nực cười tự mình gấp gáp. Hắn từng giờ từng phút khát khao nàng đáp lại, khát khao chiếm giữ lòng nàng!

Thủy Băng Tuyền cảm thấy Giang Dĩ Bác đứng dậy rời đi, đột nhiên lên tiếng: “Sau này không có chuyện gì thì đừng đến nữa!”

Giang Dĩ Bác đưa lưng về phía nàng, con ngươi đen chợt lóe, lòng đắng chát nói chẳng nên lời, chớp mắt rời đi.

Bên ngoài, Hương Hàn vẫn đứng gác từ tối qua đến giờ, thoáng thấy bóng dáng Giang Dĩ Bác phi ra, nàng đắn đo chốc lát mới gọi lại: “Giang công tử…”

Thân ảnh Giang Dĩ Bác dừng lại, cũng không xoay người, khữ khí không rõ ràng hỏi: “Cô nương có chuyện gì sao?”

Hương Hàn chớp mi, lùi sau hai bước, nhàn nhạt nói: “Mong công tử lần sau đừng chơi cờ quá khuya với tiểu thư, thân thể tiểu thư không chịu nổi đâu.”

Giang Dĩ Bác im lặng giây lát, đoạn biến mất tăm…

………..

Thu qua đông lại, đập nước gần hoàn, tân thành sắp xong, những ngày bận rộn của Thủy Băng Tuyền cũng lũ lượt kéo tới.

Chỉ mới chớm đông mà tiết trời đã trở nên rét buốt, giá lạnh thấu xương. Thủy Băng Tuyền lặng đứng trên hành lang, nhìn cảnh sắc tiêu điều mà thất thần thật lâu…

Hương Hàn cầm theo áo choàng khoát nhẹ lên vai nàng, ánh mắt lơ đễnh liếc xuống cái bụng đã nhô cao. Mới đó đã được 4 tháng, bụng cũng hiện rõ ra rồi.

Suốt hai tháng nay, Giang công tử đều đặn đến thăm mỗi ngày, có lúc vừa đến đã vội đi, có khi ngồi lại một hai khắc, chưa bao giờ giáng đoạn. Nàng không ở phủ, chẳng biết hai người ở chung ra sao, chỉ đành mỗi đêm đợi Giang công tử rời đi mới vào hầu hạ tiểu thư đi nghỉ.

Nàng chưa từng ướm hỏi tiểu thư về Giang công tử, nhưng thi thoảng nhìn nét mặt phức tạp của người, có lẽ Giang công tử có chút đặc biệt gì chăng? Bằng không, công tử ấy mỗi ngày mò đến, tiểu thư cũng chẳng để yên…

Thủy Băng Tuyền đột nhiên trợn tròn mắt, trân trân nhìn vào bụng mình như nhìn sinh vật lạ, thấp thỏm không biết cảm giác vừa rồi là gì?

“Tiểu thư, sao vậy?” Hương Hàn thấy thần sắc của Thủy Băng Tuyền, vội bươn lên trước lo lắng hỏi. Tiểu thư trợn mắt ngó bụng, lẽ nào…?

Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn thoáng Hương Hàn, rồi lại nhìn xuống bụng mình, vừa…vừa rồi là sao? Là đứa trẻ trong bụng ư?

“Tiểu thư, người sao vậy?” Cảnh Trúc đang bưng chén thuốc, nghe giọng điệu lo lắng của Hương Hàn, tay run rẩy khiến thuốc nóng chao bỏng cả tay, nhưng nàng chẳng hề bận tâm đến, chỉ vội vã hô: “Nhanh, nhanh đi mời đại công tử.”

“Dạ.” Thân binh đứng cạnh mặt mày tái mét, lo cái thai trong bụng Vương phi có vấn đề, liền vắt chân lên cổ chạy một mạch.

Trong lòng Thủy Băng Tuyền lúc này như sóng gió thét gào, không cách nào hình dung được cảm giác vừa rồi…

Thủy Hoằng Văn cuồn cuộn lao vào phủ như lốc cuốn, thấy bộ dạng hốt hoảng ngẩn ngơ của Thủy Băng Tuyền, tâm tư sốt ruột nhảy dựng cả lên, vội chạy đến nắm tay bắt mạch…

Phù… May quá, không có việc gì! Hắn ngước lên nhìn dáng vẻ của Thủy Băng Tuyền, nhíu mày suy nghĩ, chợt có gì lóe sáng trong đầu.

“Tuyền Nhi, có phải muội cảm thấy cái thai động đậy, nên giật mình sợ hãi?” Lời Thủy Hoằng Văn vừa nói khiến Cảnh Trúc và Hương Hàn bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là thai động!…

Nàng chưa từng mang thai, hiển nhiên những kiến thức cơ bản về phương diện này đều hoàn toàn mù tịt. Mang thai, trong ý niệm của nàng là bụng ngày càng lớn hơn, trừ những lúc thân thể suy yếu một chút, còn lại đều bình thường, không có cảm giác gì! Nhưng vừa… vừa nãy, cảm thấy như bụng mình có gì động đậy, nhẹ nhàng thôi, nhưng khiến nàng phải kinh ngạc đến mất vía.

Thủy Hoằng Văn nhìn bộ dạng hoảng sợ của Thủy Băng Tuyền, mỉm cười: “Thai nhi động đậy là bình thường, sau này sẽ càng nhiều hơn! Nó có thể dùng chân đá, lấy tay đấm, thậm chí là trở mình trong bụng muội…”

“Vậy… vậy ư?”Thủy Băng Tuyền lại cúi đầu chăm chú nhìn cái bụng nhô cao của mình.

Thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, Thủy Hoằng Văn vừa cười vừa nói: “Thai nhi có linh tính, có thể cảm nhận được mọi tâm tình của muội. Muội vui thì nó vui, muội buồn rầu, nó an tĩnh.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, không tin, bây giờ muội thử xoa bụng mình đi, thai nhi cảm giác được muội, tức khắc sẽ phản ứng đấy.” Thủy Hoằng Văn cổ vũ.

Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn Thủy Hoằng Văn, ngần ngừ trong chốc lát rồi nhẹ nhành đặt tay lên bụng…

Tựa như đưa tay vào lửa đỏ, Thủy Băng Tuyền lập tức rụt tay về, mắt mở thật to, rồi lại vươn tay sờ thử…

Thủy Hoằng Văn thấy thế cười to, bảo: Tuyền Nhi, muội là người gần gũi nhất với thai nhi, bởi nó ở trong bụng muội, mọi động tĩnh của nó muội chỉ cần chú tâm là cảm giác được, ngược lại, mọi buồn vui sầu giận của muội, thai nhi cũng nhận thấu. Đó chính là mẫu tử liền tâm!”

Một ngày này, Thủy Băng Tuyền thẫn thờ thơ thẫn, chốc chốc lại cúi nhìn bụng mình, cảm giác mơ hồ không rõ trong lòng khiến nàng chẳng tài nào bình tĩnh nổi.

Đêm nay mưa phùn bay lất phất, gió ào ạt từng cơn lạnh giá, Thủy Băng Tuyền đệm đồ dày cụi mới thẩn thơ ngồi trên nhuyễn ghế, mắt theo thói quen lại chăm chăm nhìn bụng.

Giang Dĩ Bác đúng giờ lại đến, liếc nhìn nàng lơ đãng ngẩn ngơ, xuôi xuống bụng đã nhô căn tròn, mắt hắn nóng rực lên thiêu đốt. Ngày qua ngày tận mắt nhìn bụng nàng ngày lại lớn, nơi đó, có sinh linh bé nhỏ gắn kết hắn và nàng!

“Tuyền nhi?”

Thủy Băng Tuyền ngước nhìn hắn rồi đột nhiên lên tiếng: “Mãi hôm nay ta mới cảm giác được một sinh mệnh tồn tại trong cơ thể mình! Kỳ diệu đến không nói nổi nên lời!”

Giang Dĩ Bác choáng váng, mãi sau mới hoàn hồn rồi vui sướng trào dâng, không giấu nổi vẻ kích động trên mặt: “Ý nàng là, máy thai*?” Và phải chăng bản năng người mẹ đã thức tỉnh trong nàng?

*máy thai: thai động đậy.

Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác như vậy không khỏi nhíu mày: “Huynh cũng biết máy thai?” Hai từ “máy thai”, nàng cùng lắm chỉ gặp qua trong sách vở mà nào giờ có biết ai mang thai đâu mà rõ. Thế nên hôm nay lòng nàng thực sự, thực sự, … kỳ diệu. Như là hưng phấn, lại như thấp thỏm lo âu.

“Ta đương… À, đương nhiên là vui rồi! Vì Tuyền Nhi cũng vui mà.” Giang Dĩ Bác kích động, vừa mở lời phát hiện mém sai liền sửa lại.

Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu đối diện với Giang Dĩ Bác, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kích động kia: “Cũng không phải con huynh, mừng gì chứ?”

Giang Dĩ Bác bỗng giật mình, chăm chú nhìn thần sắc Thủy Băng Tuyền, nụ cười cứng đờ trên má: “Sao nàng lại nói vậy?”

Thủy Băng Tuyền nhẹ thở dài một tiếng, chỉnh lại thế ngồi cho thoải mái, mới nhìn sâu vào Giang Dĩ Bác, nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Tâm tư hắn như sợi chỉ kéo căng chực đứt đoạn, lén quan sát đáy mắt nàng, mong nhìn ra chút điểm dị thường.

“Nàng… muốn nói chuyện gì?”

Thủy Băng Tuyền sụp mắt suy tư, mãi lâu mới lại lên tiếng: “Có lẽ đúng như huynh nói, ta trước nay tự nhận hiểu huynh, nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấu nỗi cảm tình của huynh giành cho ta.”

Trái tim hắn như bị xiết chặt đến rớm máu, hít sâu một hơi bình ổn: “Vậy nên… Nàng rốt cuộc muốn nói gì?” Suốt những ngày qua, có đôi khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ một cái liếc mắt đã đưa hắn tới tận mây xanh. Lại có khi nàng ngoảnh mặt làm lơ, mặc hắn đến đi, những lúc ấy, đắng cay trong lòng chỉ mình hắn hiểu… Nhưng hôm nay, nàng lại nói không thấu cảm tình? Lồng ngực hắn sao lại nhói đau đến lạ!

Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn Giang Dĩ Bác: “Ta không biết cớ sao huynh mãi chấp nhất không buông, trên đời thiếu gì nữ nhân tài đức, lo chi không ai lọt vào mắt huynh!”

Giang Dĩ Bác rũ mắt buông mi, thần sắc khôi phục vẽ lãnh tĩnh thong dong: “Tuyền Nhi, nhưng lòng ta lại chỉ ở nơi nàng.” Nữ nhân trên đời hàng nghìn hàng vạn, hắn chỉ muốn một!

“Cho dù vĩnh viễn ta không yêu huynh?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng ướm hỏi.

“Đúng vậy!” Giang Dĩ Bác nhìn thẳng vào mắt Thủy Băng Tuyền, tình yêu nồng nàn chẳng chút giấu che.

Thủy Băng Tuyền giữ vẻ trầm tĩnh, lặng nhìn hắn: “Dẫu ta có nói rõ ràng, huynh cũng không từ bỏ? Dẫu ta quyết liệt đến cùng, huynh cũng quyết không buông?”

“Tuyền Nhi, yêu hay không yêu, là lựa chọn của riêng ta, trái tim nào chịu sử sai của tâm trí, cảm tình nào chịu khống chế của bản thân, lúc này ta chỉ có một câu: nàng có năng lực khiến ta tổn thương đau khổ.” Lồng ngực hắn bình bịch liên hồi, Giang Dĩ Bác đành cười tự giễu, ngay chính hắn cũng không tin nổi bản thân mình có lúc ôm tình si.

Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dáng tự giễu đắng cay của Giang Dĩ Bác, trong tim như có chút gì rung động. Hắn là nam nhân đội trời đạp đất, lại cam nguyện yêu nàng mà thủ vệ phía sau. Kẻ vốn kiêu ngạo tự cường, lại có thể làm được nhường ấy, nàng nào phải không thấy.

“Giang Dĩ Bác, ta muốn xem xem huynh có thể làm gì khiến ta động tâm! Vì thế, ta quyết định cho huynh một cơ hội. Nếu cuối cùng kết quả vẫn là không, huynh cũng chẳng trách được ta!” Lời nàng nói nhẹ nhàng như gió cuốn mây trôi, nhưng lại nặng tựa ngàn cân oanh tạc!

Giang Dĩ Bác kinh ngạc đến giật mình thảng thốt, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng chốc thất thần, đợi đến khi ý thức được điều mình nghe thấy, liền tươi cười như thái dương rực sáng, con ngươi tựa ngọc rạng ngời, cánh môi ưu mỹ uốn cong hoàn hảo: “Được!” Hắn nhất định sẽ khiến nàng động tâm, khiến nàng yêu mình, bởi giờ đây, nàng đã thấu tấm chân tình của hắn!

Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dáng vui sướng của hắn mà bùi ngùi không nói rõ! Có chút đắng cay, thêm phần nhẹ nhõm… Nàng chậm rãi đứng lên, tới bên cửa sổ, cách một tấm song, nghe mưa tí tách. Hai tháng ròng, dẫu mưa hay nắng, hắn đều lui tới không quên, đợi đuổi mới đi… Hắn yên lặng sủng nịch, bao dung nàng tất cả. Thiên Hợp, chàng nói, nam nhân như vậy có phải đáng được một cơ hội không?

Chàng khiến tim ta rung động biết yêu, nhưng tình yêu ấy đẹp tựa đóa quỳnh hoa nở hương trong thoáng chốc, lại khiến ta vĩnh viễn hoài niệm không quên. Giờ này, ta cũng muốn cho Giang Dĩ Bác một cơ hội, không, nên nói là, cho chính mình thêm một cơ hội! Thử xem ta có lại động lòng…

Chàng nếu biết, liệu có trách ta thay lòng đổi dạ?

Giang Dĩ Bác nhìn bóng lưng nàng gầy gò đơn bạc, đáy mắt nhói lên nỗi xót xa! Cầm áo choàng, nhẹ phủ lên vai nàng: “Tuyền Nhi, trời lạnh lắm, dù phòng có lò sưởi những nàng phải chú ý sức khỏe.”

“Trời vào đông, sẽ vô cùng lạnh, đập nước cần gấp rút hoàn công, sau đó sẽ bận bịu lắm đây.” Mặc dù giọng nói nàng bình tĩnh thản nhiên, nhưng sự săn sóc ôn nhu của Giang Dĩ Bác lại giữ trong lòng.

“Kế hoạch kế tiếp của nàng cần lượng lớn bách tính nhỉ?”

“Ừ, tiếp theo cần gấp rút nữa cơ.” E người gấp gáp cũng chẳng phải mình nàng.

“Ta cũng thế.” Giang Dĩ Bác cũng điềm đạm tiếp lời.

Thủy Băng Tuyền rũ mi: “Thuật nhìn lòng người xem chừng huynh hiểu rõ nhỉ?” Tân thành gần xong, các cửa hàng cũng sẽ đi vào hoạt động. Động thái của Giang Dĩ Bác táo bạo như vậy, hẳn khiến lắm kẻ chú mục để tâm! Đến lúc mở cửa tân thành, giao tranh đẫm máu sẽ chính thức bắt đầu.

Giang Dĩ Bác cong cong khóe môi, tia hàn khí xoẹt nhanh qua mặt, nhưng ánh mắt nhìn Thủy Băng Tuyền vẫn đầy ắp nhu tình: “Tuyền Nhi cũng vậy mà!”

“Tạm thời huynh đừng động đến thương nhân Bắc thành vội!” Thủy Băng Tuyền đưa lưng về phía Giang Dĩ Bác, lặng nghe tiếng mưa rơi, nhẹ vuốt ve bụng, thản nhiên nói. Thương nhân Bắc thành với nàng còn có chỗ hữu dụng.

“Được.” Giang Dĩ Bác liếc thấy nàng xoa bụng mà tim thình thịch rộn ràng, không nhịn được liền vòng tay ôm nàng từ phía sau…

Đột nhiên sau lưng có tấm đệm người ấm áp nương tựa khiến toàn than Thủy Băng Tuyền cứng đờ theo bản năng. Rồi như chợt nhớ điều gì, nàng dần thả lỏng thân người, dựa hắn vào lòng hắn.

Thấy nàng không cự tuyệt, Giang Dĩ Bác sung sướng ngân nhẹ một tiếng, cúi xuống hít hà mùi hương quyện nơi cần cổ trắng ngần của nàng, thấp giọng nỉ non: “Tuyền Nhi, trái tim của ta.” Tận hưởng thứ hạnh phúc chưa từng được có trong đời, niềm vui sướng lớn lao như dòng máu sục sôi chực xuyên khỏi lồng ngực. Hình ảnh này, là khát vọng hắn hằng đêm mơ tưởng, dẫu trái tim nàng vẫn chưa vẹn tròn nơi đây, nhưng hắn tin, ngày ấy chẳng còn xa nữa…

Thủy Băng Tuyền còn chưa kịp nói gì, đã bị một chấn động nhỏ trong bụng cắt ngang dòng suy nghĩ, có lẽ thai nhi động đậy, hoặc xoay người, hoặc là nghịch ngợm đá chân…

Sau đó, nàng cảm thấy người phía sau bỗng cứng đờ…

Toàn thân Giang Dĩ Bác cứng đờ tựa đá tảng, máy móc ôm Thủy Băng Tuyền, hô hấp gấp gáp lạ thường…

Nghe đâu đây một tiếng thở dài não nề thất vọng, dường như Giang Dĩ Bác hắn đã quên mất nàng đang hoài thai, cốt nhục của một nam nhân khác! Bỗng nực cười trào phúng, lúc đáp ứng cho hắn một cơ hội, thế quái nào nàng lại quên khuấy đi mất, thế gian nào có nam tử có thể xem con người khác như con mình mà yêu thương? Là nàng chủ quan, nàng sơ sót…

Cốt nhục này là mọi hy vọng của nàng, là hồi ức duy nhất Thiên Hợp lưu lại. Điều Thiên Hợp đắn đo, điều Giang Dĩ Bác nghi ngại, mãi hôm nay nàng mới nhận thức một sinh mệnh sắp chào đời, mãi hôm nay nàng mới hiểu tình mẫu tử thiêng liêng, mãi hôm nay đứa trẻ mới nhắc nhở nàng sự tồn tại của nó. Khoảnh khoắc đó, cả trái tim lẫn tâm trí nàng đều chấn động, khoảnh khoắc đó, nghe như từng nhịp tim bé nhỏ vang vọng bên tai.

“Vừa rồi là hài tử trong bụng động đậy! Làm ngươi giật mình rồi!” Quay người đẩy Giang Dĩ Bác ra, Thủy Băng Tuyền nghĩ một chút lại nói. Khí tức lạnh lùng tản mát toàn thân nàng khiến Giang Dĩ Bác hoàn hồn!

Vừa rồi là cái gì? Cảm giác nẩy lên rất nhỏ, là đứa trẻ trong bụng nàng ư?

“Ta mệt rồi, ngươi đi đi.” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng đuổi khách.

“Tuyền nhi, vừa rồi là thai máy ư?” Giang Dĩ Bác dáng vẻ khẩn trương hỏi.

Thủy Băng Tuyền kinh ngạc giương mắt, thấy sự phức tạp hòa lẫn trong ánh mắt hắn thì càng thêm phần nghi hoặc. Vẻ mặt hắn bây giờ vô cùng quái dị, có khẩn trương, có kinh ngạc, có kích động, thậm chí cả hưng phấn nữa.

Hắn thoạt nhìn rất kỳ quái! Thủy Băng Tuyền nheo mắt ngẫm nghĩ, vẻ mặt này căn bản không giống như nàng nghĩ, là buồn bã và ghen tị, mà ngược lại… Hệt như vẻ vui sướng kinh ngạc của nàng hôm nay vậy.

Giang Dĩ Bác chớp mắt nhận ra sự nghi hoặc trong mắt Thủy Băng Tuyền, rùng mình giật thót, lại mỉm cười lấp liếm: “Ta cảm giác được sinh mệnh.” Đó là cảm giác kỳ diệu hắn chưa từng được biết, mà trên hết, sinh mệnh bé nhỏ này đang ở trong cơ thể nàng.

Thủy Băng Tuyền khẽ động đôi mắt phượng, bất động thanh sắc (mặt không biến sắc, ung dung thản nhiên) nói: “Hình như huynh rất kích động!”

Giang Dĩ Bác cả kinh, không ngờ cảm giác của nàng sắc bén đến thế, mặt lại ra vẻ tỉnh bơ trả lời: “Đúng vậy”

“Vì sao?”

“Bởi đó là cốt nhục nàng!” Bởi là cốt nhục của nàng, nên ta mới khát vọng yêu thương.

Bởi là cốt nhục của nàng… Trong mắt hắn, Thủy Băng Tuyền thấy được sự thản nhiên thừa nhận cùng trịnh trọng cam đoan.

“Theo ta biết, trên đời không có nam tử nào có thể yêu thương con của người mình yêu với một nam tử khác?” Môi mọng khẽ nhếch, uốn lên nụ cười mơ hồ, nhưng đôi mắt nàng lại lạnh giá tựa băng. Tình cảm của hắn đối với nàng không gì xa lạ, nhưng thái độ của hắn đối với cốt nhục trong bụng khiến nàng phải hoài nghi.

Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền lạnh lùng lên tiếng, cười khổ trong lòng, thẳng nhìn nàng bằng đôi mắt khẩn thiết u buồn: “Tuyền Nhi, vì cớ gì nàng luôn để tâm đến lê dân Bắc thành? Chẳng phải bởi mối bận lòng của người nàng yêu ư? Vì cớ gì nàng khoan dung với Trữ Thiên Khang? Chẳng phải vì hắn là người thân duy nhất của người nàng yêu ư? Nàng có thể yêu ai yêu cả đường đi, vì sao không thể tin tưởng, ta cũng có thể như nàng?” Hắn để tâm, hắn yêu thương, hắn nặng lòng với đưa trẻ, chỉ bởi đó là cốt nhục của nàng, là cốt nhục của nàng chứ không phải là huyết mạch của hắn. Về điểm này, hắn luôn rất rõ ràng.

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt buông lời “Xin lỗi”. Không biết sao, nàng lại quá nhạy cảm với chuyện liên quan tới thai nhi. Nàng hiểu rõ Giang Dĩ Bác chẳng phải kẻ vô tâm nhường ấy, nhưng lại không kiềm được mà nhảy dựng lên, hệt như con nhím tự vệ xù lông nhọn gai góc dù cho hắn có là người nàng đồng ý cho cơ hội? Phải chăng nàng đối hắn không tình cảm? Hay chăng bởi bản thân hôm nay có chút khác thường?

Giang Dĩ Bác thấy thế, mọt ý nghĩ chợt lóe trong đầu, nàng hết mực bảo vệ cốt nhục, là bởi Trữ Thiên Hợp? Hay chăng bản năng làm mẹ thực sự thức tỉnh?

“Tuyền Nhi, đừng nói xin lỗi, trời lạnh rồi, nàng mau nghỉ đi.” Giang Dĩ Bác sụp mi che đi trầm tư nơi đáy mắt, thầm nghĩ là cái sau phải không Tuyền Nhi? Vì thai máy nên nàng mới sinh ra bản năng bảo vệ mạnh mẽ đến vậy?

Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Huynh về đi!” Nàng cần suy nghĩ cẩn thận một chút.

………..

“Chủ tử, thương hộ các nơi truyền tin tức đến! Triều đình đang ra sức trợ giúp Vân gia.” Vô Hình thấy chủ tử trở về, liền bước lên bẩm báo.

Đôi con ngươi Giang Dĩ Bác biến thành lỗ sâu không đáy: “Vô Tâm, truyền lệnh xuống dưới, lệnh cho chủ sự các nơi tĩnh quan kỳ biến*, nếu không phạm tới lợi ích của Giang gia thì cứ mặc kệ không cần quan tâm!”

*Tĩnh quan kỳ biến: yên tĩnh quan sát tình thế

“Dạ.”

“Chọn một người tháo vát thông minh đến Bắc thành, để ý động tĩnh các thương hộ.”

“Dạ.”

“Chú ý động tĩnh của các đại gia tộc! Đặc biệt là Phương gia!”

“Phương gia?” Vô Tâm thắc mắc lên tiếng, Phương gia không phải đã nằm trong tay chủ tử rồi sao?

Giang Dĩ Bác nhếch cười, Trữ Thiên Kỳ thật ra là giúp đỡ Phương gia, Vân gia chẳng qua chỉ là mồi nhử dụ Giang gia mắc câu thôi. Một Vân gia bé nhỏ, chẳng đáng hắn bận tâm!

“Cho hai người Hắc, Bạch chấp hành mệnh lệnh, chặt đứt những mối làm ăn của Phương gia dựa vào Giang gia! Đồng thời… Âm thầm đục phá Phương gia từ trong.” Đôi con ngươi lạnh lẽo, lời nói ra khiến Vô Tâm bất giác run rẩy.

“Dạ.”

Giang Dĩ Bác nhẹ nhấp chén trà, bờ môi nhếch cười, lúc này… Phong Cô Tình, ta đang đợi ngươi xuất thủ đây!

Bạch Luân Sơn, Vô Tình Các.

Phong Cô Tình ‘ba’ một tiếng, đóng sập tập giấy trong tay, khóe môi nhếch đầy tà khí: “Nhận!” Giang Dĩ Bác, nhiều người muốn tin tức của nàng như vậy, ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu năng lực đây!

“Dạ, chủ tử!” Chiến Nhất gật đầu.

“Ngươi đích thân đi một chuyến, tra xem quan hệ giữa Giang Dĩ Bác, Độc cốc và Trầm gia rốt cuộc là gì!” Độc cốc Diệp Khinh và Trầm gia đều muốn mua tin tức của Giang Dĩ Bác, chuyện này thật không bình thường! Lần trước, Giang Dĩ Bác thuận lợi giúp nàng tiến vào độc cốc, khiến hắn thắc mắc không yên? Nay ngay đến Trầm gia không màng thế sự cũng muốn tin tức của Giang Dĩ Bác, ba người này ân oán ra sao?

“Dẫn theo mười đại cao thủ, Độc cốc và Trầm gia không phải chốn dễ vào. Ngươi vận dụng tai mắt của Vô Tình Các trong chốn giang hồ, nội trong năm ngày, ta muốn thấy kết quả!”

“Dạ.”

“Chủ tử, tin tức từ Bắc thành truyền đến, ngày mai đập nước sẽ hoàn công, Tân thành cũng sắp đi vào hoạt động!” Chiến Nhị cung kính trình tin tức vừa thu được lên.

“Phân nhánh của Vô Tình các khi nào thì xong?”

“Hồi bẩm chủ tử, không đến nửa tháng nữa!” Chiến Nhị thật không rõ vì sao chủ tử cứ nhất quyết lập phân nhánh ở Bắc thành! Nhưng dù sao quyết định của chủ nhân không phải bọn họ có thể nghi vấn.

Phong Cô Tình xiết chặt tập giấy trong tay…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play